Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 179: Mượn đao giết người

/1054


Diệp Húc nghĩ cái liền làm, lập tức thu hồi Định phong bảo trụ, áp lực vô cùng vô tận kéo đến, xương cốt hắn lập tức phát ra tiếng răng rắc, thân hình trong nháy mắt bị ép xuống còn ba bốn tấc!

Hàn khí vô biên xâm nhập, gần như đông cứng nguyên khí của hắn lại, thậm chí thân thể cũng không thể nào động đậy.

Xuy! Xuy!

Bên trong cuồng phong, hai luồng phong sát thổi qua mặt hắn, trên mặt Diệp Húc lập tức hiện ra hai vệt máu.

Nguyên công của hắn điên cuồng vận chuyển, thân thể trở nên vừa gầy vừa khô, giống như một cây gậy trúc, dường như cuồng phong thổi qua có thể thôi bay hắn lên trời.

Nhưng mà, cây gậy trúc Diệp Húc này lại vẫn vững vàng đứng trong bão cát, gió thổi bất động, vững như Thái Sơn.

Thân hình hắn gần như bị phong sát đánh cho vỡ nát trong nháy mắt, thân thể của Cửu chuyển nguyên công tầng thứ tám tuy mạnh, nhưng ở trước mặt phong sát, lại giống như món đồ chơi của trẻ con, có thể xé rách một cách dễ dàng.

Nguyên công mang theo sức sống dào dạt từ trong ngọc lâu không ngừng chữa trị thương tổn trên cơ thể hắn, nguyên khí của hắn hóa thành một đám phù văn, dung nhập vào trong thân thể tóc da, khiến thân thể càng trở nên dũng mãnh.

Cho đến lúc không chống đỡ được nữa, hắn mới tế khởi Định phong bảo thụ, nghỉ tạm một lúc.

Cách rèn luyện thân thể này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hắn không cẩn thận một chút, hay là nguyên khí vận chuyển không nhanh, liền có thể bị phong sát đánh phá thành cái sàng.

Hành động này tuy nguy hiểm, nhưng cũng cực kỳ hiệu quả, nguyên công của hắn tiến cảnh, lấy một loại tốc độ khủng bố tăng lên, thân thể cũng dũng mãnh hơn nhiều.

Tinh đấu vi trần trận đồ trong mi tâm hắn, vẫn cuồn cuộn không ngừng hút chu thiên tinh lực, tu vi tiến cảnh của hắn cũng tăng lên.

Từ khi luyện thành Tinh đấu vi trần trận đồ, tu vi của hắn tăng vọt lên, không ngừng kéo gần chênh lệch giữa hắn cùng với các vu sĩ khác.

Lấy tốc độ tu luyện như vậy, Diệp Húc bước vào Tam Chân cảnh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đột nhiên, lại có một con bọ cạp tinh phát hiện tung tích của hắn, thiếu nữ thân bọ cạp này ngao ngao kêu to, từ trong bão cát vọt tới, cái đuôi giơ lên, điểm đến trán Diệp Húc.

Diệp Húc mở bàn tay ra bắt lấy đuôi nó, dùng sức quăng lên, hung hăng quăng ngã con quái vật lớn này xuống đất, khi thân thể hắn trở nên mạnh hơn, lực lượng cũng tăng trưởng ổn định, đã có thể sánh với loại dị chủng yêu thú này.

Oành! Oành!

Hắn một tay kéo lấy đuôi con bọ cạp kia, đập đến ném đi, đập nó thất điên bát đảo.

Nhưng vỏ bọ cạp thật sự dũng mãnh, vẫn bật nhảy không ngừng, liên tục vung vẫy hai cái đại ngao, định cắt Diệp Húc thành hai đoạn.

Loại yêu thú này chỉ số thông minh không cao, cho dù đã tiến hóa thành yêu, vẫn chỉ dùng bản năng để hành động, căn bản không hiểu vu pháp, lại càng không biết tế luyện vu binh vu bảo.

Diệp Húc cũng thầm kinh tâm, nếu đổi lại là một vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, bị hắn đập mấy lần như thế, chỉ sợ đã sớm mất mạng tại chỗ, mà con bọ cạp này lại có thể chịu được, thật không biết thân thể con yêu thú này dũng mãnh bao nhiêu.

Cuối cùng, Diệp Húc cũng không thể đập chết nó, đành phải tế khởi kim tàm, đánh vào trong nội tạng của nó, ăn sạch đi, lúc này con bọ cạp kia mới chết.

“Tác dụng của Tứ Sí Kim Tàm thật lớn, nếu có thời gian, nhất định phải tu luyện, tốt nhất là có thể nuôi ra ngàn vạn con Lục Sí Kim Tàm.”

Thời gian gần đây, hắn vẫn hối hả ngược xuôi, ít có thời gian dừng lại, mà tu luyện Tứ Sí Kim Tàm nhất định phải có đủ Bích huyết kim liên, mà muốn nuôi Bích huyết kim liên lại cần máu tươi của yêu thú hoặc vu sĩ đến tưới nhuần, mới có thể khiến kim liên sinh trưởng rất nhanh, những việc đó đều mất rất nhiều thời gian và tinh lực.

Hùng Bi tuy tinh thông dược dài, nhưng cũng không đủ máu tươi, hắn cũng không còn cách nào khác, xa xa mới đạt tới mục tiêu trăm mẫu kim liên.

Hắn tiếp tục dùng uy năng của phong sát rèn luyện thân thể, qua hơn một canh giờ, bão cát vẫn chưa tan, mà Cửu chuyển nguyên công của hắn trong khoảng thời gian ngắn này nâng cao rất lớn, gần tương đương hiệu quả hắn tu luyện mười ngày bên ngoài.

Điều này có nghĩa là, hắn sẽ rất nhanh luyện thành nguyên công tầng thứ tám, tu luyện đến tầng thứ chín, tu luyện nguyên công tâm pháp cuốn thứ nhất đến cảnh giới tuyệt đỉnh.

Ngao! Ngao!

Trong bão cát đột nhiên truyền đến một tiếng rống kỳ quái, một con bọ cạp xuất hiện bên trong gió lốc mờ mịt, cái đuôi như rắn lắc qua lắc lại.

Nửa người trên chúng nó giống như thiếu nữ, trên người sạch sẽ nhẵn nhụi, không đến một luồng, triển lộ vóc dáng uyển chuyển của con gái ra, nhưng nửa người dưới lại là thân bọ cạp khổng lồ, dữ tợn khủng bố.

Những con bọ cạp đó ước chừng có hơn một trăm con, vây quanh Diệp Húc, chỗ khủng bố nhất của bọ cạp, không phải cái vỏ ngoài vô cùng cứng rắn của chúng, mà chúng nó là yêu thú quần cư.

Những con bọ cạp đó ở trong bão cát ngửi được mùi đồng loại, liền ào ào tới.

Diệp Húc thấy thế, không nói lời nào, lập tức tế khởi Định phong bảo thụ, xoay người lao đi, chạy trối chết.

Cho dù hắn nuôi hai con Tứ Sí Kim Tàm, nhưng cũng chỉ có hai, mà bọ cạp nhiều như vậy, chỉ sợ cũng có thể đè chết hắn ở chỗ này!

Bọ cạp gào thét đuổi theo, không ngừng kêu ngao ngao, càng nhiều con bọ cạp khác nghe được tiếng kêu, cũng chạy tới gia nhập hàng ngũ đuổi giết.

Sau một lúc lâu, phía sau Diệp Húc liền có hơn mấy trăm con bọ cạp, mở tám cái chân lao đi trong bão cát, quét ngang tất cả, giống như một hàng dài, khủng bố đến cực điểm.

“Không đá được bọn người kia ra, ta căn bản không thể rảnh để tu luyện!”

Diệp Húc tế khởi Tứ Sí Kim Tàm, lại giết chết mấy con bọ cạp, nhưng này cũng như muối bỏ biển, căn bản không mấy tác dụng.

Đàn bọ cạp này dường như nhận định hắn rồi, hai cái đại ngao không ngừng cắt đến cắt đi, định băm thây hắn làm vạn đoạn.

Trong chớp mắt, Diệp Húc đã chạy được hơn mười dặm, bão cát che khuất mặt trời, ngay cả hắn cũng không rõ phương hướng, đột nhiên hắn chú ý tới phía trước có hơn mười luồng hơi thở hùng mạnh, vội vàng lao qua, chỉ thấy mười mấy tên vu sĩ đang kết thành một trận thế, cố chống đỡ phong sát xâm nhập.

Những vu sĩ đó hợp lực tế khởi từng khẩu đại đỉnh, tản ra uy năng khủng bố, đánh bay phong sát ra, mà bên cạnh những người này, có mấy chục bộ xương, tất cả đều bị phong sát thổi cho cốt nhục tan rã, chết không toàn thây!

Hiển nhiên, bão cát đến đột ngột làm cho những người này không thể phòng ngự kịp thời, cho nên chết rất thê thảm.

“Hình như là nhóm người đuổi giết mình…”

Diệp Húc nhận ra, tên cường giả Đan Đỉnh kỳ kia rõ ràng cũng ở trong đó, trở thành kẻ cầm đầu, những người khác đều thi triển bản lĩnh mạnh nhất, khiến chân nguyên của mình ào ào nhập vào trong khẩu đan đỉnh kia, duy trì uy năng của nó.

Có hơn ba mươi tên vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ, chân nguyên trên đỉnh đầu như vầng trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi, ngoài ra còn có hơn hai mươi người nữa, chân nguyên như dòng sông dài, bắc ngang đỉnh đầu, gợn sóng mênh mông, chảy mãi không ngừng.

Trên trăng cùng sông, là một khẩu đan đỉnh vô cùng khổng lồ, miệng đỉnh úp xuống, bao phủ hết trăng cùng sông.

Tình cảnh này, có thể nói là đồ sộ!

“Tên tiểu tử kia đến đây!” Mọi người đột nhiên thấy Diệp Húc chạy như điên đến, đều cười lạnh.

Tên cường giả Đan Đỉnh kỳ kia vuốt vuốt chòm râu, hàn quang lóe ra trong mắt, ha ha cười nói: “Không ngờ tiểu tử này có thể chống đỡ phong sát thời gian dài như vậy, cũng thật không dễ, nhưng lấy thực lực của hắn vẫn phải chết! Không phải chết dưới uy năng của phong sát, mà là chết trong tay lão phu!”

Mục Thiết Sơn cười ầm lên: “Diệp đà chủ, nhanh ném mặt Thiết huyết chiến kỳ kia qua đây, vi huynh có thể cho ngươi trốn trong này! Nếu không, ngươi chỉ có thể chết trong phong sát thôi!”

“Mục sư huynh thật tốt bụng.”

Thiên ma cầm của Tiêu Trường Thanh bị Diệp Húc đập hỏng, hận Diệp Húc tận xương tủy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng tiểu đệ ta không độ lượng như thế, Diệp đà chủ nếu ném đầu mình qua đây, tiểu đệ có thể cho ngươi tránh một lần!”

Diệp Húc đính Định phong bảo thụ trên đỉnh đầu, gào thét chạy tới, càng lúc càng gần.

Mộng Xảo Vân nhìn chằm chằm gốc bảo thụ kia, đôi mắt lưu chuyển, thầm nhủ: “Quả nhiên là Định phong bảo thụ, xem ra sư tôn đoán đúng. Hắn ta có thể sống sót trong bão cát, chắc chắn là dựa vào uy năng của bảo thụ, định trụ phong sát.”

Sắc mặt nàng ta thản nhiên, nhưng trong tâm không nhịn được động sát khí, sở dĩ Phạm Huệ Âm để nàng xuống núi, cướp lấy Định phong bảo thụ, chủ yếu là vì Phạm Huệ Âm đã tu luyện đến Tam Thai cảnh, chờ luyện thành nguyên thai, phải sưu tầm sát khí xung quanh, dùng sát khí rèn luyện nguyên thai.

Sát khí vô cùng nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi, nguyên thai sẽ bị sát khí thổi tan, thân tử đạo tiêu, Phạm Huệ Âm không có chắc chắn là sẽ thành công, bởi vậy mới để nàng ta xuống núi.

“Chư vị, đã lâu không gặp?” Diệp Húc lao qua người bọn họ, phất tay cười nói.

“Tiểu tử thối, đứng lại cho ta!”

Vương Vũ thò một bàn tay màu đỏ máu lao ra phạm vi bảo hộ của đan đỉnh, chộp tới Diệp Húc.

Oành!

Bàn tay đó vừa ra lập tức bị bão cát quất nát, căn bản không có bất cứ uy lực gì.

“Vương huynh, Mục huynh, phía sau tiểu đệ có quái vật.” Diệp Húc hảo tâm bảo cho bọn họ, cười nói.

Mục Thiết Sơn cười lạnh nói: “Quái vật chó má gì chứ…” Hắn còn chưa dứt lời, ánh mắt trợn thẳng, chỉ thấy hàng trăm hàng ngàn con bọ cạp mỹ nhân gào thét vọt tới, giống như vạn mã phi đến, cực kỳ đồ sộ!

Đàn bọ cạp này ở trong bão cát như cá gặp nước, trong giây lát liền chạy tới, trong đó một con chạy một bước dài, dựng thẳng cài đuôi dài mấy trượng lên, nhảy vào trong vòng phòng ngự của đan đỉnh, xuy một tiếng liền đâm thủng trán một gã vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ!

Càng có nhiều bọ cạp vọt tới, chi chit, mười mấy thiếu nữ vung hai cái đại ngao, cắt một gã cao thủ Hỗn Nguyên kỳ thành mảnh nhỏ!

“Diệp Thiếu Bảo, ngươi sẽ không được chết tử tế!” Tiết Tùng tế khởi Thất sát tinh đấu trận đồ, vây một con bọ cạp vào trong, liền thấy cái đuôi của con bọ cạp kia thò ra khỏi trận đồ, đâm phá đầu hắn, tức thời chết không nhắm mắt.

Trận đồ của hắn vốn có thể vây khốn bọ cạp, không ngờ bị Diệp Húc cậy mạnh xé bỏ, uy năng giảm đi, cho nên mới dễ dàng chết.

Mọi người cực kỳ khủng hoảng, trong chớp mắt lại có mười mấy người chết trong tay bọ cạp.

Tên cường giả Đan Đỉnh kỳ kia trầm giọng nói: “Đừng kinh hoảng, những con bọ cạp đó tu vi thấp, dùng chân hỏa khắc chế!” Chân nguyên của lão đột nhiên hóa thành chân hỏa, hừng hực thiêu đốt, lập tức nướng chín bên trong hơn mười con bọ cạp, bên ngoài lại không có việc gì.

Những người khác thấy chân hỏa có tác dụng, lập tức đem chân nguyên hóa thành chân hỏa, đốt tới. Vương Vũ lại càng khủng bố, thân hình hơi nhoáng lên một cái, mấy trăm con huyết ảnh bay ra, xuyên qua vỏ ngoài bọ cạp nhập vào trong, hút khô tất cả, chỉ để lại cái xác không!

Trong chớp mắt, đàn bọ cạp này bị mọi người giết hết, nhưng trong hỗn loạn cũng chết đi gần hai mươi người, tổng thương nghiêm trọng.

Mọi người sắc mặt tăm tối, bọn họ có hơn trăm người đuổi giết Diệp Húc, không ngờ gặp bão cát đã chết hơn nửa, có thể sống sót đều là tinh anh, lại bị tiểu tử này mượn đao giết người, đưa tới một đám bọ cạp, lại có non nửa cao thủ cứ thế chết đi.

Diệp Húc yên lặng rút đi, hắn nìn thấy những người này giết bầy bọ cạp kia cực kỳ thoải mái, trong lòng cũng khiếp sợ.

Cao thủ dù sao cũng là cao thủ, lúc hắn đối phó bọ cạp chỉ có thể dùng lực lượng của cổ trùng, mà những người này lại có thể sử dụng chân hỏa trực tiếp luyện hóa, đây là tác dụng của tu vi.

“Nếu bị bọn người kia bắt sống, có lẽ ta cũng sẽ bị bọn chúng dùng chân hỏa luyện hóa…”


/1054

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status