Đột nhiên!
Một người đang chậm rãi di chuyển đột nhiên biến thành hai người, một trước một sau chạy đến con ngách …
Rút lui! Nghiêm Khoáng không kịp suy nghĩ, tay bóp cò theo bản năng, súng ngắm phát ra hai âm thanh rất nhỏ, nòng súng của Nghiêm Khoáng không phải chỉ trang bị bộ phận giảm thanh, nó còn trang bị bộ phận chống giật, hay chính là phòng ngừa nòng súng bật lên, hơn nữa bộ phận giảm thanh không chỉ có tác dụng giảm thanh mà còn có thể tiêu lửa, dù là ở nơi giơ tay không nhìn thấy năm ngón cũng không bị lộ vị trí.
Đây là một khẩu súng rất đắt, gần như tất cả phụ kiện đều có, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Nghiêm Khoáng quý trọng nó.
Liên tục bắn hai phát, đáng tiếc, đã muộn, hai bóng người đã biến mất trong tấm chắn.
"Bồng!" Một tiếng vang lên, Nghiêm Khoáng hung hắn đấm một quyền lên cửa sổ, khuôn mặt vốn cuơng nghị lạnh lùng nổi lên vẻ dữ tợn, đây là lần thứ hai hắn thất thủ, lại vẫn là thất thủ trong lúc phục kích đối phương.
Phong tỏa đường chỗ đó, ta sẽ đến ngay lập tức!" Nghiêm khoáng mở điện thoại di động, nói một câu rồi cúp máy, lập tức cho tấm thảm màu lam vào trong chiếc hộp violông sau đó đeo lên trên người, cầm lấy súng rồi chạy như điên, hắn bắt buộc phải nhanh chóng đến vị trí ngắm bắn tiếp theo …
Lão nhân nghe được âm thanh mâu thuẫn vừa tỉnh táo vừa phẫn nộ thì chậm rãi cúp máy, nắm chặt khẩu súng ngắm giảm thanh trong tay, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.
Nghiêm Khoáng do hắn nuôi dạy nhưng hiện tại Nghiêm Khoáng không gọi hắn là sư phụ nữa, tất cả cũng đều vì nghiêm khoáng một lần rồi lại một lần thành công mà thay đổi, hắn đã trở thành một trợ thủ, một con mắt, thậm chí thành một quân cờ của Nghiêm Khoáng.
Tay hắn vẫn run rẩy kịch liệt như trước, căn bản là không cách nào bắn, nhưng, Nghiêm Khoáng vì rửa nhục thất bại nên vẫn bắt hắn cầm súng canh trên một công trình, vị trí này không phải vị trí phục kích tốt nhất. Ít nhất nó không tiện cho việc đào tẩu, đương nhiên chỗ tốt tức là có thể đồng thời khống chế mấy con đường của con ngõ.
Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chỉ cần bảo vệ chỗ này, nếu thấy mục tiêu thì bắn một phát là được, không cần bắn trúng mục tiêu, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tất cả kế hoạch đều do Nghiêm Khoáng lập lên, không có một chút sai sót.
Bất quá, lão nhân có một loại dự cảm, dự cảm hôm nay Nghiêm Khoáng sẽ thất bại. Từ lần thất thủ đầu tiên của Nghiêm Khoáng, lão nhân đã có dự cảm như vậy, dự cảm này cực kỳ mãnh liệt, lão cảm thấy hành động lần này so với bất cứ nhiệm vụ nào trước đây đều phải gian nan hơn nhiều.
Hiển nhiên, đối phương cũng là sát thủ, hơn nữa là một sát thủ cực kỳ xuất sắc, ít nhất đối phương có thể cảm ứng được sự uy hiếp của một sát thủ. Trong giới sát thủ, nhân vật như vậy đã thuộc cấp bậc hàng đầu, người có năng lực này trong giới sát thủ tối thiểu cũng phải đứng trong năm mươi nhân vật hàng đầu.
Trong truyền thuyết, sát thủ chân chính có thể cảm ứng được nguy hiểm, trong nháy mắt khi đạn bắn ra có thể cải biến vị trí của mình.
Tất cả các chứng cứ trên đều đi đến kết luận đối phương đúng là loại nhân vật trong truyền thuyết.
Lão nhân lại nắm chặt súng trong tay, hắn đã quyết định, chỉ cần có cơ hội là hắn không do dự giết mục tiêu. Nghiêm khoáng dù không tôn trọng hắn nhưng hắn vẫn cưng chiều nghiêm khoáng như trước, giống như yêu quý con mình vậy, đây là một loại tình phụ tử, hắn nguyện ý bỏ qua tính mạng để bảo vệ tính mạng Nghiêm Khoáng.
Thực tế, lão nhân không có nhi tử, Nghiêm Khoáng chính là tính mạng của lão, là tất cả của lão.
"Đến!" Tay của lão nhân lại siết chặt, tay vẫn run rẩy như cũ, cho dù là hai tay cầm súng vẫn run đến kịch liệt, bây giờ hắn đã không phải một sát thủ mà đã trở thành một người bình thường.
Trương Dương và Lưu Bưu lao qua con ngách đó thì cả người ướt đẫm, Trương Dương thì còn khá một chút mà Lưu Bưu mới nghĩ đến việc có một khẩu súng ngắm đang ngắm mình thì cảm thấy như có một tòa núi đè lên cơ thể, loại áp lực tâm lý này so với việc bị uy hiếp mà nhìn thấy được lại càng dễ dàng phá hủy ý chí của người ta hơn.
Lưu Bưu không biết việc mình quá khẩn trương làm động tác di chuyển vô cùng cứng nhắc khiến sát thủ hoài nghi, may là con ngách này không xa nếu không hắn và Trương Dương đã sớm đi gặp diêm vương rồi.
/544
|