Lấy bất biến ứng vạn biến!
Rất nhanh, Trương Dương hạ quyết tâm, hiện tại nói nhiều một câu cũng sợ sẽ lộ ra sơ hở. Dù sao, Đỗ Tuyết cũng học cùng hắn khá lâu, quen nhau cũng khá thân, chỉ sơ hở một chút cũng sẽ bị nhận ra.
Biện pháp duy nhất chính là thủy chung không thừa nhận.
Đương nhiên, Trương Dương bản thân không biết, trong tiềm thức của hắn đã bài xích cô gái này. Lúc đầu cũng có chút thích thú, nhưng sau đó bị tâm cơ thâm trầm của cô gái này mà sinh ra chán ghét. Hiện tại tuy Trương Dương đối với Đỗ Tuyết có chút đồng tình đáng thương, nhưng vẫn có cảm giác chán ghét cùng bài xích.
Trương Dương là một nam nhân bảo thủ, tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho loại phụ nữ ăn chơi trên con thuyền này.
Vô luận là vì cuộc sống hay là vì cái gì khác, xuất hiện trên con thuyền này biểu thị cho sự sa đọa về thể chất lẫn tâm hồn…
Nhìn thấy gương mặt ướt sũng trong gương, Trương Dương chân mày giật giật, đột nhiên trong lúc đó, hắn nghĩ tới Lữ Phi mà Đỗ Tuyết rất yêu, nếu Lữ Phi không đi vào tà đạo, hoặc nói Lữ Phi không chết, Đỗ Tuyết làm sao mà lại lưu lạc đến nơi này?
Lữ Phi, một thiên tài cứ như một ngôi sao băng, chỉ để lại ấn tượng trong một vài người, ai lại nhớ một nam nhân yêu mị như vậy?
Lữ Phi, Nhiệt Địch Lực con của Mãi Mãi Đề, Tá Tá Mộc đội trưởng Thần Phong cảm tử đội, còn có cha con sát thủ kia, ai mà không phải là thiên tài?
Trong một thoáng, Trương Dương đột nhiên phát hiện một sự thật kỳ quái, thiên tài thường hay chết yểu so với người bình thường…
Vì sao lại như vậy? Truyện được copy tại
/544
|