Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 579: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 16

/610


Editor:...

Beta: thanh huyền

Cảm nhận được Lam Cảnh Thần  chủ động, Trần Mặc  trong lòng nhất thời vui mừng, lúc Lam Cảnh Thần chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Trần Mặc từ bị động chuyển thành chủ động,giữ chặt ót của nàng, làm cho nụ hôn thêm sâu  ....

Lam Cảnh Thần cũng không có phản kháng, mà nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này. 

Trên bầu trời, pháo hoa như trước ánh sáng ngọc  nở rộ, tuy rằng trong nháy mắt, nhưng  cũng vì cái này là thế giới nở rộ  xinh đẹp.

Lam Cảnh Thần không hy vọng xa vời cái gì, chỉ cầu hai người có thể toàn tâm toàn ý.

Một lúc sau, Trần Mặc buông  Lam Cảnh Thần ra, hai người nhìn nhau, nháy mắt Lam Cảnh Thần nở nụ cười, đầu tựa vào trên vai Trần Mặc.

"Cười cái gì?" Trần Mặc cười hỏi.

"Hạnh phúc!" Lam Cảnh Thần nói, đầu tựa vào trên người Trần Mặc, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.

"Hạnh phúc  sao?" Trần Mặc hỏi, nháy mắt cảm giác, có thể làm cho người con gái mình yêu cảm giác được hạnh phúc, đó mới là thỏa mãn lớn nhất của anh.

     

"Ừ!" Lam Cảnh Thần liên tục gật đầu, đáy lòng lan tràn  hạnh phúc, không cách nào hình dung, nhưng là, cô mong thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.

Nhìn Lam Cảnh Thần  cười, Trần Mặc cười cười, ở trên tóc cô hôn xuống.

Mãi cho đến thời  điểm  mười hai giờ,  bọn họ mới trở về.

Đến dưới lầu, Lam Cảnh Thần ôm hoa tươi, "Tốt lắm, em lên đây!" Nói xong, cô dự định xuống xe.

Lúc này, Trần Mặc lại một phen giữ chặt cô, "Em tối hôm nay thật sự không cho anh ở lại?"

Nhìn dáng vẻ Trần Mặc, Lam Cảnh Thần cười cười, "Hiện tại có muốn em giúp anh trả tiền phòng khách sạn hay không?"

     

"Anh nghĩ cho em thu nhận anh!" Trần Mặc nói.

Lam Cảnh Thần cười, "Trần Mặc, anh lại tiếp tục giả trang,  tiếp tục giả trang!"

     

Trần Mặc cười, "Vậy em cũng không mời anh đi lên uống ly trà?”

"Không mời anh uống trà, anh cũng không chết khát, nhanh đi về!" Lam Cảnh Thần nói, "Em cũng không muốn cho người trong nhà anh cảm thấy em dạy hư anh!"

Lam Cảnh Thần nói như vậy, Trần Mặc còn có thể nói cái gì, gật gật đầu, "Được, anh sẽ không lên!"

"Ừ!" Lam Cảnh Thần cười gật đầu.

     

"Vậy, ngủ ngon!" Lam Cảnh Thần nói, sau đó xuống xe.

Lúc này, Trần Mặc lại giữ chặt cô, Lam Cảnh Thần quay đầu, "Làm sao vậy?"

"Em không biết là thiếu gì?" Trần Mặc hỏi.

Nghe thế, Lam Cảnh Thần cười, nhưng là cố ý làm bộ như không hiểu, "Cái gì?"

"Là em chủ động? Vẫn là anh dạy cho em chủ động?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.

Nghe nói như thế, dù sao đều là chủ động, Lam Cảnh Thần lập tức nghiêng người qua, hôn lên môi  Trần Mặc.

"Ngủ ngon!" Nói xong, Lam Cảnh Thần thuận thế lùi ra cửa xe, nhảy xuống, Trần Mặc cho dù muốn bị động thành chủ động cũng chưa cơ hội, chỉ có thể bất đắc dĩ  thở dài một chút.

"Được rồi, ngủ ngon!" Trần Mặc có chút uể oải.

Nhìn dáng vẻ của anh, Lam Cảnh Thần cười cười, "Ngủ ngon, trên đường cẩn thận!"

"Ừ!" Trần Mặc gật gật đầu, "Sớm một chút nghỉ ngơi!"

     

"Ừ, em lên đây!"

     

Trần Mặc gật đầu, Lam Cảnh Thần xoay người đi lên lầu.

     

Nhìn Lam Cảnh Thần lên lầu, Trần Mặc thế này mới cho ô-tô rời đi, mặc dù còn không có hôn đủ, nhưng là khóe miệng vẫn giơ lên......

     

Cái loại này hạnh phúc, không cần nói cũng biết.

     ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Lam Cảnh Thần lên lầu, tâm tình cũng là như vậy.

     

Có thể nói, thật lâu không có vui vẻ như vậy.

     

Nhìn hoa tươi trong lòng, Lam Cảnh Thần cũng không có muốn ngủ, mà là tìm được bình hoa đem hoa cắm lên.

     

Nhìn bình hoa đã cắm, Lam Cảnh Thần cười cười, cả đầu đều là hình ảnh của tối hôm nay.

     

Cô lần đầu tiên cảm giác được, hóa ra tình yêu là tuyệt vời như thế.

     

Mang theo tâm trạng tốt đi tắm rửa, tắm rửa xong, còn ở trên giường, lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được.

     

Cả đầu đều là hình ảnh hôm nay.

              

Lam Cảnh Thần thật sự cảm thấy, chính mình muốn điên rồi!

     

Khóe miệng  vẫn cười.

     

Đúng lúc này, điện thoại của cô  vang lên,

     

Nhìn đến dãy số, Lam Cảnh Thần sửng sốt, nhận.

     

"Alo,Tử Lam!" Lam Cảnh Thần kêu một tiếng.

     

Tử Lam đang ở bên kia nghỉ phép, nghe được  thanh âm Lam Cảnh Thần, đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng, "Có vẻ, tâm tình không tệ!"

     

"Cậu như thế nào trễ như vậy còn chưa ngủ a!" Lam Cảnh Thần hỏi, thanh âm nhịn không được  tăng lên.

     

“Cậu chẳng phải cũng vậy sao?!" Tử Lam hỏi lại.

     

Cảnh Thần cười cười.

     

"Thế nào, Trần Mặc hủy bỏ hôn lễ, hai người hôm nay đi hẹn hò?" Tử Lam hỏi lại.

     

"Làm sao cậu biết?" Lam Cảnh Thần lập tức hỏi lại.

     

"Xem ra, nữ nhân trong tình yêu đều có chỉ số thông minh bằng không, Lam Cảnh Thần, cậu cũng không ngoại lệ!"

     

"Nào có!"

     

"Trần Mặc giải trừ hôn ước, cậu lại vui vẻ như vậy, muộn rồi còn không ngủ, không phải vừa hẹn hò trở về thì làm gì!?"Tử Lam nói.

     

Nghe thế, Lam Cảnh Thần gật đầu, "Được rồi!"

     

"Thế nào? Chơi vui vẻ sao?"

     

"Cũng không tệ lắm!" Lam Cảnh Thần nói.

     

"Xem ra, chuyện tốt gần tới rồi, chúng tôi cũng nên trở về!" Tử Lam ở bên kia điện thoại cười nói.

     

"Cái gì chuyện tốt  gần tới, cậu đang nói gì đấy!"

     

"Cảnh Thần, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, hạnh phúc tới tay, phải biết nắm chắc, nó không biết chờ cậu!" Tử Lam đối với Cảnh Thần nói.

     

Lời của cô, là có ý khác, nhưng Tử Lam không thể nói rõ, liền xem Cảnh Thần có thể tự mình lý giải.

     

Quả nhiên, Lam Cảnh Thần nghe ra có chỗ không thích hợp, cô biết, Tử Lam là có ý tốt, cũng không còn hỏi nhiều, gật đầu, "Được, tớ đã biết!"

     

"Uh, nếu như vậy, biết cậu hạnh phúc, tớ cũng an tâm!" Tử Lam cười nói.

     

"Đúng rồi, hai người khi nào thì trở về?!" Cảnh Thần hỏi.

     

"Ừ...... Thời điểm nên trở về thì sẽ trở về, Thiếu Thiên nói, mặc kệ chuyện của công ty, đoán chừng còn một thời gian ngắn!" Tử Lam nói.

     

"Anh ta đây là mê muội mất cả ý chí a!" Cảnh Thần cũng nói.

     

"Không có biện pháp, sắp điên rồi!" Tử Lam nói.

     

Lam Cảnh Thần cười cười, "Vậy hai người nghỉ phép thật tốt đi!"

     

"Được, vậy cậu đi ngủ sớm một chút, tớ cúp!"

     

"Được!" Cảnh Thần lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.

     

Nằm ở trên giường, Cảnh Thần cười cười.

     

Hạnh phúc đến, nhất định phải nắm lấy!

     

Trong đầu của cô xoay quanh  những lời của Tử Lam.

     

Đang nghĩ, lúc này, di động lại vang lên.

     

Quay mặt qua, nhìn đến dãy số, Cảnh Thần cười cười, nhận.

     

"Alo......"

     

"Vừa rồi gọi điện thoại với ai!" Trần Mặc mở miệng hỏi.

     

Lam Cảnh Thần ghé vào trên giường, "Tử Lam!"

     

Nghe thế, Trần Mặc nhíu mày, "Anh về nhà rồi!"

     

"Ừ!" Cảnh Thần lên tiếng.

     

Trần Mặc cũng trầm mặc một chút, rồi sau đó mở miệng.

     

"Cảnh Thần......"

     

"Ừ?"

     

"Chúng ta cũng đi ra ngoài nghỉ phép đi!"

     

"A?"

     

"Đi chơi vài ngày!" Trần Mặc nói.

     

Chợt nghe việc này, Cảnh Thần có chút sửng sốt, nghĩ nghĩ, hỏi, "Đi nơi nào?"

     

"Nơi nào cũng tốt, chỉ có hai chúng ta!" Trần Mặc nói.

     

Lúc này, Cảnh Thần nghĩ tới lời Tử Lam nói, hạnh phúc đến, nhất định phải nắm lấy!

     

Nghĩ vậy, Cảnh Thần mở miệng, "Tốt!"

     

"Em đồng ý?"

     

"Ừ!" Cảnh Thần gật gật đầu.

     

"Em không phải muốn đi làm sao?" Trần Mặc lập tức hỏi.

     

"Ừ, có thể xin nghỉ!"

     

"Anh sẽ sắp xếp, thế nào?" Trần Mặc hỏi.

     

"Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu.

     

Nghe thế, Trần Mặc thoáng chốc rất vui vẻ.

     

"Tốt lắm, anh sắp xếp thời gian, địa điểm, sẽ báo lại với em!"

     

"Được!" Lam Cảnh Thần lên tiếng.

     

"Tốt lắm, em đi ngủ sớm một chút!"

     

"Ừ, anh cũng vậy!"

     

"Được, ngủ ngon!"

     

"Ngủ ngon!"

     

Mặc dù là vài câu đơn giản, Lam Cảnh Thần lại ngoài ý muốn  cảm giác thực hạnh phúc.

     

Cũng nháy mắt cảm giác, lòng, an tĩnh lại.

     

Nằm ở trên giường, đã không còn kích động, mà là cảm thấy yên ổn.

     

Suy nghĩ thật lâu, cũng không biết suy nghĩ những chuyện gì, cuối cùng, Lam Cảnh Thần nhắm mắt lại ngủ.

     

Tỉnh lại, trời đã sáng.

     

Nhìn thấy sắp đến muộn, cô chạy nhanh rửa mặt, trang điểm đơn giản chạy xuống lầu.

     

Nhưng mà, thời điểm đến dưới lầu lại nhìn đến một bóng dáng quen thuộc.

     

"Trần Mặc?" Thời điểm nhìn thấy anh, Lam Cảnh Thần có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh lại ở chỗ này.

Trần Mặc đứng ở nơi đó, hôm nay  anh, thoạt nhìn đẹp trai dị  thường, như ánh mặt trời.

     

Cảnh Thần trực tiếp chạy xuống lầu hỏi: "Anh tại sao lại ở chỗ này?"

     

"Đương nhiên là đến đưa em đi làm!" Trần Mặc nói.

     

"Anh đến lúc nào?"

     

"Mới trong chốc lát mà thôi!"

     

"Anh cũng chưa nói với em!" Cảnh Thần nói.

     

"Chẳng lẽ nhất định phải nói sao, anh không được cho em một bất ngờ sao!?" Trần Mặc hỏi lại, "Nhanh lên xe, bị muộn rồi!"

     

Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó chạy nhanh lên xe.

     

Vừa ngồi vào, lúc này, Trần Mặc cầm một hộp đưa đến trước mặt cô.

     

"Đây là?" Lam Cảnh Thần nhìn đồ trước mặt hỏi.

     

"Em còn chưa ăn sáng!" Trần Mặc nói.

     

Ý  tứ đây là bữa sáng.

     

Nhìn Lam Cảnh Thần gật đầu, Trần Mặc nói: "Mau ăn đi!"

     

Nghe vậy, Lam Cảnh Thần cảm giác  lòng mình, cũng bị lãng mạn cùng săn sóc của anh làm cho cảm động.

     

Nhìn Lam Cảnh Thần sửng sốt, Trần Mặc nhìn cô, "Làm sao vậy?"

     

"Trần Mặc, anh như vậy, em sẽ rời không được anh!" Cảnh Thần nhìn anh nói.

     

Nghe được lời của cô, khóe miệng Trần Mặc ngoéo một cái, "Đây chính là mục đích của anh, cho em cả đời đều rời không được anh!" Trần Mặc nói.

     

Nghe lời của anh, Lam Cảnh Thần cười cười, lòng tràn đầy cảm động.

     

"Tốt lắm, nhanh ăn đi!" Trần Mặc nói.

     

Cảnh Thần gật đầu, cũng không khách khí, sau đó bắt đầu ăn.

     

"Anh ăn chưa?" Đang ăn, Lam Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, hỏi lại.

     

"Ừ, anh ăn rồi!" Trần Mặc nói.

Nghe thế, Cảnh Thần yên tâm, tiếp tục ăn.

     

Rất nhanh, đi tới  công ty, Lam Cảnh Thần cũng vừa ăn xong rồi.

Rất nhanh đã đến công ty, Lam Cảnh Thần cũng vừa ăn xong.

"Anh muốn đi vào hay là trở về!?"

     

"Anh trở về, Mặc tổng bên kia ta đã muốn tiếp đón, sẽ không đi trở về!" Trần Mặc nói.

" Vậy anh đi đâu?" Cảnh Thần hỏi

Nối điều này, Trần Mặc bỗng nhiên nhìn cô, " Đương nhiên em thu nhận!"

Nghe vậy, Cảnh Thần cười cười, "Em đồng ý với anh sao?"

"Em không muốn sao?" Trần Mặc hỏi

Cảnh Thần cười, " Tốt lắm, em biết, anh phải đi về, cũng sắp muộn rồi, em vào đây!"

"Ừ!" Trần Mặc gật đầu.

Cảnh Thần vừa muốn xuống xe,

     

Trần Mặc giữ cô lại, lần này không cần phải nói, Cảnh Thần cũng biết có ý tứ gì, vì thế, quay đầu lại, trực tiếp ở trên mặt Trần Mặc ấn xuống nụ hôn.

/610

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status