Khu biệt thự Thanh Long, phải công nhận là một nơi đáng sống. Thế ngoại đào viên, phong thủy hữu tình, chim hót lứu lo, ong bướm lượn lờ. Nhưng nếu muốn so sánh với khu biệt thự Chân Long thì còn kém xa gấp bảy, tám lần.
Hướng Nhật vừa bước ra khỏi nhà Tôn Hòa không lâu, tâm tình hắn vô cùng sảng khoái. Với năng lực của Hướng bá phụ thì từ giờ chở đi hắn khỏi phải lo nghĩ đến mấy cái chuyện liên quan đến sự an nguy của ông ta. Luận về sức mạnh cũng xấp xỉ dị năng giả cấp bốn, cái chính là ở chiêu thức quá ư là tuyệt diệu phi thường. Nếu nói đến cái gì gọi là cảnh giới Võ Đạo, vậy thì ông cũng miễn cưỡng có thể coi là chạm vào ngưỡng cửa của chữ Đạo rồi. Còn nói về tài chí, mưu lược, xem ra chuyện này khỏi cần bàn tán chi nữa. Xuất thân là một đội trưởng của một tiểu đội, kinh nghiệm xử lý tình huống có lẽ phải nói là có thừa.
Hướng Nhật tản bộ dưới hàng cây sưa trắng. Mặt trời lên tới đỉnh, ánh nắng rạng rõ cái nóng gay gắt, nhưng dưới hàng sưa trắng vẫn một không gian thoáng mát, những cánh hoa lác đác rơi, một vài bông khẽ đậu trên mái tóc lâu ngày không cắt, trông rất lê thê và cực kỳ luộm thuộm. Lẫn trong tiếng gió, Hướng Nhật mơ hồ nghe có tiếng bước chân của một cô gái. Là những bước chân gấp rút trên đôi chân trần, nàng dường như thở xắp không ra hơi, Hướng Nhật không cần quay lại cũng nhìn ra hình dạng năng lượng của Tôn Thiên Lam. Kể từ khi đánh thức năng lực quan sát, Hướng Nhật như hổ mọc thêm cánh, hiện tại không cần nhắm mắt, không cần nhìn trước nhìn sau cũng có thể quan sát rõ ràng tường tận ba bề, bốn bên.
Tôn Thiên Lam mồ hôi nhễ nhãi, thấm ướt mất nửa thân váy và vô tình làm lộ ra lớp da thịt trắng hồng, những đường cong mĩ miều, và lớp áo lót trắng tinh sương. Đập vào mắt Hướng Nhật tựa như một mỹ nhân khỏa thân, mờ ảo trong làn sương khói đầy sự kích tình. Đôi chân nàng lấm lém bụi đường, rỉ ra lỗ chỗ một vài đốm máu đỏ tươi. Trông thật tội nghiệp. Hướng Nhật không đành lòng mà dừng lại, quay người sang nhìn nàng đang chạy đến từ phía xa xa. Trong khoảng cách này người bình thường không thể nhìn ra được. Đợi một lúc, Tôn Thiên Lam lúc này mới mờ mờ nhìn thấy bóng dáng Hướng Nhật. Nàng vội kêu lớn trong trạng thái đuối hơi:
- Hướng Quỳ... Xin đợi đã!
Hướng Nhật hai tay bỏ túi quần, khó chịu hỏi:
- Chuyện gì?
Lúc này Tôn Thiên Lam đã hổn hển chạy đến gần hắn, nàng tạm thời mệt không thể lên tiếng. Vội ngồi xuống xỏ lại đôi giày cao gót. Ở tư thế này, lọt vào mắt Hướng Nhật một đường rãnh sâu hun hút, hai bầu ngực trông vô cùng đàn hồi, mềm mịn, chúng khá lớn, nhìn kích thích vô cùng. Hướng Nhật cố kiềm chế, hắn hắng giọng bắt chuyện:
- Tôn tiểu thư, không phải tự dưng nhớ ta da diết mà phát tiết đuổi theo đấy chứ?
Nàng quắc cho hắn ánh mắt hăm dọa, rồi rất nhanh dịu xuống. Lại tiếp tục xỏ giày.
- Tôi không có nhớ gì đến cậu hết. Chẳng phải cậu là đại ca xã hội đen sao, có thể giúp tôi không?
- Giúp gì?
Nàng đứng lên nhìn hắn, trong ánh mắt thoáng hiện ra sự hi vọng.
- Lúc cậu vừa rời đi chưa được bao lâu thì có vài người mặc âu phục đen đi tới. Là người của chủ nợ đến tịch thu nhà. Chúng tôi giờ không biết nương nhờ ai, chỉ hi vọng cậu có thể giúp tôi. Được chứ?
Hướng Nhật cười khổ. Hắn đâu phải nhà từ thiện. Lặng lẽ bước vài bước đến bên gốc cây sưa, đứng dựa lưng vào đó và lạnh lùng hắn hỏi:
- Giúp bằng cách nào?
- Cho tôi vay tiền. - Tôn Thiên Lam bỗng cảm thấy hổ thẹn, giọng nói nhỏ như hơi thở.
- Xin lỗi, tôi không thể giúp được. - Hướng Nhật xoay lưng định rời đi.
Tôn Thiên Lam không còn cách nào khác, nàng bỗng nhào tới ôm đằng sau lưng hắn. (Định mệnh, quyến rũ vãi.)
- Nếu bây giờ tôi chao anh tấm thân này, anh có giúp tôi không?
Hướng Nhật cảm nhận được ngay hương thơm đặc chưng của người con gái, và thân thể mềm mại cọ sát vào da thịt mình. Cơ thể hắn cứng rắn đến mấy cũng bị một màn này làm cho mềm đi vài phần, lòng có cảm giác lâng lâng, kích thích tột độ. Đối với Tôn Thiên Lam, hắn cũng không có gì gọi là chán ghét, song cũng chẳng có ý muốn giúp đỡ. Nhưng mỡ để miệng mèo lẽ nào lại không xơi? Mặc dù vậy, hắn thật không muốn bức bách nữ nhân. Làm vậy khác nào cầm thú. Nhẹ nhàng nới lỏng tay nàng ra, hắn nhỏ giọng an ủi:
- Tấm thân ngọc ngà, băng thanh ngọc khiết, đừng nói cho là dễ dàng cho đi như vậy. Dù sao thì tôi cũng không cần. Cô định xem mình như món hàng, hay một công cụ trao đổi sao? Trên đời này, tiền có thể giúp người ta sung túc, có cuộc sống ăn chơi khoái lạc nhưng đừng vì thế mà đánh mất lòng tự tôn. Nếu phải đánh đổi bằng thể xác, vậy chi bằng sống một cuộc sống thường dân còn sướng hơn.
Lòng Tôn Thiên Lam run nhè nhẹ, bởi câu nói này chính là làm nàng rung động. Đôi mắt bỗng phủ làn sương, tủi thân mà khóc thút thít. Tiền thật sự quan trọng đến thế sao? Tiền thật sự đã làm nàng mù quáng rồi. Nàng không nói thêm lời nào nữa mà lủi thủi quay về. Rồi tự dưng để lại một câu vô cùng ngọt ngào:
- Cảm ơn anh!!!
Hướng Nhật nhìn theo hình dáng nàng, hắn mỉm cười rồi rút điện thoại ra bấm một dãy số. Rất nhanh đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bà gì út.
- Gì đấy, gọi cho ta không phải vì muốn nóng lòng giúp ta trẻ lại ấy chứ?
Giọng Dịch Tiểu Quân vui mừng, tràn trề mong chờ.
Hướng Nhật lạnh giọng mắng:
- Nóng cái rắm. Nhà họ Tôn rốt cuộc nợ cô bao nhiêu?
Dịch Tiểu Quân trầm mặc một hồi. Nghe giọng điệu của cái tên này là làm nàng không cách nào tránh khỏi bực tức. Tuy nhiên cũng đã quá quen với thái độ vô lễ của hắn nên nàng vẫn còn có thể chịu đựng được. Dù không hiểu hắn hỏi việc này là có ý gì nhưng nàng vẫn thật thà nói, trong giọng nói còn pha thêm chút giễu cợt:
- Mười triệu. Người không phải muốn trả thay cho người ta đấy chứ?
Hướng Nhật nhíu mày. Trực giác của Dịch Tiểu Quân cũng thật nhạy bén, qua điện thoại mà còn ngửi thấy mùi tiền. Thế nhưng nàng lại tự cho mình thông minh ư?
- Không có gì. Chỉ là không biết cô có muốn tối nay mình được trẻ ra không nhỉ?
Hướng Nhật hời hợt, kiểu nói lả lơi cố ý làm Dịch Tiểu Quân hoảng hốt.
- Ngươi nói thế là ý gì?
Quả nhiên trong giọng nói của Dịch Tiểu Quân có thoáng chút rụt dè. Tự nhiên đang hỏi đến chuyện tiền bạc, rồi lại nói đến chuyện kia, há chẳng phải muốn cuỗm luôn mười triệu xương máu của mình hay sao?
Hướng Nhật nửa thật nửa đùa:
- Cô nên biết rằng, cách làm của ta không chỉ khiến cô trở lại thời thanh xuân mà còn trẻ đẹp mãi không già. Tính ra nếu cô dùng mỹ phẩm, hay phẫu thuật thẩm mỹ thì theo thời gian cũng không tránh khỏi lão hóa mà còn rất tốn kém. Vậy cô cũng nên trả thù lao cho ta đi, ta không cần nhiều, mười triệu đủ rồi.
Bên kia bỗng nghe một tiếng đập bàn, giọng Dịch Tiểu Quân giống lên, nộ khí xung thiên:
- Ngươi muốn ăn cướp à? Nói cho người biết, có nằm mơ cũng đừng hòng nuốt được mười triệu của ta.
Hướng Nhật cười thầm.
- Vậy cô cũng đừng mơ trẻ mãi không già nhé. Để xem chục năm nữa cô sẽ già và xấu xí như thế nào. Lúc ấy da nhăn nheo, ngực chảy xệ, mặt đầy vết thâm thì đừng ân hận vì ngày xưa tiếc có mười triệu để thành ra thế này.
Hướng Nhật nói xong liền cúp máy. Tự tin chắc chắn nàng sẽ gọi lại. Bên kia Dịch Tiểu Quân luống cuống ngắm nhìn thân thể mình trước gương, lòng không khỏi suy nghĩ đến những lời Hướng Nhật nói. Lại nghĩ đến nhan sắc của chị gái được trùng tu mà thèm khát, không nhịn được liền nổi lòng tham mà gọi điện lại cho Hướng Nhật.
- Chuyện gì? Nói nhanh lên tôi rất bận. - Hướng Nhật lạnh băng.
Dịch Tiêu Quân hạ giọng, nói theo kiểu thượng lượng:
- Ngươi đó, chẳng lẽ không bớt cho ta được một chút hay sao? Năm triệu nhé!
- Mười triệu, không bớt một xu! - Hướng Nhật kiên quyết. Với bà dì út tham lam, hắn cũng không ngại trừng trị.
Nghe biểu tình dứt khoát, mà xem ra trong giọng nói còn thiếu kiên nhẫn nghe điện thoại. Dịch Tiểu Quân suy nghĩ một hồi đành cắn môi, bực tức nói:
- Mười triệu thì mười triệu. Đồ ăn cướp!
Hướng Nhật cười khoái trá. Cũng không ngờ nàng lại đồng ý dễ dàng như vậy, đây lại là một chuyện có lợi cho hắn.
- Tốt. Bây giờ bảo người của cô ghi giấy xóa nợ rồi gửi cho Tôn Thiên Lam, với lời nhắn “Một người họ Hướng gửi.” Vậy thôi, tối nay gặp.
Nói xong Hướng Nhật liền cúp máy, tâm tình thêm phấn trấn. Ở một nơi nào đó, biểu hiện của ai kia mà theo hắn suy đoán, khi nàng cầm tờ giấy trên tay sẽ vui mừng, xen lẫn xúc động, tựa như được siêu thoát lên tận chín tầng mây xanh.
Hướng Nhật vừa bước ra khỏi nhà Tôn Hòa không lâu, tâm tình hắn vô cùng sảng khoái. Với năng lực của Hướng bá phụ thì từ giờ chở đi hắn khỏi phải lo nghĩ đến mấy cái chuyện liên quan đến sự an nguy của ông ta. Luận về sức mạnh cũng xấp xỉ dị năng giả cấp bốn, cái chính là ở chiêu thức quá ư là tuyệt diệu phi thường. Nếu nói đến cái gì gọi là cảnh giới Võ Đạo, vậy thì ông cũng miễn cưỡng có thể coi là chạm vào ngưỡng cửa của chữ Đạo rồi. Còn nói về tài chí, mưu lược, xem ra chuyện này khỏi cần bàn tán chi nữa. Xuất thân là một đội trưởng của một tiểu đội, kinh nghiệm xử lý tình huống có lẽ phải nói là có thừa.
Hướng Nhật tản bộ dưới hàng cây sưa trắng. Mặt trời lên tới đỉnh, ánh nắng rạng rõ cái nóng gay gắt, nhưng dưới hàng sưa trắng vẫn một không gian thoáng mát, những cánh hoa lác đác rơi, một vài bông khẽ đậu trên mái tóc lâu ngày không cắt, trông rất lê thê và cực kỳ luộm thuộm. Lẫn trong tiếng gió, Hướng Nhật mơ hồ nghe có tiếng bước chân của một cô gái. Là những bước chân gấp rút trên đôi chân trần, nàng dường như thở xắp không ra hơi, Hướng Nhật không cần quay lại cũng nhìn ra hình dạng năng lượng của Tôn Thiên Lam. Kể từ khi đánh thức năng lực quan sát, Hướng Nhật như hổ mọc thêm cánh, hiện tại không cần nhắm mắt, không cần nhìn trước nhìn sau cũng có thể quan sát rõ ràng tường tận ba bề, bốn bên.
Tôn Thiên Lam mồ hôi nhễ nhãi, thấm ướt mất nửa thân váy và vô tình làm lộ ra lớp da thịt trắng hồng, những đường cong mĩ miều, và lớp áo lót trắng tinh sương. Đập vào mắt Hướng Nhật tựa như một mỹ nhân khỏa thân, mờ ảo trong làn sương khói đầy sự kích tình. Đôi chân nàng lấm lém bụi đường, rỉ ra lỗ chỗ một vài đốm máu đỏ tươi. Trông thật tội nghiệp. Hướng Nhật không đành lòng mà dừng lại, quay người sang nhìn nàng đang chạy đến từ phía xa xa. Trong khoảng cách này người bình thường không thể nhìn ra được. Đợi một lúc, Tôn Thiên Lam lúc này mới mờ mờ nhìn thấy bóng dáng Hướng Nhật. Nàng vội kêu lớn trong trạng thái đuối hơi:
- Hướng Quỳ... Xin đợi đã!
Hướng Nhật hai tay bỏ túi quần, khó chịu hỏi:
- Chuyện gì?
Lúc này Tôn Thiên Lam đã hổn hển chạy đến gần hắn, nàng tạm thời mệt không thể lên tiếng. Vội ngồi xuống xỏ lại đôi giày cao gót. Ở tư thế này, lọt vào mắt Hướng Nhật một đường rãnh sâu hun hút, hai bầu ngực trông vô cùng đàn hồi, mềm mịn, chúng khá lớn, nhìn kích thích vô cùng. Hướng Nhật cố kiềm chế, hắn hắng giọng bắt chuyện:
- Tôn tiểu thư, không phải tự dưng nhớ ta da diết mà phát tiết đuổi theo đấy chứ?
Nàng quắc cho hắn ánh mắt hăm dọa, rồi rất nhanh dịu xuống. Lại tiếp tục xỏ giày.
- Tôi không có nhớ gì đến cậu hết. Chẳng phải cậu là đại ca xã hội đen sao, có thể giúp tôi không?
- Giúp gì?
Nàng đứng lên nhìn hắn, trong ánh mắt thoáng hiện ra sự hi vọng.
- Lúc cậu vừa rời đi chưa được bao lâu thì có vài người mặc âu phục đen đi tới. Là người của chủ nợ đến tịch thu nhà. Chúng tôi giờ không biết nương nhờ ai, chỉ hi vọng cậu có thể giúp tôi. Được chứ?
Hướng Nhật cười khổ. Hắn đâu phải nhà từ thiện. Lặng lẽ bước vài bước đến bên gốc cây sưa, đứng dựa lưng vào đó và lạnh lùng hắn hỏi:
- Giúp bằng cách nào?
- Cho tôi vay tiền. - Tôn Thiên Lam bỗng cảm thấy hổ thẹn, giọng nói nhỏ như hơi thở.
- Xin lỗi, tôi không thể giúp được. - Hướng Nhật xoay lưng định rời đi.
Tôn Thiên Lam không còn cách nào khác, nàng bỗng nhào tới ôm đằng sau lưng hắn. (Định mệnh, quyến rũ vãi.)
- Nếu bây giờ tôi chao anh tấm thân này, anh có giúp tôi không?
Hướng Nhật cảm nhận được ngay hương thơm đặc chưng của người con gái, và thân thể mềm mại cọ sát vào da thịt mình. Cơ thể hắn cứng rắn đến mấy cũng bị một màn này làm cho mềm đi vài phần, lòng có cảm giác lâng lâng, kích thích tột độ. Đối với Tôn Thiên Lam, hắn cũng không có gì gọi là chán ghét, song cũng chẳng có ý muốn giúp đỡ. Nhưng mỡ để miệng mèo lẽ nào lại không xơi? Mặc dù vậy, hắn thật không muốn bức bách nữ nhân. Làm vậy khác nào cầm thú. Nhẹ nhàng nới lỏng tay nàng ra, hắn nhỏ giọng an ủi:
- Tấm thân ngọc ngà, băng thanh ngọc khiết, đừng nói cho là dễ dàng cho đi như vậy. Dù sao thì tôi cũng không cần. Cô định xem mình như món hàng, hay một công cụ trao đổi sao? Trên đời này, tiền có thể giúp người ta sung túc, có cuộc sống ăn chơi khoái lạc nhưng đừng vì thế mà đánh mất lòng tự tôn. Nếu phải đánh đổi bằng thể xác, vậy chi bằng sống một cuộc sống thường dân còn sướng hơn.
Lòng Tôn Thiên Lam run nhè nhẹ, bởi câu nói này chính là làm nàng rung động. Đôi mắt bỗng phủ làn sương, tủi thân mà khóc thút thít. Tiền thật sự quan trọng đến thế sao? Tiền thật sự đã làm nàng mù quáng rồi. Nàng không nói thêm lời nào nữa mà lủi thủi quay về. Rồi tự dưng để lại một câu vô cùng ngọt ngào:
- Cảm ơn anh!!!
Hướng Nhật nhìn theo hình dáng nàng, hắn mỉm cười rồi rút điện thoại ra bấm một dãy số. Rất nhanh đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bà gì út.
- Gì đấy, gọi cho ta không phải vì muốn nóng lòng giúp ta trẻ lại ấy chứ?
Giọng Dịch Tiểu Quân vui mừng, tràn trề mong chờ.
Hướng Nhật lạnh giọng mắng:
- Nóng cái rắm. Nhà họ Tôn rốt cuộc nợ cô bao nhiêu?
Dịch Tiểu Quân trầm mặc một hồi. Nghe giọng điệu của cái tên này là làm nàng không cách nào tránh khỏi bực tức. Tuy nhiên cũng đã quá quen với thái độ vô lễ của hắn nên nàng vẫn còn có thể chịu đựng được. Dù không hiểu hắn hỏi việc này là có ý gì nhưng nàng vẫn thật thà nói, trong giọng nói còn pha thêm chút giễu cợt:
- Mười triệu. Người không phải muốn trả thay cho người ta đấy chứ?
Hướng Nhật nhíu mày. Trực giác của Dịch Tiểu Quân cũng thật nhạy bén, qua điện thoại mà còn ngửi thấy mùi tiền. Thế nhưng nàng lại tự cho mình thông minh ư?
- Không có gì. Chỉ là không biết cô có muốn tối nay mình được trẻ ra không nhỉ?
Hướng Nhật hời hợt, kiểu nói lả lơi cố ý làm Dịch Tiểu Quân hoảng hốt.
- Ngươi nói thế là ý gì?
Quả nhiên trong giọng nói của Dịch Tiểu Quân có thoáng chút rụt dè. Tự nhiên đang hỏi đến chuyện tiền bạc, rồi lại nói đến chuyện kia, há chẳng phải muốn cuỗm luôn mười triệu xương máu của mình hay sao?
Hướng Nhật nửa thật nửa đùa:
- Cô nên biết rằng, cách làm của ta không chỉ khiến cô trở lại thời thanh xuân mà còn trẻ đẹp mãi không già. Tính ra nếu cô dùng mỹ phẩm, hay phẫu thuật thẩm mỹ thì theo thời gian cũng không tránh khỏi lão hóa mà còn rất tốn kém. Vậy cô cũng nên trả thù lao cho ta đi, ta không cần nhiều, mười triệu đủ rồi.
Bên kia bỗng nghe một tiếng đập bàn, giọng Dịch Tiểu Quân giống lên, nộ khí xung thiên:
- Ngươi muốn ăn cướp à? Nói cho người biết, có nằm mơ cũng đừng hòng nuốt được mười triệu của ta.
Hướng Nhật cười thầm.
- Vậy cô cũng đừng mơ trẻ mãi không già nhé. Để xem chục năm nữa cô sẽ già và xấu xí như thế nào. Lúc ấy da nhăn nheo, ngực chảy xệ, mặt đầy vết thâm thì đừng ân hận vì ngày xưa tiếc có mười triệu để thành ra thế này.
Hướng Nhật nói xong liền cúp máy. Tự tin chắc chắn nàng sẽ gọi lại. Bên kia Dịch Tiểu Quân luống cuống ngắm nhìn thân thể mình trước gương, lòng không khỏi suy nghĩ đến những lời Hướng Nhật nói. Lại nghĩ đến nhan sắc của chị gái được trùng tu mà thèm khát, không nhịn được liền nổi lòng tham mà gọi điện lại cho Hướng Nhật.
- Chuyện gì? Nói nhanh lên tôi rất bận. - Hướng Nhật lạnh băng.
Dịch Tiêu Quân hạ giọng, nói theo kiểu thượng lượng:
- Ngươi đó, chẳng lẽ không bớt cho ta được một chút hay sao? Năm triệu nhé!
- Mười triệu, không bớt một xu! - Hướng Nhật kiên quyết. Với bà dì út tham lam, hắn cũng không ngại trừng trị.
Nghe biểu tình dứt khoát, mà xem ra trong giọng nói còn thiếu kiên nhẫn nghe điện thoại. Dịch Tiểu Quân suy nghĩ một hồi đành cắn môi, bực tức nói:
- Mười triệu thì mười triệu. Đồ ăn cướp!
Hướng Nhật cười khoái trá. Cũng không ngờ nàng lại đồng ý dễ dàng như vậy, đây lại là một chuyện có lợi cho hắn.
- Tốt. Bây giờ bảo người của cô ghi giấy xóa nợ rồi gửi cho Tôn Thiên Lam, với lời nhắn “Một người họ Hướng gửi.” Vậy thôi, tối nay gặp.
Nói xong Hướng Nhật liền cúp máy, tâm tình thêm phấn trấn. Ở một nơi nào đó, biểu hiện của ai kia mà theo hắn suy đoán, khi nàng cầm tờ giấy trên tay sẽ vui mừng, xen lẫn xúc động, tựa như được siêu thoát lên tận chín tầng mây xanh.
/1271
|