"Các em không cần lo lắng, anh sẽ không để cho các em bị thương tổn!" Ánh mắt Trương Dương nhìn lướt qua cả 4 cô gái, giọng nói kiên định vô cùng.
"Ừ!" Liễu Ám rốt cuộc là chưa từng thấy qua thái độ đó, lệ rơi đầy mặt không ngừng gật đầu.
"Trương Dương, em tin tưởng anh!" Vương Yến dường như không quan tâm lắm đến sự nguy hiểm …
Đỗ Tuyết cùng Tiêu Di Nhiên nhìn nhau sau đó đều đưa mắt nhìn Trương Dương, khe khẽ gật đầu…
Trong 4 người, sợ hãi nhất chính là Liễu Ám. Có vẻ không để ý nhất là Vương Yến, lạnh nhạt nhất là Đỗ Tuyết. Chỉ có Tiêu Di Nhiên là có vẻ hơi chút mất mát, nhìn thoáng qua Trương Dương sau đó cúi đầu nhìn mũi chân, không biết là đang nghĩ cái gì… Đương nhiên lúc này thì Trương Dương cũng không thể bận tâm đến suy nghĩ trong lòng ai được.
"Mạch Phi, ngươi là kẻ thông minh, chúng ta cần nói chuyện…" Ánh mắt sắc bén của Trương Dương nhìn lên tầng 4, nói vào trong di động.
"Ha ha, có cái gì cần nói đây?" Mạch Phi có hứng thú hỏi.
"Đỗ Tuyết có được tài sản cả chục tỷ, mà Vương Yến là người thừa kế duy nhất hợp pháp của Yến gia, tài sản cỡ trăm tỷ. Ta đây mặc dù không nhiều tiền nhưng tổng tài sản cũng khoảng 10 tỷ Nhân dân tệ. Ta nghĩ bọn ta hẳn là có thể thỏa mãn được yêu cầu nào đó của ngươi" Giọng Trương Dương từ tốn nói từng chữ, tràn ngập sức mê hoặc. Lúc này Trương Dương đã dùng tới sự kết hợp của "Tiên đạo mạn mạn" chân khí và sách lược Tâm lý học. Chỉ cần Mạch Phi tâm động, Trương Dương lập tức có thể giết chết hắn tại chỗ.
"Ha ha ha...... Trương Dương… Ngươi lại đi dùng tiền tài quyền thế để hấp dẫn ta…Xem ra, ta có lẽ nên nói cho ngươi biết ta là ai."
"Ngươi là ai?" Đồng tử trong mắt Trương Dương co lại.
"Ta còn có một cái tên, gọi là Mạch Địch Văn, nhớ chứ?" Mạch Phi cười to nói.
"Mạch Địch Văn......" Trương Dương nhíu mày, cái tên này mặc dù có chút quen thuộc, nhưng bên trong trí nhớ của hắn không hề có tư liệu gì về cái tên này. Mình khi nào lại cùng một người tên là Mạch Địch Văn kết thù?
Trương Dương vắt hết óc nghĩ nhưng không có kết quả. Chẳng qua, cái tên này hình như có chút quen thuộc.
"Ngươi là Mạch Địch Văn?"
Đột nhiên, Đỗ Tuyết kêu lên. Trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi vô cùng. Trương Dương cách xa Đỗ Tuyết nhất, hơn 100m. Nhưng dù xa thế mà Trương Dương vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, có thể thấy được nỗi sợ của Đỗ Tuyết lớn đến mức nào.
"Đúng vậy, ta là Mạch Địch Văn, là bạn của bạn trai ngươi" Mạch Phi ở trên tầng 4 cười to, sau đó hắn vứt cả tai nghe lẫn điện thoại đi. Bạn đang xem tại
/544
|