Đô Thị Thiếu Soái

Chương 403: Huyết chiến trên cách đồng hoang (III)

/781


Đùng đoàng

Sấm sét vẫn nổ gần bên lâu đài Lang Sơn.

Sở Thiên khẽ thở dài không nói gì phát phi tiêu cho Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, trận huyết chiến đã tới điểm cuối cùng rồi, đừng nói kị binh Thiên Lang có tiễn áp chế ngay cả đến cận chiến đơn thuần cũng không thể thoát khỏi bốn trăm tên kị binh.

Tiếng vó ngựa ngày càng gần, dường như còn kèm theo cả tiếng gọi ầm ĩ.

Ánh mắt Thiên Lang trở lên lạnh buốt, quỷ đầu đao hơi vung lên nói:

- Bố trí phòng bị!

Hai trăm kị binh Thiên Lang tự động nhảy ra tạo thành nửa hình tròn, khom người kéo tiễn, gắt gao bảo vệ Thiên Lang ở phía sau.

Tiếng vó ngựa cuối cùng cũng dừng lại cách kị binh Thiên Lang hai mươi mét, hơn trăm kị binh vừa xuất hiện bỗng đồng thanh hò hét nắm chặt đầu ngựa, hơn trăm ngựa chiến cùng đứng lại, thanh thế khiến người khác sợ hãi.

Một tiếng hò hét lại phá vỡ bầu trời đêm:

- Sở Thiên, Sở Thiên!

Trong lòng Sở Thiên khẽ rung động, hắn nghe ra đó là giọng của Mai Tử, không khỏi thầm kinh ngạc, cô ấy làm sao quay lại rồi? Chẳng nhẽ thật sự có cứu viện? Hay cô ấy bị Thiên Lang bắt hòng ép bọn người mình ra chứ?

- Sở Thiên, anh còn sống không? Anh vẫn sống chứ?

Mai Tử hét lên như người điên:

- Em đến rồi, bọn em đã đến rồi đây!

Sở Thiên rốt cục khẳng định Mai Tử là mang cứu binh tới trong lòng chợt lóe lên một tia vui mừng, rồi gật đầu với Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, ba người đứng dậy với vẻ đề phòng, tay phải Phong Vô Tình vẫn cầm chặt khẩu súng, nòng súng còn một viên đạn sau cùng.

Kéo Hoàng Thiên Hùng ra trước mặt, Sở Thiên mới dám nhìn toàn bộ cục diện lâu đài cổ Lang Sơn, Thiên Lang vẫn chỉ huy kị binh tinh nhuệ bao vây lâu đài cổ, gần trăm tiễn thủ trực diện với thành lầu trong tay đều cầm cung tiễn. Bên cạnh Thiên Lang có hơn trăm thân tín bảo vệ, vòng tròn có hai trăm kị binh bố trí phòng bị.

Mà cách Thiên Lang phía ngoài hai mươi mét có hơn trăm kị binh với đội hình chỉnh tề nhưng trang phục lại không giống với kị binh Thiên Lang, phía trước có hơn chục người khoác áo choàng hơi ngăm đen, tay trái cầm cung, toàn thân toát ra hàn khí, gần trăm kị binh phía sau thì mặc quần áo xám trên vai đeo hai súng săn, thắt lưng dắt dao găm, tinh thần ai nấy đều vô cùng hăng hái.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi dừng ngựa trước mặt hơn trăm kị binh, đặc biệt khiến người khác phải chú ý. Dung mạo sinh đẹp lạnh lùng và vẻ mặt sung mãn dũng mãnh đã để lại một ấn tượng sâu sắc. Dáng vẻ của cô như khí chất và tự tin của Sinh Cụ Lai càng khiến cho người khác cảm thấy sự cứng cỏi quyết đoán, có sức sống vô hạn của cô và nhân vật anh hùng không biết khuất phục.

Mà Mai Tử lại đi theo bên trái của cô gái áo đen, ánh mắt nhìn thẳng vào lâu đài cổ để thăm dò tình hình sống chết của bọn Sở Thiên, vẻ mặt có chút lo lắng.

Sơt Thiên khẽ mỉm cười, vận đủ trung khí, hét lên như sấm:

- Mai Tử, bọn anh vẫn còn sống!

Mai Tử vẻ mặt hiên rõ sự vui mừng, không kìm được định phi ngựa qua nhưng cô gái áo đen mắt tinh tay lẹ đẩy người về phía trước giơ tay giữ chặt ống tay áo Mai Tử mà ngựa vẫn đạp móng trên cỏ, càng làm hiện rõ sát khí đằng đằng của của cô gái áo đen ngồi trên lưng ngựa, uy phong khắp chốn.

Thiên Lang nhìn khắp phía, khóe miệng phun ra khí lạnh, lạnh lùng nói:

- Oánh Tử Tử, cô quên hiệp định giữa chúng ta rồi sao?

Cô gái áo đen vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên trả lời:

- Tôi không quên!

Sở Thiên trong thành đương nhiên nghe rõ đối thoại của họ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thế giới này thật trùng hợp quá đi? Cô gái áo đen không ngờ lại là Oánh Tử Tử - người mà mình ngàn dặm xa xôi tìm kiếm? Hơn nữa cũng có chút bản lĩnh.

Thiên Lang hừ mạnh một tiếng, quỷ đầu đao chỉ vào cô gái áo đen, quát lên:

- Không quên là tốt rồi! Chúng ta đã đồng ý hiệp định không ai xâm phạm ai, trại Cáp Nhĩ mỗi năm phải cung tiến hai nghìn vạn, Thiên Lang tôi bảo đảm sự an toàn cho tất cả thôn dân trại Cáp Nhĩ trên thảo nguyên hoang vu. Giờ cô dẫn “Thiết y thập bát kỵ” tới bao vây chúng tôi là cớ làm sao?

Oánh Tử Tử khẽ thở dài nhìn Mai Tử rồi bình tĩnh nói:

- Giờ tôi lại muốn trao đổi với anh, trại Cáp Nhĩ hàng năm sẽ cung tiến ba nghìn vạn với điều kiện anh phải giao những người trong thành cổ kia cho tôi, anh thấy thế nào? Với sự thông minh của anh thì chắc chắn sẽ không từ chối chứ?

Thiên Lang sửng sốt rồi quay người nhìn lâu đài cổ, trong lòng có chút khó chịu, một người không chịu thua như Oánh Tử Tử thì làm sao lại chỉ vì mấy tên nhóc con trong thành cổ kia mà cung tiến nhiều hơn một nửa chứ? Lẽ nào giá trị của mấy tên trong thành lại cực cao?

Nghĩ tới đây, gã quaa tay chỉ về phía Sở Thiên nói:

- Hắn là người trại Cáp Nhĩ sao?

Oánh Tử Tử lắc đầu nói:

- Không phải!

- Vậy hắn là chồng cô hay người tình của cô?

Thiên Lang hỏi với vẻ quái đản.

Oánh Tử Tử vẫn lắc đầu:

- Không phải!

Thiên Lang sắc mặt hơi trầm xuống, tức giận nói:

- Không phải người trong tộc cũng không phải là người thân, cô dựa vào cái gì mà đòi trao đổi với tôi chứ?

Oánh Tử Tử khẽ thở dài, nhổ ra mấy chữ:

- Hắn là bạn của em gái tôi!

Sở Thiên trên thành lầu sờ sờ mũi, khóe môi nhếch cười, Oánh Tử Tử không ngờ lại là chị của Mai Tử, thế giới này thật sự quá nhỏ bé rồi.

Nghe câu nói của Oánh Tử Tử, Thiên Lang ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lắc đầu nói:

- Oánh Tử Tử, cô ngây thơ quá đấy, cô quá coi thường tôi rồi, mấy tên nhóc trong thành cổ đã giết ba trăm người của tôi còn bắt cóc người anh em kết nghĩa của tôi nữa. Nếu tôi để cho bọn chúng sống mà dời khỏi đây thì không phải để cho cả thảo nguyên khinh thường còn cả người của bốn thôn tám trại cười nhạo ta à? Đổi lại là cô, tôi mà giết hai trăm thôn dân trại Cáp Nhĩ thì cô có bằng lòng nhận một nghìn vạn rồi cho qua không?

Oánh Tử Tử lộ ra lưỡng xích tàng đao, nhìn chằm chằm Sở Thiên rồi thản nhiên nói:

- Nói vậy thì để đao tiễn nói chuyện đi!

Thiên Lang nhìn qua kị binh bên cạnh Oánh Tử Tử, ai nấy đều thân thể cường tráng, tinh thần hăng hái, bèn cười nói:

- Oánh Tử Tử, xem ra thanh niên trai tráng của trại Cáp Nhĩ đều được cô dẫn tới đây rồi, tuy người trại Cáp Nhĩ các người dũng mãnh thiện chiến, “Thiết y thập bát kỵ” lại càng nổi tiếng khắp bốn thôn mười tám trại. Nhưng trong mắt tôi các người không là cái đinh gì hết, giết các ngươi giống như bóp chêt một con kiến vậy.

Sở Thiên trong thành đột nhiên lên tiếng:

- Thiên Lang, sợ rồi sao!

Oánh Tử Tử nghe thấy Sở Thiên nói chuyện thì tò mò nhìn lên thành lâu, rồi lại nhìn xuống những thi thể dưới thành trong lòng hơi ngạc nhiên vì sự dũng mãnh của bọn Sở Thiên, mấy người với vài khẩu súng lại chặn được đường tiến công của Thiên Lang mà lại còn giết chết hơn trăm kị binh Thiên Lang trước cửa thành.

Thiên Lang nghe thấy tiếng nói của Sở Thiên liền quay đầu tức giận mắng:

- Nhóc con, Thiên Lang này sợ khi nào chứ?

Sở Thiên đẩy Hoàng Thiên Hùng phía trước rồi nhìn từ trên cao xuống nói:

- Nếu nắm chắc phần thắng rồi thi cần gì phải nhiều lời nữa!

Sắc mặt Thiên Lang thay đổi lớn, trong mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, nếu như không phải trong tình huống đặc biệt thì gã có thể dựa vào binh lực mà chiếm ưu thê giết chết bọn Oánh Tử Tử. Nhưng kị binh Thiên Lang hôm nay đã huyết chiến hai giờ rồi, người ngựa đều mệt mỏi, đánh mãi mà không vào được thành Lang Sơn lại càng làm cho nhuệ khí giảm sút, so với khí thế hừng hực lúc mới tới thì giờ khác nhau một trời một vực.

Đánh nhau với Oánh Tử Tử, thì gã thật sự không nắm chắc phần thắng!

Ánh mắt Thiên Lang không ngừng nhìn về phía xa, gã đang rất mong chờ năm trăm kị binh đi doanh trướng chăn thả trong lúc này sẽ trở lại, vậy thì gã có thể hoàn toàn khiến bọn Sở Thiên và Oánh Tử Tử chết tại trận. Nhưng trời không chiều lòng người, ở nơi xa kia vẫn im phăng phắc ngoài tiếng sấm thì chẳng còn gì nữa.

Sở Thiên dường như đọc được suy nghĩ của Thiên Lang liền nhân cơ hội làm hao mòn ý chí chiến đấu của gã, quát:

- Thiên Lang, đừng vọng tưởng năm trăm kị binh kia sẽ tập hợp lại với anh, bon chúng sớm đã táng thân trong bụng sói rồi, nếu anh không sợ thì có dám đấu với tôi một trận sống chết không?

Thiên Lang vốn đang buồn bực chuyện năm trăm bon kị binh đi doanh trướng tới giờ chưa quay lại giờ lại bị những lời xằng bậy của Sở Thiên làm cho phập phồng không yên, liền giận dữ hét:

- Nhóc con ngu dốt, giết mày thì cần gì tới sự tinh nhuệ của ông đây chứ, quỷ đầu dao của ông cũng đủ tiễn mày sang Tây thiên gặp phật tổ rồi!

Lời vừa rời miệng Thiên Lang lập tức cảm thấy hối hận, như thế này rõ ràng là gã đã nhận lời thách đấu của Sỏ Thiên rồi.

Sở Thiên đang chờ chính câu nói này của Thiên Lang, nghe xong liền cười dài rồi nhảy người lên tường thành sao đó trở mình nhảy thẳng xuống, bay lượn tự do theo làn gió của thảo nguyên, tới cách Tiễn thủ của Thiên Lang mười thước thì đứng lại, động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch dứt khoát, cho thấy rõ không thể xem nhẹ thực lực của Sở Thiên.

Oánh Tử Tử thầm khen Sở Thiên, chẳng trách lại không coi năm trăm kị binh Thiên Lang không là gì hết, uy phong này là của người phi thường mới có. Nhưng cô biết, Thiên Lang cũng không phải là tên vô dụng, nếu không có đầu óc và thân thủ hơn người thì làm sao gã lại có thể là bá chủ của cánh đồng hoang vu, lập tức chú ý tới hành động cảu Thiên Lang và thuộc hạ của gã.

Mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm Thiên Lang, thản nhiên nói:

- Thiên Lang, tôi đã ra rồi, anh cũng mau chóng xuống ngựa để quyết chiến đi, nếu không dám thì cũng mau chóng đưa người của anh đi đi đừng làm tổn hại đén uy danh của kị binh Thiên Lang trên cánh đồng hoang vu!

Thiên Lang vẻ giận dữ, tay phải hơi ra sức, quỷ đầu đao kêu lên, hận nỗi không thể tiến lên trước tận tay giết Sở Thiên. Nhưng cảm thấy một mình ứng chiến thì có hơi mạo hiểm thật, trong lòng chưa cân bằng liền mâu thuẫn, thấy bọn thân tín bên cạnh đang nhìn mình, liền khẽ ho một tiếng.

Hai tên thân cận bên cạnh hiểu suy nghĩ của gã liền liếc mắt nhau, tay phải cầm tiễn kéo cung chuẩn bị bắn Sở Thiên, Oánh Tử Tử luôn trong trạng thái chuẩn bị khi thấy vai của bọn chúng hơi động liền lấy ra trước hai mũi tên đặt sẵn trên cung.

Cung tên được Oánh Tử Tử dương ra hết cỡ rồi nhanh chóng co lại phóng ra kình tiễn, vụt khỏi bờ vai cô, vừa chuẩn xác vừa cay độc mà còn đúng trước lúc chúng dương cung bắn.

Tên bay mang theo tiếng kêu “vù vù” đâm vào vai phải tên thân tín của Thiên Lang ngay lập tức hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người dường như cùng lúc ngã xuống khỏi lưng ngựa, cung tên trong tay cũng cùng rơi xuống luôn, lật tẩy âm mưu vừa rồi của bọn chúng.

Sở Thiên trong lòng thầm khen ngợi, tài bắn tên của cô Oánh Tử Tử thật là tuyệt vời, thời gian gấp gáp mà lại có thể bắn chuẩn xác như vậy.

Hai mũi tên này trong nháy mắt đã phá vỡ bất động giữa kị binh Thiên Lang và trại Cáp Nhĩ, hai đội người quân đều khẩn trương dương tên rút súng ra.

“Thiết y thập bát kỵ” bên cạnh Oánh Tử Tử hành động trước đánh đòn phủ đầu, ai nấy đều bắn ra liên tục ba mũi tên khiến cho mười mấy tên kị binh Thiên Lang đều ngã ngựa, mấy chục mũi tên của thuộc hạ Thiên Lang cũng bắn tới, tuy có bắn ngã vài người của trại Cáp Nhĩ, nhưng những mũi tên bắn vào “Thiết y thập bát kỵ” đều ào ào rơi xuống đất.

Tới giờ Sở Thiên mới hiểu tại sao lại gọi bọn họ là “Thiết y thập bát kỵ” rồi. Thì ra áo choàng trên người là chế tạo từ sắt, cũng không rõ ở thời đại này có ai lại thông thạo nghề rèn như vậy, lại có thể đập sắt thành chiếc áo mỏng như vậy.

Khung cảnh trước mắt trở lên hỗn loạn, Thiên Lang cũng không ngờ kỹ thuật bắn tên của “Thiết y thập bát kỵ” lại lợi hại như vậy hơn nữa người của trại Cáp Nhĩ ở phía sau vẫn con hai khẩu súng săn nữa, liều mạng mà đánh thì khó tránh khỏi thiệt thòi, bèn hét lên một tiếng:

- Dừng tay!

Kị binh Thiên Lang vốn định xông lên liều chết lập tức khựng lại xôn xao rồi lại bày trận bố trí phòng bị.

Không đợi Thiên Lang nói Oánh Tử Tử đã giơ tàng đao lên lóe lên hào quang sắc lạnh ra oai áp chế nói:

- Thiên Lang, anh được mệnh danh là bá chủ thảo nguyên hoang vu lại chấp nhận quyết chiến sinh tử với người ta, làm sao lại có thể để thuộc hạ dùng tên bắn lén chứ? Người trại Cáp Nhĩ tuy ít nhưng nguyện chiến đấu vì bạn bè!

Lời nói của Oánh Tử Tử đã từ coi bọn Sở Thiên là bạn của Mai Tử thành bạn của người trại Cáp Nhĩ, cũng thể hiện rằng cô nguyện làm địch thủ với Thiên Lang.

Thiên Lang nhìn phía sau Oánh Tử Tử hơn trăm đôi súng săn thì mới hối hận vì không đem theo ba trăm người của đội súng, không thì đêm nay cũng không phải chịu nhục thế này mà ngược lại có thể khiến chúng phải quỳ xuống xin tha.

Sở Thiên cảm động nhìn Oánh Tử Tử rồi gật đầu với Mai Tử, tiếp đó bước lên vài bước quát:

- Thiên Lang, có đánh hay không đây? Một lời là xong, lề mề nhu nhược sao gọi là binh sĩ chứ?

Lúc này Thiên Lang đã không còn đường lui, nếu liều đánh với bọn Oánh Tử Tử thì rất có khả năng cả hai đều thiệt, nhưng nếu bỏ chạy như vậy thì gã đã quá thảm hại rồi, quan trọng hơn là quá mất mặt trở thành lỗi nhục nhã của mình, liền nghĩ ra cách là tách Sở Thiên ở trước cổng Lâu đài cổ mới là thượng sách.

Nghĩ tới đây tay trái gã vỗ vào yên ngựa, thân hình cao lớn như khí cầu lửa bay lên vài lần lên xuống đã tới cách Sở Thiên ba mét, hai mắt bắn ra ngọn lửa thù hận, giạn dữ quát mắng:

- Nhóc con ngu đần, đêm nay tao sẽ lấy cái mạng nhỏ của mày!

Chân bước bay lên, quỷ đầu đao theo âm thanh đánh ra, sắc bén dũng mãnh.

Sở Thiên thần thái ung dung hiên ngang, vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm giật mình, tuy biết Thiên Lang có tài nhưng chưa từng nghĩ đao pháp của gã lại lợi hại tới mức này, đao chưa tới đao khí sớm đã khóa chặt mình lại, lập tức lùi sau hai bước xoay mạnh thân vung Minh Hồng chiến đao ra nghênh chiến, cười lớn:

- Thiên Lang, cuối cùng thì cũng đã ứng chiến, đêm nay thì hãy bỏ mạng tại đây đi!

Thiên Lang nghe xong không hề tức giận mà ngược lại trở lên bình tĩnh, thân thể cao lớn đang bay lên bỗng hạ xuống, nghiêng nhào đầu về phía Sở Thiên tựa như chim kền kền từ cao bay xuống thấp để lấy thức ăn yêu thích, hai mắt chăm chú tập chung, khóe miệng vẫn bật cười vẻ tự tin kiêu ngạo, ‘Đinh’ chiến đao của Sở Thiên đẩy quỷ đầu đao của Thiêng Lang ra, hai bên đều cảm thấy khí huyết quay cuồng, khí lực khó mà tiếp tục, bên tai Thiên Lang bị cắt một miếng còn Sở Thiên cũng phải trả giá bằng một vết thương sâu trên vai.

Bọn Oánh Tử Tử tất cả đều nhìn về trận chiến của hai người trong lòng đề khiếp sợ, sự hung hãn của Thiên Lang họ đương nhiên biết, nếu không thì làm sao gã có thể chinh phục được thảo nguyên hoang vắng, nhưng thật không ngờ là Sở Thiên còn trẻ mà thân thể cũng cường tráng như vậy, lại có thể đánh ngang sức với cả Thiên Lang.

Thiên Lang thấy Sở Thiên có thể đánh thương được mình lại không hề tức giận mà ngược lại cười lớn nói:

- Nhóc con, xem ra mày cũng là một cao thủ, chẳng trách lại hống hách như vậy, cũng được, tao ở trên thảo nguyên hoang vắng hiu quạnh lâu rồi nay để máu tươi của mày hiến tế cho quỷ đầu đao trong tay tao vậy.

Dứt lời nghiêng người xông tới, trong nháy mắt tới bên phải Sở Thiên quỷ đầu đao trong tay liền lướt qua tạo ra ánh sáng lóa mắt, linh hoạt sắc bén đánh tới cổ trác Sở Thiên, khí thế cự kì uy mãnh.

Sở Thiên một bên giơ chiến đao chống lại bên cười nói:

- Thiên Lang, ngươi mới là kẻ ngông cuồng kiêu ngạo, năm trăm kị binh Thiên Lang của ngươi lại hạ không được mấy người trấn giữ lâu đài Lang Sơn, mà còn bồi thường hơn trăm mạng thuộc hạ, giờ lại bị ép cho phải tự mình ứng chiến mà không thấy xấu hổ à?

Những lời này như đinh đâm vào tim Thiên Lang, tấn công thành cổ thất bại trong nháy mắt in dấu trong đầu gã, lưu giữ trong sâu thẳm nội tâm hắn một bóng đen thế là Thiên Lang liền hoàn toàn trở nên nóng nảy, quỷ đầu đao mang theo đầy sự phẫn nộ chém ba đường về phía thượng trung của Sở Thiên.

Sở Thiên chỉ chờ Thiên Lang tâm thần hoảng loạn liền vung Minh Hồng chiến đao ngăn chặn những công kích luân phiên của gã, rồi nhảy ra khỏi phạm vi đao khí của quỷ đầu đao, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái yên lặng chiến đao hương ra sườn, đao thế như có như không, đao khí hùng mạnh tiến về phía Thiên Lang.

Thiên Lang thân hổ rung mạnh lộ vẻ ngạc nhiên, bước sang trái một bước muốn chuyển áp lực khổng lồ mà Sở Thiên phát ra đi, Sở Thiên chính là chờ cử chỉ bị động này của gã. Minh Hồng chiến đao như trầm xuống rồi bỗng chỉ chếch lên người đi cầu vồng theo đao như cường tiễn rời cung vọt về phía Thiên Lang, đầy những tiếng kêu lại không có lời đáp bất luận là về tốc độ hay sức mạnh đều khiến mọi người xung quanh phải đổi sắc mặt.

Mọi người đều cho rằng Thiên Lang mất cơ hội rồi, khi đó ngoài lùi sau phòng thủ ra thì đã không còn cách nào cho gã nữa rồi, nên biết rằng cao thủ so chiêu chỉ cần sai một ly là đã đủ quyết định thắng bại rồi, huống hồ đây lại là một xông lên một lui lại như thế này?

Nhưng Sở Thiên xông tới nửa đường thì cảm thấy có gì đó là lạ, vì ánh mắt Thiên Lang không có chút hoảng loạn nào, bước đi cũng không hề hoảng loạn, chẳng lẽ gã cố ý để lộ sơ hở để dụ mình công kích sao? Nghĩ tới đây Sở Thiên chậm lại.

Quả nhiên đúng như dự đoán của mọi người Thiên Lang lùi sau hai bước nhưng lại lập tức mượn đà nhảy tới cả người và đao đánh về phía Sở Thiên hoàn toàn không bận tâm toái không môn mở ra, khi chiến đao của Sở Thiên săp đâm tới gã thì quỷ đầu đao trở tay đâm về phía cổ Sở Thiên.

Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên nhanh hơn một bước đâm tới ngực Thiên Lang trước nhưng khó mà đâm được vào vì minh hồng chiến đao bị ngực gã cản lại, Thiên Lang trên người sinh ra kình lực cực đại áp sát tới Sở Thiên nửa bước và quỷ đầu đao tiến gần hơn tới cổ Sở Thiên.

Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên dùng hết sức đâm vào ngực Thiên Lang, biết ngay tên này mạc áo giáp mềm đao không thể xuyên qua được nên nửa phần khí lực còn lại khi quỷ đầu đao chém vào cổ thì nhanh chóng phản ứng, cúi đầu nghiêng qua rồi thuận tay đưa chiến đao ra đỡ lại.

Tuy Sở Thiên phản ứng cực nhanh, xong Thiên Lang đã biến bất lợi thành ưu thế, cự diện trở thành Thiên Lang tấn công còn Sở Thiên phòng thủ.

Keng!

Minh Hồng chiến đao đánh mạnh lên quỷ đầu đao phát ra tiếng vang lớn.

Sở Thiên đã đứng cách hai mét của vị trí ban đầu của Thiên Lang, khóe miệng có máu cười khổ. Còn Thiên Lang vẫn đứng tại chỗ quỷ đầu đao buông xuống thân đao còn chảy một tia máu tươi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Gần bốn trăm kị binh Thiên Lang ai nấy đều phấn chấn, sĩ khí trong nháy mắt vùng trở lại.

Sở Thiên phát ra tiếng cười sảng khoái, khen:

- Thiên Lang, không hổ là bá chủ của thảo nguyên hoang vu! Đã! Rất đã!

Oánh Tử Tử có chút kinh ngạc, Sở Thiên dường như đã bại trận, làm sao còn có dũng khí như thế này chứ?

Thiên Lang thở dài, thu quỷ đầu đao lại quay người lên ngựa nhưng không hề phát lệnh công kích, mà khẽ khua tay nói:

- Chúng ta đi!

Gần bốn trăm tinh binh Thiên Lang và cả kị binh trại Cáp Nhĩ đều lộ vẻ ngạc nhiên, đây hoàn toàn không phải Thiên Lang bản tính hung tàn, Thiên Lang một kẻ diệt cỏ tận gốc như gã chiến thắng mà lại không truy giết thì là đổi tính rồi hay là thỉnh thoảng cho thấy vẻ lương thiện?

Trong lòng tuy có ý nghĩ nhưng mệnh lệnh của thiên Lang không ai dám không nghe theo, vì thế gần bốn trăm tinh binh đi theo Thiên Lang về phía kị binh trại Cáp Nhĩ. Oánh Tử Tử thấy tinh binh thiên Lang chịu lui đi thì cũng không rõ tại sao, nhưng vẫn khua tay ra hiệu kị binh trại Cáp Nhĩ nhường đường.

Sở Thiên thu Minh Hồng chiếnn đao, trên mặt hơi mỉm cười, vẫy tay với bọn Phong Vô Tình trong thành ra hiệu cường địch đã lui rồi.

Bọn Phong Vô Tình gật gật đầu, buông bỏ súng lục đề phòng, nhấc Hoàng Thiên Hùng từ trong thành đi ra.

Sau khi đi được hơn mười dặm, thân tín của Thiên Lang không kìm nổi bèn hỏi:

- Lão đại, sao không giết tên nhóc con kiêu ngạo đó đi?

Thiên Lang không trực tiếp trả lời, vẫn với vẻ dũng cảm ngồi trên lưng ngựa, hai mắt lóe lên quang huy nói:

- Tên nhóc đó là một nhân vật lợi hại, thân thủ cũng rât khá, sở dĩ giờ ta chưa giết hắn là vì ta không muốn mai sau ta sẽ quá cô đơn.

Mấy vị thân tín cái hiểu cái không gật gật đầu, bọn chúng vẫn không hề phát hiện Thiên Lang đã chuyển tay trái cầm cương, tay phải buông thõng xuống bên chân khẽ run và máu tươi nhỏ ra từng rọt chầm chậm.

Máu tươi trên quỷ đầu đao là của ai thì chỉ có Sở Thiên và Thiên Lang biết mà thôi.

Từ không xa tiếng vó ngựa hỗn độn truyền tới nhưng thanh thế vẫn rất lớn, Thiên Lang nhận ra đó là thuộc hạ đi doanh trại chăn thả của mình, bọn chúng được huấn luyện bài bản làm sao lại có thể hoang mang vậy? Chẳng lẽ bọn chúng cũng gặp phải cường địch?

Đang lúc nghi ngờ mấy trăm tinh binh Thiên Lang đã xuất hiên trong tầm mắt, người lãnh đạo là thân tín của Thiên Lang - A Mộc Đồng, gã nhìn thấy bọn người Thiên Lang thì vội thúc ngựa chạy tới, trên mặt còn vết máu, phía sau in một vật thể.

Thiên Lang không đợi chúng nói, liền quát lớn tiếng trước:

- A Mộc Đồng, việc gì mà hấp tấp vậy? Tình hình doanh trướng chăn thả sao rồi?

A Mộc Đồng ghìm ngựa đứng bên Thiên Lang, nghe câu hỏi của gã thì trước tiên ngại ngùng rồi bi thương nói:

- Đại ca, gần hai trăm anh em doanh trại chăn thả đều bị giết rồi, không người sống sót, hiện trường máu tanh nồng nặc.

Những việc này Thiên Lang sớm đã biết từ miệng Sở Thiên rồi, dưới sự chứng thực của A Mộc Đồng trong lòng gã cũng đang dâng lên niềm đau. Nhưng gã vẫn chỉ ra vấn đề mấu chốt một cách lý trí:

- A Mộc Đồng, cho dù là dọn sạch doanh trướng chăn thả thì các ngươi cũng đã dùng quá nhiều thời gian rồi!

Thiên Lang không có lý do gì mà không tức giận, nếu A Mộc Đồng tới sớm một chút để hội họp với gã, thì đã không phải chịu nhịn bọn Oánh Tử Tử, cũng không cần phải ứng chiến với Sở Thiên, cũng sẽ không lưu lại bóng ma trong lòng và miệng vết thương.

A Mộc Đồng cảm thấy trong giọng nói của Thiên Lang có vẻ giận dữ, vội giải thích:

- Khi chúng tôi tới nơi có một bầy sói đang kiếm ăn tại đó, nên người sói đánh nhau một trận, đại ca anh cũng biết đấy, bọn sói hoang hung tàn giảo hoạt rất khó chơi, tới tận nửa giờ trước chúng tôi mới giết được bốn mươi con sói hoang!

A Mộc Đồng sợ Thiên Lang không tin còn từ đằng sau nhấc ra một con sói bị trọng thương nói:

- Đại ca, anh xem, đây chính là sói chúa đầu đàn, đã làm thương mấy anh em của ta, nếu không phải nó bị thương từ trước thì e rằng khó mà bắt được nó!

Thiên Lang không hề đưa tay đón mà quay đầu nhìn kỹ, sói chúa trên người dính máu nhưng lông trắng trên cổ thì vẫn bóng loáng, ánh mắt với vẻ quật cường và hung ác, không giận dữ vẫn uy phong, thấy Thiên Lang nhìn chằm chằm thì nó dùng hết chút hơi tàn hú lên.

Trên thảo nguyên hoang vu người hung hãn nhất, dũng mãnh nhất là Thiên Lang, nhưng mãnh thú hung ác nhất là sói thực thụ, liên kết thành đội đi kiếm ăn, riêng tiếng kêu này đủ để làm người kinh sợ, đặc biệt là sói chúa trong đàn sói.

Nên tiếng hú của sói chúa khiến mọi người Thiên Lang trong lòng hơi run sợ, lập tức chút run sợ này trở thành cơn căm giận.

Ánh mắt hung tính của Thiên Lang hiện lên, tay trái lộ ra quỷ đầu đao, chém qua chỗ lông trắng ổ cổ sói chúa.

Máu tươi tung tóe, không những vấy lên quỷ đầu đao mà còn vương lên mặt của A Mộc Đồng.

Thân sói chúa rơi xuống đất, đầu vẫn trên tay A Mộc Đồng, mắt sói hiện lên hào quang dù chết cũng không khuất phục.

“Ầm” tiếng sấm vang lên, cùng với thảo nguyên đã lâu chưa có mưa to.


/781

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status