Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 375: Thân thế của tô cẩn nhi
/610
|
Louis nhìn Tô Cẩn Nhi, nhếch miệng cười nhạt, “ Cô dám tự tiện dẫn bọn họ xông vào đây, còn bại lộ thân phận của mình, lại vì bọn họ giải độc, hiện tại cô đã hoàn toàn vi phạm đối với những gì cô đã nói trước kia….”
Tô Cẩn Nhi một mực đứng đó, nghe những lời Louis nói, cô chỉ biết mím môi cam chịu, không nhúc nhích.
“ Dựa theo những gì cô đã nói, tự mình kết liễu đi…” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thế, Tô Cẩn Nhi bỗng nhiên giương mắt lên, “ Anh nói cái gì?”
“ Thế nào? Không muốn thực hành sao? Cô đừng quên, đó đều là những lời mà trước kia cô đã thề!” Louis nhấn mạnh.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi mới nhớ lại thời thơ ấu của mình, lúc ấy cô chỉ được vài tuổi, bọn họ buộc cô thề độc, cuối cùng, bà nội cô phải liều chết chỉ đề cầu xin tha thứ cho cô, bọn họ mới thả cô rời đi….
Nghĩ tới đây, hai tay của Tô Cẩn Nhi nắm thật chặt, nhìn Louis bằng ánh mắt hung ác.
Đã qua nhiều năm, cô tham gia huấn luyện đặc công, bởi vì có một chuyện kích thích cô khiến cô phải làm như thế, đến bây giờ, hắn thực sự cho rằng cô sẽ tuân thủ theo những thứ gọi là lời thề sao?
Tô Cẩn Nhi nhếch miệng cười lạnh, nhìn Louis, “ Không muốn thì như thế nào? Ban đầu thề độc, tất cả đều do đám người các anh buộc tôi nói….” Khi đó, cô chỉ mới mấy tuổi, bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ mãi những ánh mắt ác độc vây quanh cô.
Bọn họ thực sự cho rằng, cô vẫn như lúc còn bé cái gì cũng không hiểu, một đứa bé ngay cả dùng tay trói gà cũng không chặt sao?
Nghe Tô Cẩn Nhi nói thế, Louis nhếch môi cười khinh bỉ, “ Xem ra, ngay cả lời chính miệng cô đã từng thề, cô cũng không sợ rồi!”
Nói đến việc này, Tô Cẩn Nhi cũng cười lạnh, nhìn Louis, “ Ban đầu, anh thực sự nghĩ sẽ thả tôi rời đi sao?”
Thời điểm Tô Cẩn Nhi nói ra những lời này, sắc mặt Louis khẽ biến.
Ban đầu, sau khi Tô Cẩn Nhi rời đi, cô chợt phát hiện cả người rất khó chịu, bỗng nhiên ngã xuống, khi đó, cô nhớ đến chuyện Louis đưa cho mình ít đồ.
Nhưng khi đó cô còn rất nhỏ, bản thân cái gì cũng không có, cho nên sau khi trúng độc, liền hôn mê bất tỉnh.
May mắn được một người Pháp cứu giúp.
Nhưng sau việc đó, càng làm cho Tô Cẩn Nhi thê thảm không nỡ nhìn….
Tất cả đều do Louis ban tặng…
Nếu như không có sự việc lần đó cũng sẽ không có cô như hiện tại.
“ Xem ra, anh đã quên mất một số chuyện…” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis nói.
Nghe khẩu khí hiện tại của Tô Cẩn Nhi, Louis cũng biết, cô đã phát hiện, chuyện đã qua nhiều năm, cô cũng không còn là một đứa bé như ngày nào.
Nghĩ tới đây, Louis nhếch miệng cười nhạt, “Cô cho rằng thôn trang thần bí muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Hiện tại cô còn muốn chống lại tôi sao, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tôi nên trực tiếp đem cô giết!” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi nói gằn từng chữ.
Nhắc tới chuyện này, Louis cực kỳ hối hận, nếu như trước kia trực tiếp giết chết cô, thì hiện tại cũng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện phiền phức nào.
Nghe lời Louis nói, Tô Cẩn Nhi nhếch miệng lên cười khinh bỉ, “ Thế nào? Bây giờ cảm thấy hối hận rồi sao?”
“ Dù hiện tại anh có hối hận đi chăng nữa, cũng đã quá muộn rồi!” Vừa dứt lời, Tô Cẩn Nhi nhếch miệng cười lạnh, cô đã sớm quên đi hết thải những chuyện xảy ra hơn mười năm về trước, quên đi hình bóng cô gái nhỏ yếu đuối kia rồi.
Đang lúc Tô Cẩn Nhi nói chuyện, lúc này, không biết từ lúc nào Louis lấy ra một khẩu súng.
Nhưng thời điểm khi hắn hành động, Tô Cẩn Nhi cũng đồng thời rút súng ra, lúc súng Louis chưa kịp nhắm về phía Tô Cẩn Nhi thì khẩu súng trên tay Tô Cẩn Nhi đã nhắm ngay hắn bắn một phát.
Nhiều năm trãi qua huấn luyện đặc công, không uổng công cô gắng sức bấy lâu.
Khóe miệng Tô Cẩn Nhi nhếch lên, cười nhạt nhìn Louis, “ Anh còn tưởng rằng tôi còn lè một đứa trẻ yếu đuối mặc người chém giết sao?”
Louis sửng sờ, toàn bộ quá trình anh không cách nào nhìn thấy Tô Cẩn Nhi ra ta như thế nào, hiện tại, một khẩu súng đã xuất hiện trước mắt anh.
Đây chính là sự khác biệt.
Hàng năm, bọn họ sống tại sơn trang thần bí, bình thường không có bất kỳ ai thường xuyên trãi qua huấn luyện, bởi vậy, cho dù bọn họ có lợi hại ra sao cũng sẽ bị thụt lùi.
Mà Tô Cẩn Nhi lại hàng năm sống trong trạng thái huấn luyện, sự phòng bị, tốc độ đương nhiên sẽ hơn gấp mười lần so với Louis.
Khi cô còn bé, có thể Louis được coi là lợi hại, nhưng hiện giờ, cô đã không còn như trước nữa.
Louis đứng chôn chân tại chổ, con ngươi màu xanh nhìn chằm chằm cây súng trước mặt mình.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi khẽ cười một tiếng, “ Louis, anh già rồi!”
Hiện tại, thiên hạ không phải là của hắn.
Louis đứng im, nghe Tô Cẩn Nhi nói, anh mím môi, dường như đang suy nghỉ điều gì, rốt cuộc, sau nữa ngày mới mở miệng.
“Nếu như vậy, cô cứ việc nổ súng đi!”Louis nói, dáng vẻ giống như anh hùng thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Tô Cẩn Nhi vẫn đứng đó, khóe miệng gợi lên ý cười, trên tay cầm súng hết sức tự tin, “ Anh cho rằng tôi không dám nổ súng sao? Louis, những chuyện tôi đã từng nếm trãi tại thần bí sơn trang này, đều do anh ban tặng!” Tô Cẩn Nhi nhấn mạnh lời nói, nói đến đoạn sau, lời lẽ mang theo chút hận ý.
Louis chỉ cười, ngẩng đầu ưởng ngực, ánh mắt nhìn về hướng khác, “ Bản thân đảm nhiệm chức vị bảo hộ sơn trang thần bí, tôi có quyền lợi và nghĩa vụ bảo vệ để sơn trang thần bí không bị người khác phát hiện, chỉ là, hiện tại tôi thực sự rất hối hận, bởi vì, khi xưa đã để cho cô rời đi!” Louis cũng nói, lời lẽ xem ra rất bình thản, những mỗi câu mỗi từ đều tràn đầy hung dữ.
Nói anh ác độc cũng tốt, như thế nào cũng chẳng ra sao, mọi việc anh làm chỉ vì lợi ích cho sơn trang thần bí mà thôi.
Tô Cẩn Nhi cười một tiếng, cô cũng không phải người thủ hộ sơn trang thần bí, dĩ nhiên cô cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng, cô có thể khẳng định rằng, Louie đã từng khiến cô chịu rất nhiều tổn thương.
Nếu như, Louis không tự động tìm đến cô, cô cũng sẽ không nhắc tới, nhưng hiện tại, nếu anh đã tìm tới, cô cũng không cần ẩn núp làm gì.
Nghe Louis nói anh rất hối hận, Tô Cẩn Nhi chỉ cười nhạt, “ Hối hận sao, hiện tại cũng đã muộn rồi!”
Lúc này, Louis nhìn Tô Cẩn Nhi, “ Nếu đã như vậy, cô cứ việc trực tiếp nổ súng bắn chết tôi đi!” Nói xong, Louis nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩn Nhi.
Tô Cẩn Nhi lạng lùng lên tiếng, “ Anh đã có lòng cầu chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!” Dứt lời, Tô Cẩn Nhi vừa định nổ súng.
Đang lúc ấy thì, Louis dường như nhớ tới chuyện gì, nhìn Tô Cẩn Nhi, “ Thật uổng phí, lúc xưa bà nội của cô đã vì cô mà làm ra nhiều chuyện như vậy!”
Nói một câu này khiến động tác nổ súng của Tô Cẩn Nhi ngừng lại.
Giống như, lời Louis vừa nói, đã đâm trúng vào nội tâm của cô.
Tô Cẩn Nhi nhìn Louis hỏi, “ Anh nói vậy là ý gì?”
Nhìn thấy phản ứng của Tô Cẩn Nhi, giống như suy nghĩ và dự đoán của Louis, khóe miệng anh nâng lên nụ cười lạnh lùng, “Tô Cẩn Nhi, trước kia, bà nội của cô đã dùng tánh mạng của mình để có thể đổi lấy việc cô rời đi, hiện tại, chính cô lại dẫn người xông vào sơn trang thần bí, bà nội của cô, chết thực sự không đáng!”
Nghe được chuyện này, Tô Cẩn Nhi sửng sốt.
Tại sao mọi chuyện có thể như vậy?
Bà nội cô là một trong những người thủ hộ sơn trang thần bí, cô làm sao sẽ….?
Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn Louis, cô hỏi, “ Anh nói bậy bạ gì đó, không phải bà nội tôi chết vì bệnh sao?”
Louis khẽ cười một tiếng, con ngươi nhìn Tô Cẩn Nhi thật sâu, không nói thêm điều gì.
Tô Cẩn Nhi tức giận nhìn Louis, “ Tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Nghe được sự nóng nảy hấp tấp muốn biết sự thật trong lời nói của Tô Cẩn Nhi, lúc này, Louis mới quay đầu sang nhìn cô, “ Tô Cẩn Nhi, bà nội của cô chính là một trong những người bảo vệ sơn trang thần bí, vậy nên, cô cũng thế, nhưng hiện giờ, cô chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với sơn trang thần bí!” Louie nhấn mạnh lời nói.
Hiện tại, quả thật Tô Cẩn Nhi có chút tức giận trừng mắt nhìn Louis, “Chuyện tôi muốn hỏi anh không phải cái này?”
“Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với bà nội của tôi?” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis, cô hét lên.
Tuổi thơ của cô cũng chỉ có bà nội, bà nội rất yêu thương cô, hai người sống gắn bó nhiều năm bên nhau, nhưng, vì để cô có thể rời đi, bà nội lại……
Mặc dù cô thực sự không muốn rời khỏi bà, nhưng cô chỉ có thể nghe theo lời của bà, nhất định rời khỏi nơi này.
Nhưng, cô vẫn còn nhớ khi cô đi, bà nội vẫn còn khỏe mạnh, mười mấy năm sau nhiều lần cô muốn trở lại thăm bà, nhưng cô vẫn khắc ghi những lời bà đã nói.
Bà nội từng bảo rằng, cả đời này, bà sẽ thủ hộ thần bí sơn trang, quyết không rời đi.
Bà mong rằng, cô có thể ra bên ngoài sống thật tốt, trăm nghìn lần không được quay trở về.
Vì nhớ tới những lời dặn dò của bà, cho nên mỗi lần cô kích động nghĩ sẽ quay trở lại sơn trang thần bí đều bị cô không ngừng bác bỏ những ý nghĩ đó, không ngờ cô sẽ gặp được Hách Tôn, và đám người bọn họ cũng muốn đến chổ này, cô sợ Hách Tôn bị thương, dĩ nhiên cô cũng biết, thời gian mười mấy năm, bà nội đã không còn sống tại đây, nhưng trong lòng vẫn muốn một lần trở lại xem….
Nhưng hiện tại lại nghe Luois nói vậy, dường như, mọi chuyện cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.
“Muốn biết sự thật sao? Tô Cẩn Nhi, nếu như bà nội của cô còn sống, có lẽ, bà ấy sẽ rất thất vọng đối với cô!” Louis nói gằn từng chữ, “Thân là người thủ hộ Sơn trang Thần bí, cô lại không thực hiện theo những lời cô đã cam kết, bảo vệ nơi này, đã thế còn dẫn người xông vào, sau lại cứu bọn họ, Tô Cẩn Nhi, nếu như bà nội của cô còn sống, nhất định vì cô cho nên xấu hổ mà chết mất!” Mỗi một câu của Luois giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim Tô Cẩn Nhi.
Từ lúc cô hiểu chuyện cho đến bây giờ, tình thân duy nhất chính là bà nội, mặc dù ban đầu khi cô rời khỏi đây trong lòng cô rất không muốn, nhưng cuối cùng cô vẫn phải nghe lời bà nội, rời đi…..
Mà bây giờ, cô lại nghe Louis nói đến chuyện cũ, căn bản cô không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt Tô Cẩn Nhi đỏ ngầu nhìn chằm chằm Luois, súng trên tay cũng nhắm thẳng về phía anh.
“ Ít nói nhảm, tôi muốn biết chuyện khi đó đã xảy ra chuyện gì đối với bà của tôi!” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis hầm hừ, nhấn mạnh lời nói.
“Trước kia vì muốn để cho cô rời đi, bà ấy đã uống thuốc độc, bà dùng cách này để chứng minh bản thân và gia đình sẽ không bao giờ bán đứng sơn trang thần bí, nhưng bây giờ xem ra, cái chết của bà ấy thực sự không đáng một chút nào!” Louis nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Tô Cẩn Nhi sửng sốt.
Cô quả thật không ngờ, bà nội vì cô làm nhiều chuyện như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tô Cẩn Nhi, giống như có đồ vật gì nặng nề đè ép trên ngực, nặng đến mức, cô không cách nào hô hấp.
Bà nội………..
Bà nội………
Tại sao bà lại hành động ngốc ngếch như vậy được chứ.
Lúc đầu, mặc dù trong lòng cô rất hướng về cuộc sống bên ngoài sơn trang thần bí, nhưng cô cũng không cam lòng rời xa bà…………
Nhưng tại vì sao, tại sao bà muốn làm như vậy!
Tô Cẩn Nhi khó có thể tiếp thụ việc này.
Cô đứng im một chổ, cảm giác như cả người dường như trút hết sức lực, hốc mắt ngấn lệ.
Bà nội….
Bà thật khờ!
Trong lòng Tô Cẩn Nhi không nói ra được là tư vị gì.
Mặc dù quá khứ đã qua hơn mấy chục năm rồi, nhưng đó chính là sự ấm áp duy nhất đối với cô, cũng là chổ ấm áp sâu nhất trong lòng cô, hiện tại lại nói cho cô biết sự thật, căn bản cô không cách nào tiếp nhận….
Louis đứng đối diện nhìn Tô Cẩn Nhi, xem chừng tâm tình của cô, khóe miệng quyến rũ nâng lên nụ cười lạnh lùng, một giây kế tiếp, thừa dịp Tô Cẩn Nhi thất thần, anh giơ súng lên, nhắm ngay Tô Cẩn Nhi….
“Phanh-----!” một tiếng.
Tô Cẩn Nhi đột nhiên trợn to hai mắt, cô nhìn trước mặt, không biết nên nói gì.
Tô Cẩn Nhi một mực đứng đó, nghe những lời Louis nói, cô chỉ biết mím môi cam chịu, không nhúc nhích.
“ Dựa theo những gì cô đã nói, tự mình kết liễu đi…” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thế, Tô Cẩn Nhi bỗng nhiên giương mắt lên, “ Anh nói cái gì?”
“ Thế nào? Không muốn thực hành sao? Cô đừng quên, đó đều là những lời mà trước kia cô đã thề!” Louis nhấn mạnh.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi mới nhớ lại thời thơ ấu của mình, lúc ấy cô chỉ được vài tuổi, bọn họ buộc cô thề độc, cuối cùng, bà nội cô phải liều chết chỉ đề cầu xin tha thứ cho cô, bọn họ mới thả cô rời đi….
Nghĩ tới đây, hai tay của Tô Cẩn Nhi nắm thật chặt, nhìn Louis bằng ánh mắt hung ác.
Đã qua nhiều năm, cô tham gia huấn luyện đặc công, bởi vì có một chuyện kích thích cô khiến cô phải làm như thế, đến bây giờ, hắn thực sự cho rằng cô sẽ tuân thủ theo những thứ gọi là lời thề sao?
Tô Cẩn Nhi nhếch miệng cười lạnh, nhìn Louis, “ Không muốn thì như thế nào? Ban đầu thề độc, tất cả đều do đám người các anh buộc tôi nói….” Khi đó, cô chỉ mới mấy tuổi, bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ mãi những ánh mắt ác độc vây quanh cô.
Bọn họ thực sự cho rằng, cô vẫn như lúc còn bé cái gì cũng không hiểu, một đứa bé ngay cả dùng tay trói gà cũng không chặt sao?
Nghe Tô Cẩn Nhi nói thế, Louis nhếch môi cười khinh bỉ, “ Xem ra, ngay cả lời chính miệng cô đã từng thề, cô cũng không sợ rồi!”
Nói đến việc này, Tô Cẩn Nhi cũng cười lạnh, nhìn Louis, “ Ban đầu, anh thực sự nghĩ sẽ thả tôi rời đi sao?”
Thời điểm Tô Cẩn Nhi nói ra những lời này, sắc mặt Louis khẽ biến.
Ban đầu, sau khi Tô Cẩn Nhi rời đi, cô chợt phát hiện cả người rất khó chịu, bỗng nhiên ngã xuống, khi đó, cô nhớ đến chuyện Louis đưa cho mình ít đồ.
Nhưng khi đó cô còn rất nhỏ, bản thân cái gì cũng không có, cho nên sau khi trúng độc, liền hôn mê bất tỉnh.
May mắn được một người Pháp cứu giúp.
Nhưng sau việc đó, càng làm cho Tô Cẩn Nhi thê thảm không nỡ nhìn….
Tất cả đều do Louis ban tặng…
Nếu như không có sự việc lần đó cũng sẽ không có cô như hiện tại.
“ Xem ra, anh đã quên mất một số chuyện…” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis nói.
Nghe khẩu khí hiện tại của Tô Cẩn Nhi, Louis cũng biết, cô đã phát hiện, chuyện đã qua nhiều năm, cô cũng không còn là một đứa bé như ngày nào.
Nghĩ tới đây, Louis nhếch miệng cười nhạt, “Cô cho rằng thôn trang thần bí muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Hiện tại cô còn muốn chống lại tôi sao, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tôi nên trực tiếp đem cô giết!” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi nói gằn từng chữ.
Nhắc tới chuyện này, Louis cực kỳ hối hận, nếu như trước kia trực tiếp giết chết cô, thì hiện tại cũng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện phiền phức nào.
Nghe lời Louis nói, Tô Cẩn Nhi nhếch miệng lên cười khinh bỉ, “ Thế nào? Bây giờ cảm thấy hối hận rồi sao?”
“ Dù hiện tại anh có hối hận đi chăng nữa, cũng đã quá muộn rồi!” Vừa dứt lời, Tô Cẩn Nhi nhếch miệng cười lạnh, cô đã sớm quên đi hết thải những chuyện xảy ra hơn mười năm về trước, quên đi hình bóng cô gái nhỏ yếu đuối kia rồi.
Đang lúc Tô Cẩn Nhi nói chuyện, lúc này, không biết từ lúc nào Louis lấy ra một khẩu súng.
Nhưng thời điểm khi hắn hành động, Tô Cẩn Nhi cũng đồng thời rút súng ra, lúc súng Louis chưa kịp nhắm về phía Tô Cẩn Nhi thì khẩu súng trên tay Tô Cẩn Nhi đã nhắm ngay hắn bắn một phát.
Nhiều năm trãi qua huấn luyện đặc công, không uổng công cô gắng sức bấy lâu.
Khóe miệng Tô Cẩn Nhi nhếch lên, cười nhạt nhìn Louis, “ Anh còn tưởng rằng tôi còn lè một đứa trẻ yếu đuối mặc người chém giết sao?”
Louis sửng sờ, toàn bộ quá trình anh không cách nào nhìn thấy Tô Cẩn Nhi ra ta như thế nào, hiện tại, một khẩu súng đã xuất hiện trước mắt anh.
Đây chính là sự khác biệt.
Hàng năm, bọn họ sống tại sơn trang thần bí, bình thường không có bất kỳ ai thường xuyên trãi qua huấn luyện, bởi vậy, cho dù bọn họ có lợi hại ra sao cũng sẽ bị thụt lùi.
Mà Tô Cẩn Nhi lại hàng năm sống trong trạng thái huấn luyện, sự phòng bị, tốc độ đương nhiên sẽ hơn gấp mười lần so với Louis.
Khi cô còn bé, có thể Louis được coi là lợi hại, nhưng hiện giờ, cô đã không còn như trước nữa.
Louis đứng chôn chân tại chổ, con ngươi màu xanh nhìn chằm chằm cây súng trước mặt mình.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi khẽ cười một tiếng, “ Louis, anh già rồi!”
Hiện tại, thiên hạ không phải là của hắn.
Louis đứng im, nghe Tô Cẩn Nhi nói, anh mím môi, dường như đang suy nghỉ điều gì, rốt cuộc, sau nữa ngày mới mở miệng.
“Nếu như vậy, cô cứ việc nổ súng đi!”Louis nói, dáng vẻ giống như anh hùng thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Tô Cẩn Nhi vẫn đứng đó, khóe miệng gợi lên ý cười, trên tay cầm súng hết sức tự tin, “ Anh cho rằng tôi không dám nổ súng sao? Louis, những chuyện tôi đã từng nếm trãi tại thần bí sơn trang này, đều do anh ban tặng!” Tô Cẩn Nhi nhấn mạnh lời nói, nói đến đoạn sau, lời lẽ mang theo chút hận ý.
Louis chỉ cười, ngẩng đầu ưởng ngực, ánh mắt nhìn về hướng khác, “ Bản thân đảm nhiệm chức vị bảo hộ sơn trang thần bí, tôi có quyền lợi và nghĩa vụ bảo vệ để sơn trang thần bí không bị người khác phát hiện, chỉ là, hiện tại tôi thực sự rất hối hận, bởi vì, khi xưa đã để cho cô rời đi!” Louis cũng nói, lời lẽ xem ra rất bình thản, những mỗi câu mỗi từ đều tràn đầy hung dữ.
Nói anh ác độc cũng tốt, như thế nào cũng chẳng ra sao, mọi việc anh làm chỉ vì lợi ích cho sơn trang thần bí mà thôi.
Tô Cẩn Nhi cười một tiếng, cô cũng không phải người thủ hộ sơn trang thần bí, dĩ nhiên cô cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng, cô có thể khẳng định rằng, Louie đã từng khiến cô chịu rất nhiều tổn thương.
Nếu như, Louis không tự động tìm đến cô, cô cũng sẽ không nhắc tới, nhưng hiện tại, nếu anh đã tìm tới, cô cũng không cần ẩn núp làm gì.
Nghe Louis nói anh rất hối hận, Tô Cẩn Nhi chỉ cười nhạt, “ Hối hận sao, hiện tại cũng đã muộn rồi!”
Lúc này, Louis nhìn Tô Cẩn Nhi, “ Nếu đã như vậy, cô cứ việc trực tiếp nổ súng bắn chết tôi đi!” Nói xong, Louis nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩn Nhi.
Tô Cẩn Nhi lạng lùng lên tiếng, “ Anh đã có lòng cầu chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!” Dứt lời, Tô Cẩn Nhi vừa định nổ súng.
Đang lúc ấy thì, Louis dường như nhớ tới chuyện gì, nhìn Tô Cẩn Nhi, “ Thật uổng phí, lúc xưa bà nội của cô đã vì cô mà làm ra nhiều chuyện như vậy!”
Nói một câu này khiến động tác nổ súng của Tô Cẩn Nhi ngừng lại.
Giống như, lời Louis vừa nói, đã đâm trúng vào nội tâm của cô.
Tô Cẩn Nhi nhìn Louis hỏi, “ Anh nói vậy là ý gì?”
Nhìn thấy phản ứng của Tô Cẩn Nhi, giống như suy nghĩ và dự đoán của Louis, khóe miệng anh nâng lên nụ cười lạnh lùng, “Tô Cẩn Nhi, trước kia, bà nội của cô đã dùng tánh mạng của mình để có thể đổi lấy việc cô rời đi, hiện tại, chính cô lại dẫn người xông vào sơn trang thần bí, bà nội của cô, chết thực sự không đáng!”
Nghe được chuyện này, Tô Cẩn Nhi sửng sốt.
Tại sao mọi chuyện có thể như vậy?
Bà nội cô là một trong những người thủ hộ sơn trang thần bí, cô làm sao sẽ….?
Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn Louis, cô hỏi, “ Anh nói bậy bạ gì đó, không phải bà nội tôi chết vì bệnh sao?”
Louis khẽ cười một tiếng, con ngươi nhìn Tô Cẩn Nhi thật sâu, không nói thêm điều gì.
Tô Cẩn Nhi tức giận nhìn Louis, “ Tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Nghe được sự nóng nảy hấp tấp muốn biết sự thật trong lời nói của Tô Cẩn Nhi, lúc này, Louis mới quay đầu sang nhìn cô, “ Tô Cẩn Nhi, bà nội của cô chính là một trong những người bảo vệ sơn trang thần bí, vậy nên, cô cũng thế, nhưng hiện giờ, cô chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với sơn trang thần bí!” Louie nhấn mạnh lời nói.
Hiện tại, quả thật Tô Cẩn Nhi có chút tức giận trừng mắt nhìn Louis, “Chuyện tôi muốn hỏi anh không phải cái này?”
“Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với bà nội của tôi?” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis, cô hét lên.
Tuổi thơ của cô cũng chỉ có bà nội, bà nội rất yêu thương cô, hai người sống gắn bó nhiều năm bên nhau, nhưng, vì để cô có thể rời đi, bà nội lại……
Mặc dù cô thực sự không muốn rời khỏi bà, nhưng cô chỉ có thể nghe theo lời của bà, nhất định rời khỏi nơi này.
Nhưng, cô vẫn còn nhớ khi cô đi, bà nội vẫn còn khỏe mạnh, mười mấy năm sau nhiều lần cô muốn trở lại thăm bà, nhưng cô vẫn khắc ghi những lời bà đã nói.
Bà nội từng bảo rằng, cả đời này, bà sẽ thủ hộ thần bí sơn trang, quyết không rời đi.
Bà mong rằng, cô có thể ra bên ngoài sống thật tốt, trăm nghìn lần không được quay trở về.
Vì nhớ tới những lời dặn dò của bà, cho nên mỗi lần cô kích động nghĩ sẽ quay trở lại sơn trang thần bí đều bị cô không ngừng bác bỏ những ý nghĩ đó, không ngờ cô sẽ gặp được Hách Tôn, và đám người bọn họ cũng muốn đến chổ này, cô sợ Hách Tôn bị thương, dĩ nhiên cô cũng biết, thời gian mười mấy năm, bà nội đã không còn sống tại đây, nhưng trong lòng vẫn muốn một lần trở lại xem….
Nhưng hiện tại lại nghe Luois nói vậy, dường như, mọi chuyện cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.
“Muốn biết sự thật sao? Tô Cẩn Nhi, nếu như bà nội của cô còn sống, có lẽ, bà ấy sẽ rất thất vọng đối với cô!” Louis nói gằn từng chữ, “Thân là người thủ hộ Sơn trang Thần bí, cô lại không thực hiện theo những lời cô đã cam kết, bảo vệ nơi này, đã thế còn dẫn người xông vào, sau lại cứu bọn họ, Tô Cẩn Nhi, nếu như bà nội của cô còn sống, nhất định vì cô cho nên xấu hổ mà chết mất!” Mỗi một câu của Luois giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim Tô Cẩn Nhi.
Từ lúc cô hiểu chuyện cho đến bây giờ, tình thân duy nhất chính là bà nội, mặc dù ban đầu khi cô rời khỏi đây trong lòng cô rất không muốn, nhưng cuối cùng cô vẫn phải nghe lời bà nội, rời đi…..
Mà bây giờ, cô lại nghe Louis nói đến chuyện cũ, căn bản cô không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt Tô Cẩn Nhi đỏ ngầu nhìn chằm chằm Luois, súng trên tay cũng nhắm thẳng về phía anh.
“ Ít nói nhảm, tôi muốn biết chuyện khi đó đã xảy ra chuyện gì đối với bà của tôi!” Tô Cẩn Nhi nhìn Louis hầm hừ, nhấn mạnh lời nói.
“Trước kia vì muốn để cho cô rời đi, bà ấy đã uống thuốc độc, bà dùng cách này để chứng minh bản thân và gia đình sẽ không bao giờ bán đứng sơn trang thần bí, nhưng bây giờ xem ra, cái chết của bà ấy thực sự không đáng một chút nào!” Louis nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Tô Cẩn Nhi sửng sốt.
Cô quả thật không ngờ, bà nội vì cô làm nhiều chuyện như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tô Cẩn Nhi, giống như có đồ vật gì nặng nề đè ép trên ngực, nặng đến mức, cô không cách nào hô hấp.
Bà nội………..
Bà nội………
Tại sao bà lại hành động ngốc ngếch như vậy được chứ.
Lúc đầu, mặc dù trong lòng cô rất hướng về cuộc sống bên ngoài sơn trang thần bí, nhưng cô cũng không cam lòng rời xa bà…………
Nhưng tại vì sao, tại sao bà muốn làm như vậy!
Tô Cẩn Nhi khó có thể tiếp thụ việc này.
Cô đứng im một chổ, cảm giác như cả người dường như trút hết sức lực, hốc mắt ngấn lệ.
Bà nội….
Bà thật khờ!
Trong lòng Tô Cẩn Nhi không nói ra được là tư vị gì.
Mặc dù quá khứ đã qua hơn mấy chục năm rồi, nhưng đó chính là sự ấm áp duy nhất đối với cô, cũng là chổ ấm áp sâu nhất trong lòng cô, hiện tại lại nói cho cô biết sự thật, căn bản cô không cách nào tiếp nhận….
Louis đứng đối diện nhìn Tô Cẩn Nhi, xem chừng tâm tình của cô, khóe miệng quyến rũ nâng lên nụ cười lạnh lùng, một giây kế tiếp, thừa dịp Tô Cẩn Nhi thất thần, anh giơ súng lên, nhắm ngay Tô Cẩn Nhi….
“Phanh-----!” một tiếng.
Tô Cẩn Nhi đột nhiên trợn to hai mắt, cô nhìn trước mặt, không biết nên nói gì.
/610
|