Độc Cô Chiến Thần

Chương 95: Sứ giả thành Thanh Nguyệt (P1+2)

/353


Người đàn ông kia cáo lui về phía sau, bảy tám huynh đệ cùng đi với hắn đang chờ ở cửa phủ lãnh chủ, lập tức tiến lại gần.
- Đại ca! Chủ công... À! Đại nhân khen thưởng bao nhiêu?
Đám thân tín của Ni Nhĩ dĩ nhiên được hắn nhắc nhở, cho nên toàn bộ đều biết phải gọi Khang Tư là đại nhân.
- Hà hà! Ta dám chắc, bên trong nhất định là mười mấy ngân tệ, đủ để huynh đệ chúng ta trở về thành Thanh Nguyệt tiêu dao một trận.
Gã thân tín đắc ý lắc lắc túi tiền.
- Ồ! Đáng tiếc nơi này không có quán rượu, nếu không lúc này chúng ta có thể uống một vài chén thoải mái rồi.
Một gã thở dài nói. Câu nói của hắn làm cho cả đám ồ lên dồn dập nuốt nước bọt với vẻ mặt tiếc nuối.
- Đại ca! Cho bọn ta nhìn một chút để mở mang tầm mắt! Tiểu đệ vẫn chưa từng thấy ngân tệ hình dạng thế nào đấy.
Một gã thiếu niên ánh mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm túi tiền trong tay gã kia, nghiêm mặt nói. Vừa nghe lời này, những người khác cũng nhao nhao hòa theo.
Cũng không trách bọn họ như thế. Dù sao một khi trở thành thổ phỉ, đặc biệt là bọn thổ phỉ còn nhỏ tuổi thì đâu có tài sản gì? Nói tới cũng đáng thương: trong đám thổ phỉ đa phần ngay cả kim tệ hình dáng thế nào cũng chưa từng thấy qua.
- Hừ! Nhìn tiền đồ của ngươi, ngân tệ có gì lớn lao chứ! Lão tử còn nhìn thấy kim tệ đấy! Có điều ngân tệ của đế quốc khác với ngân tệ bên kia. Bên phía bọn họ tất cả tiền tệ đều là hình tròn, mà bên chúng ta trừ đồng tệ ra, những thứ kia đều là hình bầu dục...
Gã đàn ông đó mặc dù lộ vẻ mặt khinh bỉ, nhưng vẫn nghe theo ý của đồng bọn đổ túi tiền ra.
Cả đám núp ở góc quảng trường xúm lại chung quanh hắn, nhìn thấy mười mấy đồng tiền màu vàng chói mắt kia, tất cả đều trợn to mắt choáng váng mặt mày.
Bọn họ dù là từ trước tới nay chưa từng thấy qua kim tệ, lúc này cũng có thể phân biệt mười mấy đồng tiền này hoàn toàn không phải là ngân tệ!
- Trời ạ! Loại màu sắc này, chẳng lẽ chính là kim tệ trong truyền thuyết?
Tất cả đều kinh hô như thế ở trong lòng, hơn nữa trước tiên quay đầu nhìn chung quanh xem có người nào chú ý tới mình bên này hay không.
Gã đàn ông nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên lẩm bẩm nói:
- Tuy là ngày đó lúc khao thưởng quân đội đã biết chủ công hào phóng, nhưng không nghĩ tới hào phóng tới mức này. Chẳng qua chỉ vâng mệnh bẩm báo một cái tin tức, liền được thưởng mười mấy kim tệ, nếu như lập nhiều chiến công thì...
Cả đám người đều hai mắt đỏ bừng nhìn gã nam tử kia, lập tức trong lòng hắn dâng lên ý nghĩ hối tiếc.
"Nếu như biết bên trong là kim tệ, mình tuyệt đối sẽ không đổ túi tiền ra. Bởi vì đến lúc đó chỉ cần xuất ra một kim tệ bao bọn chúng ăn uống một trận là xong, kim tệ còn dư lại tất cả là của mình."
Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không ngu xuẩn đến độ phơi trần ý đồ độc chiếm của mình. Cho nên hắn cố gượng cười nói:
- Mỗi người lấy một đồng đi.
Mọi người lập tức hoan hô một tiếng, tốc độ cực nhanh chụp lấy một kim tệ siết trong tay. Thấy còn dư lại ba bốn kim tệ, gã nam tử cũng chỉ có thể thầm tự an ủi mình.
Bất quá hắn cũng thầm hạ quyết định, lần sau gặp phải cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không dẫn người theo! Có điều hắn nghĩ lại, thật cũng không thể làm thế được: dù sao chủ công khen thưởng đều là dùng kim tệ tin tức rất nhanh sẽ truyền ra ngoài. Đến lúc đó nhất định người người đều nhìn chằm chằm vào kẻ báo cáo tin tức.
- À! Một kim tệ này bằng bao nhiêu ngân tệ? Đổi được bao nhiêu tiền đồng... A ha, dù sao cũng rất nhiều rồi, đủ để cuộc sống chúng ta ung dung thoải mái một thời gian rồi!
- Hì hì! Ta phải bao ả Thúy Hoa một tháng mới được! Một tháng này ta nhất định sẽ dốc sức giày vò cô ta! Ai bảo trước đây cô ta nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái!
- Ô hô! Ta có tiền! Rốt cục ta có tiền rồi!
Thấy bộ dáng đám huynh đệ hưng phấn như thế, gã đàn ông liền đả kích bọn họ:
- Cả đám ngu ngốc! Đừng quên kim tệ của bên này vốn cũng không có nặng mấy. Nói cách khác, một mai kim tệ này ở bán đảo Phi Ba chỉ có thể đổi được hai ba ngàn đồng tệ!
- Hai ba ngàn đồng tệ? Ha ha! Vậy cũng không tệ nha! Cũng đủ cho chúng ta hưởng thụ thoải mái một phen rồi.
Mọi người mặc dù có chút mất mát, nhưng nghĩ tới một giỏ đồng tệ, vẫn nhịn không được lại hưng phấn hẳn lên.
Bên trong Phủ lãnh chủ, Bỉ Khố Đức thở dài nói:
- Không nghĩ tới bán đảo Phi Ba nhân công lại rẻ mạt như thế. Một thợ đóng tàu thâm niên không ngờ lương tháng chỉ một trăm năm mươi đồng tệ, giá trị cũng không tới hai ngân tệ. So với lương tháng một kim tệ của một học đồ chúng ta bên này, quả thực đúng là cách biệt một trời một vực!
- Đại nhân! Theo như ngài nói: vậy vật giá của bán đảo Phi Ba rất thấp à? Bằng không sẽ không dùng tiền đồng để chi trả cho số lượng lớn hàng hóa.
Khang Tư cười nói.
- Đúng vậy! Nếu như không phải chúng ta không thể thu mua ở bán đảo Phi Ba, ta tin rằng chỉ riêng buôn lậu tiền tệ ở bán đảo Phi Ba, cũng đủ để chúng ta giàu có nứt trứng rồi.
Bỉ Khố Đức gật gật đầu nói.
- Hừ, bán đảo Phi Ba chính là đồng mỏ đặc biệt rất nhiều, cho nên bất cứ giao dịch gì đều dùng tiền đồng tính toán. Hàng hóa của tên khốn thành Thanh Nguyệt kia buôn bán cho chúng ta bên này, đều thanh toán bằng tiền đồng, để hắn đổi thành kim tệ còn phải thu phí thủ tục. Thật là đồ tham lam chết tiệt! Còn là phía đối tác đấy!
Khải Nhĩ Đặc bất mãn nói.
Nghe nói như thế, Khang Tư cau chân mày lại, có chút nghi ngờ nói:
- Bán đảo Phi Ba rất thiếu hụt vàng sao? Nếu không vì sao không trực tiếp trả cho các người kim tệ?
- Đúng là rất thiếu! Nghe nói trên bán đảo Phi Ba mặc dù cũng có mỏ vàng, mỏ bạc, nhưng khai thác khó khăn, không giống mỏ đồng hầu như bất cứ ngọn núi cũng có.
Bỉ Khố Đức thuận miệng trả lời, nhưng ngay sau đó hắn lập tức tỉnh ngộ la to:
- Con bà nó! Để tên khốn kia chiếm tiện nghi rồi!
- Cái gì?
Khải Nhĩ Đặc nghi hoặc hỏi.
Bỉ Khố Đức giậm chân mắng:
- Còn cái gì? Chính là tên khốn kiếp thành Thanh Nguyệt kia! Mẹ kiếp! Vàng thiếu hiếm, nếu như tiền đồng quá nhiều, một kim tệ đổi lại nhất định phải hơn một ngàn tiền đồng. Thật là tên khốn kiếp chết tiệt, vậy mà mỗi lần đều đổi lại với tỷ số giá trị dựa theo chúng ta bên này. Ta... ta... Con bà nó! Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà nó!
Giờ phút này Bỉ Khố Đức hoàn toàn mất đi phong độ, điên cuồng chửi mắng ầm lên.
Khải Nhĩ Đặc thoáng sửng sốt một chút, hơi chần chừ một chút rồi hướng Khang Tư xác nhận:
- Nói cách khác, trên số kim tệ đổi tiền đồng chúng ta lại bị tên khốn kia lừa lấy mất một số?
Khang Tư gật đầu, tò mò hỏi:
- Lúc đầu các ngươi không có dò hỏi kỹ sao?
Khải Nhĩ Đặc bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Chúng ta căn bản hỏi dò không được tin tức, bắt được thổ phỉ đều xử tử tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới hỏi dò những thứ này. Tên khốn kia nói hối đoái bên này cũng giống nhau, chúng ta cũng tin như thế, không ngờ hắn lại lừa chúng ta! Con bà nó!
Nói đến phần sau Khải Nhĩ Đặc cũng chửi ầm lên.
Thấy bọn họ kích động như thế, Khang Tư quay lại ngoắt ngoắt tên thân vệ Áo Khắc Đức vẫn theo sát bên cạnh, bảo hắn đi dò hỏi bọn thổ phỉ xem trên bán đảo Phi Ba tỷ lệ đổi tiền thế nào, để tránh sau này mình bị thiệt thòi mà cũng không biết.
Áo Khắc Đức rất mau đã quay lại, chẳng qua là sắc mặt có chút quái dị nhìn hai người Bỉ Khố Đức vì mắng chửi đến khản cổ họng đang bắt đầu uống trà.
Thấy bộ dáng và ánh mắt cổ quái của gã thân vệ của Khang Tư, Bỉ Khố Đức hất hàm về phía Áo Khắc Đức, hỏi Khang Tư:
- Có chuyện gì vậy?
Khang Tư nói:
- Ta sai hắn đi hỏi thăm bọn thổ phỉ xem trên bán đảo Phi Ba tỷ lệ đổi tiền thế nào. Có kết quả rồi sao?
Nghe nói như thế Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc lập tức nhìn chằm chằm vào Áo Khắc Đức.
Áo Khắc Đức chần chừ một chút, nuốt nuốt nước miếng mới lên tiếng:
- Đại nhân! Ta nghe được: bán đảo Phi Ba một kim tệ có thể đổi mười ngân tệ.
Hắn nói đến đây liếc nhìn Bỉ Khố Đức hai người một cái.
Hai người nghe nói thế thần sắc thoáng nhẹ nhõm.
Tỷ lệ đổi kim tệ ngân tệ giống như bên này, tỷ lệ ngân tệ đổi đồng tệ hẳn cũng không khác bên này chứ?
Áo Khắc Đức dường như cố ý đả kích bọn họ, đang lúc bọn họ thở phào hắn tiếp tục nói:
- Một ngân tệ đổi lại một ngàn đồng tệ.
Bỉ Khố Đức hai người giống như bị một luồng sét đánh trúng, Bỉ Khố Đức lập tức mềm nhũn ngã xuống, mà Khải Nhĩ Đặc liền lập tức nhảy dựng lên nắm cổ áo Áo Khắc Đức, mặt mày dữ tợn quát:
- Ngươi nói một ngân tệ đổi bao nhiêu tiền đồng?
Áo Khắc Đức cũng không sợ hãi, ngược lại dùng giọng lớn nhất kêu lên:
- Một ngân tệ đổi lại một ngàn tiền đồng!
Khải Nhĩ Đặc buông tay ra, ánh mắt tán loạn, vừa lảo đảo đi tới đi lui, vừa lẩm bẩm nói giọng mơ màng:
- Bán đảo Phi Ba bên kia một kim tệ đổi mười ngân tệ, một ngân tệ đổi lại một ngàn đồng tệ? Đế quốc bên này một trăm đồng tệ đổi lại một ngân tệ. Nói cách khác, một món hàng hóa bên kia thu lời một kim tệ, đổi thành đồng tệ chính là lời một vạn đồng tệ, cũng là nói lời mười kim tệ! Vậy vốn phải giao cho ta mười kim tệ, nhưng tên khốn kia chỉ giao cho ta một kim tệ! Hơn nữa kim tệ này còn phải giao cho hắn năm đồng tệ làm phí thủ tục! Ta...
Lẩm bẩm tự nói đến đây, Khải Nhĩ Đặc đột nhiên phun ra một búng máu, cả người co quắp ngã xuống.
Khang Tư sợ hết hồn, nếu hai người đầu sỏ quân và chính tỉnh Hải Tuyền này xảy ra chuyện tại đây, chính mình cũng tiêu đời. Hắn lập tức gọi người mang hai người đã hôn mê đi chữa trị.
Nhìn máu tươi vương vãi trên mặt đất, Khang Tư lắc lắc đầu cảm thán:
- Mị lực của kim tiền quả thực khiến người ta điên cuồng đây!
Áo Khắc Đức nhìn quanh không có người nào khác, không do dự nhỏ giọng nói:
- Đại nhân! Thật ra ngân tệ và kim tệ trên bán đảo Phi Ba khác với bên chúng ta: Nó có hình bầu dục, hơn nữa mỗi thứ vàng nguyên chất, bạc nghuyên chất đều nặng năm mươi gam, còn kim tệ của chúng ta bên này nặng hai mươi gam nhiều nhất chứa chừng mười gam vàng.
Khang Tư bất đắc dĩ nói:
- Dù là như vậy, một kim tệ của bên chúng ta cũng có thể đổi lại hai ba ngàn đồng tệ. Bọn họ té xỉu là phải rồi.
Áo Khắc Đức cười nói:
- Hì hì! Đại nhân! Không phải tính như vậy, chúng ta vận chuyển hàng hóa tới bán đảo Phi Ba buôn bán, thu được kim tệ là cái loại kim tệ của bọn họ, cũng giống như Sư đoàn trưởng mới vừa rồi tính toán.
- Ha ha! Xem ra Âu Khắc không có đề cử sai, ngươi thật lợi hại! Ta cũng chưa hiểu hết những thứ này.
Khang Tư cười nói.
- Là do đại nhân và tổng quản dạy bảo có phương pháp.
Áo Khắc Đức khiêm tốn nói.
Khang Tư cười cười lắc đầu nói:
- Ta cũng không dạy ngươi, ngươi vốn đã rất lợi hại. Ngươi nhận thấy chúng ta bây giờ nên làm sao? Trực tiếp yêu cầu giao dịch công bằng với đại biểu chủ thành Thanh Nguyệt, chỉ sợ bọn họ sẽ thẳng thừng cắt đứt quan hệ với chúng ta đấy.
Nói đến đây, Khang Tư nhíu mày.
Áo Khắc Đức sau khi suy nghĩ một chút, nói:
- Thuộc hạ nghĩ rằng: tạm thời chúng ta chỉ có thể giữ nguyên trạng, nhiều nhất chỉ là tự chúng ta đi lấy hàng mà thôi. Dù sao chúng ta còn phải dựa vào nguồn hàng của thành Thanh Nguyệt. Nhưng sau đó chúng ta có thể cho Cung Tá Đôn và Ni Nhĩ hai vị thủ hạ mới của đại nhân, mang kim tệ đi bán đảo Phi Ba đổi lấy tiền đồng, sau đó lại đổi lại kim tệ, như vậy trong một chuyến đi, chúng ta cũng có thể kiếm được một khoản lợi nhuận. Chờ chúng ta thực lực lớn mạnh, hoàn toàn có thể tiêu diệt thành Thanh Nguyệt.
- Ừ! Tạm thời chỉ có thể như vậy. Ôi! Sợ rằng phải phí một phen miệng lưỡi, mới có thể làm cho Tỉnh Trưởng bọn họ dằn xuống cục tức này.
Khang Tư thở dài nói.
Áo Khắc Đức vội vàng nói:
- Chuyện thuyết phục hai vị đại nhân đó, đại nhân có thể giao cho thuộc hạ lo liệu. Thuộc hạ nhất định làm cho hai vị đại nhân đối mặt với sứ giả thành Thanh Nguyệt vẫn mang nụ cười trên mặt.
Khang Tư đang nhức đầu chưa biết khuyên giải như thế nào nghe nói thế lập tức vui mừng nói:
- Tốt quá! Vậy thì giao cho ngươi.
Áo Khắc Đức tuân lệnh đi thăm Bỉ Khố Đức hai người. Hai người này tức giận quá bị công tâm, không biết thể chất khỏe mạnh hay là nhờ thân vệ biết y thuật trị liệu, rất nhanh đã tỉnh táo lại, chẳng qua trông hai người như phát ngốc vẻ mặt đều xám xịt. Xem bộ dáng bọn họ cũng biết bọn họ như cũ vì mất đi kim tệ mà đau lòng quá sức chịu đựng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Tiểu nhân Áo Khắc Đức, xin chào hai vị đại nhân.
Sau khi Áo Khắc Đức hành lễ thấy bọn họ như cũ không có phản ứng, không khỏi thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cung kính.
- Đại nhân nhà ta cho tiểu nhân tới xin ý kiến hai vị đại nhân, sứ giả thành Thanh Nguyệt rất nhanh sẽ tới đây, không biết chúng ta hợp tác thế nào với hắn?
Nghe được ba chữ thành Thanh Nguyệt kia, Khải Nhĩ Đặc lập tức hai mắt đỏ bừng quát to:
- Hợp tác cái rắm! Lão tử phải điều binh tiêu diệt thành Thanh Nguyệt!
Bỉ Khố Đức cũng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta phải làm cho bọn chúng không mua được một món hàng nào!
Áo Khắc Đức lộ vẻ ngạc nhiên, tiếp theo có chút cẩn thận nói:
- Sư đoàn trưởng đại nhân! Không có lệnh mà tự tiện công kích ngoại bang, chính là tử tội đấy!
Lời này vừa thốt ra, Khải Nhĩ Đặc lập tức choáng váng mặt mày.
Thấy làm xong một người, Áo Khắc Đức chuyển hướng ánh mắt vào Bỉ Khố Đức, dùng giọng nói mềm nhẹ:
- Tỉnh Trưởng đại nhân! Tiểu nhân nghe nói thành Thanh Nguyệt không chỉ hợp tác với mấy người chúng ta, nếu như chúng ta cự tuyệt hợp tác cùng bọn họ, có thể hắn sẽ chuyển hướng thế lực nào khác hay không?
Bỉ Khố Đức thoáng động chân mày, hắn nhìn Áo Khắc Đức một cái, thở dài nói:
- Còn nói ngươi là một thân vệ bình thường! Khang Tư có thể tùy tiện phái người tới khuyên giải chúng ta sao?
Áo Khắc Đức trong lòng thầm khen tố chất tâm lý của Bỉ Khố Đức vững vàng, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu nhân đúng là thân vệ bình thường, bởi vì trong số thân vệ của đại nhân nhà ta trừ năm đại thân vệ sớm nhất ra, những thân vệ khác đều là thân phận bình thường.
- Năm đại thân vệ? Gã tổng quản Âu Khắc, cô gái xinh đẹp kia, hai tráng hán, còn thêm thiếu niên lanh lợi kia, có phải năm người bọn họ?
Bỉ Khố Đức hỏi.

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status