Tốc độ tháo súng cực nhanh của Cơ Ca làm cho mọi người khiếp sợ. Kỹ xảo đó chỉ có thể thấy trên TV. Không ngờ rằng trong cuộc sống lại có người tài giỏi như vậy.
Súng, dùng đến trình độ như Cơ Ca đã không phải là chơi, mà là một loại nghệ thuật, một loại kỹ xảo.
Đó là kỹ xảo và nghệ thuật kết hợp mà đạt đến cảnh giới. Giống như đánh bạc vậy, không có bao nhiêu người có thể kết hợp kỹ thuật chơi bài và đánh bài. Khi một người có thể mê hoặc mắt người khác, biến ván bài thành biểu diễn nghệ thuật, như vậy đó mới là Đổ thần chân chính.
Cơ Ca mặc dù thua, nhưng mấy trăm người ở đây đều không dám xem thường hắn.
Huống chi có thể thua trong tay Đao Ca, thua cũng vinh dự.
"Chỉ cần mày đồng ý đánh cuộc. Như vậy tao hiển nhiên sẽ cho mày biết thế nào mới là cảnh giới chơi súng cao nhất" Trương Dương cười nhạt nói.
"Cảnh giới tối cao?" Cơ Ca cười lạnh.
"Đương nhiên, cảnh giới tối cao" Giọng nói của Trương Dương tràn ngập sự tự tin.
"Được, mày đã có dũng khí nói cảnh giới cao nhất của súng. Tao hôm nay cũng dám chơi. Nơi này có mấy trăm huynh đệ, nếu như tao thua, A Cơ tao cả đời này đều là tiểu đệ của Đao Ca, trung thành với Đao Ca, vĩnh viễn không đổi ý. Nếu sai lời, ngũ lôi oanh đỉnh, họa năm đời"
Cơ Ca bất ngờ đứng lên, một cỗ khí thế vô cùng cường đại phát ra. Khí thế này phát ra từ thực lực đối với súng của hắn. Cơ Ca thề độc làm tất cả mọi người biến sắc. Bởi vì Cơ Ca không chỉ mang mình ra thề, còn mang năm đời của gia tộc ra thề. Mặc dù chỉ là một lời thề, nhưng điều này đối với một nhân vật giang hồ mà nói quả thực khó tin. Phải biết rằng họa không bao giờ rơi vào người nhà. Từ điểm này có thể thấy Cơ Ca đã quyết tâm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/544
|