"Cười khúc khích…"
Tiêu Di Nhiên nhìn thấy cái tướng nghiêm chỉnh cẩn trọng của Trương Dương, nhịn không được liền cười một cái.
Cô ta phát hiện ra, cái tên Trương Dương thanh danh xấu xa kia mặc dù có chút bỉ ổi, nhưng cũng có lúc rất là khả ái.
Đồng thời, Tiêu Di Nhiên đối với cái loại thiếu niên bỉ ổi này lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác này không cách nào hình dung được, vừa tò mò, vừa kích thích, thậm chí còn cảm thấy vinh hạnh trong lòng.
Sau khi nhìn thấy mấy trăm tấm hình của Trương Dương, Tiêu Di Nhiên không hiểu sao lại có chút cảm động.
Bởi vì, bao nhiêu tấm hình đó không phải trong một ngày chụp được, mà là những tấm hình có được trong ba năm trường. Sinh hoạt từ năm thứ nhất tới năm thứ ba không gì không có.
Mấy tấm hình này cơ hồ bao gồm mọi sinh hoạt tập quán của Tiêu Di Nhiên. Đối với sinh viên năm thứ tư Tiêu Di Nhiên mà nói, càng có vẻ rất trân quý.
Không có cô gái nào không hy vọng mình được người khác chú ý tới, Tiêu Di Nhiên cũng không ngoại lệ.
Tiêu Di Nhiên thủy chung đối với Trương Dương tràn đầy phẫn hận, nhưng sau khi tiếp xúc với Trương Dương vài lần lại phát hiện ra, Trương Dương mặc dù bỉ ổi, nhưng lại cũng không phải xấu xa như bản thân tưởng tượng.
Về nhiều phương diện, hắn vẫn còn giữ được bản tính chất phác vốn có của một sinh viên…
"Cười cái gì?" Trương Dương đối với bất kỳ cử động nào của Tiêu Di Nhiên đều có một loại cảm giác kinh hãi hoảng sợ. Hắn tự nhiên là không thể nào hiểu được tâm tư bên trong trăm thay ngàn đổi của một cô gái.
"Không có gì… mấy cái hình này ngươi chụp đã lâu rồi à?"
"Ài… ta lập tức xóa ngay…" Trương Dương lập tức cầm lấy con chuột
/544
|