Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 274: Mặc lão hẹn gặp Lâm Tử Lam

/611


Edit: Lavender - Blue

Hai người rời đi, đã là sắp vào buổi trưa rồi.

Hi hi đeo túi sách, vừa muốn rời đi, Mặc lão nhìn Hi Hi “Ngươi thật sự trốn học cả buổi!”

Hi hi cười một tiếng, “Tôi đây là xin nghỉ, không phải trốn học!”

Chỉ là, thói quen của Hi Hi!

Mặc lão, “. . . . . .”

Nghĩ tới lý do Hi Hi xin nghỉ phép, Mặc lão liền một hồi sắc mặt khó coi.

“Câm miệng!” Mặc lão quát lên.

Hi hi cười một tiếng, cười đáng yêu mê người.

Mặc lão nhìn hi hi, cũng ngẩn ra.

Cũng không biết Lâm Tử Lam giáo dục đứa bé thế nào!

Trốn học như vậy, Lâm Tử Lam cũng không biết!

Ở trong lòng âm thầm nói xấu một chút, Mặc lão nhìn Hi Hi, “Thế nào? Giờ ngươi muốn đi nơi nào?” Mặc lão nhìn hi hi hỏi.

“Về nhà!”

“Biết đường sao?”

Thì ra, Mặc lão đây là muốn đưa hắn về?

Hi hi nhìn Mặc lão, đôi lông mày nhíu lại, cặp mắt trong suốt con ngươi nhìn Mặc lão, “Ông là đang lo lắng tôi không thể quay về sao?”

Nhìn ánh mắt của Hi Hi, Mặc lão sững sờ, sau đó xoay mặt, “Ngươi chết ở trên đường ta còn không có nhìn đấy!” Mặc lão hung hăng nói.

Hi hi 囧. ( lúng túng)

Thật ác độc!

Hi hi mang túi sách trở lại, sau đó thở dài, “Ai, thôi, sẽ để cho tôi chết ở trên đường đi!”

Hi hi nhìn chung quanh một chút, “Đây là nơi nào à?”

Mặc lão, “. . . . . .”

Giả bộ thật là đủ giống!

“Cũng không biết tôi đây đáng yêu như vậy, tài xế có thể hay không đứng núi này trông núi nọ đem tôi bán đi chứ!” Hi hi tiếp tục giả vờ vô tội nói, Mặc lão không nhìn, vờ như không thấy.

“Vậy thì tốt, cứ như vậy, Mặc lão gặp lại!” Nói xong, Hi Hi muốn đi.

Mặc lão cau mày, nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi , “Quay trở lại cho ta!”

Hi hi quay đầu lại, nhìn Mặc lão, làm bộ vô tội, “Còn có chuyện gì sao?”

“Câm miệng!” Mặc lão quát lên một tiếng, sau đó nhìn quản gia, “Đi lấy xe!”

“Dạ!” Quản gia đáp một tiếng, sau đó vội vàng đi lấy xe.

Hi hi đứng tại chỗ, khóe miệng trong lúc lơ đãng nâng lên nụ cười. . . . . .

Xe tới, Mặc lão lên xe, Hi Hi đứng ở ngoài xe, còn ý vị giả bộ kiểu cách không lên.

“Leo lên!” Mặc lão không nhịn được hét một tiếng.

Hi hi lúc này mới ngoan ngoãn lên xe.

Ngồi ở trên xe, Hi Hi nhìn Mặc lão, “Cám ơn Mặc lão đưa tôi về!”

Mặc lão, Mặc lão!

Mặc lão nghe, thế nào nghe cũng thấy khó chịu!

Vì vậy,Mặc Ân Thiên lạnh lùng nói, “Thật là không có phép tắc!”

Hi hi ngồi ở ghế bên cạnh, lập tức liền nghe đến lời Mặc lão nói, mặc dù âm thanh của hắn không lớn, nhưng là đủ Hi Hi nghe được.

Hi Hi bĩu môi, nhìn Mặc lão, “Ông thật kỳ cục, rõ ràng là ông không thừa nhận tôi, bây giờ trách tôi không có phép tắc, chẳng lẽ muốn tôi gọi là Mặc lão đầu mới được sao?”

Mặc lão hừ lạnh hai tiếng, không để ý đến hắn, quay đầu.

Hi hi ngồi ở bên , chọn lựa không chọn, thật ra thì Mặc lão, không đúng, Mặc lão không nhớ ông cũng máu lạnh như vậy sao!

Tuy nhiên có lúc khá cứng rắn, nhưng là có lúc, cũng thật đáng yêu!

“Chẳng lẽ, ông rất muốn tôi gọi ông. . . . . .là ông nội sao?” Hi Hi nhìn Mặc lão hỏi.

Nghe được hai chữ ...ông nội, trong lòng Mặc lão không khỏi mềm nhũn, nhưng vẫn là không có quay đầu lại.

Hi hi nhìn bộ dạng của Mặc lão, cũng bĩu bĩu môi, không nói thì thôi, hắn còn không gọi !

Chỉ là, nghiêng đầu sang chỗ khác, khó miệng Hi Hi nâng lên nụ cười. . . . . .

Vì vậy, xe trên đường về.

Hi Hi cùng Mặc lão, hai người thỉnh thoảng nói vài câu, sau đó không phải Mặc lão bị tức, chính là Hi Hi bị tức, tóm lại, hai người chọc tức lẫn nhau, sau đó vẫn còn tiếp tục tán gẫu.

Quản gia ngồi ở trước mặt lái xe, nghe Mặc lão cùng Hi Hi nói chuyện, cũng không nhịn được sắp hít thở không thông.

Nhưng không nghĩ rằng hai người không có một chút thời gian để đốt cháy nơi này, mặc dù tranh cãi không dứt, nhưng xem ra Mặc lão cũng không có bộ dáng rất tức giận.

Vì vậy, quản gia từ trong kính chiếu hậu nhìn Hi Hi mấy lần, không ngờ Tiểu thiếu gia thế nhưng có thể ở cùng một chỗ với lão gia.

Cuộc sống thật sự là một điều kỳ lạ.

Xe đi ra rất nhanh đến bên trong chung cư.

Xe dừng lại, Mặc lão nhìn nơi này, “Các ngươi cùng tên nghịch tử ở cùng nhau?” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.

Nếu như Mặc Ân Thiên nhớ không lầm, Mặc Thiếu Thiên cũng có một căn nhà ở chỗ này!

Hi hi gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, “Chúng tôi là ở nơi này không sai, nhưng là không có cùng ở chung với cha!” Hi Hi nói.

Mặc lão cau mày, không hiểu lời Hi Hi nói.

“Cha ở dãy A , chúng tôi ở dãy B! !”

“Tên nghịch tử đó, thế nhưng không phải mua một cái!” Mặc lão cười lạnh nói.

“Không không không, Mặc lão, người hiểu lầm, phòng ốc là chúng tôi mua, cùng cha không liên quan!” Hi hi nói.

“Chúng tôi không đụng vào tiền của các người một xu!” Hi hi nói.

Nghe thấy thế, Mặc lão kinh ngạc. “Ai mua nó? Đừng nói mẹ ngươi, cô ta không có khả năng, tiền để dành ba mươi năm không ăn không uống cũng không biết có đủ hay không!” Mặc lão khinh miệt nói.

Hi hi chau chau mày, “Nếu như mà tôi nói là tôi mua ,ông tin hay không?” Hi hi nhìn Mặc lão hỏi.

Mặc lão nhìn Hi Hi, ánh mắt kia, rất dễ nhận thấy, không tin!

“Dù sao cái nhà này, cùng cha không liên quan, hơn nữa với Mặc gia các người càng không liên quan!” Hi i nói.

Mặc gia các người. . . . . .

Mặc lão nghe thế, lập tức chặn lại, “Đừng quên, ngươi cũng là con của Mặc Thiếu Thiên , trên người chảy dòng máu Mặc gia!”

Hi hi ngạc nhiên, sững sờ một lúc, sau đó nhìn Mặc lão.

Đây coi là gì?

Coi là thừa nhận hắn sao?

Thấy ánh mắt của Hi Hi, Mặc lão mới ý thức tới mình nói cái gì.

Mặc lão mặt liền biến sắc, sau đó lập tức lên xe, “Ngươi đã đến nhà, không có việc gì, ta đi trước!” Nói xong Mặc lão lên xe.

“Có muốn hay không đi lên uống ly trà ạ? ?” Hi hi nhìn Mặc lão cười hỏi.

“Ta sợ ngươi bỏ độc!” Mặc lão hung hăng nói.

Hi hi, “. . . . . .”

Theo bản năng bật thốt lên, “Tôi độc chết ông, cũng sẽ không hạ tại chính nhà mình . . . . . .”

Vừa mới dứt lời, liền đưa tới hai ánh mắt nhìn của Mặc lão . . . . .

Hi hi cười đen tối.

“Đi thôi, chớ đứng đây!” Mặc lão nói.

Hi hi, “. . . . . .”

Sau đó Hi Hi nhớ ra, nhìn Mặc lão, “Đừng quên chuyện ông đồng ý !” Hi hi nhắc nhở.

“Dài dòng!” Mặc lão lầm bầm một câu, sau đó phân phó quản gia, “Lái xe!”

Quản gia gật đầu một cái, sau đó khởi động xe rời đi.

Nhìn bóng xe từ từ biến mất ở trước mắt của mình, Hi Hi tâm tình thật tốt, đeo túi sách đi trở về.

Bảo bối đã ra tay, tuyệt đối thắng lợi!

Hi hi tâm tình thật tốt.

^^^

Ở phía bên kia, Mặc lão ngồi ở trong xe, sắc mặt không nói ra được cảm xúc trong lòng.

Quản gia lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu, đi theo Mặc Ân Thiên lâu như vậy, thế nào cũng học được một chút cách nhìn mặt mà nói chuyện, cho dù Mặc lão không nói lời nào, nhưng là quản gia cũng có thể nhìn ra, Mặc lão tâm tình cũng không tệ lắm.

“Lão gia, tiểu thiếu gia, thật đáng yêu!” Quản gia thử nói, sau đó qua kính chiếu hậu nhìn Mặc Ân Thiên, chỉ sợ ông sẽ tức giận.

Nghe được câu này, Mặc lão trong miệng hừ lạnh, “Chỉ là đứa bé bình thường!”

Quản gia, “. . . . . .”

Nghe Mặc lão nói ra lời này, quản gia ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, từ trong kính chiếu hậu lại thấy Mặc lão sắc mặt hòa hoãn rất nhiều. . . . . .

Nhìn ra, lão gia không quá ghét đứa bé kia!

Nghĩ như vậy, quản gia cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Không ngờ Mặc lão cùng Đại Thiếu Gia quan hệ cứng ngắc như vậy, nhưng là cùng tiểu thiếu gia, thế nhưng có thể như vậy nói chuyện phiếm.

Nói tóm lại, đứa bé này, quá biết nói chuyện.

Co được dãn được.

Điểm này so với Mặc Thiếu Thiên mạnh hơn nhiều.

“Chuyện này chớ nói cùng phu nhân !”

“Tôi biết!” Quản gia gật đầu một cái.

Xe đã đi xa.

^^^^

Thời gian buổi chiều.

Lâm Tử Lam đang làm việc, chợt nhận được điện thoại của Mặc lão, điều này làm cho cô có chút kinh ngạc.

Kể từ lần nói chuyện trước của hai người không thành, Mặc lão không có tìm cô, không nghĩ tới hôm nay sẽ lần nữa tìm cô!

Nhưng là không cần phải nói, cũng biết Mặc lão là vì chuyện gì!

Chỉ là, Lâm Tử Lam vẫn như cũ đi đến chỗ hẹn.

Mặc kệ vì chuyện gì, Lâm Tử Lam cũng nên đi.

Hơn nữa, hôm nay cô cùng Mặc Thiếu Thiên sau vài ngày nữa môi quan hệ sẽ khác, có một số việc phải đối mặt, tự nhiên muốn đối mặt.

Vì vậy, Lâm Tử Lam trực tiếp lái xe rời đi.

Lái xe của Mặc Thiếu Thiên.

Sau khi đến điểm hẹn, Lâm Tử Lam trực tiếp đi thẳng vào.

Nhà hàng * này toàn bộ xây dựng bằng gỗ, cảm giác trông thật mộc mạc, hoài cổ, cho người xem cảm giác như trở về quá khứ.

(* Quán trà đạo)

Ngay cả các tầng lầu, đều làm bằng gỗ, bước lên, cảm giác thật tuyệt.

Lâm Tử Lam theo địa chỉ, lên tầng hai.

Mới vừa đi lên, liền nhìn thấy Mặc Ân Thiên ngồi ở bên trong, vị trí sát cửa sổ, trừ ông ra, không có người khác.

Lâm Tử Lam mới biết, toàn bộ tầng lầu đã được Mặc Ân Thiên bao trọn rồi.

Lâm Tử Lam suy nghĩ đến lúc trước nói chuyện cùng ông không mấy vui vẻ, vậy mà hôm nay, cô cùng Mặc Ân Thiên sắp có mối quan hệ không giống trước nữa rồi, bây giờ nhìn thấy Mặc Ân Thiên, tâm tình như thế nào cũng không giống nhau.

Chỉ là, đối mặt Mặc Ân Thiên, Lâm Tử Lam vẫn không sợ hãi chút nào.

Lâm Tử Lam bước trên cầu thang gỗ đi tới, đến trước mặt Mặc Ân Thiên thì trực tiếp ngồi xuống.

Mặc Ân Thiên tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghiêng đầu sang chỗ khác, thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam ngồi đối diện mình, hừ lạnh một tiếng, “Thật không có phép tắc!”

Lâm Tử Lam cũng không tức giận, vươn tay, rót hai ly trà, một ly cho Mặc Ân Thiên, một ly để trước mặt của mình.

Nhìn cô động tác thành thạo, Mặc Ân Thiên nhíu nhíu mày, ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, “Không ngờ cô còn có thể làm được cái này!”

Nói một lý do ” chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi!” Lâm Tử Lam cười nói, sau đó nâng chung trà lên, nhấp một miếng.

Mặc Ân Thiên hừ lạnh.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên “Mặc lão, tới tìm tôi, vì chuyện gì, không ngại xin nói thẳng đi!” Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi thẳng.

/611

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status