Hơi nóng chuyển hóa thành khoáı cảm, mơ hồ dâng lên, khiến cô không thể không càng dùng sức kẹp ͼhân.
Từ Gia Gia, mày là biến thái sao?
Vậy mà nằm trên giường cha dùng hai ͼhân kẹp bức, điên rồi…
Không đợi cô thả lỏng bao lâu, Từ Dịch Thu cầm quần áo trở về, đặt ở đầu giường nói với Từ Gia
“Bộ đồ này mới, con mặc trước, lát nữa ăn cơm xong cha lại đi mua quần áo vừa người cho con.”
Từ Gia nhìn áo sơ mi màu trắng và quần đùi vận động, nói với người đàn ông “Không cần mua, như vậy được rồi.”
Từ Dịch Thu khẽ gật đầu, nói “Cha đi xem đồ ăn có cần đun nóng không, con lại nằm một lát rồi ra ăn đi.”
“Ừm.”
Lúc này Từ Gia vẫn luôn đợi cha đi ra cửa, lại thuận tay đóng cửa phòng lại, cô mới h0àn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hơi nóng ở ͼhân tâm không ngừng cuồn cuộn dâng lên, tê mỏi thần kinh của cô, khiến cô không nhịn được kẹp chặt ͼhân, nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể.
Cho dù vùi mặt vào gối ôm, cũng không ngăn cản được tiếng rên ɾỉ buột miệng thốt ra
“Ừm…”
Mười phút sau, gương mặt Từ Gia đỏ bừng, mặc quần áo của cha đi ra cửa.
Áo sơ mi to rộng của người đàn ông mặc trên người cô, lỏng lẻo giống y như váy, quần đùi vận động cũng rấtto, may mà có dây cột, mới không đến nỗi rơi xuống.
Duy nhất khiến Từ Gia cảm thấy ngượng ngùng, chính là áo sơ mi màu trắng, có chút xuyên thấu, bên tɾong cô lại không mặc áo lót, hai nhũ thịt bự vểnh cao, nhìn kỹ có thể thấy được hình dạng núm vú.
Cũng may quần áo đủ rộng rãi.
Từ Dịch Thu vừa vặn bưng đĩa đồ ăn đã nấu xong qua, thấy Từ Gia đi ra, ánh mắt hắn lướt qua người cô hỏi
“Có cọ sau lưng không?”
Từ Gia kéo vạt áo nói “Có một chút, nhưng không đau lắm.”
“Ừm, tới đây ăn cơm đi.”
Lúc này Từ Gia mới chậm rãi đi tới bên bàn, hỏi “Bà nội đâu ạ?”
“Về phòng nghe phim truyền hình.”
“Có thể nghe hiểu ạ?”
“Có lẽ có thể.”
Khi Từ Gia ngồi xuống, thì nghe cha nói với cô “Cha thay bà nội xin lỗi con, không cẩn thận làm con bị phỏng, bà nội rấtkhổ sở.”
Từ Gia vội nói “Không sao ạ, chỉ là ngoài ý muốn, đôi mắt của bà nội không nhìn thấy, không thể trách bà được.”
Người đàn ông im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu nói “Nhanh ăn đi.”
Lúc này Từ Gia mới cầm bát chậm rãi ăn cơm, nhưng ăn một lát cô lại thẹn thùng.
Hiện giờ tuy trên người cô mặc quần áo, nhưng bên tɾong trống rỗng, không mặc đồ lót.
/302
|