Bùng!
Âm thanh thạt lớn đánh vào boong tàu không ngừng vang lên. Trong thời gian ngắn, hỗn loạn vô cùng. Mười mấy hải tặc bị đánh bay ra, nện người vào tàu, mồm phun đầy máu, mắt nhìn là biết không sống được nữa.
Người da trắng nắm tay giống như một khối sắt, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Chỉ đến khi Trương Dương cùng Lưu Bưu liên thủ ngạnh kháng vài quyền mới có thể ngăn cản thế cung hung mãnh đó, ổn định lại được thế cục.
Bùng!
Tiếng đánh trầm trọng vang lên, không khí đều xuất hiện gợn sóng. Trương Dương cùng người da trắng mỗi người bị chấn lui ra xa mấy thước.
…
Một trận dày dặc tiếng đạn bắn vang lên, hải tặc có mặt đều nổ súng. Nhưng làm cho người ta khiếp sợ chính là người da trắng chỉ lấy tay che mặt, trong miệng phát ra tiếng tru làm lòng người khiếp hãi, vẫn điên cuồng xông tới, đạn bắn trúng người hắn dường như không có chút tác dụng nào.
Bùng! Nắm tay người da trắng lại va chạm cùng Trương Dương, người da trắng lại bị chấn lui về phía sau.
Trương Dương tiến lên từng bước, hai tròng mắt nhìn chằm chằm tên da trắng vừa bị đánh bay ra vẫn đang sững sờ kia, nhẹ nhàng phất tay. Bọn hải tặc ngừng nổ súng, ai cũng nhận ra là giờ đạn bắn chỉ phí đạn, đối phương căn bản không sợ súng đạn.
Trương Dương thật ra trong lòng đã đoán ra được người này chính là giống tại ngõ nhỏ lần trước gặp được… người sinh hóa được cải tạo gen. Sự khác nhau nhất chính là người sinh hóa này lực sát thương càng mạnh hơn, lực phát hoại càng lớn, tại boong tàu bằng thép dày mà hắn vẫn có thể lưu lại dấu vết.
Người sinh hóa này lực lượng đã không thẻ dùng lực lượng của người thường mà hình dung nữa.
Một trận gió biển thổi tới, khói bụi tạm tan hết, rất nhanh sự yên lặng lại được khôi phục. Nếu như không phải trên boong tàu có năm sáu thi thể nằm đó, không ai có thể tin có một người vừa rồi trong nháy mắt giết sáu gã hải tặc.
Vài tên hải tặc sợ run người, vài tên khác không ngừng nôn mửa. Thủ đoạn giết người của người da trắng kia vô cùng tàn nhẫn. Một quyền đập nát xương đầu, não phun ra, máu bắn tung tóe…
Trương Dương cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương chọn thời điểm này. Thời tiết lúc này quả là thích hợp để nhanh chóng giết chết mục tiêu.
Trương Dương tin rằng nếu như không phải có bọn hắn ở trên tàu, người da trắng này điên cuồng giết chóc một vòng, xác suất giải cứu chiếc tàu chở dầu thành công lên đến hơn 90%. Tốc độ của hắn rất nhanh, bọn hải tặc căn bản chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc rồi.
Đáng tiếc, người da trắng lại gặp Trương Dương cùng A Trạch và Lưu Bưu nên hắn không thể nào thành công được. Hắn đối mặt không chỉ là một đám hải tặc, mà còn có ba cao thủ võ thuật.
Thấy đã dừng bắn súng, người da trắng từ từ bỏ tay che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy vẻ điên cuống dữ tợn, đôi mắt phát ra quang mang xanh biếc, giống như một dã thú nổi điên.
Để ta! Trương Dương ngăn bước Lưu Bưu, cũng trấn an Ngân Mị đang xao động bên trong túi.
Thả chiếc tàu chở dầu này, ta có thể buông tha các ngươi. Người da trắng vẻ mặt nanh ác cười nói.
Ngươi không sợ chúng ta giết người sao? Trương Dương chậm rãi đi tới phía trước.
Ha ha ha. Người da trắng ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, không trả lời Trương Dương
Nhìn vẻ mặt của người da trắng, Trương Dương trong lòng chợt động. Nếu là một chiếc tàu chở dầu bình thường tại sao lại phải phái một người sinh hóa đến? Rõ ràng người sinh hóa là thuộc loại cơ mật quốc gia, không có khả năng chỉ vì một chiếc tàu chở dầu mà phải ra tay, thậm chí không tiếc việc con tin bị giết hại.
Dưới tình huống bình thường, lực lượng của quốc gia rất ít khi tham gia loại chuyện này, tránh cho cơ mật quốc gia mình bị tiết lộ. Hơn nữa loại chuyện này mỗi ngày đều xảy ra khắp nơi trên thế giới, lực lượng quốc gia có muốn tiếp ứng cũng không xuể.
Đó là tiền giả sao? Trừ sự nghi hoặc tỏng lòng, hiện giờ điều Trương Dương quan tâm là năm triệu đô la kia là thật hay giả.
Là thật, chỉ cần các ngươi rời tàu chở dầu này, ta sẽ cho các ngươi mang số tiền này đi. Người da trắng kia dường như cũng nhìn ra bọn Trương Dương kia cũng không phải dễ chơi.
Đến đây! Trương Dương chậm rãi cởi áo ra, lộ ra thân thể hoàn mỹ. Các vết sẹo dưới ánh mặt trời dường như trở nên sống động, chuyển động theo nhịp thở của Trương Dương.
Nhìn thấy các cơ bắp cùng các vết sẹo dữ dội, đám hải tặc phát ra tiếng sợ hãi.
Bất cứ ai thấy đều có thể nhận ra vết sẹo này chỉ có vào sinh ra tử nhiều lần mới có được.
Bùng! Một tiếng nổ vang lên, chiếc áo jacket đen trên người da trắng đột nhiên nổ tan, lộ ra thân thể giống như sắt thép. Điều khiến Trương Dương ngạc nhiên là người da trắng này không hề có lân giáp trên người, rõ ràng cấp bậc cao hơn so với người sinh hóa gặp lần trước.
Chẳng qua điều này càng khẳng định phán đoán của Trương Dương, con tàu này rõ ràng không đơn giản!
Chiến!
Đây là lần đầu tiên Trương Dương không giấu diếm lực lượng của chính mình, cũng là lần đầu tiên Trương Dương chủ động mời chiến.
Không khí giống như bị thiêu đốt, chiến hỏa hừng hực tại ánh mắt hai người không ngừng thiêu đốt. Người trên thuyền đều cảm thấy một áp lực cực lớn lan tỏa khắp không gian. Mất tự nhiên, đám người bắt đầu lui về phía sau, tạo khoảng trống cho hai người chiến đấu.
Lưu Bưu cùng A Trạch đều có cảm giác mãnh liệt. Đặc biệt là Lưu Bưu, lần đầu tiên hắn thấy Trương Dương chủ động khiêu chiến người khác. Trong trí nhớ của Lưu Bưu, bất kể Trương Dương hèn mọn trong quá khứ hay là đã thay đổi bây giờ, nhưng đều có điểm chung là chưa bao giờ chủ động xuất kích.
Trương Dương, không giống như tên gọi của hắn, tính cách của hắn lại có xu hướng nội liễm vào bên trong.
Đinh!
Đinh!
Người da trắng kia vóc người kiện mỹ, cơ bắp cuồn cuộn từng khối rõ ràng, trên ngực có một đám lông vàng nhìn vô cùng bưu hãn, làm cho người khác cảm thấy lực lượng cực lớn ẩn chứa trong đó. Càng thêm kinh khủng chính là vô số đầu đạn bắn hắn đều được khảm trên da thịt, chỉ thấy hắn đưa tay khẽ phủi, đầu đạn đang găm trên người từ từ rơi xuống boong tàu, phát ra tiếng "đinh đinh" giòn vang. Thấy vậy đám hải tặc đều sợ phát run.
Làm hải tặc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp kẻ không sợ súng đạn, điều này đã vượt khỏi phạm trù hiểu biết của bọn họ.
Bất ngờ!
Người da trắng thân thể đột nhiên gia tốc, Trương Dương hai mắt khép lại. Người da trắng thân thể nhanh như tia chớp kia trong mắt hắn đột nhiên trở lên rất chậm, giống như phim quay chậm. Điều làm Trương Dương kinh ngạc là từ động tác chậm này có thể nhìn thấy được giày của người da trắng kia đạp trên boong tàu sinh ra ma sát thật lớn, lại có thể phát ra một làn khói nhẹ… Đương nhiên người bình thường không ai có thể thấy được.
Tốc độ thật nhanh!
Lực lượng thật lớn!
Giống như điện quang hỏa thach, nắm tay người da trắng tại không trung tựa con gió lốc, mãnh liệt đánh về hướng Trương Dương.
/544
|