"Trên thuyền trừ dầu thô, còn gì nữa?" Thuyền trưởng được dẫn ra, Trương Dương cầm bản thiết kế tàu trong tay, hai mắt thâm thúy nhìn thuyền trưởng chằm chằm.
"Không có gì!"
Thuyền trưởng mặc dù nói rất kiên quyết, nhưng trong mắt thoáng có sự bối rối lóe lên rồi biến mất ngay. Trương Dương thấy thế thì càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
"Ừm, nếu đã không có gì, vậy đi cùng ta xem" Trương Dương trong mắt toát lên ý cười, cái tên to xác giống như con gấu kia thực sự không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của hắn, ý chí của hắn thật sự rất yếu đuối.
Trương Dương bảo Kindness Bull dẫn một đám hải tặc cùng với thuyền trưởng đi vào khoang bắt đầu tìm kiếm.
Lần này, việc tìm kiếm vô cùng cẩn thận. Mỗi lần tìm đến một chỗ nào đó, Trương Dương đang đứng cạnh thuyền trưởng khẽ lùi về sau một chút, hắn vẫn luôn theo dõi ánh mắt của thuyền trưởng.
Hai mắt là cửa sổ tâm hồn, ngôn ngữ của ánh mắt cũng là một ngôn ngữ chủ yếu của con người. Nhìn vào hai mắt con người có thể biết được giờ phút này hắn đang suy nghĩ điều gì. Đó là lý do tại sao trong tâm lý học có một "tiểu xảo" nho nhỏ, đối với mục tiêu nói: " nhìn vào mắt tôi đi", lúc này nếu đối phương nói thật thì sẽ dùng ánh mắt khiêu khích đáp lễ lại, ngược lại nếu có gì giấu diếm ánh mắt sẽ có ít nhiều không tự nhiên, hoặc không dám đưa mắt nhìn, lảng tránh trả lời.
Bất kể là thôi miên hay là tâm lý trị liệu, hai mắt chính là của vào trực tiếp quan trọng, không thể phủ nhật được!
Bất ngờ!
Thuyền trưởng bỗng mắt khẽ giật một cái.
Trương Dương lập tức nhìn theo ánh mắt thuyền trưởng, chỉ thấy một hải tặc đang kiểm tra một cái rương gỗ nhỏ. Cái rương gỗ chỉ đựng quần áo, bọn hải tặc đã kiểm tra cẩn thận nhưng không phát hiện được gì.
"Chậm đã"
Trương Dương cảm giác được trái tim thuyền trưởng đạp mạnh hẳn, liền bảo bọn hải tặc dừng lại, từ từ đi đến bên chiếc rương gỗ cẩn thận kiểm tra bên trong, gần như mỗi một chiếc áo chiếc quân đều sờ qua một lượt nhưng không thu hoạch được gì. Trương Dương không khổi nhíu mày nhìn về phía thuyền trưởng, trong nháy mắt Trương Dương thấy được khóe miệng tên này xuất hiện một nụ cười nhạo.
Đúng vậy, chính là cười nhạo.
Vì sao hắn lại cười nhạo?
Vì sao?
Rõ ràng, bắt thuyền trưởng tự nói ra là không có khả năng. Trương Dương có thể khẳng định thứ cất giấu trên thuyền rất quan trọng, đến mức thuyền trưởng có thể sẵn sàng trả giá bằng cả tính mạng của mình. Bằng không thì lúc đầu trả lời giọng điệu hắn ta sẽ không kiên quyết như vậy.
Cho dù một người có mềm yếu thế nào, một khi đã quyết tâm không thể lùi bước nữa thì lúc này ý chí so với những người kiên cường còn cố chấp hơn, đây là một hiện tượng nghịch hướng tâm lý điển hình.
"Cứ từ từ tìm, cái chúng ta có chính là thời gian!"
Trương Dương kiếm một cái ghế xuống, từ từ nhâm nhi một tách cà phê, còn tên thuyền trưởng vẫn đầy vể tự nhiên nhưng không có gì hổ thẹn với lương tâm cả.
Tìm kiếm từng chút một trong phòng. Trên thực tế, mấy cái phòng này ngay từ lúc đầu hải tặc khống chế tàu chở dầu đã tìm qua rồi.
Bây giờ thực sự không phải là tìm kiếm đầu mối, mà là một hồi đấu tâm lý.
Đây là một hồi chiến tranh không thấy khói súng.
Đương nhiên thuyền trưởng không biết là mọi biểu hiện cười nhạo của hắn đều bị Trương Dương để ý tới. Hắn đang ghi lại từng biểu hiện biến hóa để tính toán ra tâm lý của thuyền trưởng.
Đây là sự kết hợp giữa tâm lý học và tính toán vô cùng phức tạp, nội tâm của một người vô tình hay cố ý sẽ từ vẻ mặt mà tiết lộ ra.
"Đem bức tranh kia lại đây!"
Trương Dương vẫn đang trầm mặc nãy giờ đột nhiên mở miệng nói, chỉ vào một bức tranh đang treo trên tường. Trong nháy mắt, Trương Dương lại thấy trái tim thuyền trưởng đập một cách kịch liệt.
"Kịch!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Bức tranh sơn dầu được Lưu Bưu mang tới, đột nhiên Lưu Bưu không cản thận khiến bức tranh rơi xuống đất, khung tranh cũng hơi long ra, Trương Dương thấy rõ vẻ đau lòng trong mắt thuyền trưởng.
"Ha ha ha, không cần tìm nữa!"
Trương Dương bất ngờ cười ha ha, cùng Lưu Bưu vỗ tay vào nhau chúc mừng. Thấy vậy đám hải tặc đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đây là một chiêu cố ý của Trương Dương, Trương Dương tin tưởng nếu thực sự có thứ gì quý giá thì hơn phân nửa là sẽ giấu ở trong phòng ngủ của thuyền trưởng. Tại lúc tìm được phòng ngủ của thuyền trưởng, Trương Dương đã cùng Lưu Bưu phối hợp, cố ý làm rơi bức tranh.
"Thuyền trưởng, cám ơn ngươi đã nhắc nhở, nếu không có ngươi nhắc nhở, chắc ta còn không thể biết trên tàu nãy mỗi món đồ trang trí đều là các cổ vật, ha ha"
Trương Dương đi đến bên chiếc bàn, trên đó có một chiếc khung ản rất tinh xảo bằng vang, bên trong là ảnh chụp ba người nhà thuyền trưởng. Trương Dương nhẹ nhàng đem bức ảnh gỡ ra khỏi khung, khẽ vuột ve khung ảnh, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn, tại phía sau bức ảnh có một loạt chữ cổ của Ả Rập.
Giờ đây, bọn họ đã phát tại, thực sự phát tài.
Chiếc tàu này mặc dù vận chuyển dầu khô, sự thực nghiệp vụ chủ yếu là buôn lậu đồ cổ tới Trung Đông.
Nhìn Trương Dương cầm chiếc khung ảnh tinh xảo kia, vẻ mặt thuyền trưởng trắng bệch, hắn biết là mọi chuyện đã bại lộ hệt, nếu việc này lộ ra, hậu quả thật sự to lớn…
"Thuyền trưởng, ta nghĩ sự tình không chỉ đơn giản như vậy. Ồ, con gái ngươi rất đẹp, vợ ngươi cũng vậy…" Trương Dương cầm bức ảnh đang đặt trên bàn lên xem, từ thời gian mà nhìn có thể thấy bức ảnh này chụp chưa đầy nửa năm.
"Ngươi muốn làm gì?" Thuyền trưởng vẻ mặt phẫn nộ, đột nhiên lao về phía Trương Dương, hai tay vung lên muốn đoạt bức ảnh kia.
"Bụp!" một tiếng vang lên, một quyền của Lưu Bưu đã đánh trúng bụng thuyền trưởng, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt méo mó đau khổ, mồ hôi trên trán toán ra như tắm.
"Có nói không? Ta nghĩ, chúng ta đã có được tiền chuộc, bây giờ thừa sức thuê một sát thủ bay đến Pháp để…" Trương Dương trên mặt biểu hiện một nụ cười âm lãnh.
"Ngươi, ngươi dám…" Thuyền trưởng đang bò trên mặt đất giận run người, "Ha ha ha, vì sao ta lại không dám? Ta nghĩ, hầu hết các món đồ này đều là của Iraq, các ngươi dám đem đồ cổ này cảu Iraq trộm đi, ta vì sao lại không thể giết vợ ngươi được? Đều là việc vi phạm pháp luật, nhưng hậu quả các ngươi gây ra lớn hơn nhiều. Ta chỉ là làm hại một gia đình nhỏ, còn các ngươi lấy đi các đồ vật mang giá trị văn hóa và tinh thần của cả một quốc gia. Được rồi, cho ngươi mười lăm phút đồng hồ suy nghĩ cho kĩ đi!"
"Ta thực sự không còn bí mật gì giấu cả".
Trương Dương "hừ" mạnh một tiếng, phất tay đi ra ngoài, trên tay hắn vẫn cầm bức ảnh kia.
Thời gian từ từ trôi qua, gió biển thổi qua mặt đột nhiên thấy có chút lạnh. Trương Dương nhìn mặt biển đang phẳng lặng như tấm kính mà tâm tư hắn lại tự thủy triêu dâng. Từ lúc bỏ chạy trối chết đến giờ đã hơn nửa năm trôi qua, tất cả tựa như vừa xảy ra hôm qua. Nhiệt Địch Lực không cam lòng, Tiêu Viễn Hành bi tráng, Đao Ca nghĩa khí, Tướng Quân uy phong, còn có mấy cô gái tuyệt mỹ, tất cả đều như hiện lên trước mắt….
"Trương Dương, ngươi thực sự cho rằng hắn vẫn còn bí mật đang giấu?"
"Đúng, nếu tên người sinh hóa kia không đến, còn có thể nói là không. Nhưng nếu tên người sinh hóa đã đến thì khẳng định là có. Chỉ sợ là nếu chỉ có mấy đồ cổ này, chắc chắn không thể sủ dụng vũ khí cơ mật quốc gia được. Nên nhớ rằng người sinh hóa tuyệt đối là một loại quân sự cơ mật. Ta đoán rằng đây là một thứ vô cùng quý giá, quân đội vi muốn tránh tai mắt mọi người nên mới phải thông qua con đường buôn lậu để vận chuyển ra ngoài".
"Ta nói" Đúng lúc Trương Dương đang giải thích cho Lưu Bưu thì thuyền trưởng từ trong khoang tàu đi ra, vẻ mặt già nua đi rất nhiều, gần như lúc nào cũng có thể ngã quỵ…
"Tốt lắm, chỉ cần ngươi nói, chúng ta tự nhiên sẽ cho ngươi một cơ hội".
"Ta chỉ hi vọng ngươi để yên cho người thân của ta" Thuyền trưởng thở dài một tiếng thật mạnh.
"Chấp nhận"
Thuyền trưởng hai mắt vô hồn, quay người về phía phòng ngủ. Trương Dương cùng Lưu Bưu đưa mắt nhìn nhau rồi cũng lập tức đuổi theo.
Thuyền trưởng đi vào trong toalet, từ bên trong mang ra một tuyp kem đánh răng lớn. Kem đánh răng có lẽ đã được sử dụng một chút, phía dưới bị bóp bẹp lại.
"Đây là cái gì?" Trương Dương nhận tuyp kem đánh răng, có chút không hiểu. Trên thực tế, mọi đồ vật đều được kiểm tra qua, kể cả kem đánh răng này cũng không ngoại lệ.
"Ta cũng không biết là cái gì, chỉ biết có người trả ta hai trăm ngàn đô la để ta mang thứ này đến Pháp" Thuyền trưởng thở nhẹ một hơi, dường như đã trút được gánh nặng ngàn cân xuống.
"Ai nhờ ngươi mang thứ này đến Pháp?" Trương Dương nhẹ nhàng sở thử kem đánh răng, cảm giác hình như cũng không có gì khác thường, lại hỏi: "Người đã dùng kem đánh răng rồi?".
"Đã dùng, bọn họ nói ta có thể sử dụng một phần ba. Còn về phần người nào nhờ ta mang đi, ta thật sự không biết, một người Pháp đột nhiên tìm đến, đưa cho ta tấm séc hai trăm ngàn đô la sau đó đi ngay".
"Vậy lúc đến Pháp ai sẽ nhận kem đánh răng này?" Trương Dương hỏi.
"Hắn nói đến lúc đó tự khắc có người đến tìm ta" Thuyền trưởng cúi đầu ủ rũ, có lẽ hắn cho rằng mục đích của Trương Dương bắt cóc tàu chở dầu này cũng là vì vậy.
"Chà, để chúng ta xem thử bên trong kem đánh răng này rốt cuộc là có cái gì?" Trương Dương dùng chủy thủ nhẹ nhàng tách lớp vỏ tuyp kem đánh răng ra.
/544
|