Lưu Bưu bây giờ đang cởi trần, cơ bắp như có sinh mệnh nhảy lên. Ngay từ đầu, người của Đao Ca không chú ý đến hắn. Bây giờ mọi người mới chú ý đến cơ thể cường tráng của Lưu Bưu, không khỏi kêu lên sợ hãi. Rất nhiều người biết Lưu Bưu càng thêm vui mừng. Bọn họ rốt cuộc hiểu tại sao mà Đao Ca quay lại.
Đại sảnh Lưu kim tuế nguyệt rất lớn, đi lên cầu thang chính là một vùng trống hơn hai trăm mét vuông, mấy cây cột La Mã rất lớn, Cấm chế là một nơi để ngồi nghỉ và uống trà, không gian nối liền làm một trông rất khí khái. Bây giờ cả đại sảnh vô cùng yên tĩnh. Bây giờ tất cả mọi người đều đợi hai người nữa xuất hiện. Đó chính là ông chủ Lưu kim tuế nguyệt, thứ hai là Cơ Ca.
“Cút, mày không có tư cách nói chuyện với Đao Ca. Mày là chó gì”.
Lưu Bưu vung tay về phía trước, đẩy tên quản lý bay ra, ngã xuống đất. Tên này mặt đỏ bừng lên, mặt mũi của hắn đã bị Lưu Bưu làm cho mất hết. Có thể ngồi vào vị trí quản lý ở đây cũng không dễ dàng gì. Dù là trước hắc đạo, bạch đạo, đều có quan hệ nhất định. Trước mặt đàn em mà bị đánh ngã xuống đất, tự nhiên là rất mất mặt.
Ngay lập tức trong đại sảnh tràn ngập không khí thuốc súng. Hơn mười bảo vệ đứng xa xa quan sát nhìn Lưu Bưu với vẻ mặt phẫn nộ.
Đối với đám bảo vệ ở các câu lạc bộ giải trí mà nói, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ. Nếu như ông chủ đối xử tốt, bảo vệ đồng lòng, sẽ là một lực lượng không thể coi thường. Có các ông chủ có chỗ dựa, không quan hệ với xã hội đen, trực tiếp dựng một đội bảo vệ của riêng mình, vẫn có thể chống lại các thế lực.
Đám bảo vệ Lưu kim tuế nguyệt bình thường cũng rất kiêu ngạo, có ông chủ hậu thuẫn, gặp phải mấy tên côn đồ không có mắt, bọn họ đều hành hung một trận. Hơn nữa đám người này đều có vũ khí, bình thường giấu ở những nơi rất dễ dàng lấy ra.
Trên thực tế đám bảo vệ ở rất nhiều khu giải trí cũng không quá sợ đám xã hội đen. Bởi vì, ông chủ sau lưng bọn họ có tiền. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể dùng tiền hóa giải. Cho nên đám bảo vệ này cũng không quá sợ hãi hơn trăm tên côn đồ cởi trần cầm vũ khí trong tay. Bọn họ cho rằng ông chủ của mình sẽ xử lý được, đồng thời cũng cho rằng cảnh sát nhất định đang tới đây. Đối phương căn bản không dám làm gì bọn họ, chỉ là hù dọa mà thôi. Mười người thì có tám người suy nghĩ như vậy, chỉ có người biết Đao Ca mới sợ hãi giấu ở phía sau, thấy tình hình không ổn là nhanh chân chuồn đi.
“Đao Ca, anh là lão Đại, để bọn em” Đao Ca thấy đám bảo vệ định xông lên, nhướng mày định phát tiết nhưng bị Trương Dương nhẹ nhàng gọi lại. Đao Ca nhìn Trương Dương thật sâu rồi lui về phía sau một bước.
“A Trạch” Trương Dương gật đầu với A Trạch.
Lưu Bưu, A Trạch và Trương Dương rất ăn ý, hiển nhiên hiểu rõ ý của Trương Dương. Ngay lập tức đi ra khỏi đám người tiến về phía những tên bảo vệ.
“Mày không phục?” A Trạch có thân hình thấp bé, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bởi vì trẻ tuổi nên mặt mũi trông có vẻ ngây thơ. Mặc dù cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh như băng nhưng đám bảo vệ không sợ. Không việc gì mà phải sợ một thằng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cả.
Đứng trước mặt A Trạch là một tên bảo vệ cao hơn hắn cả một cái đầu, mặc bộ quần áo vệ sĩ, rất khôi ngô, đầu cắt cua, trông rất cường tráng, có lẽ cầm đầu đám bảo vệ.
Tên này chỉ nhìn A Trạch, không nói một lời.
Đột nhiên, A Trạch động.
A Trạch đột nhiên ra cước, một cước đá ra làm tên bảo vệ này uốn éo như một con tôm, sau đó thân hình nhảy dựng lên như có lò xo, cao đến hơn mét.
“Bịch” Một tiếng, A Trạch rơi xuống, khuỷu tay mang theo sức nặng cả cơ thể đánh vào lưng tên bảo vệ.
Ngay sau đó là một tiếng “Bồng” vang lên, thân hình cao lớn của đối phương rơi xuống mặt đất, mặt mày nhăn nhó đau đớn, hai tay chống lên đất, cố gắng đứng lên.
Khí lực của A Trạch thực ra cũng không nhiều. Nhưng A Trạch rất biết lợi dụng thân thể của mình. Hắn dùng khuỷu tay làm điểm chịu lực, cả người đè lên, người bình thường sao có thể chịu được.
Tốc độ kết hợp với kỹ xảo sinh ra lực lượng rất lớn.
Tốc độ rất nhanh, đến khi mọi người có phản ứng thì tên bảo vệ đã nằm bò trên mặt đất.
Cả đại sảnh vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nhìn vào A Trạch, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc. Không ai có thể tưởng tượng được một thiếu niên gầy yếu như vậy lại có năng lực đến như thế.
Đương nhiên làm cho người ta cảm thấy sợ hãi là tác phong quá nhanh của A Trạch, và tốc độ đánh người.
“Phục không?”
“Khụ khụ… mày” Tên này mặt như một con lợn chết, nhìn A Trạch với ánh mắt đầy phẫn nộ, trong mắt bắn ra một ngọn lửa. Đối với hắn mà nói, hắn cũng không phục. Hắn cho rằng A Trạch đánh lén mình. Hơn nữa trước mặt hơn trăm người mà nói mình phục một thằng thiếu niên, điều này không thể.
“...”
A Trạch không hề do dự, một cước đá vào đầu đối phương, cả cơ thể tên bảo vệ đều bị chấn động, mồm miệng chảy máu. Một cước này làm hắn hôn mê.
Thật tàn nhẫn.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Hơn trăm người trong đại sảnh đều lạnh xương sống. A Trạch mặc dù không dùng đao, súng, mặc dù không có máu chảy đầm đìa, nhưng hắn không nói một lời đã ra tay tàn độc làm cho người ta cảm giác đây là một người rất nguy hiểm.
A Trạch giống như một con mãnh thú núp trong bóng tối chuẩn bị vồ người.
A Trạch từ từ đi tới đám bảo vệ còn lại.
Một khí tức nguy hiểm lan tràn trong không khí, cảm giác sợ hãi làm cho hơn mười tên bảo vệ không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước. Giống như hơn mười người bị một thằng bé ép lui lại vậy.
“Còn có ai không phục?” Ánh mắt A Trạch như đao lướt qua mọi người. Tên nào bị ánh mắt đảo qua đều như bị kim châm, vội vàng nhìn tránh sang chỗ khác.
“Mày phục không?” A Trạch nhìn vào một tên bảo vệ cao to. Người này có lẽ là bạn thằng vừa rồi, bởi vì lúc đầu bọn họ đứng cạnh nhau. Hai người bọn họ như hạc giữa bầy gà trong đám bảo vệ này.
“...” Tên này lui lại một bước, nhìn xung quanh một chút, miệng há hốc ra không nói được gì. Hắn thấy rất sợ, nhưng bảo hắn trước mặt trăm người nói mình phục, hắn không thể nói.
“...” Một âm thanh trầm đục vang lên.
“Rắc” tiếng xương gãy vang lên.
“A...” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
A Trạch luôn là người theo đuổi hiệu quả. Hắn không bao giờ lãng phí một chút thời gian nào. Hắn quý trọng thời gian như quý trọng bản thân mình vậy. Chỉ trong nhh nhy mắt A Trạch lại ra tay. Cánh tay hắn đột nhiên giơ ra, nắm lấy tay tên bảo vệ. Tên bảo vệ lảo đảo, đầu gối A Trạch đột nhiên dừng trên cánh tay hắn, tay gãy.
Trong đại sảnh ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của tên này, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, một cảm giác nặng nề tràn ngập không trung.
A Trạch có tốc độ nhanh như chớp, thủ đoạn lại tàn nhẫn, chỉ trong nháy mắt đã chinh phục được tất cả mọi người. Sự nguy hiểm của A Trạch đã vượt qua cả Lưu Bưu, thậm chí còn hơn cả Đao Ca. Ít nhất Đao Ca không có tác phong tàn nhẫn như vậy.
Trên thực tế, rất nhiều huynh đệ của Đao Ca cũng biết A Trạch. Đặc biệt đám lần trước có mâu thuẫn với A Trạch, càng sợ hãi với sát tinh A Trạch này. Có mấy người thậm chí còn may mắn vì A Trạch không dùng đao. Đao của A Trạch mới là trí mạng, đáng tiếc, đám côn đồ ở đây không biết.
Thấy A Trạch ra tay như chớp, lại tàn nhẫn như vậy. Trương Dương khẽ gật đầu. Xem ra A Trạch lại tiến bộ. Vũ khí của hắn không chỉ có yêu đao, tay chân, khuỷu tay… đều là vũ khí trí mạng vô cùng hiệu quả. Hiển nhiên A Trạch kết hợp Thái quyền với võ công của mình. Đánh nhau bằng tay không thế này còn bạo lực hơn cả dùng đao.
Cảnh giới của A Trạch mặc dù chưa đạt đến trình độ vô đao thắng hữu đao, nhưng hắn cứ phát triển như thế nào, không thể nghi ngờ mục tiêu của A Trạch chính là biến mỗi một bộ phận trên cơ thể thành vũ khí giết người.
Ánh mắt lạnh như băng của A Trạch một lần nữa rơi vào người tên bảo vệ.
“Phục, tao phục...” A Trạch chưa hỏi, thằng bảo vệ này đã vội vàng nói, sợ mình nói chậm làm A Trạch hiểu lầm sẽ đả thương người. Sự tàn nhẫn của A Trạch đã giết chết sự tôn nghiêm của hắn. Rất nhiều lúc tôn nghiêm không đáng giá tiền khi đối mặt kẻ thù cường đại.
“Mày?” A Trạch nhìn sang một người khác.
“Phục… tao phục…” Thằng bảo vệ bị ánh mắt sắc như đao của A Trạch nhìn vào, sợ đến độ lắp bắp”
“Đồng thanh trả lời, có phục hay không?” Giọng nói của A Trạch rất nhẹ nhưng lại sinh ra một cỗ áp lực tinh thần không thể phản kháng. Hơn nữa sát khí bốn phía làm cho người ta run sợ.
“Phục”.
“Phục”.
Đám bảo vệ vội vàng nói, cố gắng làm cho miệng mình mở rộng ra, sợ A Trạch không nghe thấy sẽ hiểu lầm.
“Cút”.
A Trạch vừa dứt lời, hơn mười tên bảo vệ nhanh như chớp chạy về phía cầu thang dự phòng.
A Trạch lui lại, đứng ở sau lưng Trương Dương.
A Trạch là người biết chừng mực, hắn biết vị trí của mình. Hắn đứng đó hiển nhiên thể hiện ra sự khác thường của Trương Dương. Bởi vì Lưu Bưu vẫn đứng sau lưng Trương Dương. Mặc dù Trương Dương đứng sau lưng Đao Ca, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái. Giống như người thanh niên này có cùng địa vị với Đao Ca. Cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại rất rõ ràng. Có lẽ đó là giác quan thứ sáu, hoặc là một loại trực giác.
Đương nhiên A Trạch và Lưu Bưu làm như vậy là do được dạy bảo rất nhiều. Ở Somalia mấy tháng, lão đầu gần như ngày nào cũng tẩy não bọn họ, một vài lễ nghi đã ăn sâu vào linh hồn bọn họ.
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh, lúc này tên quản lý đang đứng ở cạnh cột, cầm điện thoại di động nhỏ giọng nói.
Đao Ca cũng không vội vàng gì, rất hoải mái lấy một chiếc ghế ngồi xuống, không thèm để ý đến mấy vết thương đang chảy máu, giống như đó không phải máu mà là nước.
“Đao Ca, điện thoại của ông chủ em” Quản lý chạy đến đưa điện thoại cho Đao Ca.
“Ông chủ nào?”
“Là ông chủ Kim, ông ấy muốn nói chuyện với Đao Ca”.
“Ừm, bảo hắn gọi điện cho tao. Tao nghĩ, hắn biết số điện thoại của tao” Đao Ca không nhận điện, lạnh nhạt nói.
“Cái này…” Quản lý biến sắc, đột nhiên quản lý thấy cặp mắt lạnh như băng của A Trạch, vội vàng lui ra phía sau vài bước, nhỏ giọng nói.
“Reng reng…”
Quản lý dập điện thoại chưa được mười giây, điện thoại di động của Đao Ca đã reo lên.
“Ha ha, ông chủ Kim hả. Chào ông. Ừ, tôi là Đao Ca, đúng đúng. Ha ha, tôi còn tưởng rằng ông chủ Kim không biết số điện thoại của tôi. Ha ha… ừ ừ, tôi biết, ông chủ Kim đầu tư ở ZHI, tôi phải ủng hộ chứ, ít nhất phải làm tròn tình địa chủ, mời ông một bữa cơm. Hả… à… mời tôi ăn cơm, thôi, ha ha, tôi không dám để ông chủ Kim mời khách. Tôi chỉ là một thằng côn đồ, sao dám thế chứ? Như vậy đi, ha ha ha, được được, ông chủ Kim quả nhiên là người thẳng thắn. Được, một lời đã định, nơi này tôi sẽ xử lý tốt. Ông chờ tin tức của tôi. Ừm ừm, tôi cũng biết, ông có khó khăn. A Cơ hả… ha ha… cũng là một thằng côn đồ kiếm cơm ăn mà. Ha ha… nói chuyện với ông chủ Kim quả thực dễ chịu. Được, cứ như vậy đi, chỉ cần có Đao Ca tôi ở đây, không ai động một cành cây ngọn cỏ của Lưu kim tuế nguyệt. Việc này ông yên tâm. Ha ha”.
Gọi xong, Đao Ca vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên sát khí.
Từ trong hành lang như mê cung của Lưu kim tuế nguyệt có một người đi ra, một người rất nho nhã.
Là Cơ Ca, trên thực tế Cơ Ca vẫn ở bên trong Lưu kim tuế nguyệt.
Đại sảnh Lưu kim tuế nguyệt rất lớn, đi lên cầu thang chính là một vùng trống hơn hai trăm mét vuông, mấy cây cột La Mã rất lớn, Cấm chế là một nơi để ngồi nghỉ và uống trà, không gian nối liền làm một trông rất khí khái. Bây giờ cả đại sảnh vô cùng yên tĩnh. Bây giờ tất cả mọi người đều đợi hai người nữa xuất hiện. Đó chính là ông chủ Lưu kim tuế nguyệt, thứ hai là Cơ Ca.
“Cút, mày không có tư cách nói chuyện với Đao Ca. Mày là chó gì”.
Lưu Bưu vung tay về phía trước, đẩy tên quản lý bay ra, ngã xuống đất. Tên này mặt đỏ bừng lên, mặt mũi của hắn đã bị Lưu Bưu làm cho mất hết. Có thể ngồi vào vị trí quản lý ở đây cũng không dễ dàng gì. Dù là trước hắc đạo, bạch đạo, đều có quan hệ nhất định. Trước mặt đàn em mà bị đánh ngã xuống đất, tự nhiên là rất mất mặt.
Ngay lập tức trong đại sảnh tràn ngập không khí thuốc súng. Hơn mười bảo vệ đứng xa xa quan sát nhìn Lưu Bưu với vẻ mặt phẫn nộ.
Đối với đám bảo vệ ở các câu lạc bộ giải trí mà nói, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ. Nếu như ông chủ đối xử tốt, bảo vệ đồng lòng, sẽ là một lực lượng không thể coi thường. Có các ông chủ có chỗ dựa, không quan hệ với xã hội đen, trực tiếp dựng một đội bảo vệ của riêng mình, vẫn có thể chống lại các thế lực.
Đám bảo vệ Lưu kim tuế nguyệt bình thường cũng rất kiêu ngạo, có ông chủ hậu thuẫn, gặp phải mấy tên côn đồ không có mắt, bọn họ đều hành hung một trận. Hơn nữa đám người này đều có vũ khí, bình thường giấu ở những nơi rất dễ dàng lấy ra.
Trên thực tế đám bảo vệ ở rất nhiều khu giải trí cũng không quá sợ đám xã hội đen. Bởi vì, ông chủ sau lưng bọn họ có tiền. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể dùng tiền hóa giải. Cho nên đám bảo vệ này cũng không quá sợ hãi hơn trăm tên côn đồ cởi trần cầm vũ khí trong tay. Bọn họ cho rằng ông chủ của mình sẽ xử lý được, đồng thời cũng cho rằng cảnh sát nhất định đang tới đây. Đối phương căn bản không dám làm gì bọn họ, chỉ là hù dọa mà thôi. Mười người thì có tám người suy nghĩ như vậy, chỉ có người biết Đao Ca mới sợ hãi giấu ở phía sau, thấy tình hình không ổn là nhanh chân chuồn đi.
“Đao Ca, anh là lão Đại, để bọn em” Đao Ca thấy đám bảo vệ định xông lên, nhướng mày định phát tiết nhưng bị Trương Dương nhẹ nhàng gọi lại. Đao Ca nhìn Trương Dương thật sâu rồi lui về phía sau một bước.
“A Trạch” Trương Dương gật đầu với A Trạch.
Lưu Bưu, A Trạch và Trương Dương rất ăn ý, hiển nhiên hiểu rõ ý của Trương Dương. Ngay lập tức đi ra khỏi đám người tiến về phía những tên bảo vệ.
“Mày không phục?” A Trạch có thân hình thấp bé, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bởi vì trẻ tuổi nên mặt mũi trông có vẻ ngây thơ. Mặc dù cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh như băng nhưng đám bảo vệ không sợ. Không việc gì mà phải sợ một thằng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cả.
Đứng trước mặt A Trạch là một tên bảo vệ cao hơn hắn cả một cái đầu, mặc bộ quần áo vệ sĩ, rất khôi ngô, đầu cắt cua, trông rất cường tráng, có lẽ cầm đầu đám bảo vệ.
Tên này chỉ nhìn A Trạch, không nói một lời.
Đột nhiên, A Trạch động.
A Trạch đột nhiên ra cước, một cước đá ra làm tên bảo vệ này uốn éo như một con tôm, sau đó thân hình nhảy dựng lên như có lò xo, cao đến hơn mét.
“Bịch” Một tiếng, A Trạch rơi xuống, khuỷu tay mang theo sức nặng cả cơ thể đánh vào lưng tên bảo vệ.
Ngay sau đó là một tiếng “Bồng” vang lên, thân hình cao lớn của đối phương rơi xuống mặt đất, mặt mày nhăn nhó đau đớn, hai tay chống lên đất, cố gắng đứng lên.
Khí lực của A Trạch thực ra cũng không nhiều. Nhưng A Trạch rất biết lợi dụng thân thể của mình. Hắn dùng khuỷu tay làm điểm chịu lực, cả người đè lên, người bình thường sao có thể chịu được.
Tốc độ kết hợp với kỹ xảo sinh ra lực lượng rất lớn.
Tốc độ rất nhanh, đến khi mọi người có phản ứng thì tên bảo vệ đã nằm bò trên mặt đất.
Cả đại sảnh vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nhìn vào A Trạch, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc. Không ai có thể tưởng tượng được một thiếu niên gầy yếu như vậy lại có năng lực đến như thế.
Đương nhiên làm cho người ta cảm thấy sợ hãi là tác phong quá nhanh của A Trạch, và tốc độ đánh người.
“Phục không?”
“Khụ khụ… mày” Tên này mặt như một con lợn chết, nhìn A Trạch với ánh mắt đầy phẫn nộ, trong mắt bắn ra một ngọn lửa. Đối với hắn mà nói, hắn cũng không phục. Hắn cho rằng A Trạch đánh lén mình. Hơn nữa trước mặt hơn trăm người mà nói mình phục một thằng thiếu niên, điều này không thể.
“...”
A Trạch không hề do dự, một cước đá vào đầu đối phương, cả cơ thể tên bảo vệ đều bị chấn động, mồm miệng chảy máu. Một cước này làm hắn hôn mê.
Thật tàn nhẫn.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Hơn trăm người trong đại sảnh đều lạnh xương sống. A Trạch mặc dù không dùng đao, súng, mặc dù không có máu chảy đầm đìa, nhưng hắn không nói một lời đã ra tay tàn độc làm cho người ta cảm giác đây là một người rất nguy hiểm.
A Trạch giống như một con mãnh thú núp trong bóng tối chuẩn bị vồ người.
A Trạch từ từ đi tới đám bảo vệ còn lại.
Một khí tức nguy hiểm lan tràn trong không khí, cảm giác sợ hãi làm cho hơn mười tên bảo vệ không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước. Giống như hơn mười người bị một thằng bé ép lui lại vậy.
“Còn có ai không phục?” Ánh mắt A Trạch như đao lướt qua mọi người. Tên nào bị ánh mắt đảo qua đều như bị kim châm, vội vàng nhìn tránh sang chỗ khác.
“Mày phục không?” A Trạch nhìn vào một tên bảo vệ cao to. Người này có lẽ là bạn thằng vừa rồi, bởi vì lúc đầu bọn họ đứng cạnh nhau. Hai người bọn họ như hạc giữa bầy gà trong đám bảo vệ này.
“...” Tên này lui lại một bước, nhìn xung quanh một chút, miệng há hốc ra không nói được gì. Hắn thấy rất sợ, nhưng bảo hắn trước mặt trăm người nói mình phục, hắn không thể nói.
“...” Một âm thanh trầm đục vang lên.
“Rắc” tiếng xương gãy vang lên.
“A...” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
A Trạch luôn là người theo đuổi hiệu quả. Hắn không bao giờ lãng phí một chút thời gian nào. Hắn quý trọng thời gian như quý trọng bản thân mình vậy. Chỉ trong nhh nhy mắt A Trạch lại ra tay. Cánh tay hắn đột nhiên giơ ra, nắm lấy tay tên bảo vệ. Tên bảo vệ lảo đảo, đầu gối A Trạch đột nhiên dừng trên cánh tay hắn, tay gãy.
Trong đại sảnh ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của tên này, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, một cảm giác nặng nề tràn ngập không trung.
A Trạch có tốc độ nhanh như chớp, thủ đoạn lại tàn nhẫn, chỉ trong nháy mắt đã chinh phục được tất cả mọi người. Sự nguy hiểm của A Trạch đã vượt qua cả Lưu Bưu, thậm chí còn hơn cả Đao Ca. Ít nhất Đao Ca không có tác phong tàn nhẫn như vậy.
Trên thực tế, rất nhiều huynh đệ của Đao Ca cũng biết A Trạch. Đặc biệt đám lần trước có mâu thuẫn với A Trạch, càng sợ hãi với sát tinh A Trạch này. Có mấy người thậm chí còn may mắn vì A Trạch không dùng đao. Đao của A Trạch mới là trí mạng, đáng tiếc, đám côn đồ ở đây không biết.
Thấy A Trạch ra tay như chớp, lại tàn nhẫn như vậy. Trương Dương khẽ gật đầu. Xem ra A Trạch lại tiến bộ. Vũ khí của hắn không chỉ có yêu đao, tay chân, khuỷu tay… đều là vũ khí trí mạng vô cùng hiệu quả. Hiển nhiên A Trạch kết hợp Thái quyền với võ công của mình. Đánh nhau bằng tay không thế này còn bạo lực hơn cả dùng đao.
Cảnh giới của A Trạch mặc dù chưa đạt đến trình độ vô đao thắng hữu đao, nhưng hắn cứ phát triển như thế nào, không thể nghi ngờ mục tiêu của A Trạch chính là biến mỗi một bộ phận trên cơ thể thành vũ khí giết người.
Ánh mắt lạnh như băng của A Trạch một lần nữa rơi vào người tên bảo vệ.
“Phục, tao phục...” A Trạch chưa hỏi, thằng bảo vệ này đã vội vàng nói, sợ mình nói chậm làm A Trạch hiểu lầm sẽ đả thương người. Sự tàn nhẫn của A Trạch đã giết chết sự tôn nghiêm của hắn. Rất nhiều lúc tôn nghiêm không đáng giá tiền khi đối mặt kẻ thù cường đại.
“Mày?” A Trạch nhìn sang một người khác.
“Phục… tao phục…” Thằng bảo vệ bị ánh mắt sắc như đao của A Trạch nhìn vào, sợ đến độ lắp bắp”
“Đồng thanh trả lời, có phục hay không?” Giọng nói của A Trạch rất nhẹ nhưng lại sinh ra một cỗ áp lực tinh thần không thể phản kháng. Hơn nữa sát khí bốn phía làm cho người ta run sợ.
“Phục”.
“Phục”.
Đám bảo vệ vội vàng nói, cố gắng làm cho miệng mình mở rộng ra, sợ A Trạch không nghe thấy sẽ hiểu lầm.
“Cút”.
A Trạch vừa dứt lời, hơn mười tên bảo vệ nhanh như chớp chạy về phía cầu thang dự phòng.
A Trạch lui lại, đứng ở sau lưng Trương Dương.
A Trạch là người biết chừng mực, hắn biết vị trí của mình. Hắn đứng đó hiển nhiên thể hiện ra sự khác thường của Trương Dương. Bởi vì Lưu Bưu vẫn đứng sau lưng Trương Dương. Mặc dù Trương Dương đứng sau lưng Đao Ca, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái. Giống như người thanh niên này có cùng địa vị với Đao Ca. Cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại rất rõ ràng. Có lẽ đó là giác quan thứ sáu, hoặc là một loại trực giác.
Đương nhiên A Trạch và Lưu Bưu làm như vậy là do được dạy bảo rất nhiều. Ở Somalia mấy tháng, lão đầu gần như ngày nào cũng tẩy não bọn họ, một vài lễ nghi đã ăn sâu vào linh hồn bọn họ.
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh, lúc này tên quản lý đang đứng ở cạnh cột, cầm điện thoại di động nhỏ giọng nói.
Đao Ca cũng không vội vàng gì, rất hoải mái lấy một chiếc ghế ngồi xuống, không thèm để ý đến mấy vết thương đang chảy máu, giống như đó không phải máu mà là nước.
“Đao Ca, điện thoại của ông chủ em” Quản lý chạy đến đưa điện thoại cho Đao Ca.
“Ông chủ nào?”
“Là ông chủ Kim, ông ấy muốn nói chuyện với Đao Ca”.
“Ừm, bảo hắn gọi điện cho tao. Tao nghĩ, hắn biết số điện thoại của tao” Đao Ca không nhận điện, lạnh nhạt nói.
“Cái này…” Quản lý biến sắc, đột nhiên quản lý thấy cặp mắt lạnh như băng của A Trạch, vội vàng lui ra phía sau vài bước, nhỏ giọng nói.
“Reng reng…”
Quản lý dập điện thoại chưa được mười giây, điện thoại di động của Đao Ca đã reo lên.
“Ha ha, ông chủ Kim hả. Chào ông. Ừ, tôi là Đao Ca, đúng đúng. Ha ha, tôi còn tưởng rằng ông chủ Kim không biết số điện thoại của tôi. Ha ha… ừ ừ, tôi biết, ông chủ Kim đầu tư ở ZHI, tôi phải ủng hộ chứ, ít nhất phải làm tròn tình địa chủ, mời ông một bữa cơm. Hả… à… mời tôi ăn cơm, thôi, ha ha, tôi không dám để ông chủ Kim mời khách. Tôi chỉ là một thằng côn đồ, sao dám thế chứ? Như vậy đi, ha ha ha, được được, ông chủ Kim quả nhiên là người thẳng thắn. Được, một lời đã định, nơi này tôi sẽ xử lý tốt. Ông chờ tin tức của tôi. Ừm ừm, tôi cũng biết, ông có khó khăn. A Cơ hả… ha ha… cũng là một thằng côn đồ kiếm cơm ăn mà. Ha ha… nói chuyện với ông chủ Kim quả thực dễ chịu. Được, cứ như vậy đi, chỉ cần có Đao Ca tôi ở đây, không ai động một cành cây ngọn cỏ của Lưu kim tuế nguyệt. Việc này ông yên tâm. Ha ha”.
Gọi xong, Đao Ca vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên sát khí.
Từ trong hành lang như mê cung của Lưu kim tuế nguyệt có một người đi ra, một người rất nho nhã.
Là Cơ Ca, trên thực tế Cơ Ca vẫn ở bên trong Lưu kim tuế nguyệt.
/484
|