"!"
Cường giả trung niên quỵ mạnh xuống đất.
Không thể nghi ngờ, đây là một người trẻ tuổi rất đáng sợ, hắn có ý chí lực rất kiên cường.
Thời gian và không gian đều như ngừng lại.
Vẻ khiếp sợ hiện trên mặt mỗi người.
Phía sau A Trạch là một cường giả đang quỳ rạp dưới đất, mở trừng trừng đôi mắt. Một cường giả chết không nhắm mắt! Dường như việc giết một cường giả căn bản chẳng có gì đáng để tự hào cả. Trên thực tế, bất kể là trong mắt Trương Dương hay là Tiểu Lý Tử đều không để đám cường giả trong lòng. Đó là sự tin tưởng mà bọn hắn từ lúc trở thành cường giả sau nhiều thắng lợi thu được.
Chương Cát Tường cùng một cường giả kia đều nhận ra thanh niên kia rõ ràng mới đột phá cảnh giới cường giả, căn bản không thể so sánh với nam nhân trung niên kia được. Vậy mà một cường giả mới vừa bị người ta khinh thị lại có thể xử lý một lão cường giả trăm tuổi một cách dễ dàng.
Không thể không nói, thanh niên này có sự quyết đoán vô cùng. Sẵn sàng "tráng sĩ chặt tay", vì giết chết đối thủ mà hắn chọn để cánh tay trọng thương, dùng cánh tay và xương để kẹp lấy thanh trường thương linh động kia. Sau đó hắn nắm bắt cơ hội dùng vũ khí khiến cho đối thủ phải buông vũ khí. Cuối cùng hắn lại làm một chuyện không ai ngờ đến đó là dùng vũ khí của đối thủ để đánh gục đối thủ. Điều này nằm ngoài dự kiến của mọi người….
Tất cả đều có vẻ khó mà tin được!
Màn đêm âm u giờ nằm dưới áp lực càng thêm yên ắng, thậm chí có chút lạnh lẽo.
Tình thế xoay chuyển quá đột ngột. Chỉ chưa đầy 10 phút mà bên Chương Cát Tường đã tổn thất mất một cường giả và một cao thủ vô hạn tiếp cận cường giả. Giờ chỉ còn có 2 cường giả.
Mà bên Trương Dương lại còn 3 cường giả cùng với 1 cao thủ vô hạn tiếp cận cường giả. Mặc dù A Trạch bị thương, nhưng một chút vết thương kia với cường giả căn bản không đáng kể.
Số lượng đông hơn, bên Trương Dương đã đạt được quyền chủ động tuyệt đối.
Thời gian cứ như dừng lại.
Mọi người đều đang tự suy tính.
Chính là trong lúc Trương Dương và Lưu Bưu đang suy tư, A Trạch có phương thức chiến đấu máu me nhất bọn, Lưu Bưu thì điên cuồng nhất, Trương Dương là bình tĩnh nhất. Còn về phần Tiểu Lý Tử thì cơ hội thể hiện vốn không nhiều, nên lần này đến phiên hắn…
"Ngươi là của ta" Tiểu Lý Tử vẻ mặt quái dị bước lên, ngón tay chỉ về cường giả đứng bên người Chương Cát Tường, thái độ vô cùng ương ngạnh.
Hiện tại thì đúng là Tiểu Lý Tử có cơ sở để càn rỡ như vậy, vì bọn họ giờ đã chiếm thượng phong tuyệt đối.
"Hừ!" Trung niên nhân kia hừ mạnh một tiếng rồi cũng bước lên. Đột nhiên trong không khí dường như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt lên vậy!
"Ya!!!"
Tiểu Lý Tử hét lên một tiếng, chân khí của hai người gặp nhau trên không trung. "Bùm!" một tiếng, sinh ra chấn động trong không khí, cây cối hoa cỏ xung quanh đều bị sóng gợn sinh ra đập cho dập nát.
Chương Cát Tường cùng Trương Dương, A Trạch, Lưu Bưu đều lùi lại phía sau vài bước, để tạo chỗ trống cho cuộc chiến. Phía sau vốn là một vườn hoa đặc sắc giờ đã bị trận chiến biến thành một đống hỗn độn. Hơn nữa vừa rồi kình khí của 2 người va chạm vào nhau còn tạo thành một cơn lốc tàn phá xung quanh.
Khí thế thật sắc bén! Trương Dương âm thầm kinh hãi!
Rõ ràng cường giả này còn lợi hại hơn người lúc đầu.
"Đến đây đi!" Trên khuôn mặt ngăm đen của trung niên gầy yếu nổi lên một luồng khí thể màu xanh. Thân thể hắn từ từ hướng phía Tiểu Lý Tử mà bức bách tới. Mỗi bước đi của hắn đều khiến người ta có cảm giác như mặt đất đang chấn động, bụi mù tràn ngập. Cả người hắn dường như cũng bị bụi mù bao phủ xung quanh. Trong bóng đêm, cường giả này tựa như một đầu mãnh thú khổng lồ, vô cùng dữ tợn.
Hiển nhiên cường giả này càng trầm ổn. Hắn chuẩn bị đánh một cách chắc chắn, vì bản thân tạo nên một lĩnh vực thích hợp cho mình chiến đấu. Bạn đang xem tại
/544
|