Nếu như nói về năng lực chịu ‘ăn đòn’, Lưu Bưu không thể nghi ngờ là kẻ mạnh nhất trong 4 người!
Ở động ngầm dưới lòng đất khi trước, Lưu Bưu đơn thuần chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã có thể đối kháng với mãnh thú tiền sử, từ đó có thể thấy được thân thể Lưu Bưu mạnh mẽ đến mức độ nào!
Nhìn thân hình đồ sộ đứng thẳng giống như môn thần của Lưu Bưu, trên mặt Vu Cơ lại xuất hiện vẻ kinh ngạc lần nữa!
Biểu hiện của A Trạch đã ngoài dự kiến của Vu Cơ, giờ Lưu Bưu lại càng vượt khỏi ý liệu của ả. Phải biết rằng bất kể A Trạch hay Lưu Bưu ở trong mắt ả đều là loại ‘ không chịu nổi một kích!” Vậy mà không tưởng tượng nổi, đầu tiên là A Trạch quá 1 chiêu với ả mà không chết, giờ lại đến Lưu Bưu có thể tiếp tục chiến đấu…
“Con đàn bà thối kia, đến đây đi. Để Bưu đại gia cho mày biết thế nào mới là đàn ông chân chính!”
Thân thể cao lớn của Lưu Bưu từng bước đi về phía Vu Cơ, người đầy máu tươi, hình dáng dữ tợn, giống như quân đội tiên phong thời cổ đại vậy, uy mãnh vô cùng. Một cỗ chiến ý ngập trời hừng hực thiêu đốt, mỗi bước đi của Lưu Bưu lại khiến mặt đất sinh ra cảm giác chấn động, khí thế thực bức người!
Nếu nhìn kỹ phía sau Lưu Bưu sẽ phát hiện được, trên cơ thể Lưu Bưu các cơ bắp rung động giống như gợn nước vậy, tầng tầng lớp lớp đan xen, thoạt nhìn rất đáng sợ, dường như tràn ngập lực lượng vô cùng.
Vu Cơ vẫn không động, đứng như một tòa núi băng, ánh mắt yêu mị nhìn chăm chú lên thân thể Lưu Bưu. Ả rất kỳ quái làm lạ, tự hỏi vì sao tên nam nhân nhìn cường tráng này rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, vì sao vẫn có thể mạnh mẽ đến vậy?
Vu Cơ có thể cảm giác rõ ràng được, dưới lớp da thịt nhìn có vẻ khủng bố tràn ngập lực lượng kia, căn bản không thể điều động năng lượng được!
Lần đầu tiên phát hiện loài người địa cầu thật là thần kỳ. Rõ ràng võ công cấp bậc rất thấp, thế nhưng có thể bộc phát ra tiềm lực lớn vô cùng. Nếu loài người ai cũng như vậy, thì mục tiêu chinh phục địa cầu chỉ có thể là không tưởng! Đương nhiên đây mới nói là thuần túy dùng vũ lực. Nếu dùng máy móc văn minh thì lực lượng cá nhân sẽ trở thành bé nhỏ đến mức không đáng kể. Đương nhiên là trừ những người như Bệ hạ và Vương tướng quân, có thể đạt đến trình độ đối kháng được với cả chiến hạm…
Động tác của Lưu Bưu vô cùng chậm chạp.
Vu Cơ vẫn lẳng lặng đứng quan sát và chờ đợi, ả rất ngạc nhiên muốn nhìn xem thử, người địa cầu rốt cuộc còn gì đặc biệt nữa.
25 mét!
15 mét!
10 mét!
“Bịch!”
Ngay khi chỉ còn cách tầm 8 mét, cả người Lưu Bưu đột nhiên ngã quỵ, nặng nề đập xuống mặt đất. May mà khi ngã gục xuống đất trong nháy mắt hắn đã ngẩng đầu lên, không thì khéo phải mẻ mất vài cái răng.
“Khà khà......Giờ phải dựa vào ngươi ......” Lưu Bưu quỳ rạp trên mặt đất. Dùng sức ngóc đầu lên, hướng về phía sau lưng của Vu Cơ nói.
“Ừ. Ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi !”
Một âm thanh lãnh khốc vang lên, không khí đột nhiên trở nên rét lạnh, một cỗ áp lực khiến tim đập nhanh lan tràn trên không trung. Cả con đường dường như cũng trở nên băng giá, dường như mùa đông đã ập đến.
Vu Cơ xoay người, ánh mắt yêu mị trở nên sắc bén vô cùng. Ả rốt cuộc hiểu rõ, Lưu Bưu vì sao cố gắng chống đỡ, đó là vì che dấu cho Trương Dương, tạo một cơ hội cho Trương Dương khôi phục võ công.
Rất nhiều người cho rằng Lưu Bưu là một kẻ ngu xuẩn . Nhưng mà Trương Dương hiểu rất rõ ràng. Lưu Bưu chỉ số thông minh không thấp, thậm chí còn có thể nói là rất cao, chẳng qua tật xấu duy nhất của hắn chính là không thích động não, hắn thích dùng bạo lực giải quyết hết thảy, cho nên trong đầu hắn thường thường nghĩ đến thứ đầu tiên chính là ‘quả đấm của mình có đủ để đánh ngã đối thủ hay không’. Chính vì vậy khiến cho rất nhiều người không để mắt đến trí tuệ thực sự của hắn.
Lưu Bưu, tuyệt đối là một nhân vật bề ngoài thô lỗ nhưng sâu bên trong có sự tinh tế!
Trương Dương!
Vốn nằm bẹp dưới đất, giờ Trương Dương đã đứng lên. Trên mặt hắn nở một nụ cười tàn nhẫn mà hung ác, cả người phát ra một hơi thở vô cùng khủng bố, giống như một con mãnh thú đang săn mồi. Vu Cơ không khỏi sửng sốt. Đối với ả mà nói, người địa cầu thay đổi quả thực rất lớn, khiến cho ả không kịp thích ứng được. Thanh niên trước mặt này trong thời gian ngắn có thể khôi phục võ công đã làm cho ả rất ngoài ý muốn rồi. Nhưng càng bất ngờ hơn là trong ánh mắt thanh niên này lại xuất hiện vẻ ác độc, dường như trong trí nhớ ả, vẻ mặt loại này chưa hề xuất hiện trên mặt thanh niên này….
Biểu hiện giờ đây của Trương Dương quá mức nanh ác, giống như ma quỷ dưới địa ngục vậy. Hai mắt hắn giờ đây giống như hắc động sâu thẳm, dường như muốn cắn nuốt vạn vật trên thế gian này…
Không tốt!
Vu Cơ hoảng sợ phát hiện, trong không khí đang có một lực lượng vô hình vận động, năng lượng trong không gian đang điên cuồng hướng về phía Trương Dương lẳng lặng đứng…Đương nhiên nếu chỉ có thế thì không đủ làm cho Vu Cơ cảm thấy khủng bố. Dù sao việc triỻngu tập năng lượng trong không khí đối với không gian cao thủ cũng chả phải là việc gì khó. Điều làm cho ả cảm thấy sợ hãi chính là, năng lượng bên trong thân thể ả dĩ nhiên cũng đang thông qua lỗ chân lông, mạch máu, da… mà bị hút ra ngoài, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh, ả không thể cản nổi…
Đột nhiên!
Thân thể Vu Cơ tăng tốc, huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, tạo nên một trận cuồng phong đánh về phía Trương Dương. Uy thế vô song, như nghiền nát hết thảy, lực lượng cực mạnh đánh thẳng về mục tiêu là trái tim Trương Dương.
Nhìn thân thể Vu Cơ hung hăng đánh tới, đồng tử Trương Dương co lại, nhưng thân thể hắn không hề động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi bàn tay trắng như ngọc…
Gần!
Trương Dương ra tay , mũi chân đột nhiên phát lực, thân thể hắn giống như đạn pháo nhằm phía Vu Cơ, hai tay của hắn mở ra, mục tiêu là đôi cánh tay trắng nõn như ngọc kia.
“Phụp!”
Thân thể hai người chạm nhau, điều làm cho người ta thấy kinh dị chính là, đây vốn là một kích thiên băng địa liệt, vậy mà không hề phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa nào cả. Âm thanh phát ra chỉ là một tiếng ‘Phụp!’ rất nhỏ, hai đôi cánh tay đã dính chặt vào nhau.
Thời gian dường như yên lặng!
Trương Dương khóe miệng nổi lên một nụ cười tà ác, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm vào cặp mắt yêu mị của Vu Cơ.
Trừ lần trước ở núi Phú Sĩ Nhật Bản, đây là lần đầu tiên Trương Dương sử dụng năng lực thôn phệ (cắn nuốt) của ‘Tiên đạo mạn mạn’ thần công. Hắn cảm giác được, năng lượng trong thân thể Vu Cơ thông qua cánh tay giống như thủy triều tràn vào thân thể chính mình, vô cùng vô tận năng lượng…
Thời gian, không gian, động tác, đều đọng lại trong chớp mắt, hai người tựa như 2 pho tượng điêu khắc vậy.
Lưu Bưu nhìn sự việc quỷ dị trước mắt kia. Trương Dương vẻ mặt tà ác đang tươi cười, còn thân hình yêu mị của Vu Cơ đang run rẩy, mồ hôi điên cuồng toát ra trên mặt ả.
Một cỗ khí tức khủng bố lan tràn trong không trung.
Vu Cơ cảm nhận được mình không thể khống chế chân khí thoát ra ngoài được. Dường như có một lốc xoáy khổng lồ đang điên cuồng hút năng lượng của ả, căn bản không cho ả chút sức phản kháng nào!
Đột nhiên, Vu Cơ nhắm 2 mắt lại, một cỗ tinh thần lực cường đại mạnh mẽ bộc phát, đây là phương pháp công kích duy nhất của ả hiện giờ!
Tinh thần lực quả là mạnh mẽ!
Tinh thần lực giống như một thanh kiếm vô hình đâm thẳng vào óc Trương Dương. Theo bản năng, đại não của Trương Dương bị kiềm hãm, ‘Tiên Đạo Mạn Mạn’ trong nháy mắt lộ ra một khe hở.
“Bùm!”
Một tiếng vang lên, thân thể 2 người đột nhiên tách ra, mà chỉ trong nháy mắt tách ra đó, Trương Dương nương theo việc hấp thu năng lượng, song chưởng đột nhiên đánh về phía bóng dáng đang bay đi…
“Phốc!” một tiếng, Vu Cơ trên không trung phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng thân thể ả không hề dừng lại, cặp đùi ngọc lộ ra không ngừng đạp trên không trung, thân thể nương theo chân khí hùng hậu của Trương Dương mà bay đi. Gần như là trong nháy mắt, người đã biến mất ở hư không mờ mịt. Trương Dương căn bản không kịp truy kích…
Ngay trong khi thân ảnh của ả sắp biến mất, đột nhiên trong hư không xuất hiện một đường cong màu bạc, là Ngân Mị!
Ngân Mị di chuyển tạo thành một đường cong màu bạc đánh về phía Vu Cơ. Không ai tốc độ có thể bì được với Ngân Mị!
“A…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong trời đêm,có vẻ vô cùng thê lương.
“!” Ngay sau đó là một tiếng động vang lên, Ngân Mị bay ngược ra phía ngoài!
A Trạch trọng thương!
Tiểu Lý Tử trọng thương!
Ngược lại Lưu Bưu do da dày thịt béo nên chỉ bị thoát lực kiệt sức mà thôi.
Tiểu Ngân Mị cũng bị đả kích trầm trọng. Bộ lông trơn mượt sáng bóng kia bị chân khí sắc bén của Vu Cơ cạo đi rất nhiều. Xem ra phải cần một thời gian dài mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh.
Chẳng qua bọn họ cũng có chút ‘thu hoạch’. Căn cứ vào tin tức mà Ngân Mị phản hồi lại cho Trương Dương, một kích đánh lén cuối cùng đã khiến Vu Cơ bị trọng thương, ít nhất cánh tay của Vu Cơ cũng bị Ngân Mị móc đứt một miếng thịt!
Ngay sau khi 4 người rời khỏi hiện trường, không đầy nửa giờ, đã có hơn chục cảnh sát đến, phong tỏa phạm vi chiến đấu 500m. Không ai biết đến cùng ở đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc đó chiến đấu đến trời đất rung chuyển, thế nhưng rất nhiều người thích xem náo nhiệt căn bản lại không thể đến gần, bởi vì bọn họ cứ đi vào từng bước lại cảm thấy khó thở, tim đập nhanh, toát mồ hôi lạnh…
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Khi 4 người trở về khách sạn, Mạch Phi kinh ngạc nhìn đám người ‘thê thảm’ hỏi. Lưu Bưu đỡ A Trạch, còn Trương Dương cõng Tiểu Lý Tử đang hôn mê trên lưng, ai cũng đều máu tươi đầy người, chật vật vô cùng…
Từ khi Mạch Phi nhìn thấy Trương Dương cả Tiểu Lý Tử lộ võ công đến giờ, hắn không thể tưởng tượng nổi trên thế giới này còn có người nào có thể đánh cho bọn họ đến mức thế này…
/484
|