Ghi Chép Những Chuyện Kì Quái Của Xe Taxi

Chương 13 - Chung Thủy

/13


Những ánh nắng cuối cùng của tiết Thu phân chìm vào chân trời, bộng nhiên gió lạnh tràn khắp thành phố.

Chiếc tiểu đỉnh trên quầy lèo xèo lửa cháy, cậu chủ Quan đang xé từng trang sách mà ngày thường vẫn đọc ném vào đỉnh, ngẩng đầu ngước nhìn Tôn Quá vừa đẩy cửa vào: “Chào buổi tối.”

“Chào buổi tối.” Tôn Quá quan sát xung quanh, đám quỷ hồn ngày thường hay lẩn quất gần đó lại giờ chẳng thấy chút hơi thở nào, “Ma quỷ cậu nuôi đi đâu hết rồi?”

“Hút hết rồi.” Cậu chủ Quan lại kéo roạt một trang giấy xuống, “Nếu không nhờ thân xác cách ly thì anh tôi cũng nuốt sạch.”

“Người ghép đôi cũng thế sao?”

“Cô ta chỉ là ma tôi nuôi thôi.” Cậu chủ Quan đáp, “Vẫn chưa quen hả? Có lẽ nhờ hôm qua ăn tim của Kiều viện trưởng, nên hôm nay mới giồng thường ngày.”

Tờ giấy chưa kịp rơi vào trong thì ngọn lửa đã tắt, cậu chủ Quan vốc một nắm tro thả vào miệng rồi uống ngụm nước: “Hôm qua anh gọi tên tôi khiến tôi rất thích.”

“Trên lý thuyết thì Quỷ Môn Quan càng lúc càng giống quỷ, bản thân tôi lại thấy chúng ta càng lúc càng giống Phật, ngày đầu tiên nhậm chức tôi mất đi toàn bộ dục vọng, cũng rất hiếm khi tình cảm dao động.” Nửa cuốn sách còn lại bị cậu cuộn tròn rồi dựng thẳng trong đỉnh, châm một que diêm rồi ném vào đó, “Chắc do sống quá lâu rồi.”

“Mười chín tuổi lấy đâu ra mà lâu.”

“Bản chất quỷ giao là linh hồn trùng sinh, mỗi đời Quỷ Môn Quan đều là một bản sao chép, tuy rằng qua vài lần sẽ có điểm khác biệt, nhưng từng trải vẫn là từng trải.” Cậu chủ Quan lại ăn đám tro tàn trong đỉnh, “Có lẽ tôi còn già hơn anh đó.”

Tôn Quá nâng cằm cậu lên, liếm sạch chút bụi giấy vương ở khóe miệng: “Cậu đốt cái gì thế? Thơm vậy.”

“Nhật kí các đời Quỷ Môn Quan.” Cậu hạ tầm mắt thấy bờ môi anh, “Ăn nhanh hơn đọc mấy lần, dù sao sẽ chẳng còn kế nhiệm, lưu lại cũng vô ích.”

“Nhìn cậu chẳng có vẻ lãnh cảm gì hết, ngược lại có phần giống nản chí ngã lòng hơn.” Tôn Quá không buông tay, cười nói, “Làm sao vậy? Sao qua một đêm lại thành thế này.”

Cậu chủ Quan nắm chặt tay Tôn Quá, các ngón tay xuyên qua lớp da đi sâu vào cơ thể anh, Tôn Quá chuyển từ kinh ngạc thành buông xuôi, cơn đau tê tái như bị ngàn kim châm vào da thịt khiến anh quỳ rạp xuống đất.

“Tôi đọc mấy ghi chép truyền miệng, đã biết một chút chuyện xưa.” Một tay cậu chủ Quan nâng anh dễ dàng, “Ông tổ ban đầu chỉ dùng phép thuật với một người tên Lục Thầm, không, phải nói là quỷ mới đúng.”

“Lục Thầm hi sinh ở sa trường, hồn về cố hương, còn ông tổ không muốn chỉ được ở cùng hắn trong bảy năm, cho nên người… Cho nên tôi mới nghĩ đến việc thông qua quỷ giao để trường sinh, tìm được phương pháp giải quyết trọn vẹn. Tôi rất may mắn,” Cậu chủ Quan khuấy động linh hồn Tôn Quá, “Đời thứ nhất tìm được phương pháp, không may cách này vô cùng đẫm máu, nên Lục Thầm không chịu tha thứ cho tôi.”

Cảm giác kim đâm đã biến thành dao cứa, Tôn Quá muốn bỏ chạy theo bản năng, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay phải của cậu chủ Quan.

“Tôi không nhớ rõ đã đi tìm Lục Thầm bao năm, cũng quên mất từ khi nào thì sinh sống bằng nghề trấn hồn, nhưng quả thật rất có lãi.” Khóe miệng cậu nhếch lên, “Lúc đầu ở đây chỉ là một mảnh đất hoang vắng, trong phạm vi trăm dặm chỉ có tôi và đám ma quỷ tự do tự tại, nhưng người trần trước giờ vẫn ham khai phá vùng đất mới, chỗ nào cũng nhúng tay vào.”

“Con người thành phố này, chẳng có tư cách để oán hận những chuyện ma quỷ phát sinh, vì đây vốn là địa bàn của tôi, là Quỷ Vực của chính tôi.” Cậu chủ Quan đi ngang qua quầy, dùng cả hai tay ôm anh tựa vào lòng, “May mà tôi đã tiên liệu trước, biết người thiện lương như anh sẽ mềm lòng vì thứ chính nghĩa vô vị này mà bỏ tôi đi, nên tôi đã khắc ấn ký vào linh hồn anh.” Cậu áp sát tai anh, “Lục Thầm à Lục Thầm, thế giới rộng lớn như vậy, anh đã trốn chạy lâu như thế vậy mà vẫn tự chui đầu vào lưới, đó là số mệnh.”

Cậu chủ Quan thu tay phải về rất nhanh, Tôn Quá quỳ rạp xuống dưới chân cậu, cổ họng như bị ai bóp nghẹn, chẳng thể thốt thành lời, không kìm được nước mắt tuôn trào.

“Anh quên tôi, không sao hết.” Cậu chủ Quan bóp nát ấn kí trên tay, dạo bước quanh Tôn Quá, “Nhưng anh nỡ tìm người khác bầu bạn.”

“Quan Ức.” Tôn Quá cắn chặt răng cố nói, “Tôi nhớ ra rồi… Tất cả mọi việc…”

“Vậy thì sao?” Tầm mắt cậu chủ Quan hạ xuống sau gáy Tôn Quá, “Liên quan gì tới tôi?”

“Tôn Vãng cũng chính là tôi.” Tôn Quá nói, “Tôi hồi hương đi tìm em, nhưng không ai biết tung tích của em, tìm mãi chẳng thấy nên mới dùng cách hồn phi phách tán.”

Bàn tay giơ giữa không trung của cậu chủ Quan vội ngừng lại, lưỡi kiếm sắc bén ngưng kết từ quỷ khí liền tan biến: “Thiếu chút nữa thì tôi quên mất anh sợ cô đơn tới nhường nào.”

Bả vai Tôn Quá bất chợt nhẹ bẫng, sức cản ở yết hầu cũng biến mất.

Cậu chủ Quan ngồi trước mặt, nâng cằm anh rồi nghiêng đầu phủ kín bờ môi anh bằng một nụ hôn.

“Lục huynh, đã lâu không gặp?”

————- Toàn văn hoàn ———————-

/13

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status