Lưu Bưu mặc âu phục đen, đeo cà- vạt màu vàng, giày da bóng lộn, cưỡi một chiếc xe đạp cũ nát, phóng như bay với vận tốc ngoài 50 km/h trên quốc lộ đang làm dở rơm rạ còn ngổn ngang ven đường
12 phút sau, hắn đã gần tới đích.
"Răng rắc!" Một tiếng vang lên, xe đạp đã đứt xích.
"!" Lưu Bưu đem xe đạp vứt vào ven đường, bước đi hướng về phía mục tiêu, hiện tại thời gian khẩn cấp, hơn mười người nữa vẫn đang chờ hắn ở ngoài kia.
"Này này, huynh đệ, đám chó nhà ngươi đâu rồi?" Lưu Bưu nắm lấy bả vai một lão nông đang vác cuốc. Lão nông này vừa từ một cái sân đi ra, Lưu Bưu nhớ rõ ràng nhà này có một con chó vàng rất to lớn và hung hãn, lúc đó là con đầu tiên đuổi theo Lưu Bưu. Chính vì vậy, mục tiêu đầu tiên của Lưu Bưu chính là chỗ này.
"Để làm gì?" Lão nông thiếu chút nữa bị Lưu Bưu đẩy ngã, tức giận nói.
"Ta đến mua chó của nhà lão!"
"Ta nói bán chó khi nào vây?" Lão nông liếc mắt nhìn Lưu Bưu một cái rồi tiếp tục bước đi.
"Ra giá đi. Ta muốn mua con chó vàng to của nhà lão, bao tiền?" Lưu Bưu không hề buông tay.
"Ta không bán!" Lão nông không thèm đôi co cùng Lưu Bưu. Lão cảm thấy tên này giống như bị bệnh thần kinh vậy, lại còn nhìn cao to, tốt nhất là lão nên chuồn cho lành.
"Một con chó 1000 đồng, ta trả tiền trước, lão có bán không?" Lưu Bưu lôi ra một xập tiền mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
"1000 đồng một con chó?" Lão nông vốn đang dùng sức dứt người đi xa lập tức dừng lại. Mắt lão mở to nhìn chằm chằm xấp tiền mặt của Lưu Bưu, hai mắt gần như biến thành màu vàng. Phải biết rằng một con chó ở quê bán cùng lắm được 200 đồng, hiện tại thằng ngốc này trả 1000, thực sự làm cho lão đâm hoài nghi.
"Nhanh!" Lưu Bưu đếm mười tờ nhân dân tệ mới tinh giúi vào tay lão nông.
Lão nông đưa đôi tay thô ráp sần sủi run rẩy cầm, kiểm tra kỹ thật giả dưới ánh mặt trời xong, lập tức vác cuốc dẫn hắn vào trong sân…
"Bốp"
Một trận kêu gào thảm thiết vang lên sau đó là tiếng thở đứt quãng. Lưu Bưu nhìn thấy lão nông kéo một cái xác con chó vàng đi ra ngoài. Đầu con chó đầm đìa máu tươi cùng với lông bết máu. Trên cổ nó vẫn còn buộc một cái dây xích.
Rõ ràng là con chó đã bị lão nông dùng cuốc đánh chết. Trên cái cuốc vẫn còn đầm đìa máu tươi, nhìn vô cùng khủng bố!
"Chết rồi, chết rồi… Ha ha, con chó này luôn cắn người. Cậu xem, lão đều là dùng vòng đai sắt để xích nó…" Lão nông vẻ mặt cười xiểm nịnh.
"Tốt lắm, ha ha. Nhìn xem mày còn dám cắn Bưu đại gia ta không!" Lưu Bưu ngửa mặt lên trời cười điên dại, lại còn co chân đá xác con chó một cú.
"Giờ… Bưu đại gia, lão còn có 3 con chó nhỏ nữa, cậu có muốn mua hết không?"
"A…"
Lưu Bưu nhìn cái cuốc đẫm máu và lão nông vẻ mặt đầy sát khí mà không khỏi sững người. Lúc này mới phát hiện lão nông kia giờ như đao phủ, chỉ cần Lưu Bưu mở miệng cái là mấy con chó nhỏ đều khó mà thoát khỏi số phận đen đủi.
"Giá cả có thể rẻ hơn chút" Lão nông cúi đầu khom lưng nói. Bạn đang xem tại
/544
|