Từ Gia thấy tình cảnh này đôi mắt đỏ lên, mở miệng nói “Bà nội…”
Bà cụ ngây ra một lúc đáp the0 bản năng, nhưng biểu cảm thoạt nhìn còn rấtmờ mịt.
Lúc này Từ Dịch Thu mới nói “Mẹ, là Gia Gia, con bé trở về bên này học đại học.”
Bà cụ lập tức kích động “Là Gia Gia à ”
Tuy hai bà cháu ít gặp mặt, nhưng huyết mạch tình thân là không thể chặt đứt.
Tay của Từ Gia bị bà nội nắm chặt, lòng bàn tay thô ráp của bà cụ rấtấm áp.
Dì giúp việc bưng đồ ăn lên bàn, lại bưng bát cháo trắng tới cho bà cụ, đặt trước mặt bà ấy dặn dò
“Bà à, cháo còn rấtnóng, để nguội hãy ăn, tôi tan làm đây, ngày mai lại qua với bà.”
Bà cụ còn nắm tay Từ Gia, nói với dì giúp việc “Được được, đi đường cẩn thận.”
Từ Dịch Thu thấy hai người nói chuyện vui vẻ, thì đi vào phòng thay quần áo.
Từ Gia vừa nói chuyện phiếm với bà nội, vừa nâng mắt đánh giá xung quanh.
Diện tích nhà không nhỏ, thoạt nhìn có 4 phòng 2 sảnh, nhưng không thấy dấu vết sinh hoạt của người phụ nữ trẻ tuổi, quần áo trên ban công cũng chỉ có của cha và bà nội.
Nhìn một vòng, tɾong lòng Từ Gia mới chậm rãi thả lỏng.
Xem ra cha không có gia đình mới.
Đôi mắt của bà cụ không nhìn thấy, khi giơ tay muốn tìm đũa không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất.
Từ Gia có chút đau lòng, vội khom lưng xuống nhặt, nhưng bà cụ nghe thấy có âm thanh rơi đồ, tɾong lòng sốt ruột một tay quơ lung tung trên bàn, bát đựng đầy cháo trắng bị làm đổ ra.
Cháo sền sệt nhanh chóng chảy ra, dọc the0 rìa bàn nhỏ giọt, trực tiếp chảy lên lưng Từ Gia.
Từ Gia bị bỏng kinh hãi kêu lên “A ”
Sau khi vào nhà, Từ Gia thuận tay cầm áo vest trên người để lên ghế, lúc này chỉ có chiếc váy hai dây và áo khoác mỏng manh.
Cháo loãng sền sệt chảy the0 rìa bàn xuống chảy lên lưng Từ Gia, nhanh chóng thấm vào tɾong áo, làm bỏng làn da cô.
“A…”
Từ Gia bị bỏng kêu lên, đau đớn nóng rát nhanh chóng lan tràn từ sau lưng ra.
Bà cụ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô càng thêm h0àng loạn, vươn tay muốn sờ cô nhưng không tìm được, chỉ có thể cao giọng gọi con trai
“A Thu, A Thu mau ra đây ”
Khi Từ Dịch Thu nghe thấy tiếng kêu của con gái đã bước nhanh ra, ở phía xa thấy được Từ Gia ngã ngồi trên đất, đau đến mức run lẩy bẩy.
Hắn nhìn mặt bàn hỗn độn, bước mấy bước tới bên Từ Gia, nửa ôm nâng cô dậy, trầm giọng nói
“Đi rửa nước lạnh trước.”
/302
|