Đây đã là ngày thứ năm!
Trương Dương sau khi giết sạch Ninja tại núi Phú Sĩ, thì cũng không có xuống núi, hắn đoạt lại ba lô của mình, hắn vẫn ẩn nấp, hắn đang chờ đợi một thời cơ, đương nhiên thời cơ một một trận chiến thành danh. Mấy ngày nay Trương Dương không chút lơi lỏng, hắn điên cuồng tu luyện. Thần công “Tiên Đạo Mạn Mạn” tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm.
Bất quá, làm Trương Dương tiếc nuối là, vào ngày thứ ba, thần công “Tiên Đạo Mạn Mạn” của Trương Dương bắt đầu không tiến nữa, tuy hắn có thể vẫn hấp thu được năng lượng, nhưng sau khi hấp thu thì thân thể của hắn lại không thể huyển đổi. Nói cách khác, hắn không thể vĩnh viễn hấp thu năng lượng, bởi vì thân thể hắn chứa không nổi.
Biện pháp duy nhất chính là tiêu hao, không ngừng tiêu hao chân khí.
Sau đó, Trương Dương lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, khi thi triển “Tiên Đạo Mạn Mạn” đến cực hạn thì trong khi tiêu hao không thể đồng thời hấp thu năng lượng.
Trương Dương liều mạng tìm kiếm giải pháp. Võ công của hắn hiện tại tuy cường đại đến một trình độ nhất định, thậm chí bản thân Trương Dương đã cho rằng đã cường đại đến mức có thể đối kháng với Đại Hà. Nhưng Trương Dương tin tưởng rằng, tiềm lực của “Tiên Đạo Mạn Mạn” còn chưa hoàn toàn phát huy. Ít nhất, trung niên tóc dài trong không gian kia có thể không cố kỵ mà hấp thu chuyển hóa năng lượng. Nói cách khác, thể lực của trung niên tóc dài vĩnh viễn sẽ không khô kiệt, trừ phi hắn tiến vào một thế giới không có năng lượng…
Trong khi điên cuồng, thời gian đối với Trương Dương mà nói đã không quan trọng.
Nữ nhân, lại càng không quan trọng.
Khi bắt đầu, Trương Dương còn có ý tìm kiếm Na Na. Nhưng rất nhanh, hắn liền trầm mê trong thế giới thần kỳ của “Tiên Đạo Mạn Mạn” mà không thể tự kềm chế.
Vào ngày thứ thứ năm, thần công của Trương Dương đã không thể phát triển trữ lượng trong cơ thể, nhưng độ tinh thuần của “Tiên Đạo Mạn Mạn” đã đạt tới toàn thân bán tinh thể hóa. Trong khi giao đấu, hắn cơ hồ có thể trong nháy mắt đem tứ chi chuyển hóa thành năng lượng tinh thể không gì không phá được mà đả thương người…
Vào ngày thứ sáu, Trương Dương bắt đầu lâm vào lo âu. Khi bắt đầu tu luyện thì ngày đi ngàn dặm, đến giờ thì đã vô cùng gian nan.
Làm sao bây giờ?
Trương Dương ngồi ở dưới tàng cây nhìn đôi tay mình đã biến thành tinh thể. Đột nhiên song chưởng vung ra, cánh tay nhe nhàng thọc vào trong thân đại thụ, rồi nhẹ nhàng huy động, thân đại thu tựa như là một khối đậu hũ vậy, trong khoảnh khắc đã trở thành bột phấn.
Từ từ thu hồi tay lại, từ từ biến trở lại thành da thịt. Trương Dương phát hiện suy nghĩ của mình đã đi vào ngõ cụt, hắn không có biện pháp gì để làm cho mình mạnh hơn. Tựa hồ, đã lâm vào bình cảnh trong khi tu luyện.
Năng lượng tinh thể hóa thì sao?
Hắn không thể trong khi năng lượng tinh thể hóa mà tuần hoàn chân khí, chỉ có thể đợi cho năng lượng tinh thể hóa làm cho chân khí tiêu hao đi thì mới có thể hấp thu trở lại. Nói cách khác, đây là một quá trình phi thường nguy hiểm, rất có thể tự làm bản thân bị thương. Phải biết rằng, nếu gặp phải cao thủ, sau khi năng lượng tinh thể hóa nếu không thể trong nháy mắt đánh chết đối phương. Như vậy, khi tinh thể hóa khôi phục lại bình thường thì sẽ hết sức nguy hiểm. Nếu kẻ địch đủ cường đại, hoàn toàn có thể sau khi hắn tiêu hao hết năng lượng mà chưa kịp bổ sung thì mới ra tay giết hắn.
Một chiêu thức, trong mắt một người thì có ngàn vạn loại hàm nghĩa, mà phương thức tu luyện của Trương Dương thì ngay cả người phát minh ra “Tiên Đạo Mạn Mạn” cũng chưa từng thử qua.
“Tiên Đạo Mạn Mạn” vốn là tràn ngập đại khí, võ công chính đạo khí thôn sơn hà. Mà Trương Dương lại đem nó thay đổi, thay đổi thành võ công khí phách mà tà ác.
Cũng là hấp thu năng lượng của tự nhiên, nhưng người sáng tạo “Tiên Đạo Mạn Mạn” hấp thu năng lượng di chuyển trong tự nhiên để bù lại năng lượng mất đi, phát triển sức chứa của thân thể, không ngừng làm cho thân thể lớn mạnh lên mà mở rộng sức chứa năng lượng. Còn “Tiên Đạo Mạn Mạn” của Trương Dương cơ hồ là một loại cướp đoạt, cơ hồ là một loại cướp bóc một cách trắng trợn, vô luận là dạng năng lượng nào, ngay cả các bản thể có sinh mệnh, hắn đều có thể đuổi tận giết tuyệt mà hấp thu.
Đương nhiên, hai người có bản chất không giống nhau, năng lượng cũng không phải năng lượng nào cũng có thể hấp thu. Trên thực tế, vật chất gì trong tự nhiên đều ẩn chứa năng lượng, nếu dựa theo loại lý luận tu luyện của Trương Dương, hắn hoàn toàn có thể đem năng lượng của cả địa cầu hấp thu thành của mình, tựa như là hắc động cắn nuốt hết tất cả.
Lý luận là lý luận, cũng vĩnh viễn không thể thực hiện. Cũng giống như lý luận “hãy cho ta một điểm tựa ta sẽ nhấc cả trái đất lên”, không có khả năng trở thành thực tiễn.
Ví dụ như, những nguyên liệu chế tạo vũ hạt nhân trên địa cầu, nếu thực theo lý luận này, như vậy Trương Dương có thể đem địa cầu hủy diệt hơn mười triệu lần. Hiển nhiên, điều này không có khả năng. Đối với Trương Dương mà nói, đại bộ phận năng lượng không thể hấp thu, ví dụ như dầu mỏ, than đá, khí thiên nhiên… Đây là một loại hiện tượng rất khó giải thích. Nếu muốn giải thích, có thể đem Trương Dương so sánh một cỗ máy có thể tiêu thụ dầu mỏ, nhưng lại không thể tiêu thụ than đá. Bất quá, than đá cũng có thể biến thành dầu mỏ…
Vô luận võ công có thần kỳ đến mấy, cũng không có khả năng đoạt lấy mọi tài nguyên của vũ trụ. Phải biết rằng, sinh mệnh vốn xuất phát từ vũ trụ, nếu xuất hiện loại võ công có thể đoạt lấy bất kỳ hình thức năng lượng nào, đó là không phải sự thật, cũng không phù hợp với quy luật cùng sự phát triển của tự nhiên. Đương nhiên, “Tiên Đạo Mạn Mạn” mà Trương Dương hiện tại tu luyện trên thực tế đã nghịch chuyển quy luật phát triển của tự nhiên.
Trương Dương bắt đầu điên cuồng tính toán, hắn sao chịu để như vậy được.
Rất nhanh, hắn cho ra kết quả.
Tựa hồ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì áp lực bên ngoài. Từ một học sinh biến thành kẻ giết người không nháy mắt, chủ yếu là do Mãi Mãi Đề đuổi giết, cũng có liên hệ với vô số trí nhớ kia.
Mà một nguyên nhân khác là ở không gian kia sinh ra biến đổi, mỗi một lần tiến vào không gian đó, Trương Dương có cảm giác thân thể bản thân có sự biến đổi về chất tăng vọt.
Bất quá, Trương Dương rất rõ ràng, không gian kia rất nguy hiểm.
Ở đó có rất nhiều người hắn không thể chiến thắng, nữ nhân có Ngân Mị kia, còn có người đầu trọc, còn phải kể tới đại hán ngân giáp, kim giáp.
Làm cho Trương Dương sợ hãi là trung niên tóc dài kia. Cho tới nay, Trương Dương không dám dễ dàng tiến vào không gian nọ, cũng chính bởi vì trung niên tóc dài này.
Tựa hồ, trung niên tóc dài kia đã phát hiện ra hắn!
Trương Dương nhớ rõ khi mình bị trung niên tóc dài kia nhìn liền sợ tới mức hồn phi phách tán, lực lượng tinh thần của trung niên tóc dài đã vượt xa sự tưởng tượng của Trương Dương…
Đương nhiên, Trương Dương lo lắng nhất là những người kia phát hiện ra tư cảm của hắn, vậy sẽ xong đời.
Nghĩ đến mấy trăm vạn chiến hạm kia, Trương Dương cũng cảm giác run sợ. Văn minh khoa học kỹ thuật tại không gian nọ cách văn minh địa cầu tuyệt đối không dưới mấy trăm năm, chỉ sợ mấy trăm năm nữa nhân loại cũng không có khả năng có hàng không mẫu hạm lớn cả mười cây số lên vũ trụ, càng đừng nói tới những vũ khí chưa bao giờ thấy.
Hiển nhiên, tiến vào không gian khác nguy hiểm rất lớn!
Chỉ còn lại một lựa chọn, là phải gia tăng áp lực cho bản thân, hoặc khiêu chiến cường giả. Đương nhiên, còn có một cách, đó là thông qua thông qua xem cường giả chiến đấu mà nâng cao cảnh giới của bản thân.
Hiện tại Trương Dương cần không phải tu luyện, mà là một loại cảnh giới, một loại khai quật cảnh giới của tiềm lực!
Hiện tại Trương Dương phát hiện “Tiên Đạo Mạn Mạn” không thể tiến bộ nữa thì đã là ngày thứ ba.
Hắn ẩn nấp tại một thân đại thụ đã suốt ba ngày, hắn đem bản thân giấu ở trong thân cây. “Tiên Đạo Mạn Mạn” dễ dàng khoét một không gian ở trong thân cây.
Ba ngày qua Trương Dương vẫn không nhúc nhích, trong ba ngày này, đã có vô số Ninja đi qua bên cạnh hắn. Hắn còn phát hiện Trương Vân cùng Vương Phong…
Trương Dương không có xuất hiện, hắn không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy việc xem cuộc chiến của hắn.
Ngày thứ tư!
Người trong rừng cây rõ ràng đã nhiều hơn. Thường xuyên sẽ có người mang các loại công cụ đi kiểm tra trong rừng, Đại Hà cùng tướng quân không can thiệp chuyện của nhau, giống như nhìn không thấy đối phương vậy. Trương Dương đã thấy mấy lần nhân mã hai bên gặp nhau, nhưng đều lạnh lùng đi qua không gây sự.
Sáng sớm ngày thứ năm, rừng cây đã bắt đầu im lặng, đại bộ phận người đã lui lại, Trương Dương dùng tư cảm kiểm tra phạm vi hơn mười cây số, đã không còn ai.
Cả khu rừng đều đã bị phong tỏa!
Hiển nhiên, hôm nay chính là ngày hai cường giả quyết chiến.
Trương Dương khống chế nhịp tim của mình, hai mắt thông qua khe hở trên vỏ cây quan sát sương mù nhè nhẹ trên mặt hồ. Cái cây này có địa thế là cao điểm trong rừng cây, cơ hồ có thể thấy được mọi nơi. Đương nhiên, cũng có góc chết nhưng Trương Dương cũng không lo lắng. Hắn có thể dùng thần niệm dò xét, hoặc hắn có thể cho Ngân Mị ngụy trang làm động vật nhỏ để đến quan sát…
Đến rồi!
Đã đến rồi…
/484
|