Đô Thị Thiếu Soái

Chương 456: Đêm Tập Kích Sân Bay (IV)

/781


Đường băng sân bay và đài quan sát đã lọt vào trong tầm mắt, sân bay bị bao vây bởi lưới sắt cao hai mét, cứ mỗi năm mươi mét lại có một tháp canh bằng gỗ, lính gác ở trên không ngừng chuyển động theo ánh đèn pha nhìn quét bốn phía. Bên trong lưới sắt là đội tuần tra gồm hai mươi người, đi lại lần lượt thay đổi địa điểm tuần tra.

Trên sân đậu máy bay, mười chiếc máy bay ném bom hạng nặng loại 78, hai chiếc loại 92 và ba thùng chở dầu đang xếp chỉnh tề ngay ngắn, so với tình hình mà Bạch Vô Hạ bọn họ cung cấp cũng không chênh lệch nhiều, Sở Thiên đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức trực tiếp dùng xe tăng đâm thủng cửa chính tiến vào công kích. Hiện tại mặc trang phục của Trú quân, giả vờ thi hành nhiệm vụ là thích hợp nhất.

Sở Thiên suy nghĩ một lát, quay đầu hỏi:

- Có ai biết lái máy bay không?

Bọn Phong Vô Tình ngây ngẩn cả người, lập tức lắc đầu.

Sở Thiên khẽ thở dài, hơi tiếc nuối nói:

- Vốn dĩ muốn lái chiếc máy bay đó về.

A Trát Nhi xấu hổ cười:

- Đội trưởng, điều này quá nguy hiểm, cho dù Trú quân không bắn pháo, Sa quân cũng sẽ oanh kích.

Sở Thiên ngẫm lại thấy cũng đúng, sau đó nhìn chằm chằm cửa chính sân bay, còn có đèn pha của đài quan sát sân bay không ngừng chuyển động, bắt đầu ra lệnh tác chiến:

- A Trát Nhi, anh mang theo tay súng máy và tay súng bắn tỉa dựa vào xe tải và xe tăng phòng thủ cửa chính, ngàn vạn lần không được để bất kỳ quân tiếp viện nào của địch xông vào, những người khác chia làm ba tổ thực hiện nhiệm vụ của mình.

A Trát Nhi gật đầu, trịnh trọng nói:

- Đội trưởng yên tâm! Trừ khi bọn chúng bước qua xác tôi.

Hai mươi mốt người còn lại được Sở Thiên chia làm ba đội, mỗi đội bảy người.

Đội một, do Phong Vô Tình dẫn đầu thả bom phá hủy máy bay ném bom.

Đội hai, Nhiếp Vô Danh dẫn người đi áp chế ký túc xá không quân đồng thời giải quyết bọn họ.

Đội ba, Sở Thiên cùng mọi người đi thanh trừ tháp kiểm soát chỉ huy, đồng thời phá hủy tất cả phương tiện thông tin.

Phong Vô Tình bọn họ gật gật đầu, ngay sau đó tấn công với khởi đầu đơn giản như vậy.

Đèn pha trên đài quan sát sân bay không ngừng chuyển động, chiếu rọi nhất cử nhất động ngoài phi trường.

Bọn Sở Thiên như ma quỷ mò đến lưới sắt của sân bay, tuy rằng suy đoán binh lực chủ yếu của Trú quân sẽ phục kích ở trận pháo cao xạ, nhưng không ngờ nơi canh phòng sân bay vẫn hết sức cẩn mật, mấy đội tuần tra đi qua đi lại giống như cô hồn dã quỷ. Như này cũng không còn cách nào, tổng cộng mười chiếc máy bay ném bom, chưa đầy vài phút sẽ tuần tra xong.

Sở Thiên xem thời gian họ giao qua nhau, lại nhìn khoảng cách mà đen pha chiếu ra, trong lòng nảy ra ý tưởng, quay đầu nói với mọi người:

- Quần áo chúng ta với đội tuần tra không có gì khác nhau, cho nên sau khi chúng ta cắt đứt lưới sắt đi vào, tất cả mọi người ngẩng đầu lên cho tôi, nắm chắc thời gian ‘tuần tra’ sân bay.

Mọi người sau khi sững sờ liền gật gật đầu, Đội trưởng này làm việc luôn ngoài dự liệu mọi người, bản thân cũng lười động não suy nghĩ.

Nói đến đây, Sở Thiên quay đầu nhìn Nhiếp Vô Danh, cười nói:

-Vô Danh, có phát hiện ra không, lúc hai đội tuần tra giao nhau, ánh đèn pha đều bắn xuyên qua điểm giao nhau đó, cho nên em muốn các anh đi vào khống chế tháp trước, điều khiển ánh đèn pha trên đài quan sát, đợi khi đội tuần tra chúng ta và của họ tiếp xúc nhau, ánh đèn pha không được chiếu qua đây.

Nhiếp Vô Danh rất nhanh hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên, dựng thẳng ngón cái lên khen:

- Cao minh!

Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, hai đội viên Huyết Thứ nhanh chóng cắt đứt lướt sắt, kéo ra một lỗ lớn, Nhiếp Vô Danh cùng sáu đội viên như bóng ma chui vào, lập tức ngẩng đầu lên đi đến đài quan sát, lúc ‘đội tuần tra’ này đi đến dưới đài quan sát, thấy các đội tuần tra khác chung quanh đều ở ngoài hai trăm mét, biết là thời cơ tốt nhất.

Hai gã bảo vệ ngáp dài, thấy Nhiếp Vô Danh bọn họ đằng đằng sát khí đi đến, vừa định mở miệng nói, Nhiếp Vô Danh đã tiến lên trước vài bước, dao găm ba cạnh vạch một vòng tròn rực rỡ đâm rách cổ họng họ, máu tươi nháy mắt trào ra, không đợi bọn chúng ngã xuống, hai đội viên Huyết Thứ đã đỡ được nhẹ nhàng đặt chúng xuống đất.

Cùng lúc đó, hai đội viên Huyết Thứ khác đã mò đến đài quan sát, có một binh lính không chút để ý đang điều khiển đèn pha, nghe thấy phía sau có động tĩnh liền quay đầu ra, hai con dao găm sắc bén lóe ra hàn quang đâm vào gã, kèm theo hai thanh âm “Xoẹt xoẹt” rất nhỏ, những binh lính trên trạm gác yết hầu đều tuôn máu.

Nhiếp Vô Danh sau khi khống chế đài quan sát, liền ra tín hiệu cho Sở Thiên, ngay sau đó Sở Thiên vỗ vỗ bọn Phong Vô Tình nói:

- Đã đến lúc chúng ta lên sân khấu rồi, bảo họ chuẩn bị tốt dao găm, sẵn sàng hợp hai đội tuần tra thành một bất cứ lúc nào.

Sau khi nói xong liền dẫn đầu băng qua lưới sắt đi về hướng sân bay.

Phong Vô Tình gật gật đầu, mang theo hai đội viên Huyết Thứ đi.

Lúc này, mặt sau chỗ góc cua sân bay, xuất hiện một đội tuần tra Trú quân, nhưng nhờ bóng đêm yểm hộ không ai để ý đến sự khác nhau của bọn Sở Thiên, Sở Thiên cũng nghêng ngang đi về phía bọn họ, nhưng lúc hai tiểu đội tuần tra giao nhau, lẽ ra ánh đèn pha phải chiếu xuyên qua nhưng lại không có, đội tuần tra Trú quân hơi kinh ngạc nhìn đài quan sát.

Sở Thiên bắt được thời cơ, hành động trước để khống chế đối phương, hai con dao găm phi ra ngoài, nháy mắt đã giết chết hai tên lính phía trước, bọn Phong Vô Tình thấy Sở Thiên động thủ, cũng liền tấn công đội tuần tra, sau khi xôn xao trong bóng đêm một lúc, đợi đến khi ánh đèn quét qua, hai đội tuần tra đã biến thành một.

Kế tiếp, ‘trông bầu vẽ gáo’, Sở Thiên bọn họ giải quyết sạch sẽ hai đội tuần tra còn lại, còn đem thi thể ném xuống dưới máy bay ném bom, sau đó vỗ bả vai Phong Vô Tình nói:

- Báo cho Nhiếp Vô Danh, ở đài quan sát để lại hai người yểm hộ hỏa lực, những người khác dựa vào kế hoạch hành động, chúng ta phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong mười phút.

Phong Vô Tình gật gật đầu, hướng đến đài quan sát ra hiệu cho Nhiếp Vô Danh.

Lúc này, đội viên Huyết Thứ của đội một bắt đầu trang bị bom, thống nhất chỉnh thời gian thành mười phút, Sở Thiên mang theo sáu đội viên Huyết Thứ tấn công vào tháp chỉ huy kiểm soát, bí mật đi, dao găm quân dụng và súng lục giảm thanh tỏa sáng, đám lính canh gác lần lượt bị từng ‘hắc thủ’ lạnh lùng đoạt đi sinh mạng.

Lúc Sở Thiên dẫn người mò đến tháp chỉ huy kiểm soát, thông qua khe hở của cửa sổ, lặng lẽ nhìn trộm trong phòng, cảnh tượng trong phòng khiến tim Sở Thiên thắt chặt, chỉ thấy trong phòng có gần mười nhân viên văn phòng đang nhận và gửi điện báo, sắp xếp bản đồ, một sĩ quan cấp chỉ huy đang giảng giải gì đó cho những binh lính mà toàn thân đều mặc trang phục đen, bên cạnh bày hai thùng đen.

Chỉ thấy mấy binh lính này, hình thể khôi ngôi cường tráng, đầu đội mũ sắt có lưới nhỏ không phản quang, trên người mặc áo đen chống đạn, bên eo treo mấy trái lựu đạn, trên vai vác một khẩu súng tự động MP16 của Đức, cách ăn mặc trang bị giống như bộ đội đặc chủng của Nhật Bản trong “Lượng Kiếm”, Sở Thiên đột nhiên nhớ Bạch Vô Hạ đã từng nói qua? Đội Quốc Hắc Hổ.

Những người này! Bộ đội đặc chủng hẳn là phục kích ở trận địa pháo cao xạ mới đúng!

Sở Thiên nghĩ đến Nhiếp Vô Danh mang theo bốn đội viên Huyết Thứ khống chế ký túc xá, không khỏi sinh ra dự cảm xấu, khó mà đảm bảo họ không gặp phải bộ đội đặc chủng có sức chiến đấu dũng mãnh này, vì thế quyết định nhanh chóng giải quyết những tên địch nhân, sau đó đến trợ giúp bọn Nhiếp Vô Danh.

Sở Thiên dùng tay ra ám hiệu, chỉ thị cho sáu đội viên Huyết Thứ chiếm giữ các cửa sổ, cũng nghiêm túc nhắc nhở, mấy tên đội viên Hắc Hổ trong phòng nhất định phải bắn nổ đầu, áo chống đạn trên người bọn họ đạn thông thường không thể bắn xuyên qua, hơn nữa bên eo họ còn có lưu đạn, làm không xong sẽ bị bọn họ rút ra tấn công mình thì phiền phức.

Sau khi mỗi người đảm nhiệm một ví trí riêng, Sở Thiên đi đến bên cửa, đẩy mạnh cửa phòng hô:

- Chào Trưởng quan!

Hai thanh súng lục vô thanh trong tay mãnh liệt nổ súng vào những người trong phòng, vài gã đội viên Hắc Hổ phản ứng nhanh chóng, lúc Sở Thiên đang bắn vào hai nhân viên văn phòng liền rút súng ra, đáng tiếc chưa kịp nổ, sáu thanh súng lục ngoài cửa sổ đã quật ngã bọn họ.

Tiếng súng rất nhỏ, còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, toàn bộ nhân viên văn phòng trong phòng chỉ huy đều ngã xuống đất, sáu đội viên Huyết Thứ lập tức phi qua cửa sổ, bốn người xông lên phòng điều hành máy bay ở tầng hai, hai người còn lại rút súng tiểu liên ra đứng canh gác, sau khi những âm thanh “Xoẹt xoẹt” rất nhỏ ở lầu trên vang lên, tất cả quay về sự tĩnh lặng.

Ngay sau đó, Sở Thiên cầm bản đồ từ trong người ra, cho người cắt đứt đường dây điện thoại, trên tất cả các điện đài vô tuyến đặt bom hẹn giờ năm phút, đúng lúc muốn rời đi, nhìn thấy hai thùng đen bên cạnh liền nổi tính hiếu kỳ mãnh liệt, dường như vừa rồi thứ mà tên sĩ quan kia và đội viên Hắc Hổ nghiên cứu thảo luận chính là nó, vì thế liền vội vàng lấy văn kiện trên tay sĩ quan kiểm tra xem.

Sở Thiên quét qua nhanh như gió, văn kiện chỉ thị đội viên Hắc Hổ đêm nay phải đem thùng này về Băng Cốc, hơn nữa không được tự tiện mở ra xem xét, nếu không sẽ bị đưa ra tòa án quân sự truy cứu, xem đến đây, Sở Thiên trong lòng càng thêm tò mò, kéo thùng màu đen kiểm tra xem, thùng khóa cực kỳ chặt chẽ, nhấc lên cũng rất nặng, ít nhất mấy chục cân.

Lúc này, đội viên Huyết Thứ chạy tới báo cáo:

- Đội trưởng, các đội viên đều đã có tài liệu, bom cũng đã cài đặt xong, chúng ta nên rời đi chưa?

Sở Thiên thở ra một hơi, dù sao cũng đã tới rồi, thuần túy chỉ là đi phá nổ sân bay không có ý gì, vì thế hạ lệnh:

- Đập hai cái thùng ra.

Đội viên Huyết Thứ chần chừ một lát, vẫn thi hành mệnh lệnh, rút súng lục giảm thanh ra bắn vào khóa, chưa đầy vài giây, hai cái thùng liền bật ra, tất cả bên trong đều là hê-rô-in được đóng gói cẩn thận, giá trị ít nhất hàng trăm triệu Bath (tiền Thái), một đội viên Huyết Thứ hơi tiếc nuối:

- Đáng tiếc chúng ta đang thi hành nhiệm vụ, nếu không chỗ hàng trắng thu hoạch được đêm nay có thể làm cho mọi người giàu nứt khố đổ vách.

Sở Thiên sờ sờ cái mũi, cảm thấy sự việc không đơn giản như tưởng tượng, chỉ đơn thuần hai thùng hàng trắng, Chính phủ Thái Lan sẽ không đến mức để cho đội Hắc Hổ áp giải, bên trong hẳn là có càn khôn, hơn nữa vô cùng quan trọng, vì thế quát:

- Đổ toàn bộ thuốc phiện ra, để tôi kiểm tra lỹ lưỡng xem, xem, xem bên trong còn có đồ gì, thời gian năm mươi giây, nhanh.

Đội viên Huyết Thứ ba chân chân bốn cẳng lật tung thùng, hai người phụ trách kiểm tra thùng, ba người phụ trách kiểm tra thuốc phiện, còn một người canh gác ở cửa, Sở Thiên nhìn chằm chằm vào quả bom đếm ngược, chưa đầy nửa phút, đội viên Huyết Thứ kiểm tra thùng trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đứng lên, đưa cho Sở Thiên vật mà bọn họ lấy ra từ bên trong.

Đây là hai đồ vật thô sáp gì đó, bên ngoài còn dùng miếng vải đen gói cực kỳ chặt chẽ, khó làm cho người ta phân biệt rõ, Sở Thiên cầm đang muốn mở ra xem, một gã đội viên Huyết Thứ vội vàng nhắc nhở:

- Đội trưởng, thời gian không còn nhiều, bất luận có phải những thứ này hay không, chúng ta ra ngoài rồi xem cũng được, nếu không rời, bom sẽ nổ tung.

Sở Thiên gật gật đầu, đem hai gói đồ cất vào trong ngực, phất tay hô:

- Rút lui!

Vừa mới lao ra cửa, ký túc xa không quân bên kia vang lên tiếng súng mãnh liệt, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, nhưng tiếng súng chói tai đã phá vỡ sự im lặng, sân bay phía tây vang lên tiếng cảnh báo thê lương.

/781

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status