Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 196: Đánh cuộc bằng một nụ hôn

/611


Nghiêm túc, quả quyết, khắp nơi đều tản ra sức quyến rũ của phái nam.

“Nhiễm Tổng, MK có thể có được như ngày hôm nay, không thể coi là do vận số, mà là thế lực, cùng hợp tác với Công ty MK không phải là số ít, mà Mặc Thiếu Thiên tôi đây tòng không lừa gạt, biện pháp tốt nhất khiến người tiêu thụ tiêu dùng chính là tin tưởng, mà cơ sở để tin tưởng, chính là phải thật thà, cho nên, nếu như Nhiễm Tổng về cái này cũng không biết, tôi nghĩ, chúng ta không cách nào để mà hợp tác với nhau!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nhiễm Tổng nhìn Mặc Thiếu Thiên, rất dễ nhận thấy, không ngờ anh ta sẽ nói ra những lời ấy, sững sờ một lát , “Mặc Tổng, cái này là đang thử dò xét tôi sao?” Đối phương hỏi.

Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn Nhiễm Tổng, “Nhiễm Tổng, ông biết tại sao có một số người có thể thành công hay không? Và cũng có một số người, nhất định phải thất bại ?”

Nhiễm Tổng nhìn Mặc Thiếu Thiên, ra dáng vẻ không biết.

“Bởi vì làm người, có một số việc có thể lừa gạt, mà cũng có một số việc không thể lừa gạt, cho nên kết quả của việc lừa gạt, chính là nhất định thất bại! Nhiễm Tổng, ông liên tục đều không biết những điều này, tôi nghĩ, sự hợp tác của chúng ta, đến đây có thể chấm dứt được rồi!” Mặc Thiếu Thiên hết sức khí phách, nói.

Sắc mặt của Nhiễm Tổng từ trắng bệch mà chuyển sang xanh mét.

Mà Lâm Tử Lam vẫn đứng ở sau lưng, nghe Mặc Thiếu Thiên nói những lời này, không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Từ khi nghe được Hi Hi nói Mặc Thiếu Thiên rất là đen tối, buôn lậu kim cương cái gì đó, cho là Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ có thủ đoạn, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện này, Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên có thể có được như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải hỉ dựa vào những cái được gọi là thủ đoạn.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, thật không phải giả, giả không phải thật.

Chờ đợi người tiêu thụ, kết quả vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là thất bại!

Mặc Thiếu Thiên ở phía trên, rất rõ, cái này đã khiến Lâm Tử Lam hết sức thưởng thức.

Mặc dù, Mặc Thiếu Thiên nói những lời nói này hết sức phách lối.

Nhưng Lâm Tử Lam lại cảm thấy hết sức đúng.

Nhìn sự mất mặt của Nhiễm Tổng, tâm tình Lâm Tử Lam càng không tệ.

Thân là Nhà thiết kế trang sức, Lâm Tử Lam cũng có đạo đức nghề nghiệp, gặp phải nhà máy sản xuất không tốt như vậy, xác thực làm cho người ta căm thù đến tận xương tuỷ.

Mặc Thiếu Thiên quay đầu đi, Lâm Tử Lam theo sát phía sau, còn Nhiễm Tổng, sắc mặt hết sức khó coi.

Lên xe, Lâm Tử Lam vẫn nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, có phải cảm thấy anh hôm nay đặc biệt đẹp trai hay không?” . . . . . . (Thanh Dâng: Ặc ặc…*Sặc nước miếng* ^.^ )

“Chỉ là ngoài ý muốn, anh thế nhưng lại nói ra được những lời nói kia!” Lâm Tử Lam nói thật.

“Lâm tiểu thư, anh ở trong lòng em cứ như vậy không chịu nổi sao? Làm ăn, quan tâm đầu tiên chính là chất lượng hàng thật, cái này mà làm không được, thì nói chi tới thành công?” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam gật đầu, bày tỏ đồng ý.

“Cho nên, Lâm tiểu thư, anh ở trong lòng em, đã ngưỡng mộ hơn nhiều rồi sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi. . . . . . . .

Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên hài hước cười.

“Thời gi¬an vẫn còn sớm, có muốn đi chơi một lát không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Chơi cái gì?”

“Đương nhiên là đi thư giãn một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Mặc Tổng, đây còn trong thời gian làm việc, hơn nữa, công việc không có nói là đã thành công, anh còn có tâm tình như vậy sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“Công việc vĩnh viễn làm mãi không xong, nhưng không thể cứ vì vậy mà buộc mình quá gấp gáp được, thời điểm thích hợp, phải thư giãn một cái!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nói vậy, không phải không có đạo lý.

Vì vậy, đồng ý.

Mặc Thiếu Thiên hài hước cười, “Muốn đi đâu?”

Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không biết!”

“Cao Nhĩ Phu?”

“Quá khô khan!”

Hơn nữa, đó là nơi của những người có tiền hay đến, cũng không thích hợp để thư giãn.

“Đi bơi?”

Lâm Tử Lam vừa nghĩ tới phải mặc đồ tắm, lập tức lắc đầu, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, “Mặc Tổng, anh không phải là muốn đi nhìn mỹ nữ mặc bikini chứ?”

Muốn nhìn, mẹ nó. . . . . . .

Mặc Thiếu Thiên quả quyết buông tha, sau đó hỏi, “Vậy, Lâm tiểu thư, có cao kiến gì không?”

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Nếu muốn thư giãn, không bằng đi phát tiết, Mặc Tổng, cưỡi ngựa thì như thế nào?”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Em biết cưỡi ngựa?”

Lâm Tử Lam nhíu mày, xem thường ai đó!

Nhìn gò má Lâm Tử Lam hả hê, tâm tình Mặc Thiếu Thiên hết sức tốt, “Được, vậy thì đi cởi ngựa!”

Mặc Thiếu Thiên đồng ý, sau đó xuất phát. . . .

. . . . .. .. . . . . . .. . . . . . .

Trường đua ngựa.

Thời gian này, không có người nhiều, sau khi Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi vào, liền có người dẫn họ đi chọn ngựa, hai người trong quá trình chọn ngựa, cũng thỉnh thoảng tiêu khiển đối phương mấy câu, chung đụng hết sức dung hiệp, vì vậy, mười phút sau, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên mới bắt đầu chọn ngựa.

Thay xong quần áo, Lâm Tử Lam mang theo cái mũ đi ra, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cái mũ này có làm mất đi khí thế cùng hình tượng của mình, nên cự tuyệt không mang theo, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên rất tự tin, vì thế, Lâm Tử Lam không thèm đoái hoài.

Sau khi chọn xong ngựa , Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên dắt ngựa đi ra.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cái mũ của Lâm Tử Lam đang đội, vươn tay sờ chút một chút, Lâm Tử Lam lập tức vuốt ve tay của anh.

Động tác này của hai người, thoạt nhìn rất giống như một đôi tình nhân đang trong độ tình yêu cuồng nhiệt, hết sức ngọt ngào.

“Lâm tiểu thư, cái mũ này rất thích hợp với em!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.

Lâm Tử Lam không nhìn Mặc Thiếu Thiên, làm như không nghe thấy!

Lâm Tử Lam tính tình thong dong, lạnh nhạt, ngựa được chọn xem ra cũng rất ôn thuần, Mặc Thiếu Thiên có tính phóng đãng không kiềm chế được, ngựa được chọn xem ra cũng rất oanh liệt.

“Lâm tiểu thư, em thật đúng là đa tài đa nghệ !” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, không ngờ Lâm Tử Lam là người ôn thuần như vậy, mà vẫn biết cởi ngựa.

“Đa tạ Mặc Tổng khen ngợi!” Lâm Tử Lam cười nói.

“Cưỡi ngựa chỉ có thể coi là giải trí!” Sau đó Lâm Tử Lam bổ sung thêm một câu, nói chuyện không kiêu, không tung, cho người ta có cảm giác hài lòng, hơn nữa còn cho người ta có cảm giác hết sức thoải mái.

Cưỡi ngựa là do lúc cô ở nước ngoài học được, đây chính là biện pháp tốt nhất để mà thư giãn cùng phát tiết, mỗi lần Lâm Tử Lam bị áp lực, thì cô sẽ đi cưỡi ngựa một chút, dần dần, liền điêu luyện.

“Như thế nào? Nếu không thì so một vòng?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam nhíu mày, cười một tiếng, “Được!”

Sợ anh à?

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam cười, một khắc kia, sáng rỡ, nhìn ở trong mắt, không nói ra được bao nhiêu tốt đẹp.

Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên tung người, ngồi trên lưng ngựa, động tác lưu loát, tự nhiên.

Lâm Tử Lam cũng tung người, ngồi trên lưng ngựa, tư thái tuyệt đẹp, rất là dưỡng nhãn.

Mặc Thiếu Thiên huýt sáo một tiếng, “Lâm tiểu thư, không tệ à!”

Lâm Tử Lam nhíu mày, đối với chuyện cởi ngựa, cô hết sức thích.

“Như thế nào? Một vòng, xem ai tới trước?” Lâm Tử Lam hỏi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Không thành vấn đề, nhưng mà, có phải nên đánh cuộc cái gì đó hay không, như vậy mới thú vị?” Mặc Thiếu Thiên đề nghị.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, lúc này tâm tình cô hết sức tốt, không để ý tới ý tứ Mặc Thiếu Thiên nhiều như vậy, liền hỏi, “Anh nghĩ đánh cuộc gì đây?”

“Một nụ hôn, như thế nào?” Mặc Thiếu Thiên vô lại mà cười cười hỏi ngược lại. . . . . . .

Lâm Tử Lam nên biết, Mặc Thiếu Thiên là người háo sắc à.

“Lâm tiểu thư, không phải là sợ rồi chứ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười hỏi, giọng nói cố ý khiêu khích.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Mặc Tổng, nếu như anh thua, mời anh ‘cởi trần’ chạy quanh trường đua ngựa một vòng, như thế nào?” Lâm Tử Lam cũng cười hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhất thời sững sờ, ngay sau đó sảng khoái cười một tiếng, “Được, không thành vấn đề!” Mặc Thiếu Thiên đồng ý.

“Vậy bắt đầu đi?” Lâm Tử Lam nhíu mày hỏi.

“Được!” Vì vậy, đang lúc chuẩn bị bắt đầu, Mặc Thiếu Thiên nhìn gò má Lâm Tử Lam, cười tà mị, vô lại, “Lâm tiểu thư, em yên tâm, em sẽ thua, anh sẽ không để cho em để trần chạy đâu, một cái hôn nha. . . . . .”

Lâm Tử Lam cười cười, không có trả lời.

Chuẩn bị. . . . . . Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều chuẩn bị kỹ càng.

Bắt đầu.

Trọng tài hô một tiếng.

Lúc trọng tài hô lệnh, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên xuất phát.

Bọn họ cưỡi ngựa hết sức nghiêm túc.

Lâm Tử Lam chọn ngựa mặc dù ôn thuần, nhưng lại rất có lực để bộc phát, giống như dáng vẻ Lâm Tử Lam, mặc dù thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng mà ở tại một thời khắc nào đó, luôn có thể trấn át được người khác.

Ngựa của Mặc Thiếu Thiên, rất oanh liệt, cũng giống như Mặc Thiếu Thiên, siêng năng, rất có khí thế.

Hai người cưỡi ngựa chạy ngang nhau, không trước không sau.

Nhưng trong quá trình cưỡi ngựa, Lâm Tử Lam phát hiện, mình đãđánh giá thấp Mặc Thiếu Thiên, không ngờ, anh ta cưỡi ngựa cũng tốt như vậy.

Người như vậy thật đúng là hoàn mỹ, không thể bắt bẻ.

Mặc Thiếu Thiên khóe miệng cười yếu ớt, rất nghiêm túc mà cưỡi ngựa, những chuyện cưỡi ngựa này, anh mặc dù không thường tham gia, nhưng mà đối với anh mà nói, cũng không tệ chút nào, chỉ cần biết, thì sẽ dễ dàng điều khiển.

Cho nên Mặc Thiếu Thiên tuyệt đúng là trời sinh vương giả, dù chuyện gì đi nữa, đối với anh mà nói, đều là như thế.

Chỉ là, anh cũng không nghĩ đến Lâm Tử Lam thế nhưng cưỡi ngựa cũng tốt như vậy.

Trong quá trình đua, Mặc Thiếu Thiên có nhiều lần lo lắng cho Lâm Tử Lam, nhưng khi nhìn cô, mỗi lần ấy đều làm cho anh tràn đầy sự ngoài ý muốn.

Nếu như đối với những người phụ nữ khác mà nói, họ thích đi spa, thẩm mỹ cái gì đó, thế nhưng người phụ nữ này, cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác nhau, vốn là cảm thấy cô đã rất đặc biệt, không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa cũng tốt như vậy, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam một cái, ánh mắt không nói ra được đang suy nghĩ gì.

Không thể không thừa nhận, Lâm Tử Lam là người rất ưu tú và là người rất hấp dẫn.

Ngay vào lúc này, Lâm Tử Lam đã vượt lên trước Mặc Thiếu Thiên, lúc Mặc Thiếu Thiên phản ứng kịp, thì Lâm Tử Lam đã vượt lên trước một đoạn. . . . . .

Mặc Thiếu Thiên nghĩ, nếu như thua, thì sẽ ‘cởi trần’ mà chạy sao?

Rất không có mặt mũi a!

Cho nên, tuyệt đối không thể thua!

Anh cũng sẽ không thua!

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên hiểu được, đối với Lâm Tử Lam, không thể dùng biện pháp với những người phụ nữ khác để đối phó với cô, anh nhất định phải tập trung tinh thần mới được.

Nghĩ vậy, Mặc Thiếu Thiên lập tức tập trung tinh thần bắt đầu cưỡi ngựa.

Mặc Thiếu Thiên liền giục ngựa chạy, con ngựa chạy nhanh về trước.

Lâm Tử Lam ở đằng sau nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nhếch lên, cũng tập trung tinh thần cưỡi ngựa.

Hai người đều dùng hết toàn lực để cưỡi.


/611

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status