Đồ Thần Chi Lộ

Chương 416: Chuẩn bị cho chiến tranh

/544


Vấn đề về giá quặng sắt và thép, Trương Dương rất khó hiểu.

Thông qua những giao dịch gần đây tìm được trên truyenfull.vn, Trương Dương cảm thấy như lọt vào sương mù. Trương Dương mặc dù kế thừa một ít ký ức tinh anh. Nhưng Trương Dương dù sao cũng là một người, kinh tế liên quan đến cả thế giới Trương Dương không thể nào đoán định được quy luật, chỉ có thể thông qua mấy vấn đề về kinh tế mà phân tích.

Đột nhiên Trương Dương cảm thấy nhớ Tiểu hòa thượng.

Nếu có Tiểu hòa thượng thì với năng lực của hắn, có thể chỉ cần mấy phút là tra ra được căn nguyên giá cả việc quặng sắt và thép tăng cao.

Có thể khẳng định sau lưng việc này có một bàn tay đen rất lớn.

Nếu như không ai giở trò thì quặng sắt không thể nào tăng giá với tốc độ chóng mặt như vậy, điều này ngược hẳn quy luật thị trường kinh tế.

Xem ra vấn đề này chỉ có thể giao cho Mao Nhân Quốc.

Dù sao quặng sắt tăng giá sẽ ngăn cản sự phát triển của gia tộc Mao thị.

Mao Nhân Quốc hẹn hắn ăn tối nhưng Trương Dương đã từ chối. Đối với tuổi như Trương Dương, hắn không quen vừa ăn vừa nói chuyện.

Hoa viên Hương Tạ.

Đây là một biệt thự xa hoa trong tỉnh hội, ở nơi này có hàng loạt các biệt thự xa hoa hình thành một quần thể đắt tiền.

Trương Dương không gọi xe, cũng không mang vệ sĩ theo mà ngồi xe taxi đi đến nơi này.

Đi trên bờ hồ nhân tạo hình trăng, nhìn ánh sao trong hồ, Trương Dương không khỏi khâm phục người thiết kế nơi này. Không thể nghi ngờ nhà thiết kế đã phối hợp phong cách phương Tây và phương Đông một cách hoàn hảo. Ở đây vừa có thể cảm nhận được sự trống trải, thoáng mát, vừa cảm nhận được phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc. Khó trách nơi này khá nhỏ mà lại thành khu biệt thự đắt tiền nhất tỉnh hội, trong ba năm giá nhà nơi này tăng đến ba lần. Đương nhiên điều này có quan hệ đến chính sách không cho phép xây dựng các khu biệt thự của chính phủ.

Mao phủ, nhà số hai tám khu Đông.

Đây là một căn biệt thự ba tầng, có diện tích khoảng hơn sáu trăm mét vuông, phía trước có một bể bơi rộng hơn năm mét, dùng đá lát xung quanh, bên trên là các lan can màu trắng, thoạt nhìn trông rất khí thế lại nhẹ nhàng.

Cánh cổng rất lớn, từ trên lan can có thể thấy một con chó cao lớn đi dò xét xung quanh, đôi mắt tỏa ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

Con chó này thấy Trương Dương đi đến gần cổng cũng không sủa, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm Trương Dương. Hiển nhiên con chó này đã được huấn luyện nghiêm ngặt.

"Mao ca, tôi ở trước cửa" Trương Dương gọi điện thoại.

"A... ha ha... sao im ắng như vậy chứ, đến rồi à, lập tức xuống ngay" Mao Nhân Quốc vẫn nhiệt tình như vậy.

Không đến ba giây Mao Nhân Quốc mặc một bộ quần áo màu trắng đi ra, tự mình mở cổng cho Trương Dương. Con chó thấy Mao Nhân Quốc đi ra như biết Trương Dương là khách nên tránh sang bên.

Cổng mở, từ xa xa không thấy gì nhưng đi vào nhìn cảnh vật xung quanh, Trương Dương không khỏi thừ người.

Đây là Mao Nhân Quốc sao?

Đầu được chải vuốt cẩn thận.

Bộ quần áo trên người tuy không thấy thương hiệu, nhưng với kinh nghiệm làm việc ở Quý tộc thành, Trương Dương tin rằng đây tuyệt đối là hàng cực phẩm. Từ chất liệu và độ khéo tay của người thợ cũng có thể đoán được giá trị đắt tiền của bộ quần áo này.

"Lão đệ, cậu rốt cuộc đã đến gặp tôi" Mao Nhân Quốc rất kích động.

Trương Dương ngơ ngác nhìn mặt Mao Nhân Quốc. Đó là một khuôn mặt được chăm sóc rất kỹ, mặt hồng hào, có thể dùng từ hồng quang để hình dung. Hơn nữa lúc bắt tay Trương Dương thấy mấy chiếc nhẫn đầy kim cương. Đương nhiên quan trọng nhất là cái bụng bia của Mao Nhân Quốc đã biến mất, thoạt nhìn như trẻ hơn năm đến mười tuổi.

"Hắc hắc, lão đệ đừng kinh ngạc, đây đều là công lao của cậu. Người sau khi mất đi có mang được gì đâu cơ chứ, cần gì phải tự làm khổ mình. Hơn nữa tiền tài là vật ngoài thân, buôn bán là kiếm được. Lại đây, cậu xem, tôi mua một chiếc xe Ferrari, hay là chúng ta cùng nhau lái xe. Đúng, tôi gọi một người xuống nữa...." Mao Nhân Quốc kéo Trương Dương, không hề cảm thấy xa lạ, giống như bạn bè nhiều năm không gặp.

"Ha ha, không được, không được, lần sau đi. Tối nay tôi phải về thành phố C. Mao ca, thấy anh vui vẻ như vậy, anh càng lúc càng trẻ. Lão ca, đây là lá trà mà tôi mang cho anh, rất được đó"

"Ừ ừ, cảm ơn lão đệ, như vậy để lần sau đi. Nhất định phải ngồi xe với tôi, ai, trước kia tôi thật hồ đồ, không biết trên đời còn có nhiều niềm vui như vậy. May là quen được lão đệ"

Mao Nhân Quốc than thở, vẻ mặt vui mừng. Trương Dương thấy vậy không khỏi đổ mồ hôi. Xem ra lão già này đang đón mùa xuân thứ hai, mà kẻ gây tội ác chính là hắn.

Thế giới này thiếu đi một thương gia chân thật, thêm một người có tiền xa đọa.


/544

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status