Độc Cô Chiến Thần

Chương 135: Phụ binh chiến binh (1)

/353


- Thúc thúc! Bọn họ đang quét dọn chiến trường kìa, chúng ta nên tấn công một chút hay không?
Mãnh Lôi nhìn xa xa binh lính đang bận rộn dưới tường thành, hướng Đường Phong đề nghị.
- Vô ích! Chúng ta còn chưa tới nơi, bọn chúng có thể chạy vào cửa thành rồi, hơn nữa bọn họ cũng là vùi lấp thi thể người nhà chúng ta, tốt hơn là đợi cho viện quân đến đây nói sau.
Đường Phong lắc đầu nói.
- Ồ! Thúc thúc! Ngài xem bọn chúng có thể rút lui hay không?
Mãnh Lôi hỏi.
- Không rõ ràng lắm, tuy nhiên tốt nhất là rút lui, như vậy chúng ta có thể thoải mái chiếm được thành trì.
Đường Phong nheo mắt nói.
- Dạ! Chỉ là có chút đáng tiếc những thợ thủ công đó, tuy nhiên cũng không sao cả, thợ thủ công của bộ tộc chúng ta cũng không tệ lắm.
Mãnh Lôi tùy ý nói.
- Ha ha! Người Sơn Việt tộc chúng ta ngoại trừ là thợ săn ưu tú, đồng thời cũng là thợ mộc xuất sắc, cho bọn binh sĩ đi chặt cây cối đi, chúng ta cần dựng một doanh trại.
Đường Phong cười nói.
- Dạ.
Mãnh Lôi lĩnh mệnh.
Ở thời điểm bọn họ nói chuyện, thành Văn Tân bên này bận rộn không thôi.
Trải qua kiểm kê, số lượng xe ngựa của thành Văn Tân khiến Khang Tư giật mình, ước chừng có hơn một ngàn chiếc, gần như gia đình hơi chút có chút khá giả là có một chiếc xe ngựa, kẻ có tiền thì có tới hơn mười chiếc, xem ra tài phú của dân gian đế quốc không thể xem thường.
Có hơn một ngàn chiếc xe ngựa này, dân chúng di chuyển dễ dàng hơn. Tuy nhiên kế tiếp hành động của dân chúng khiến đám người Khang Tư nhíu mày.
Dân chúng biết thành trì này sớm hay muộn sẽ rơi vào tay sơn tặc, gần như ngay cả khung cửa cũng muốn mang đi, từng gia đình đều chất từng đống lớn vật phẩm.
Khiến cho Khang Tư đành phải thành lập đội chuyên môn thực hiện nhiệm vụ giảm bớt vật dụng mang theo. Mỗi gia đình chỉ được mang vài bộ quần áo, tiền tài, một tháng lương khô, còn hết thảy các thứ khác không thể mang theo. Dân chúng tuy rằng không hài lòng, nhưng do binh sĩ cưỡng bức khuyên bảo, rốt cục vẫn ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh.
Điều này phải nói một chút, khi Khang Tư chuẩn bị di tản dân chúng, trước đó ban bố một mệnh lệnh nghiêm khắc cho đám tráng đinh: "Tự tiện rời khỏi đơn vị giết! Người nhà lưu lại thủ thành!"
Mệnh lệnh này ban ra, tráng đinh vốn không muốn chia lìa người nhà, hơi muốn rục rịch, đều sợ tới mức không dám động. Hơn nữa mật vệ trà trộn trong binh sĩ liền dùng một câu nói để trấn an: "Chỉ khi chúng ta lưu lại ngăn chặn bọn sơn tặc, người nhà mới có thể an toàn rời đi", lúc đó đám tráng đinh mới cam chịu nhận mệnh.
Lòng quân được củng cố, dân chúng còn có thể dậy lên được cái gì? Hơn nữa tuy rằng mọi người không hài lòng vứt bỏ nhiều đồ vật như vậy, nhưng đều hiểu được đây là mình trang bị gọn nhẹ để có thể dễ dàng di tản, là việc tốt cho chính mình, cho nên có oán giận thì nhiều lắm chỉ buông vài câu tiếc rẻ, cũng không có ai thốt ra lời gây kích động.
Ngay từ đầu phú hộ dựa vào bản thân mình có xe ngựa, một bên cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng tới tốc độ của đội ngũ, một bên cố chèn chất vật phẩm lên xe ngựa, không nói tới những đại phú hào vàng bạc đầy kho, chỉ là những tiểu phú hộ cũng chất tất cả đồ vật trong nhà lên xe ngựa, chính mình và người nhà lại đi bộ.
Nhìn thấy vậy, Khang Tư chỉ có thể triệu tập đám phú hộ lại, hỏi bọn hắn:
- Các ngươi nói xem mấy vạn người cùng nhau đi an toàn, hay là một mình các ngươi với những xe ngựa này đi an toàn hơn?
Vấn đề này không cần nghĩ, đương nhiên là mọi người cùng nhau đi an toàn hơn, ít nhất nhiều người sẽ tăng thêm can đảm.
Đa số phú hộ đều là người khôn khéo, lập tức biết Khang Tư muốn nói gì, nhưng là bọn họ chất lên xe ngựa cũng không phải vật phẩm bình thường như khung cửa linh tinh của đám dân chúng, mà toàn bộ đều là mặt hàng đáng giá, trong đó còn có một lượng lớn lương thực vật tư các loại.
Tuy nhiên, mọi người rất nhanh vẫn là suy nghĩ cẩn thận tiền tài và tánh mạng cái nào trọng yếu, hơn nữa nghĩ đến ngay cả ruộng đất ngoài thành còn vứt bỏ, vả lại có thể mang theo tiền mặt. Nếu như vậy, còn quan tâm tới số lương thực này làm gì? Chuyển tới tỉnh thành bán ư? Vậy không phải bỗng dưng làm trò cười cho người ta sao?
Hơn nữa ở nơi này cũng không có gì đáng tiếc, các phú hộ đều có sắm sẵn nhà cửa ở tỉnh thành, cũng không phải không có chỗ an thân. Dù sao ở cửa hàng, kim tệ vẫn cứ cuồn cuộn tới. Về phần ruộng đất, đợi quân đế quốc đánh chiếm lại, vậy ruộng đất không phải vẫn còn là của mình sao?
Nếu bỏ được, đám phú hộ khôn khéo lập tức tỏ vẻ nên vì thủ thành góp một phần sức lực, quyên tặng một lượng lớn lương thực quần áo thuốc men vật tư đủ loại, hơn nữa còn ngỏ lời cơ ngơi của mình quân đội tùy tiện sử dụng.
Dù sao những thứ này không thể mang đi, sớm hay muộn cũng bị sơn tặc phá hỏng. Nếu như vậy, còn không bằng bán một cái nhân tình, cấp cho đội quân con em của mình hưởng dụng tốt hơn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đại phú hào thì con cháu cũng không ở trong thành, tất cả đều ở tỉnh thành hưởng phúc, cho nên nói đi là đi. Mà phú hộ bình thường thì không sảng khoái rồi, bởi vì con cháu bọn họ đều bị trưng binh.
Bọn họ vốn đang nghĩ muốn mua chuộc Khang Tư để con cháu mình đi theo rời đi, nhưng Khang Tư nói một câu:
- Đúng rồi! Ta thấy nhân số tráng đinh thủ thành không đủ, ta chuẩn bị trưng binh nam đinh tuổi từ mười hai tới sáu mươi tuổi gia nhập quân đội.
Câu nói này khiến sắc mặt bọn họ đại biến, nhờ các đại phú hào lôi kéo, bọn họ rưng rưng nước mắt trở ra.
Về phần số vật tư thiết yếu cho thủ thành này, Khang Tư thật không hề khách khí, cảm tạ một phen rồi thu nhận.
Nếu không phải hắn rỗng túi, e là hắn đã xuất tiền mua số vật tư đó rồi, không nghĩ tới đám phú hộ này vẫn còn hào phóng như thế.
Về phần tiền của Khang Tư đâu hết rồi? Lần này hắn mang theo mười vạn kim tệ, tiền rau liên đội đã dùng hai vạn, phát lương bổng lại dùng mấy vạn, số còn lại bao gồm cả tiền tồn kho của bộ chỉ huy liên đội, tất cả đều dùng để mua lại gia súc của dân chúng nuôi.
Số gia súc đó đối với dân chúng nghèo túng mà nói, đó cũng giống như thành viên trong gia đình, bọn họ đều muốn mình di tản thì phải dẫn gia súc đi theo. Khang Tư không có biện pháp đành phải bỏ tiền ra mua. Dân tâm hay thay đổi, vừa nhìn thấy kim tệ vàng óng, những ruột thịt trong lòng dân chúng đó lập tức bị chủ nhân bán đi.
Giải quyết chuyện dân chúng tổ chức phân tổ xong, liền bắt đầu lo lắng an toàn trên đường di tản.
Khang Tư vốn tính cẩn thận không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên điều một ngàn chiến binh từng trải qua huyết chiến, gia nhập vào đội ngũ hai ngàn tráng đinh yếu kia, tất cả giao dưới quyền Uy Kiệt chỉ huy.
Tuy rằng phòng thủ thành thiếu một ngàn vũ lực này, nhưng dân chúng nhìn đến đám binh lính toàn thân lộ ra sát khí đằng đằng này, trong lòng lại tăng lên cảm giác an toàn.
Đồng thời Khang Tư cũng rút ruột, từ trong số kỵ binh ít ỏi không có mấy điều động một tiểu đội, hộ tống bọn họ suốt chặng đường di tản. Có đội kỵ binh này, đội ngũ di chuyển đã có thể phát hiện tình huống từ xa.
Đương nhiên, kỵ binh còn lại đều phái đi giám thị động tĩnh của sơn tặc. Khi phát hiện sơn tặc phái ra một nửa nhân mã tiến vào rừng núi chặt cây, Khang Tư ra lệnh một tiếng, cửa thành đi về hướng tỉnh thành chậm rãi mở ra.
Cửa thành vừa mở ra, mười kỵ binh tiên phong nhanh chóng lao ra, tiếp đến là năm trăm tên chiến binh võ trang hạng nặng mở đường, sau đó là đội ngũ đàn ông và phụ nữ quây quanh những chiếc xe ngựa chở phía trên người già và trẻ em, dựa theo sắp xếp đội từ quảng trường tuần tự ra khỏi thành.
Mặt khác hai ngàn tráng đinh thì tập trung hộ tống ở hai bên đội ngũ trung tâm. Sau cùng còn lại là năm trăm tráng đinh và mười kỵ binh áp trận.
Tất cả binh sĩ bên trong thành, đều kéo tới chen chúc trên tường thành nhìn theo thân nhân rời đi. Mọi người đều yên lặng không nói gì, ai cũng không biết chính mình còn có cơ hội gặp lại người nhà hay không, nhưng người nhà an toàn rời đi ít nhất có thể giúp mình an tâm được một ít, ít nhất không có nỗi lo về sau.
Trong đó tâm tình không tốt chính là các lão thợ rèn trong thành, bọn họ cũng bị trưng dụng. chuyện này cũng không có biện pháp, đúc mũi tên, tu sửa vũ khí đều cần bọn họ chỉ bảo. Về phần đám đồ đệ và nhóm thợ rèn tuổi trẻ? Bọn họ thuộc loại tráng đinh đã sớm bị trưng binh rồi.
Bên Khang Tư dân chúng ra khỏi thành, bên Sơn Việt binh lính đi đốn cây cũng đã trở lại. Tuy nhiên có điểm kỳ quái chính là: bọn họ cũng không có lập tức chế tạo thiết bị thang công thành các loại, ngược lại là dựng hàng rào bao quanh doanh trại Sơn Việt. Xem ra hẳn là bọn chúng sợ bên trong thành đánh lén.
Bởi vì người Sơn Việt đang đốn cây trong rừng, đứng trên cao khó trách tầm nhìn rất xa, cho nên dĩ nhiên liền phát hiện từ thành Văn Tân có một số đông người rời đi.
Mãnh Lôi nhận được báo cáo cũng không thèm để ý, nói thực ra bọn họ xâm chiếm lãnh thổ đế quốc chỉ là vì đất đai, dân chúng sinh sống trên mảnh đất cũng không thèm để ý tới, ngoại trừ bắt làm nô lệ sử dụng hay bán đi có thể xem như khoản thu nhập thêm, thì dân chúng cũng không phải mục tiêu chính yếu để tác chiến.
Mãnh Lôi lơ đãng nói chuyện này cho Đường Phong nghe, Đường Phong nhìn trên tường thành vẫn còn binh lính như cũ, không khỏi thở dài. Đối phương cho di tản dân chúng lại để lại bộ đội, điều này chứng tỏ bọn họ chuẩn bị liều chết chống cự, xem ra đợt công thành chiến kế tiếp tổn thất sẽ rất lớn đây.
Khi màn đêm buông xuống, vô số ánh đuốc bập bùng trong rừng núi, sau đó tụ tập tới doanh trại Sơn Việt.
Áo Kha Nhĩ đứng trên lầu thành nhìn cảnh này, không kìm được hướng Khang Tư nhắc nhở:
- Đại ca! Viện binh của sơn tặc đến rồi.
- Không phải bộ đội chủ lực, đều là đội ngũ trăm người tới, hẳn là những người Sơn Việt phân tán ở vùng núi rừng phụ cận.
Khang Tư kết luận.
Áo Kha Nhĩ ngẫm nghĩ, cũng biết đúng vậy, vùng hoạt động chủ yếu của Sơn Việt tộc tụ tập lộ trình cách nơi này hơn một ngàn cây số, dứt khoát không thể tới nhanh như vậy, đám sơn tặc nhỏ này đến nhiều cũng vô dụng, hắn liền ổn định tâm tình lại mời Khang Tư đi xuống dùng bữa tối.
- Bọn binh sĩ phản ứng thế nào?
Khang Tư vừa đi vừa hỏi.
Áo Kha Nhĩ nghe vậy thoáng sửng sốt, không dám xác định có phải... hỏi mình hay không.
Áo Kha Nhĩ nhìn quanh một vòng, phát hiện trừ Tương Văn không lên tiếng dường như chỉ có mình hắn có địa vị tương đối cao, hắn vội nói:
- Dưới sự khoe khoang của binh sĩ từng tham gia chiến đấu, bọn binh sĩ đều tràn đầy tâm tính lạc quan, sĩ khí cũng rất sôi sục, hơn nữa có chiêu đãi rượu thịt ngon, không ngờ có binh sĩ cho rằng mỗi ngày mỗi đánh giặc mới đủ khoái.
Nói đến điều này, Áo Kha Nhĩ cũng không kìm được nở nụ cười.
Khang Tư mỉm cười gật gật đầu, hiện tại thức ăn của binh sĩ so ra còn tốt hơn cấm vệ quân ở đế đô, chuyện này cũng không có biện pháp, các phú hộ để lại rất nhiều lương thực, rượu ngon, gia súc, vật tư đủ loại, hơn nữa mỗi nhà mỗi hộ đều có mấy đầu gia súc được thu mua, như vậy thức ăn ngon rượu thịt đủ để cung ứng gần hai vạn binh sĩ trong mấy tháng.
Khang Tư và đám thủ hạ đều không có lo lắng phải chi dùng tiết kiệm, dù sao sau khi kết thúc luyện binh, nếu sư đoàn cảnh bị không tiến đến giải cứu, thì chính mình cũng phá vây rời đi, số vật tư này sẽ không cần thiết nữa. Đến lúc đó không phải tặng người thì thiêu hủy, nếu như vậy còn không bằng tiện nghi cho chính mình.
- Điều động đám gia hỏa cho rằng chiến tranh tuyệt vời đó vào một đội, để cho bọn họ tham gia đợt chiến đấu luân phiên vòng thứ hai và thứ ba.
Khang Tư đột nhiên hạ đạt mệnh lệnh như vậy.

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status