Em Không Cần Làm Công Chúa

Chương 14

/17


Sáng hôm sau ...

Ở nhà Aoko à không nhà Ran ....

6:00 a.m

Aoko thức dậy và bước ra khỏi chiếc giường nhỏ bé . Một ngày mới lại đến rồi , nhưng cô không cảm thấy vui đâu ... Cô ước sao thời gian ngừng trôi ... Hãy cứ lặng im như thế , càng lâu càng tốt ....

- Vậy là ... Chỉ còn 2 ngày thôi ... - Aoko lẩm bẩm , trông cô không có chút sinh lực nào ... Cô nhìn ra ngoài cửa sổ , khung cảnh bây giờ thật đẹp ... những ngọn gió nhè nhẹ thổi những cánh hoa anh đào bay phấp phới ... Những tia nắng đầu tiên len lỏi vào khe cửa ... Khung cảnh này , nếu là cô của lúc trước thì cô sẽ nói " Trời đẹp như vậy thì phải chạy nhảy , leo trèo mới thích chứ !? " Đó là cô ... lúc cô còn như một đứa trẻ , lúc cô chưa biết yêu là gì

Giờ thì khác rồi , cô đã thay đổi ... Vì anh ... Anh khiến cô phải đau khổ thế này ... Anh khiến cô hi vọng thật nhiều rồi thất vọng cũng không ít .... Yêu là vậy sao ? Yêu là phải đau như vậy sao ??? Muốn ngừng yêu anh thì lại yêu anh nhiều hơn ... Mọi lời nói , mọi cử chỉ cũng điều hướng đến anh ... Tại sao vậy ? Ước gì những chuyện này chưa từng xảy ra . Ước gì những chuyện này .. không phải là thật . Chỉ như một giấc mơ thôi ... Có được không ? " Làm ơn có ai đó đánh thức tôi dậy đi có được không ? "

- Ran .. - Tiếng nói của một người phụ nữ , trông có vẻ yếu ớt

- Ơ ... - Aoko giật mình rồi vội lau đi dòng nước mắt . Người vừa gọi cô là " Eri " có thể nói đó là người đầu tiên cô gọi là " mẹ "

- Mẹ gọi con có chuyện gì ạ ? - Aoko cố gượng lên một nụ cười

- À ... Cũng không có gì , nhưng sao mắt con sưng quá ! Con khóc à ? - Eri lo lắng

- Dạ , không phải đâu , là tại tối qua con thức khuya quá đó thôi . Mẹ đừng lo - Aoko gãi đầu

- ...... - Eri im lặng nhìn chằm chằm vào Aoko với đôi mắt nghiêm nghị ....

2 phút ... Không có ai lên tiếng

5 phút .. Vẫn thế , Aoko quay đi né tránh ánh mắt đó

7 phút .. Ánh mắt Eri vẫn không di chuyển

- Có chuyện gì mà mẹ cứ nhìn chắm chằm vào con thế ? - Không thể chịu được sự im lặng này , Aoko lên tiếng

- ....

- M ... Mẹ ... - Cô cảm thấy có một sự bất an trong ánh mắt đó

- Mẹ có chuyện muốn nói với con , Muốn nói rất nhiều ... Nhưng con phải thành thật trả lời mẹ - Eri nói

- T... Thì mẹ cứ nói đi

- Từ cái ngày , con bước vào ngôi này ... Ta đã biết , Con không hải là Ran ...

- Ơ ? M... mẹ à ? Không phải đâu - Aoko hoảng hốt , sẽ thật tồi tệ nếu có thêm một người nữa biết được chuyện ....

- Chối cũng vô ích , Ran là con ta ... Ta có thể nhận ra nó dù cho nó có biến dạng đi nữa ... Ta không trách con đâu ... Nhưng hãy kể cho ta biết .. Chuyện gì đã xảy ra .... Con , con là Aoko ... có đúng không ??? - Eri nói ... Bà nhìn Ran với một ánh mắt đau buồn , tiếc nuối ...

- Ơ , cô biết con sao ??? - aoko ngạc nhiên

- Con là Aoko Nakamori , là công chúa của vương quốc này

- ... Dạ đúng , là công chúa suốt ngày bị nhốt trong cung ... rồi một ngày khi trốn khỏi hoàng cung , con đã gặp Ran và chúng con đã hoán đổi thân phận cho nhau , Cô không cần phải lo đâu ... Chúng con chỉ làm thế thân cho nhau 1 tuần thôi và ... bây giờ ... Bây giờ chỉ còn 2 ngày thôi . Ran sẽ sớm trở về thôi ...

Eri nhìn Aoko một cách chăm chú , nghe lời Aoko kể ... nó ngợi lên một cái gì đó ... BÀ hiểu cảm giác của cô lúc này ... Bà không trách phiền hay dữ dữ gì .... bà dành cho cô một ánh mắt trìu mến , một ánh mắt của một người mẹ dành cho con ...

............

- Chuyện là như vậy đấy ! Lúc Ran về ... Cô đừng trách Ran nhé ! Tất cả là tại con ...

- Ta sẽ không tránh ai đâu . Vậy là sau 2 ngày thì con sẽ đi sao ? ... Đã đóng kịch rồi thì hãy đóng cho tốt , con hãy vẫn tiếp tục gọi ta là mẹ nhé !?

- Dạ ! Mẹ !!!

- Bây giờ ... Có một số chuyện mẹ muốn nói với Kaito , phiền con ... đến kêu cậu ấy qua đây được không ? ( Bệnh của cô Eri vẫn chưa hẳn là khỏi vì vậy vẫn chưa đi đứng được )

- DẠ !

Aoko bước đi , trong lòng thở phào nhẹ nhõm .... Cô có phần ghen tị với Ran , cô ấy có được một người mẹ tuyệt vời ... Có tấm lòng bao dung ... Thật là hạnh phúc nhỉ ? Trong đời cô , cô chỉ mong được một lần nhìn thấy mẹ . Nhưng có lẽ sẽ không có chuyện đó đâu . Vì theo như lời bố kể thì sao khi sinh cô ra , mẹ cô đã mất vì kiệt sức .....

Cuộc sống của thường dân tuy cực khổ nhưng thật là thú vị ... Được thoải mái làm những gì mình thích , thì hay biết mấy . Nếu cô là một người bình thường thì sao nhỉ ? mỗi ngày cô sẽ xách cặp đi học chứ không cần mỗi ngày có người đến dạy dỗ từng chút một . Nếu là người thường thì sẽ không có những luật lệ nghiêm khắc . Và .... Biết đâu .. Nếu là người thường ... THì anh sẽ cho cô một cơ hội . Anh sẽ không xa lánh cô với cái ký do " Người thấp hèn như tôi không có tư cách đứng gần một công chúa " .... Lại nữa rồi , mỗi khi nhắc đến anh ... trái tim cô lại như vậy , nó đau quá ! Như ngán mũi dao đâm thũng xuyên trái tim nhỏ bé mong manh này

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status