Phần 1: Liêu ca đến
“Ha ha ha…Đúng, quay trở lại giết,***, lão tử sớm đã chán ngắt việc trốn đông ẩn tây rồi,**, ai dám giết chúng ta thì chúng ta lập tức giết kẻ đó, ta xem ai còn dám đánh kẻ sa cơ thất thế này nữa!”
Lưu Bưu đầu tiên là si ngốc, lập tức cười khanh khách, đối với loại người như Lưu Bưu mà nói, ngươi chém ta một đao, ta lập tức chém trả lại ngươi một đao, những ngày chạy trốn khắp chân trời góc bể này, thần kinh Lưu Bưu đã đến ranh giới sụp đổ, hơn nữa tay chân còn không cách nào dùng lực, thêm việc suốt ngày phải chịu đựng sợ hãi lẫn đầy đọa, đặc biệt là bị người ở trong nhà khách trói vài giờ, sự sợ hãi bất lực trong thời khắc ấy đã gặm nhấm linh hồn và thần kinh hắn.
“Đúng, ai giết chúng ta thì chúng ta sẽ giết người đó, giết bọn chúng cho đến lúc không dám lộ mặt ra nữa!” Trương Dương nắm chặt chủy thủ trong tay.
“Giết……..”
Chiếc xe máy sau khi ở ven đường dần dần di chuyển, lưu lại khói bụi cuồn cuộn cùng mùi khét của bánh xe ma sát với đường, đương nhiên, còn có cả tên nhãi Lưu Bưu kia điên cuồng ngang ngược hét hò.
Khách sạn Hưng Long lúc này đã loạn thành một đống mục nát, bà chủ đang liều mạng giúp ông chủ băng bó vết máu trên miệng, mà ngay lập tức không đến năm phút, hơn chục hán tử tay cầm hung khí cưỡi các loại phương tiện giao thông đã chạy tới, bao vây khách sạn Hưng Long thành vòng tròn, vài nữ nhân trang điểm lòe loẹt bị dọa đến nỗi ôm nhau thành một đám, thấp giọng khóc.
Thi thể gã tóc vàng vẫn nằm cạnh đại sảnh, sớm đã dừng co giật lại, trên người đắp một cái khăn trải giường nền trắng hoa hồng, bị máu thấm ướt một mảng lớn, đã không thể phân biệt rõ đâu là vết máu đâu là hoa hồng nữa, gạch nền nhà dưới thi thể cũng bị máu thấm ướt một mảng lớn, nhìn thấy mà phát hoảng! Trong không khí tản mác ra một mùi máu tươi đậm đặc, làm cho người ta ngửi là thấy buồn nôn.
Mười mấy hán tử vẻ mặt lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất, vẻ mặt trầm mặc, tựa hồ bọn họ đều đang chờ đợi điều gì đó.
Dần dần, người tụ tập càng ngày càng nhiều, trong đại sảnh khách sạn nho nhỏ đã đứng hơn mười người, phía dưới mái hiên bên ngoài cũng đứng đầy người, đám người tựa hồ cảm giác vũ khí trong tay vào lúc đêm dài người vắng này quá chướng mắt, đều đem vũ khí dấu ở trên người, hoặc là vất vào trong cửa tiệm, cũng có người đặt ở trong thùng xe.
Cuối cùng, người được chờ đợi cũng tới.
Một chiếc BMW màu trắng xuyên qua đám người. Dừng xe trước cửa khách sạn dưới ánh mắt chăm chú lễ độ của mọi người, một gã trung niên nam nhân cao lớn, cường tráng, cả người lộ ra một cỗ khí thế dũng mãnh từ trên xe xuống, trung niên nam nhân có một đôi mắt nhỏ lấp lánh có thần, một đôi lông mi rậm rạp, trời sinh mang theo một cỗ sát khí khiến người ta bất an, rất rõ ràng, loại người này là dựa vào thực lực chân chính mà leo cao.
“Liêu ca!”
“Liêu ca!”
“Hoàng Mao đâu?” Trung niên nam nhân hướng mọi người gật gật đầu. Thanh âm có chút khàn khàn.
“Ở trong…”
“Hoàng Mao…”
Thanh âm trung niên nam nhân nghẹn ngào ngồi trên mặt đất, vẻ mặt bi thương, gã tóc vàng là đệ đệ duy nhất của hắn, trung niên nam nhân vốn có ý định bảo hắn đọc sách, tìm một công việc nghiêm chỉnh, nhưng thần tượng gã tóc vàng tôn sùng nhất chính là hắn, căn bản không có ý định đọc sách, trung niên nam nhân cũng không có biện pháp, đành mặc kệ, đáng tiếc tuổi hãy còn trẻ, trung niên nam nhân không muốn hắn hiện tại nắm trọng quyền trong tay, hi vọng có thể
ở đáy xã hội tôi luyện rèn giũa để được cất nhắc. Còn bỏ qua tất cả mọi lời nói xấu của cấp dưới.
Thế mà, bây giờ xảy ra chuyện, hơn nữa, là xảy ra trên địa bàn của hắn.
Ngày trước, đại ca của trung niên nam nhân ban bố ám hoa trị giá hai ngàn vạn, biết được tin tức này làm cho gã tóc vàng hưng phấn dị thường, đương nhiên, hắn không phải vì hai ngàn vạn, mà là vì đại ca. Nếu có thể nắm được nhiệm vụ này, địa vị đại ca hắn ở tỉnh thành sẽ càng vững chắc, bởi vì, hắn biết đại ca phía trên đại ca hắn mới là hắc đạo kiêu hùng chân chính, nắm trong tay gần như 20% ngành giải trí khổng lồ của các thành phố lớn trên toàn quốc.
Nếu nói đại ca là thần tượng của gã tóc vàng, thì gã tóc vàng vô cùng rõ ràng, thần tượng của đại ca chính là vị đại ca trong truyền thuyết kia…..
Gã tóc vàng mấy ngày nay đều hưng phấn dị thường, cơ hồ vận dụng tất cả các mạng lưới quan hệ tìm kiếm Trương Dương và Lưu Bưu, đương nhiên, những quan hệ này đều là thể diện của đại ca hắn cho hắn, vì tìm kiếm Lưu Bưu và Trương Dương, gã tóc vàng thậm chí còn tự thân xuất mã, hắn biết được Lưu Bưu và Trương Dương từ nhà khách giết ba người sau đó trốn đi, hắn cơ hồ lập tức từ trên giường bò dậy, hắn có một loại dự cảm, dự cảm có thể con mồi của hắn sẽ ẩn núp ở siêu thị bán buôn, bởi vì, hắn quá quen thuộc nơi này, đây là chỗ gần, chính là chỗ tụ tập của tam giáo cửu lưu, hơn nữa địa hình phức tạp, đúng là nơi ẩn thân rất tốt.
Chỉ là, hắn không nghĩ đến, dự cảm của hắn không ngờ lại linh nghiệm như thế, hắn càng không nghĩ đến, dự cảm của hắn khiến hắn phải bỏ mạng!
“Hoàng Mao, đại ca tới rồi…” Liêu ca nhẹ nhàng vén tấm khăn rải giường, chứng kiến con mắt gã tóc vàng mở to tràn ngập sợ hãi cùng sự không cam lòng, cuối cùng khống chế không nổi để nước mắt rơi xuống.
“Đại ca tới cứu ngươi đây, ngươi tỉnh lại đi!” Hai mắt Liêu ca ứ máu, hai tay dung sức lôi kéo gã tóc vàng, cố gắng đem sinh mạng đã mất đi của gã tóc vàng làm sống lại, thân thể đã cứng ngắc của gã tóc vàng bị cánh tay hắn day trái lắc phải, người chứng kiến xung quanh đều xót xa.
“Liêu ca, Hoàng Mao hắn…” Một tên thủ hạ thở dài một tiếng kéo cánh tay người trung niên mà an ủi, hiển nhiên, hắn là người tương đối thân cận với người trung niên, bằng không, tuyệt đối không dám vào lúc này lại chọc người trung niên đang cực kỳ bi thương kia.
“Hắn chết rồi, ta biết, hắn chết rồi, kẻ nào làm, kẻ nào làm….” Trung niên nam nhân đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đỏ như máu liếc thoáng qua xung quanh, bất ngờ gào thét nói: “Một đám vô dụng, còn đứng ở đây làm gì, tra ra cho ta, dán truy nã lên cho ta, cho dù lật tung cả tỉnh thành này lên cũng phải tìm ra hai tên gia hỏa kia, ta cần chúng sống, ta muốn từng đao từng đao xẻo từng miếng thịt của bọn chúng, ta phải moi tim chúng ra để tế sống đệ đệ ta…”
“Vâng!”
“Vâng!”
Mọi người bị trung niên nam nhân nhìn lập tức cả sống lưng phát lạnh, vội vàng đều tự cầm vũ khí từng người rời đi.
“Đưa lên xe của ta, nhẹ thôi…” Thấy đám người nhanh chóng rời khỏi, trung niên nam nhân bất lực phất phất tay, nói với người bên cạnh: “Ông chủ khách sạn chỗ này hãy xử lý một chút, không nên để lộ tin tức gì.”
“Liêu ca yên tâm, ta sẽ xử lý tốt, ngươi phải kìm chế đau buồn, ta thấy, vẫn còn phải đem Hoàng Mao đến chỗ lão gia của đại ca….” “Ân, nơi này giao cho ngươi, ta trước tiên xử lý vài chuyện của Hoàng Mao đã, ta hy vọng, khi quay lại, có thể thấy hai gia hỏa kia!”
Trung niên nam nhân nhìn thi thể gã tóc vàng được hai thủ hạ đưa ra ghế sau, vẻ mặt ngoan độc.
“Đại ca yên tâm, chỉ cần bọn chúng vẫn còn ở tỉnh thành, thì tuyệt đối chạy không thoát, lúc vừa mới tới, ta đã hạ lệnh phong tỏa toàn bộ đường ra, vô luận là trạm xe hay bến tàu, sân bay, đều có người của chúng ta, hơn nữa, ta còn báo cho người bên trong Cục, bảo bọn họ chú ý, một khi có tin tức, bọn họ sẽ lập tức báo cho chúng ta.”
“Rất tốt, rất tốt, ta thực muốn xem xem là thần thánh phương nào, lại có thể khiến đại ca tự mình xuất ra ám hoa hai ngàn vạn. Truyền xuống một câu, ám hoa tăng thêm một ngàn vạn cho ai cung cấp được đầu mối có giá trị, chỉ cần bắt được hai tên hỗn đản đó, Liêu mỗ tuyệt không nuốt lời!”
Phần 2: Giết.....!
Dịch: Sessiromaru
Biên dịch: Thiên Hạ Hội
Nguồn: TTV
“Ân, ta lập tức truyền xuống….”
Ngay khi trung niên nam nhân khom lưng chuẩn bị lên xe thì đột nhiên, một trận âm thanh động cơ xe máy truyền tới.
Chiếc xe máy từ bên trong siêu thị bán buôn tối om đi tới, đèn pha sáng chói mắt, lái phi thường nhanh, lúc chỉ còn cách hơn mười thước, tốc độ chiếc xe chậm dần, đèn pha lập tức bị tắt đi.
“Liêu ca, tìm được rồi, tìm được rồi... Người lái xe máy điên cuồng gào thét.
Tìm được rồi?
Trung niên nam nhân đột nhiên toàn thân chấn động, thân thể vốn định ngồi vào trong vô ý thức đứng thẳng dậy, quay đầu lại…..
Cũng ở chỗ này trong chốc lát, chiếc xe máy kia đột nhiên tăng tốc, tay Trương Dương ngồi ở phía sau xe đột nhiên triển khai, một ngọn hàn mang loé lên trong không trung, một bông huyết hoa bay lên không trung, tựa như đóa hoa anh đào xinh đẹp lãng mạn bay múa. Trung niên nam nhân ôm lấy yết hầu của mình, vẻ mặt si ngốc nhìn theo chiếc xe máy rời đi, trong đôi mắt lộ ra vẻ không dám tin tưởng……
Mười mấy đại hán đứng xung quanh cũng sợ ngây người.
Trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Khi chiếc xe máy của Lưu Bưu biến mất, bọn họ vẫn còn vẻ mặt si ngốc, sự tình quá đột ngột, thình lình khiến cho thần kinh của đám người cơ hồ không cách nào suy nghĩ, trong đầu mỗi người đều là một mảnh trống rỗng.
Trung niên nam nhân ôm yết hầu của mình, nhìn Lưu Bưu và Trương Dương biến mất trong bóng đêm mờ mịt, đỡ lấy cửa xe đi lên phía trước vài bước, “bồng!” một tiếng, nặng nề ngã trên đất, chân vẫn còn đang vô ý thức giẫy giẫy, hai tay xiết chặt ôm lấy yết hầu mình, đâu tiên là co quắp thân thể, giống như một cái lò xo, sau đó lật lại, đôi mắt mở thật to, dần dần, sao trời càng ngày càng mờ nhạt, vô số hồi ức vui buồn của tuổi thơ đều theo gió thổi mây tan…..
Cái gì là giang hồ?
Cái này, mới là giang hồ chân chính, giang hồ có kim tiền mỹ nữ, giang hồ có quyền thế địa vị, nhưng giang hồ càng có nhiều tử vong cùng chém giết, đằng sau phong quang vô hạn, chính là ẩn dấu từng bước sát khí!
Vô luân là quyền thế thao túng thiên địa hay là hùng bá thiên hạ, chỉ cần mất đi sinh mệnh, cái gì cũng đều biến thành trăng trong nước, hoa trong kính.
Ra ngoài lăn lộn, cuối cùng thì xong đời rồi!
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Trong nháy mắt khi trung niên nam nhân nhắm mắt lại, hắn mới nhìn thấy một đám thủ hạ lao tới……
“Ha ha,***, ta thấy ngươi uy phong, muốn xem có bao nhiêu uy phong, lão Đại chó má gì, còn không phải là một đao giết chết, lại còn ngồi BMW, ngồi BMW thì giỏi lắm a, ngồi BMW thì không sợ cái gì à, còn không phải một đao giết chết….Ha ha….”
Chỉ ba phút, chiếc xe máy của Lưu Bưu đã lái tới phía trên con đê sông, đây là con đường chạy trốn bọn họ đã thiết kế lúc đầu, đám thủ hạ của trung niên nam nhân kia sớm đã lộn xộn rồi, căn bản còn không có phản ứng tới chiếc xe của Lưu Bưu biến mất, đương nhiên, điều này cùng kỹ thuật đi xe của Lưu Bưu có quan hệ rất lớn, ở thành phố C, nếu như Lưu Bưu nói hắn là thần xe đệ nhị, thì không có người nào dám nói đệ nhất, chiếc xe đua 250 phân khối của hắn cảnh sát giao thông nhìn thấy đều giả vờ lảng tránh, nên hoành hoành bá đạo suốt một thời gian dài tại thành phố C.
Hiện tại, Lưu Bưu đúng là rất hăng hái, gần đây bị người ta truy sát giống như chó rơi xuống nước, rốt cục cũng được thở ra một ngụm ác khí.
“Trở về!”
Trương Dương nhẹ nhàng lấy bộ Veston lau sạch sẽ vết máu tràn ngập trên chủy thủ, chủy thủ lại lộ ra ánh kim sáng bóng, lạnh toát.
“Trở về đâu?” Lưu Bưu sửng sốt.
“Quay lại giết!”
Trương Dương nhẹ nhàng thổi đầu nhọn ngon chủy thủ một hơi, tinh quang ánh lên trên mặt, cư nhiên khiến cho người ta có một cảm giác dữ tợn, Lưu Bưu không khỏi rung mình một cái, bất quá, với tên Lưu Bưu chỉ sợ thiên hạ không loạn này lập tức bị lời nói của Trương Dương làm cho nhiệt huyết phấn chấn hẳn lên.
“Được được, dứt khoát hôm nay phải giết một trận thống khoái, con bà nó…Đúng rồi, lần nay chúng ta giết ai? Chúng có phải chuẩn bị hay không?” Lưu Bưu mặc dù điên cuồng ngang ngược, nhưng cũng không phải hạng người lỗ mãng, không khỏi có chút lo lắng nói.
“Không cần lo lắng, giết tên tóc vàng là ngoài ý muốn, chúng ta ngoài ý muốn thì bọn chúng càng bất ngờ, tựa hồ thân phận tên tóc vàng kia rất quan trọng, nếu không, thi thể sẽ không đặt trong xe BMW, bọn họ lúc ấy căn bản không nghĩ đến chúng ta lại chơi một đòn hồi mã thương!”
“Phần lớn thủ hạ của hắn đều đã rời đi truy đuổi chúng ta, mỗi người đều dựa theo lẽ thường suy đoán chúng ta khẳng định đang càng chạy càng xa, thậm chí cho rằng chúng ta sẽ chạy khỏi tỉnh thành, căn bản sẽ không nghĩ đến chúng ta lại trốn ở trong siêu thị bán buôn, ta lựa chọn quay lại chém giết Liêu ca kia chính là nghĩ đến khả năng này, bọn chúng căn bản sẽ không nghĩ đến, vì thế, chúng ta có thể thuận lợi đào tẩu, dù sao, người bị giết chết là lão Đại của bọn chúng, sự kinh ngạc trong nháy mắt của bọn chúng đủ để chúng ta đào tẩu….”
“Vậy vậy…..Vậy bây giờ?” Lưu Bưu kinh ngạc nhìn Trương Dương, hắn từ trước tới giờ chưa từng suy nghĩ sâu xa như vậy, hắn hiện tại đối với Trương Dương chỉ có một sự tín nhiệm mù quáng, loại tín nhiệm này được xây dựng trên mỗi lần thành công của Trương Dương.
“Hiện tại, cái chết của Liêu ca khiến cho bọn chúng hoàn toàn hỗn loạn, ít nhất, vài phút sau khi hắn chết, bọn chúng sẽ từ thần kinh khẩn trương đến thương tâm, thậm chí lo sợ, sau đó chờ đợi tin tức, rắn không có đầu thì không có nguy hại, ta có thể khẳng định, hiện tại bọn chúng phần lớn đều đang gọi điện thoại, thứ nhất, là vì thông báo cho một vài thủ hạ của Liêu ca, thứ hai, là vì cướp đoạt địa bàn Liêu ca để lại, thứ ba, cũng là quan trọng nhất, bọn chúng khẳng định còn có người đang chờ đợi chỉ thị của Mãi Mãi Đề! Ta nghĩ, chúng ta hiện tại đi căn bản không có chút chuẩn bị nào.”
“Vậy lần này giết ai?”
“Giết kẻ cùng Liêu ca nói chuyện, hắn hẳn là trợ thủ đắc lực nhất của Liêu ca, chỉ cần giết chết hắn, chúng ở tỉnh thành này ít nhất hai ngày là sẽ an toàn!”
/484
|