Độc Cô Chiến Thần

Chương 121: Đội hộ vệ Tân Thành. (2)

/353


Áo Kha Nhĩ chỉ cảm thấy khóe mắt mình đang giật giật liên tục, tuy rằng biết khẳng định Khang Tư cũng được lợi, nhưng không ngờ tới lại là biên chế đội hộ vệ toàn Tân Thành! Không cần hỏi cũng đoán được, biên chế đội hộ vệ này thấp nhất cũng phải lớn hơn thành vệ đội cửa Tây gấp 5 lần!
Tuy rằng bố cáo Khang Tư sử dụng lệnh trưng mộ, đồng thời còn muốn tráng đinh tự mình báo danh, nhưng Áo Kha Nhĩ dám khẳng định, tráng đinh ưu tú có ý định tòng quân tuyệt đối tìm tới chỗ Khang Tư trước.
Dù là ai vừa nhìn đều sẽ cho rằng bên Khang Tư mới là quân chính quy, chẳng những có bố cáo, còn có đại ấn của Liên đội, so với dạng tự thân đứng bên đường chiêu mộ, quả thật là cách một trời một vực!
Áo Kha Nhĩ biết mình hiện giờ chỉ có thể chọn cơm thừa canh cặn sau Khang Tư, nhìn ánh mắt nóng bỏng của các lão già bà già kia, liền rõ ràng chuyện này là sự thật.
Nghĩ vậy, Áo Kha Nhĩ cả người khó chịu, ngực như bị một bức tường đè lên, chỉ là Áo Kha Nhĩ biết bản thân không thể phát tiết trước công chúng, không còn cách nào chỉ phải hung hăng phun ra một câu: "Bảo mọi người trở về!" rồi quay đầu đi.
Đám thân vệ của hắn đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết rõ chỉ dựa vào bọn họ thì không làm gì được, không còn cách khác chỉ trừng mắt liếc hai thân vệ Khang Tư đang ra vẻ cao ngạo giải thích cho đám người già ý trên bố cáo, bất đắc dĩ rời đi.
Thân vệ của Khang Tư dán bố cáo xong, sau đó phân tán ra hơn chục ngã tư đường lớn tiếng tuyên đọc, không tới một ngày, liền làm dân chúng cả Tân Thành đều biết đội hộ vệ Tân Thành tồn tại, tuy rằng không nói rõ đãi ngộ là bao nhiêu, thế nhưng chỉ cần một câu bảo chứng cùng cấp với quân đồn trú, liền cũng đủ để người ta đỏ mắt.
Đãi ngộ quân đồn trú nha, chẳng những là bao ăn bao ở, hơn nữa mỗi tháng còn được lãnh kim tệ, trọng yếu hơn là, cuối tuần đi ra ngoài đánh đấm không ai quản, nên biết ở Tân Thành này Liên đội 5 chính là hoàng đế bản địa!
Cái này đối với bình dân bách tính bán mặt cho đất bán lưng cho trời, kiếm miếng ăn cực khổ, chỉ có thể liều qua Sơn Việt lĩnh, trèo đèo lội suối, săn thú mà sống, tuyệt đối là một mê hoặc cực lớn.
Còn như tham gia quân ngũ rồi có thể toi mạng hay không?
Đối với bọn họ tùy thời có thể bị mãnh thú độc xà sơn tặc lấy đi tính mạng mà nói, cái này căn bản là vấn đề không đáng lo lắng, trước đây cũng không biết bao nhiêu lần muốn tham gia quân ngũ, đáng tiếc Liên đội 5 danh ngạch có hạn, vốn không có cách nào vào bộ đội, chỉ có thể từ bỏ ý định, hiện giờ xuất hiện cơ hội tốt sao có thể buông tha?
Hơn nữa bọn họ đối với đội hộ vệ Tân Thành này rất có hảo cảm, một cái tên vừa nghe xuất hiện cảm giác như người một nhà, cho nên không cần suy nghĩ nhiều, không nói hai lời liền đi báo danh.
Trước cổng chính vốn là Phủ Quận trưởng náo nhiệt hẳn lên, đoàn người chen chúc bao quanh nơi này chật như nêm cối. Trong đám người ngoại trừ có nông dân chạy từ ruộng ngoài thành về, còn có thợ săn mới nhận được tin từ rừng núi phong trần mệt mỏi chạy về gấp, đương nhiên cũng không thiếu người làm mướn cho phú hộ trong thành.
Ngoại trừ những tráng đinh đủ điều kiện ra, còn có một nhóm lớn hoặc là người nhà theo đến, hoặc là dân chúng trong thành tới xem náo nhiệt, thoáng cái khiến nơi này tiếng người ồn ào, ầm ĩ không ngừng.
Trường hợp như vậy, đối với các thân vệ Khang Tư từng chiêu mộ binh lính trên bán đảo Phi Ba mà nói, quả thật dễ như ăn bữa sáng, mấy thân vệ vung roi lên, hù dọa đám người ngậm miệng lại xong, liền lớn tiếng rống to:
- Báo danh xếp thành hàng cho ta, từng người đi lên! Không thì đánh chết không lưu tình!
Bị dọa như thế, vốn đám tráng đinh lộn xộn lập tức nhu thuận nghe lệnh hành sự.
Thấy an tĩnh xuống, hơn chục thân vệ lập tức chạy tới hò hét đám tráng đinh này xếp hàng đội, vừa đem cách ly đoàn người ra xa đám tráng đinh. Còn các thân vệ ở cửa ngồi trên bàn chờ đánh số phát thứ tự, cũng cầm lấy bút mực, trải giấy, bắt đầu biên soạn danh sách.
Vốn đám thân vệ còn muốn cản một chút những tráng đinh bề ngoài vượt quá 25 tuổi, nhưng nhìn thấy trong 10 tráng đinh, ít nhất có 5 vượt quá 25 tuổi, lập tức mắt nhắm mắt mở, sau khi ghi tên tình trạng gia đình xong, liền cho ngươi đi vào.
Thấy trúng cử đơn giản như vậy, dân chúng bên ngoài nhịn không được rục rịch, nhưng sau vài tiếng roi vang lên, trật tự lại ổn định xuống.
Áo Kha Nhĩ về nơi ở tuy rằng còn chưa xả giận đủ, nhưng bởi muốn biết tình hình Khang Tư chiêu binh thế nào, vẫn đi ra thao trường quan sát.
Thấy thân vệ Khang Tư không chọn lựa gì cứ nhận hết tráng đinh, đoàn người Áo Kha Nhĩ sắc mặt đều biến đổi.
An Đạt càng tức giận nói:
- Mẹ nó! Không phải là hạn định dưới 25 tuổi sao? Nhìn những người này ít nhất hơn phân nửa đều trên 25 tuổi! Hắn không phải muốn thu hết tráng đinh toàn thành vào tay chứ? Như vậy, chúng ta còn chiêu binh cái gì nữa!
Liệt Văn lại cau mày nói:
- Hẳn sẽ không như vậy, dù sao tráng đinh Tân Thành ít nhất cũng hơn vạn người, Liên đội không có khả năng cho hắn nhiều danh ngạch như vậy.
- Đại nhân! Chúng ta làm sao đây? Dù hắn không thể chiêu mộ nhiều tráng đinh như vậy, nhưng hắn cũng có thể thu lấy những tráng đinh ưu tú nhất vào tay mà!
An Đạt gấp gáp nói, tuy rằng hắn không dẫn binh mấy ngày, nhưng cũng biết tinh binh là trưởng thành từ tráng đinh tinh nhuệ, hiện giờ tráng đinh bị thu gom không còn, mình rút từ đám tàn nhược có lợi ích gì?
Áo Kha Nhĩ không nói gì, trong mắt quang mang lóe ra liên tục. Một hồi lâu sau, Áo Kha Nhĩ đột nhiên nói:
- Các ngươi nói ta đầu nhập vào Khang Tư thì thế nào?
- Cái gì!
An Đạt cùng Liệt Văn lại càng hoảng sợ, làm sao đột nhiên từ chuyện chiêu binh nhảy sang đầu nhập Khang Tư kia chứ?
An Đạt lập tức lắc đầu:
- Đại nhân! Ngài có thân phận gì, làm sao khuất phục dưới người khác được! Cái này bảo chúng ta thế nào đây!
Vốn Liệt Văn muốn mở miệng nhịn không được liếc An Đạt một cái, tên này sao lại nói lời thô thiển như vậy chứ? Nhưng Liệt Văn cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại hơi cẩn thận nói:
- Đại nhân có cách nghĩ này, có phải cho là Khang Tư kia tiền đồ sâu xa, chúng ta đầu nhập trước có thể thu được chỗ tốt lớn hơn nữa?
Áo Kha Nhĩ cười chua xót:
- Kỳ thật cũng không tính là đầu nhập, chỉ là dựa thế đầu nhập vào trận doanh hắn mà thôi. Ngươi không thấy Khang Tư không phí sức chút nào, liền được Liên đội cho phép binh quyền lớn như thế sao? Còn chúng ta đưa lên tận cửa mới nhận được 300 danh ngạch, so ra đúng là cách biệt trời với đất. Ở nơi sơn tặc hoành hành ngang ngược này, dù có 300 danh ngạch vốn không có lợi gì, hơn nữa Khang Tư kia muốn tiền có tiền, muốn thực lực có thực lực, chúng ta đầu nhập vào hắn, nói không chừng không mất nhiều thời gian, là có thể nhân cơ hội thăng lên 1-2 cấp.
An Đạt trừng to mắt không phục, nhưng hắn cũng biết mục tiêu đại nhân bây giờ, chính là liều mạng hướng lên trên, nắm trong tay quyền lực lớn hơn nữa, không còn cách nào chỉ đành tặc lưỡi không lên tiếng.
Còn Liệt Văn lại rõ ràng, đại nhân nhà mình trong khoảng thời gian này bị Khang Tư kia chèn ép mất hết lòng tin.
Thật ra trên thực tế cũng đúng là như vậy. So thân vệ, năng lực kém hơn. So trang bị, không cần phải nói, người ta mỗi người cưỡi 3 con ngựa vũ khí nguyên bộ. Mà so thế lực càng tồi tệ hơn nữa, ngay từ đầu là Lữ đoàn trưởng tự thân thiết yến, Sư đoàn trưởng, Tỉnh trưởng tự thân bắt chuyện, dù ngay cả tới nơi này, Liên đội trưởng cổ hủ kia cũng kính trọng vài phần, cấp cho thật nhiều chỗ tốt.
Nếu như chỉ là địa vị cách xa, vậy còn không nói gì. Nhưng đối phương cũng chỉ là một Thiếu tá ngang với mình, cái này khiến đại nhân tâm lý mất ổn định.
Nghĩ đến đó, Liệt Văn cẩn thận nhắc nhở:
- Đại nhân! Tuy rằng đối phương thân phận đặc thù, nhưng hiện tại quân hàm vẫn là một Thiếu tá như ngài thôi, ngài đầu nhập vào một sĩ quan đồng cấp, dù ai cũng sẽ nghi hoặc từ đó cảnh giác với ngài, hơn nữa Khang Tư ẩn dấu thân phận cũng sẽ không tiếp nhận, dạng này chẳng khác nào tự lộ ra thân phận của hắn. Bởi vậy thuộc hạ cho rằng, đại nhân ngài vẫn nên tạm thời phát triển thế lực của mình, đợi đến khi đối phương biểu lộ thân phận chân thật rồi mới quyết định. Nếu như bối cảnh Khang Tư thực sự rất sâu, tin tưởng chỉ cần hắn vừa lập chiến công liền lập tức tấn chức, đến lúc đó biểu thị muốn đầu nhập dưới trướng hắn, cũng sẽ không làm người khác chú ý.
Sắc mặt Áo Kha Nhĩ biến đổi, thở dài:
- Nghe lời ngươi.
Còn An Đạt vẻ mặt phẫn nộ vỗ mạnh tay một cái, thấp giọng chửi bới:
- Chết tiệt! Vì sao Đế quốc còn không phát sinh nội loạn, chúng ta còn phải lén lút như vậy đến bao giờ?
- Câm miệng! Muốn chúng ta chết hết sao hả?
Áo Kha Nhĩ hung hăng trừng An Đạt, An Đạt sợ đến vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Còn Liệt Văn vội ngắt lời:
- Kỳ thật cho dù phát sinh nội loạn, bằng thực lực hiện tại của chúng ta, cũng không lật được cơn sóng nào, còn phải tích súc lực lượng mới được.
Áo Kha Nhĩ biết Liệt Văn bề ngoài là khuyên bảo An Đạt, nhưng ám chỉ nhắc nhở mình, nghĩ tới mình còn phải nhờ thủ hạ nhắc nhở, trong lòng một trận bốc hỏa.
Loại tâm tình này vừa xuất hiện, Áo Kha Nhĩ lập tức bị dọa nhảy dựng, bản thân mình lúc nào trở nên ngu xuẩn như vậy chứ? Trước đây dù là nịnh bợ người khác mình cũng làm qua, làm sao bây giờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy, lại chỉ vì chút việc nhỏ này mà tâm tình kích động?
Bản thân mình lúc nào bắt đầu trở nên nóng nảy như thế? Nghĩ lại, không lẽ bắt đầu từ lúc nhận được phần mật báo kia? Áo Kha Nhĩ lập tức rõ ràng bản thân mình vì sao lại trở nên khó chịu như vậy.
Cảm giác này kỳ thật bắt đầu xuất hiện từ lúc gặp Khang Tư, có loại cảm giác đố kỵ là rất bình thường, nên biết rằng tuổi Khang Tư cũng ngang với mình, nhưng tự thân có được thân vệ cường đại, vô số tiền tài còn có nhân mạch rộng rãi, bản thân mình so với hắn, quả thật cái gì cũng không bằng!
Mà vào lúc đó, bởi vì cho rằng bối cảnh Khang Tư hiển hách, là dựa vào bậc cha chú bao che mới có thành tích như vậy, cho nên tuy rằng đố kỵ, nhưng cũng không có phát tác ra, thậm chí khi đó tự mình còn rất là tự hào, bởi vì tự mình hoàn toàn dựa vào dựa vào kiên nhẫn cùng năng lực của chính mình mới thu được địa vị hiện tại, cũng là dựa vào bản lĩnh chính mình mới đảm bảo tộc nhân có thể sống sót.
Vì tộc nhân, tôn nghiêm nhân cách của mình cũng có thể bỏ qua, càng hao tốn nỗ lực và trả giá người thường không thể tưởng tượng được, mà chính những hi sinh cùng nỗ lực này, để cho mình có thể ngạo thị so với nhị thế tổ Khang Tư.
Lúc kết giao cùng Khang Tư, mình coi như là nịnh bợ hắn, lấy lòng hắn, trong lòng vẫn tự ngạo, bởi vì thành tựu này không phải do Khang Tư tự thân nỗ lực thu được.
Thế nhưng, tự ngạo như vậy, lúc vừa vặn vào Tân Thành thu được phong mật thư kia liền triệt để tan biến, tự ngạo hoàn toàn biến thành tự ti!
Đúng vậy, tự ti, tuy rằng không thừa nhận, nhưng Áo Kha Nhĩ biết tâm tình bản thân. Lúc này Áo Kha Nhĩ có điểm hận hiệu suất mạng lưới tình báo của mình làm sao lại cao như thế, từ lần đầu tiên nhìn thấy Khang Tư đến đi vào Tân thành, thời gian mới qua không tới 1 tháng, tình báo dò thám từ kinh thành đã truyền tới.
Nhưng thấy tin tình báo này, cả người liền choáng váng, tên Khang Tư này đúng theo như lời An Đạt, ngay từ đầu hoàn toàn là một tiểu binh!
Nhưng mà tên tiểu binh này bằng vào giết cường đạo Mạn Đà La lập được quân công, thoáng cái liền thành một sĩ quan Thiếu úy Sư đoàn thân vệ Nguyên soái, sau đó bị điều đi Quân đoàn 20 phụ trách phòng ngự thảo nguyên, đảm nhiệm một cái quan hậu cần đại đội.
Vừa nhìn là biết Khang Tư không biết đắc tội với ai, bị chèn ép rồi, bởi vì một cái quan hậu cần không có chỗ dựa vững chắc, tuyệt đối không có tiền đồ.
Ai có thể nghĩ đến, binh thảo nguyên đột nhiên xâm lấn quy mô, mà đồng sự chỗ đại đội Khang Tư cũng không biết thế nào, sĩ quan cấp uý trở lên toàn thể đều tự tiện rời bỏ chức vị, khiến cho Khang Tư một tên Thiếu úy hậu cần dễ dàng nắm trong tay một đại đội.
Càng kỳ quái chính là, toàn bộ Quân đoàn 20 đều bị diệt, đại đội Khang Tư chẳng những không có việc gì, ngược lại chạy qua thảo nguyên, ở thảo nguyên cướp đoạt trắng trợn một phen, tiếp theo bình an vô sự băng ngang qua thảo nguyên từ tỉnh Văn Tây về nước.
Một quân công thật lớn này, lập tức để Khang Tư trực tiếp trở thành Thiếu tá. Nhưng là tên kia vẫn bị chèn ép, chẳng những bị đẩy xuống thành một Thiếu tá tham mưu bộ đội địa phương, còn bị ép buộc ở trên một vùng lãnh địa hoang vu nghỉ ngơi 1 năm.
Thấy những thứ này rồi, Áo Kha Nhĩ mới hiểu được, vì sao thân vệ Khang Tư lại có sát khí tràn đầy như thế, có lẽ là từng trải qua chém giết ở đại thảo nguyên. Nguồn: http://truyenyy.com
Còn chiến mã vì sao lại ưu tú, kim tệ vì sao nhiều như vậy, hẳn là cướp đoạt ở đại thảo nguyên.
Tất cả những thứ này đều cho Áo Kha Nhĩ thấy, Khang Tư vốn không có bối cảnh gì, tất cả hắn có đều là do hắn tự mình nỗ lực đạt được. Vừa nghĩ vậy, trong lòng Áo Kha Nhĩ lại một trận lửa nóng, trong lòng hắn rõ ràng, tự mình tuy rằng cũng dựa vào nỗ lực bản thân, nhưng bất đồng với Khang Tư dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bản thân hắn vẫn còn dựa vào lực lượng của tộc nhân.
Càng làm cho trong lòng Áo Kha Nhĩ đố kị cuồn cuộn, chính là Khang Tư bị lưu vong ở lãnh địa 1 năm, lại không biết xảy ra chuyện gì, có được nhân mạch với Sư đoàn trưởng cùng Tỉnh trưởng, lẽ nào hắn đầu phục một quyền quý nào đó? Theo lý đẳng cấp Thiếu tá nhỏ nhặt này, giới quyền quý căn bản sẽ không để ý tới! Mà điểm ấy, mạng lưới tình báo bí mật căn bản không có bất cứ tin tức nào cho Áo Kha Nhĩ tham khảo.
Chính là vì thế này, Áo Kha Nhĩ đố kỵ Khang Tư là không tránh khỏi. Thế nhưng, Áo Kha Nhĩ không thể đem tình hình của Khang Tư nói cho thủ hạ nghe, hắn không thể chịu được để thủ hạ biết, còn có người có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng đến được nước này!
Một khi để tộc nhân biết được chính hắn không còn là người lãnh đạo ưu tú nhất trong đồng lứa, như vậy uy vọng của mình sẽ giảm xuống kịch liệt! Mà cơ sở tộc nhân dốc tâm lực duy trì cũng sẽ không tồn tại.
Nên biết, tộc nhân của mình chính là vì một tộc trưởng biểu hiện xuất sắc, mới có hy vọng trọng hoạch tân sinh, nếu như hy vọng này tan biến, tộc nhân cũng mất đi động lực!
Cho nên để bản tộc có thể tái hiện huy hoàng, chính mình tuyệt đối không thể để việc này phát sinh!
Để giấu diếm thân phận Khang Tư, chính mình chẳng những không được biểu lộ tình huống trước bất kỳ ai, thậm chí còn lệnh cho mạng lưới tình báo bí mật rải lời đồn ra chung quanh: Khang Tư là con tư sinh của vị quyền quý nào đó. Còn cố ý nói đầu nhập vào Khang Tư, cũng là mượn Liệt Văn nhấn mạnh thân phận đặc thù của Khang Tư!
- Đại nhân! Khang Tư tới.
Liệt Văn nói nhỏ, Áo Kha Nhĩ giật mình tỉnh giấc, quay đầu vừa nhìn, Khang Tư dẫn theo Tương Văn cùng Uy Kiệt, còn có thân vệ khiêng theo mấy cái rương đi tới.
Áo Kha Nhĩ quay đầu lại quan sát thao trường một chút, phát hiện hắn trầm tư một hồi, trên thao trường đã đứng đầy tráng đinh, nhìn lại thân vệ Khang Tư khiêng mấy cái rương, không nhịn được thầm nghĩ: "Lẽ nào bọn Khang Tư chuẩn bị phát tiền tại chỗ thu mua lòng người?"

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status