"Ca ca em thích nhìn em mặc váy đỏ." Tiêu Di Nhiên si ngốc nhìn bức ảnh trong tay.
"Vậy mặc đi, ca ca em trên chín tầng trời sẽ thấy được, hắn sẽ rất cao hứng khi thấy em mặc bộ váy anh ấy thích." Trương Dương vỗ vai Tiêu Di Nhiên nói: "Em đợi một lát, anh đổ nước cho em."
"Không, để em tự làm." Tiêu Di Nhiên sửng sốt, ánh mắt si ngốc bắt đầu linh động trở lại.
"Em ngồi xuống, uống thứ gì đó bổ sung dinh dưỡng đi, anh xử lý xong sẽ gọi em." Trương Dương lấy một hộp sữa trong tủ lạnh, xem hạn sử dụng, sau đó chọc ống hút đưa cho Tiêu Di Nhiên.
"Ân, cám ơn."
"Uống nó đi, uống ngay là tốt nhất."
Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Di Nhiên một cái rồi đi tới phòng tắm, bên trong phòng tắm một đống đổ nát, sau khi Trương Dương kiên nhẫn cọ rửa, lại rửa sạch sẽ bồn tắm, xả đầy một bể nước ấm vào bồn.
Khi Trương Dương đứng dậy ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Di Nhiên ôm quần áo trong tay đứng giữa cửa ngơ ngác nhìn hắn.
"Được rồi, em đi tắm đi, nhớ kỹ phải gội đầu sau đó sấy khô, anh đợi ở bên ngoài."
"Ân, Trương Dương, cám ơn anh, em biết anh không quen làm việc này." Tiêu Di Nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi Trương Dương.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trương Dương cảm thấy cả người nóng lên, phảng phất đôi môi mềm mại của Tiêu Di Nhiên vẫn còn lưu lại trên môi hắn, nụ hôn này có ý nghĩa bất đồng, dù hắn đã hôn Tiêu Di Nhiên rồi, nhưng nụ hôn này có bản chất khác xa, bởi vì lần này là Tiêu Di Nhiên chủ động.
Sò sờ môi, Trương Dương không khỏi cảm thấy cao hứng khó hiểu. Phảng phất sự mịt mù trong lòng cũng đã tan thành mây khói.
Bất kể như thế nào, có thể làm Tiêu Di Nhiên vui vẻ là tốt rồi!
Đây là một sự trờ đợi dài vô tận, một sự chờ đợi trong vui vẻ, Trương Dương lần đầu tiên làm việc nhà, hắn bắt đầu cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ rác bẩn, đem một số thứ vứt bữa bãi lộn xộn xếp cẩn thận, hoặc là đặt lại vị trí cũ, ném quần áo trên sô pha vào máy giặt tự động, lại cầm các tấm ảnh rơi lả tả trên bàn đặt vào album ảnh.
Kể cả phòng ngủ của Tiêu Di Nhiên, Tiêu Viễn Hành, hắn đều dọn dẹp một lần, Trương Dương dùng máy hút bụi hút một lần sau đó lại dùng cây lau nhà lau sạch sẽ, cuối cùng lấy ra mấy nhánh hoa hồng từ trong bình hoa phân biệt đặt lên giường và bàn uống trà …
Lúc này cả phòng khách trở nên sáng sủa tràn trề sinh cơ, đóng cửa chính, cửa sổ lại rồi bật đèn, trong phòng trản ngập cảm giác ấm áp.
"Trương Dương!"
Cuối cùng, Tiêu Di Nhiên cũng ra, nàng kinh ngạc nhìn căn phòng khách rực rỡ được đổi mới hoàn toàn.
"Di Nhiên, em thật đẹp!"
Trương Dương ngây ngốc nhìn Tiêu Di Nhiên trong bộ váy hồng, mặc dù lúc này Tiêu Di Nhiên vẫn còn tiều tụy như cũ, bất quả tinh thần đã tốt hơn nhiều, trên mái tóc ẩm ướt cặp một cái kẹp tóc đỏ trắng cùng bộ váy tôn nhau lên, trong sự niềm nở lại có một vẻ đẹp hiền hậu, kín đáo.
"Có được không?" Tiêu Di Nhiên vẻ mặt ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn Trương Dương.
"Đúng vậy, em là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới …" Nói đến những lời này, trong lòng Trương Dương đột nhiên hồi hộp, cơ hồ hắn ngay lập tức nghĩ đến Liễu Ám thuần khiết hiền thục đáng yêu và cô gái khả ái mà điêu ngoa kia.
"Đáng tiếc, ca ca em lại không thể nhìn thấy em nữa!" Tiêu Di Nhiên buồn bã.
"Anh ấy sẽ thấy được, lúc nào anh ấy cũng chú ý đến em." Trương Dương nhẹ nhàng ôm Tiêu Di Nhiên vào ngực, hắn cảm nhận được thân thể nàng có chút run rẩy.
"Trương Dương, em rất nhớ anh …"
Nước mắt Tiêu Di Nhiên đột nhiên chảy xuống, cái chết của ca ca đối với nàng là một đả kích quá lớn, mà Trương Dương đột nhiên mất tích càng khiến nàng đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Sau lưng một người đàn bà luôn cần một nam nhân, bất kể người đàn bà đó ôn nhu hay cứng cỏi đều cần một bộ ngực hùng hậu ấm áp làm chỗ dựa, mà hiện tại Trương Dương đã trở thành chỗ dựa duy nhất của Tiêu Di Nhiên.
"Trương Dương, lập tức đi thôi, chúng ta có ba phút!" Đúng lúc Trương Dương và Tiêu Di Nhiên đang ôm xiết chặt lấy nhau thể hội sự ấm áp khó có được kia thì Lưu Bưu đột nhiên hô lớn.
Trái tim Trương Dương đập rộn lên, chẳng lẽ người của Mãi Mãi Đề đến rồi?
"Di Nhiên, anh phải đi ngay lập tức, anh có việc quan trọng, nếu em có chuyện gì muốn nói với anh thì cứ viết trên QQ của em là được, anh sẽ nhận được. Nhớ sống một cách vui vẻ, anh sẽ quay lại!" Trương Dương ôm lấy bờ vai Tiêu Di Nhiên, nhìn vào mắt nàng nói. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Di Nhiên mở to mắt, nàng cảm giác được áp lực của Trương Dương.
"Không có việc gì, mọi chuyện đều tốt cả, em chỉ cần nhớ kỹ những lời anh nói, ân, đúng rồi, giúp anh tìm một bộ áo khoác, bộ quần áo này để lại đây, giúp anh giữ gìn nó nhé." Trương Duơng đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt thận trọng của cô gái lúc tặng cho hắn bộ đồ này.
"Ân … nhưng …" Tiêu Di Nhiên vội vàng chạy tới phòng ngủ của Tiêu Viễn Hành, tìm một bộ jackets cho Trương Dương, thấy Trương Dương không ý kiến gì, nhanh chóng cởi bộ quần áo đang mặc trên người xuống rồi lập tức mặc vào, nhịn không được hỏi.
"Đừng hỏi tại sao, rất khó giải thích. Được rồi, anh sẽ quay lại, tin anh đi!" Trương Dương hai tay nâng khuôn mặt Tiêu Di Nhiên, hôn một cái thật dài.
"Em sẽ chờ anh." Tiêu Di Nhiên nhìn Trương Dương chạy xuống lầu, hô lớn.
Trương Dương nhìn thoáng qua Tiêu Di Nhiên cũng không trả lời. Hắn vừa hi vọng nàng đợi nhưng lại vừa không hy vọng nàng đợi. Không phải mỗi người đều có vận khí tốt như đôi vợ chồng sát thủ, nếu vạn nhất mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Tiêu Di Nhiên chẳng phải làm quả phụ cả đời sao?
Nếu là như vậy, Trương Dương thà tình nguyện Tiêu Di Nhiên đừng chờ đợi nữa.
"Sao vậy?" Trương Dương nhìn Lưu Bưu đang đứng cạnh hai con chó săn cho chúng ăn, hỏi.
"Vừa rồi có người phát hiện ra ta!"
"Ai?"
"Còn nhớ lúc chúng ta ở trong đổ trường hôm đấy không? Có một tên lưu manh, là phó quản lý kinh doanh của "Entertainment City", trên thực tế chính là một kẻ nằm vùng, vừa nãy hắn lái xe đi ngang qua vừa vặn thấy ta, chúng ta bắt buộc phải rời đi ngay lập tức, nếu không bọn chúng sẽ tới ngay." Lưu Bưu ném toàn bộ chỗ thịt cầm trong tay cho chó, chạy đến bên cửa sắt mở nó ra.
"Chạy vào bên trong, vượt tường mà đi, bọn chúng chắc chắn sẽ chặn chúng ta ở cổng."
Trương Dương, Lưu Bưu hai người quay lại chạy như điên về phía khu biệt thự, đúng vào lúc này đột nhiên có hơn mười người chạy ra từ trong một biệt thự, có người tay cầm thái đao, có người tay cầm ghế, còn có vài người trong tay còn cầm mấy quân bài, hiển nhiên đám này đang đánh bạc sau khi nhận được tin tức nên vội vội vàng vàng không chút chuẩn bị nào lập tức chạy ra chặn đường Trương Dương, Lưu Bưu……
"Lưu Bưu, chân ngươi không chạy nhanh được, đi theo ta, nhớ kỹ, bảo trì khoảng cách mười thước, nhiệm vụ của ngươi chính là đừng bị bọn chúng bắt được, nếu có nguy hiểm lập tức gọi ta. Bây giờ quay lại chắc chắn sẽ bị chúng chặn, có thấy con sông trước mặt không, mục tiêu của chúng ta chính là còn sông đấy, chỉ cần chúng ta xuống sông là bọn chúng không có biện pháp nữa!" Bạn đang xem tại
/544
|