Lầu một không có khách, Trương Dương trực tiếp lên lầu hai.
Lầu hai ngoại trừ một bàn mạt chược (mahjongs), còn lại thì yên tĩnh.
Bỗng nhiên, trái tim Trương Dương đột nhiên nhảy dựng lên, bởi vì, hắn thấy được hai người, hai người hắn không hề muốn thấy.
Ở cửa trên bàn mạt chược, có Tiêu Viễn Hành đang ngồi, ở cửa dưới Tiêu Viễn Hành, là 1 người thanh niên mặc một bộ đồ Tây trắng, người tuổi trẻ này chính là người mà Trương Dương thấy qua ở Hồ Đồng Khẩu, hai bảo tiêu của hắn vẻ mặt lạnh như băng đứng ở phía sau hắn, ánh mắt không có một chút cảm tình, thấy Trương Dương tiến đến, cũng chỉ là chớp mắt một cái.
Không phải nói ba ngày sau mới có thể tới sao? Tại sao hôm nay đã tới rồi?
Trương Dương có một loại cảm giác đối phó không kịp, tựa hồ, còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Bất quá, nếu đã tới, thì đành phải kiên trì tới cùng thôi.
Sau khi Trương Dương đi vào, Tiêu Viễn Hành ngẩng đầu hướng về phía hắn nở một nụ cười thản nhiên, sau đó gật đầu ý bảo cho Trương Dương đứng ra sau lưng hắn.
Đây là đánh mạt chược bản địa, cùng mạt chược Đài Loan có điểm tương tự, nhưng không có nhiều kiểu, bài bắt buộc tự ráp, trùng lặp cũng không nhiều, bất quá, từ trên bàn đổ thì thấy, je-ton nhỏ nhất cũng là một vạn, ngoài ra còn loại je-ton mạ vàng, là mười vạn một cái. Điều này hôm qua mới được biết, bất quá,cũng chỉ nghe qua, Trương Dương chưa có nhìn qua, bởi vì, trong đổ trường chưa xuất hiện qua loại je-ton này.
Bàn mạt chược không phải là loại bàn tự động lưu hành hiện nay, người chơi bắt buộc tự mình xây bài, điều này làm cho Trương Dương rất không hiểu, bởi vì, để cho người chơi tự mình xây bài sẽ rất dễ dàng xáo bài, ít nhất, có thể nhớ được một bộ phận bài, sau đó dưới sự giải thích của Tiểu Cường thì Trương Dương mới hiểu được rõ ràng.
…
Nguyên lai, con bạc chân chính đều không thích bàn mạt chược tự động, bởi vì, loại bàn này làm cho con bạc càng không an tâm hơn, dù sao, đó là máy móc, vô luận xúc xắc hay mạt chược, đều rất dễ bị khống chế, mà khi xây bài thủ công chỉ cần chú ý một chút, muốn gian lận cũng phải khó khăn nhiều lắm.
Đương nhiên, một nguyên nhân quan trọng nhất chính là, dựa vào kỷ xảo đánh bài không phải gian lận, người có thể ở chỗ này đánh bạc đều là những gia hỏa đã thành tinh, muốn qua mắt bọn họ mà gian dối cũng coi như là có bản lãnh, mọi người cho dù thua cũng là thua tâm phục khẩu phục.
Từ je-ton trên bàn có thể thấy được, thanh niên kia đã đại thắng, loại je-ton mạ vàng đều đã có hơn ba mươi cái, mà hai con bạc khác đã không còn nhiều je-ton nữa rồi, chỉ còn lại hơn mười cái một vạn, hai người tựa hồ rất khẩn trương, không ngừng đổ mồ hôi, mà Tiêu Viễn Hành vẫn trấn định như cũ, je-ton trên bàn mặc dù không nhiều lắm, nhưng từ tỉ lệ mà thấy, thua cũng không nhiều lắm.
Liên tục ba ván đều là người thanh niên thắng tiền, ván thứ tư, Tiêu Viễn Hành thắng, hai người kia trên bàn đã còn lại chẳng đáng bao nhiêu.
Tiêu Viễn Hành ngoại trừ tay ráp bài, thân thể cơ hồ vẫn không nhúc nhích, con mắt thủy chung nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trắng nõn của người thanh niên nọ, đáng tiếc, tất cả động tác người tuổi trẻ đều là phi thường tự nhiên, không có chút hiện tượng gian lận, thậm chí, ngay cả lúc xây bài, người tuổi trẻ đều tận lực không động vào mạt chược, tựa hồ, hắn cũng tránh cho người khác hoài nghi hắn trộn bài.
Đây là ván thứ 5.
Khi Trương Dương xem đến ván thứ hai, hắn đã không quan sát người thanh niên kia nữa, từ biểu hiện người thanh niên nhìn ra, hắn tựa hồ trải qua một khóa huấn luyện đặc thù, có thể nhớ kỹ vị trí mỗi một quân bài.
Hơn nữa, người tuổi trẻ tựa hồ từ khi cầm lấy bài, đúng là không có xem qua bài của mình, mạt chược trước sau đều vứt lên trên bàn, lúc đánh bài tựa hồ như thích đánh thế nào thì đánh.
Trương Dương phát hiện, lúc Tiêu Viễn Hành có mấy lần ráp bài hoàn thành, đều bị người thanh niên xuất bài hoặc đánh bài phá hỏng, nếu là một hai lần vậy, còn coi như ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nếu mỗi lần đều như vậy, vậy thì không phải ngoài ý muốn nữa rồi, tựa hồ, lúc người thanh niên bỏ qua bài, chính là để khống chế ai đó ráp bài.
Chẳng hạn như, Tiêu Viễn Hành thắng được một ván, hắn cơ hồ cắt đứt tất cả bài đẹp của Tiêu Viễn Hành, mặc dù vẫn là Tiêu Viễn Hành dính bài, nhưng là, vạn tự thanh nhất sắc trước sau vẫn không làm ra.
Làm cho Trương Dương cảm thấy kinh ngạc chính là, người tuổi trẻ tựa hồ có thể biết được tỷ lệ mình tố bài thành công, dưới tình huống không có đại bài xuất hiện ,hắn sẽ chọn bất cứ cơ hội nào để khống chế ván bài, nói cách khác, hắn căn bản không muốn cho ba người khác bất cứ một cơ hội dính bài nào cả.
Tam điều!
Tiêu Viễn Hành mặt không chút biểu tình đánh ra một tấm bài, ván này, hắn bốc được bài tốt, chỉ cần đổi ba « vạn tự » cần thiết, thì sẽ có thể dính bài.
Bính!
Trương Dương trái tim nhất thời nhảy lên, bài người tuổi trẻ chính là đồng sắc, cư nhiên ngay từ đầu đánh ra một đôi « điều tử » duy nhất …… khó trách, Trương Dương nhìn tấm bài thứ tư trên bàn, đó chính là quân bài Tiêu Viễn Hành muốn ráp, đánh ra cái này, Tiêu Viễn Hành cũng không cách nào ráp được nữa, trừ phi, người tuổi trẻ đánh ra «vạn tự » mà Tiêu Viễn Hành cần rồi đem vị trí phục hồi như cũ.
Người thanh niên hơi cười một cái, không có đánh ra tấm « vạn tự » trong tay, mà là hủy đi một đôi « đồng tử ».
Lực trí nhớ thật mạnh!
Trương Dương phi thường rõ ràng, phương thức đánh bài giống như người thanh niên này, hoàn toàn tin vào lực ghi nhớ, hắn không cớ gì phải nhớ kỹ bài trên bàn, chỉ cần nhớ bài trong tay ba người khác, hơn nữa, luôn luôn chú ý ba người khác sẽ phải ráp loại bài nào, rồi đánh ra bài gì.
Nói cách khác, ngay từ lúc đầu chơi mạt chược, hắn đã nhớ kỹ vị trí mỗi tấm bài, bất quá, từ bài của hắn vẫn có thể phân tích được, hắn không có cách nào khống chế từ đầu, hắn chỉ có thể thông qua xuất bài để khống chế ván bài,mà không thể để cho mình cầm được bài đẹp.
Bất quá, cái này cũng đã đủ rồi,cũng đủ cho hắn khống chế thắng thua ván bài!
Một ván này,Tiêu Viễn Hành thủy chung không cách nào ráp được «vạn tự » hắn cần, cuối cùng,vẫn là dính bài ở cửa trên.
Giúp ta đánh vài ván,ta mệt rồi.
Tiêu Viễn Hành vươn rộng tứ chi một cái, đứng dậy gật gật đầu với Trương Dương, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài, hai ngươi kia liếc mắt nhau một cái, nhìn je-ton cửa trên một lần sau đó cũng không lên tiếng, bất quá, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Dương có một tia hoài nghi.
Trên thực tế, hai cao thủ mạt chược này đều là Tiêu Viễn Hành đặc biệt mời tới để phối hợp với Tiêu Viễn Hành, vì thế, Tiêu Viễn Hành thua so với hai người bọn họ ít hơn nhiều lắm.
Thấy Tiêu Viễn Hành rời đi, người thanh niên không khỏi ngây người, nhìn Trương Dương một chút, trên mặt nổi lên một nụ cười cao thâm khó lường, hiển nhiên, hắn cũng nhìn ra được, những người này đều là để đối phó với hắn.
Mọi người hảo! Trương Dương vẻ mặt hèn mọn cười.
Mạt chược ở trên bàn vang lên Hoa hoa , bốn người cùng lúc bắt đầu xoa xoa, ngoại trừ người thanh niên kia, hai người khác đều liều mạng xoa, tựa hồ như muốn hoàn toàn xóa sạch vết tích của mạt chược, xem ra, bọn họ cũng nhìn ra được cách thức.
(je-ton:thẻ thay tiền tính trong đánh bài)
/484
|