Thần kinh Hướng bá phụ rơi vào trạng thái tập trung tối cao. Đối thủ của ông không chỉ nhanh mà lực lượng còn vô cùng hùng hậu. Bất quá, tuy rằng Thái Cực Quyền có thể chống đỡ được nhưng chỉ cần bị trúng một quyền là Hướng bá phụ sẽ thua ngay. Xem thần thái của lão già thì vẫn còn chưa đánh hết sức, thực lực mới chỉ nằm ở chế độ thăm dò. Hắn vừa đánh vừa luyên thuyên:
- Thì ra là Võ Đang Thái Cực Quyền Cổ Phổ 13 thức. Thiên hạ đương thời số người học được cổ phổ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mày nên mừng vì điều đó đấy.
Hướng bá phụ cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, khi xưa vị cao nhân kia có nói, một đống chiêu thức của nhà họ Trần, họ Dương đương thời chỉ là một mớ kungfu thô thiển, sự tinh túy, ảo diệu, thần bí chỉ nằm trong khẩu quyết và cổ phổ nguyên thủy do chính Trương Tam Phong sáng tạo ra. Bởi vì chỉ truyền cho người có duyên nên số người học được cổ phổ hoàn toàn chỉ có vài người trên thế giới này. Những ai có thể hiểu được tinh hoa, những điều bí ẩn, sự diệu kỳ của môn võ này thì đã không còn ở phạm vi nhân loại nữa.
Đợi một lúc không thấy Hướng bá phụ nói gì. Lão già lại nói tiếp:
- Thiên hạ có câu “thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá” (Võ công thiên hạ dù không có gì phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được) tuy nhiên thái cực lại đi ngược với đạo lý ấy, thành ra nó được ca tụng là môn kungfu lợi hại nhất của loài người. Bởi vì tao nhanh, chậm, mạnh mẽ bao nhiêu cũng đều bị phá giải trước thái cực quyền. Tuy nhiên nếu tao nhanh tới mức mày không thể chế ngự nổi thì sẽ thế nào? Dù cho nét tinh túy của thái cực là lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương, lấy thực đánh hư, mượn sức phát lực, đoán lực mà hoạt, nghe kình mà phát, nhưng lực lượng không đủ thì chiêu thức cũng chẳng khác nào gió thoảng mây bay.
Lời hắn vừa dứt là lúc mà mọi ánh mắt đều mở to, tập trung hết mức vào người hắn. Thân hình lão già bỗng hóa thành bảy tám người bủa vây lấy Hướng bá phụ.
“San San Lục Ảnh”
Một đòn liên hoàn cước, mạnh mẽ như vũ bão, Hướng bá phụ nhất thời rơi vào lúng túng, không cách nào chế ngự hết một đòn sáu cước lại còn bị phân tâm bởi những ảo ảnh của lão già tạo ra. Ông bèn hứng chịu một cước lên vai trái, lại bị một cước ngay trung bộ và cuối cùng là ngay giữa ngực. Cả người vô lực bay lùi về sau, ngã lăn vài vòng trên đất, miệng phun một ngụm máu tươi.
Tiểu tử Phương tam âm thầm đắc ý. Hắn nhìn bộ dạng Đình Lâm mà cảm thấy đáng thương. Thằng sư phụ tài giỏi đến đâu thì thằng đệ tử yếu kém đến đó. Hắn vẫn là không ưa gì tên Đình Lâm này. Cũng bởi cái kế hoạch thu phục mỹ nữ tưởng như sắp hoàn thiện thì lại phải đi đường vòng. Vốn dĩ hắn đã dùng không ít công sức để thâu tóm cái doanh nghiệp nhà họ Tôn, khiến họ Tôn bị phá sản, phải đi vay mượn, nợ nần chồng chất. Hắn lại dẫn dụ cho Tôn Hòa tìm Dịch Tiểu Quân để vay tiền, và âm thầm cài nội gián vào người của nàng ta. Đợi đến khi người của nàng vào đòi tiền, tiền không có ắt sẽ bắt Tôn Thiên Lam làm con tim. Nhân cơ hội ấy, Phương tam chỉ việc chạy tới giải cứu mỹ nhân thế là sẽ có được tình cảm của nàng. Đáng tiếc một kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo như thế lại bất thành. Cuối cùng, hắn chỉ có thể dày mặt mà đưa ra một thỏa thuận siêu lòng người. Rằng sẽ trả hết nợ và lấy lại công ty cho nhà họ Tôn, đổi lại Tôn Thiên Lam phải làm người đàn bà của hắn. Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười khoái trá, tâm tư lại nảy ra ý niệm khoái lạc cùng với nàng giường chiếu một phen.
Hướng Nhật đang tính xuất đầu lộ diện thì thấy Hướng bá phụ đã đứng dậy. Trong lòng ông thừa biết, không sớm thì muộn cũng sẽ có kết cực như vậy. Ông quay đầu về phía gia đình bốn người Tôn Hòa, nháy mắt ra tín hiệu. Tôn Hòa hiểu ý liền gật đầu. Rồi trên tay Hướng bá phụ đã sớm cầm một quả bóng như trái bi a, ông không do dự mà ném ngay trước mặt lão già. Một màn khói đỏ cay xè phun ra dày đặc, lại thêm những tiếng pháo nổ giòn giã ở khắp tứ phía.
“Khai Thái Cực”
Hương bá phụ di chân và tay phải vòng cung, áp sát lão già, đồng thời tay trái đặt lên cổ, tay phải đặt một bên hông phải, cứ thế vừa tạo thành một đòn khóa lại cũng là một đòn công. Hướng bá phụ dốc toàn lực lượng đánh bay lão già nhưng đáng tiếc hiệu quả không được như mong đợi, lực lượng không đủ lớn để áp chế đối thủ. Ông bèn nhân lúc khói chưa tan mà lặn mất tăm tích.
Lão già bị trúng đòn, tuy không hề hấn gì nhưng cực kỳ cáu giận. Đây là lần đầu tiên hắn được nếm thử Khai Thái Cực, quả nhiên cực kỳ khó chịu. Cơ thể mất đi khả năng kháng cự cùng chống đỡ, chỉ cần lực lượng mạnh thêm chút nữa thì đảm bảo ăn hành no.
Khi đám khói tan đi cũng là lúc mọi người nhà họ Tôn cùng với Hướng bá phụ biến mất không để lại dấu vết. Khuôn trang rộng lớn chỉ toàn là cỏ, rất quãng đãng, phù hợp để ngắm nhìn xung quanh. Đáng tiếc người không thấy là không thấy. Phương tam nóng lòng không chịu được, vội chạy vào nhà quan sát. Khi hắn vừa bước đến cửa thì bỗng từ đâu xuất hiện một thân hình cản lại.
- Đứng lại thằng cặn bã!
Hướng Nhật đứng ngay trước cửa chặn lại. Kịch hay bây giờ mới có đất diễn.
Phương tam không hiểu vì sao lại bỗng dưng xuất hiện một thằng ranh con, dám cả gan chặn đường mình. Thầm nghĩ chỉ là ảo giác làm mờ mắt. Và dựa vào cách ăn mặc của Hướng Nhật, hắn mơ hồ đoán Hướng Nhật chắc là một thằng ở đợ. Hắn liền lên mặt quát:
- Mày là thằng nào? Liệu hồn cút ngay!
Hướng Nhật cười lạnh, câu này phải để hắn nói mới đúng chứ.- Lý do?
Phương tam thấy lời nói của mình không đủ sức uy hiếp lại càng trở nên bực tức. Nghiến răng nói:
- Nếu mày muốn chết tao đây sẵn lòng. Phương lão tử muốn đuổi người mà còn cần lý do sao?
Hướng Nhật dửng dưng.
- À một thằng không có não mà cũng biết sủa cơ đấy.
- Mày...
Phương tam nộ khí xung thiên dơ tay tát ngay vào mặt Hướng Nhật, chỉ là tay còn chưa kịp dơ lên thì đã bị ăn hai cái tát vào hai bên má và một đạp bay từ cửa ra ngoài cổng. Lão già thấy thế vội nhảy lên đỡ. Lúc này thân thể Phương tam đã mềm nhũn, đầu óc rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Hướng Nhật phủi tay mấy cái, lặng lẽ bước ra ngoài làm như không để ai vào mắt.
Lão già nhìn từ đầu đến chân, chỉ thấy đó là một thằng nhóc mới mười lăm, mười sáu tuối. Người gầy guộc, nhìn chỉ hơn que củi một tý. Trông bộ dáng có phần ẻo lả, yếu đuối. Thầm nghĩ hắn giỏi lắm cũng chỉ biết vài ba món võ công thô thiển, cùng lắm chỉ có thể bắt nạt mấy tay mơ. Nghĩ vậy, lão cảm thấy không cần động thủ, tin chắc nói vài lời dọa dẫm hắn sẽ chạy mất dép. Lão hắng giọng:
- Tiểu tử. Ngay cả con Phương Đại, cháu của Phương lão gia mà cũng dám đánh sao?
- Tao rất tiếc, ta không ngại vấn đề gia tộc. Tao thích đánh ai là quyền của ta. Mày có ý kiến gì không? - Hướng Nhật châm trọc.
Lão già lại tưởng Hướng Nhật vốn là không biết gì. Cái loại “ếch ngồi đáy giếng” còn trẻ nên nói năng ngông cuồng. Lão già lại tiếp tục khăng khăng “giảng đạo”:
- Nhà họ Phương không chỉ giàu có, đứng vào hàng ngũ giới thượng lưu của Bắc Kinh, mà còn có địa vị trong chính trị Trung Hoa. Ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải nể mặt. Thế nào, đã biết sợ chưa?
Hướng Nhật thở dài, chỉ vào miệng lão già:
- Giờ mày muốn vỡ mồm tao cũng không ngại ra tay trợ giúp đâu.
Lão già hiểu ý, máu nóng nổi lên đỏ khắp mặt, tựa hồ trong mắt, mũi, tai đều đang muốn phun ra lửa.
- Ranh con, mày hết thuốc chữa rồi.
- Rất tiếc, tao không cần uống thuốc. Chi bằng mày nên uống thì hơn, mà uống nhiều một chút mới phải. Bây giờ có phải là rất tức đúng không? Tao thật lòng khuyên mày nên cắn lưỡi tự tử cho bớt đau khổ.
Hướng Nhật cười lạnh lùng, nói tiếp:
- Hôm nay lẽ ra tao sẽ tha mạng cho mày, nhưng mày vừa đắc tội phải một người không nên đắc tội. Mày muốn chết kiểu gì?
- Thì ra là Võ Đang Thái Cực Quyền Cổ Phổ 13 thức. Thiên hạ đương thời số người học được cổ phổ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mày nên mừng vì điều đó đấy.
Hướng bá phụ cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, khi xưa vị cao nhân kia có nói, một đống chiêu thức của nhà họ Trần, họ Dương đương thời chỉ là một mớ kungfu thô thiển, sự tinh túy, ảo diệu, thần bí chỉ nằm trong khẩu quyết và cổ phổ nguyên thủy do chính Trương Tam Phong sáng tạo ra. Bởi vì chỉ truyền cho người có duyên nên số người học được cổ phổ hoàn toàn chỉ có vài người trên thế giới này. Những ai có thể hiểu được tinh hoa, những điều bí ẩn, sự diệu kỳ của môn võ này thì đã không còn ở phạm vi nhân loại nữa.
Đợi một lúc không thấy Hướng bá phụ nói gì. Lão già lại nói tiếp:
- Thiên hạ có câu “thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá” (Võ công thiên hạ dù không có gì phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được) tuy nhiên thái cực lại đi ngược với đạo lý ấy, thành ra nó được ca tụng là môn kungfu lợi hại nhất của loài người. Bởi vì tao nhanh, chậm, mạnh mẽ bao nhiêu cũng đều bị phá giải trước thái cực quyền. Tuy nhiên nếu tao nhanh tới mức mày không thể chế ngự nổi thì sẽ thế nào? Dù cho nét tinh túy của thái cực là lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương, lấy thực đánh hư, mượn sức phát lực, đoán lực mà hoạt, nghe kình mà phát, nhưng lực lượng không đủ thì chiêu thức cũng chẳng khác nào gió thoảng mây bay.
Lời hắn vừa dứt là lúc mà mọi ánh mắt đều mở to, tập trung hết mức vào người hắn. Thân hình lão già bỗng hóa thành bảy tám người bủa vây lấy Hướng bá phụ.
“San San Lục Ảnh”
Một đòn liên hoàn cước, mạnh mẽ như vũ bão, Hướng bá phụ nhất thời rơi vào lúng túng, không cách nào chế ngự hết một đòn sáu cước lại còn bị phân tâm bởi những ảo ảnh của lão già tạo ra. Ông bèn hứng chịu một cước lên vai trái, lại bị một cước ngay trung bộ và cuối cùng là ngay giữa ngực. Cả người vô lực bay lùi về sau, ngã lăn vài vòng trên đất, miệng phun một ngụm máu tươi.
Tiểu tử Phương tam âm thầm đắc ý. Hắn nhìn bộ dạng Đình Lâm mà cảm thấy đáng thương. Thằng sư phụ tài giỏi đến đâu thì thằng đệ tử yếu kém đến đó. Hắn vẫn là không ưa gì tên Đình Lâm này. Cũng bởi cái kế hoạch thu phục mỹ nữ tưởng như sắp hoàn thiện thì lại phải đi đường vòng. Vốn dĩ hắn đã dùng không ít công sức để thâu tóm cái doanh nghiệp nhà họ Tôn, khiến họ Tôn bị phá sản, phải đi vay mượn, nợ nần chồng chất. Hắn lại dẫn dụ cho Tôn Hòa tìm Dịch Tiểu Quân để vay tiền, và âm thầm cài nội gián vào người của nàng ta. Đợi đến khi người của nàng vào đòi tiền, tiền không có ắt sẽ bắt Tôn Thiên Lam làm con tim. Nhân cơ hội ấy, Phương tam chỉ việc chạy tới giải cứu mỹ nhân thế là sẽ có được tình cảm của nàng. Đáng tiếc một kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo như thế lại bất thành. Cuối cùng, hắn chỉ có thể dày mặt mà đưa ra một thỏa thuận siêu lòng người. Rằng sẽ trả hết nợ và lấy lại công ty cho nhà họ Tôn, đổi lại Tôn Thiên Lam phải làm người đàn bà của hắn. Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười khoái trá, tâm tư lại nảy ra ý niệm khoái lạc cùng với nàng giường chiếu một phen.
Hướng Nhật đang tính xuất đầu lộ diện thì thấy Hướng bá phụ đã đứng dậy. Trong lòng ông thừa biết, không sớm thì muộn cũng sẽ có kết cực như vậy. Ông quay đầu về phía gia đình bốn người Tôn Hòa, nháy mắt ra tín hiệu. Tôn Hòa hiểu ý liền gật đầu. Rồi trên tay Hướng bá phụ đã sớm cầm một quả bóng như trái bi a, ông không do dự mà ném ngay trước mặt lão già. Một màn khói đỏ cay xè phun ra dày đặc, lại thêm những tiếng pháo nổ giòn giã ở khắp tứ phía.
“Khai Thái Cực”
Hương bá phụ di chân và tay phải vòng cung, áp sát lão già, đồng thời tay trái đặt lên cổ, tay phải đặt một bên hông phải, cứ thế vừa tạo thành một đòn khóa lại cũng là một đòn công. Hướng bá phụ dốc toàn lực lượng đánh bay lão già nhưng đáng tiếc hiệu quả không được như mong đợi, lực lượng không đủ lớn để áp chế đối thủ. Ông bèn nhân lúc khói chưa tan mà lặn mất tăm tích.
Lão già bị trúng đòn, tuy không hề hấn gì nhưng cực kỳ cáu giận. Đây là lần đầu tiên hắn được nếm thử Khai Thái Cực, quả nhiên cực kỳ khó chịu. Cơ thể mất đi khả năng kháng cự cùng chống đỡ, chỉ cần lực lượng mạnh thêm chút nữa thì đảm bảo ăn hành no.
Khi đám khói tan đi cũng là lúc mọi người nhà họ Tôn cùng với Hướng bá phụ biến mất không để lại dấu vết. Khuôn trang rộng lớn chỉ toàn là cỏ, rất quãng đãng, phù hợp để ngắm nhìn xung quanh. Đáng tiếc người không thấy là không thấy. Phương tam nóng lòng không chịu được, vội chạy vào nhà quan sát. Khi hắn vừa bước đến cửa thì bỗng từ đâu xuất hiện một thân hình cản lại.
- Đứng lại thằng cặn bã!
Hướng Nhật đứng ngay trước cửa chặn lại. Kịch hay bây giờ mới có đất diễn.
Phương tam không hiểu vì sao lại bỗng dưng xuất hiện một thằng ranh con, dám cả gan chặn đường mình. Thầm nghĩ chỉ là ảo giác làm mờ mắt. Và dựa vào cách ăn mặc của Hướng Nhật, hắn mơ hồ đoán Hướng Nhật chắc là một thằng ở đợ. Hắn liền lên mặt quát:
- Mày là thằng nào? Liệu hồn cút ngay!
Hướng Nhật cười lạnh, câu này phải để hắn nói mới đúng chứ.- Lý do?
Phương tam thấy lời nói của mình không đủ sức uy hiếp lại càng trở nên bực tức. Nghiến răng nói:
- Nếu mày muốn chết tao đây sẵn lòng. Phương lão tử muốn đuổi người mà còn cần lý do sao?
Hướng Nhật dửng dưng.
- À một thằng không có não mà cũng biết sủa cơ đấy.
- Mày...
Phương tam nộ khí xung thiên dơ tay tát ngay vào mặt Hướng Nhật, chỉ là tay còn chưa kịp dơ lên thì đã bị ăn hai cái tát vào hai bên má và một đạp bay từ cửa ra ngoài cổng. Lão già thấy thế vội nhảy lên đỡ. Lúc này thân thể Phương tam đã mềm nhũn, đầu óc rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Hướng Nhật phủi tay mấy cái, lặng lẽ bước ra ngoài làm như không để ai vào mắt.
Lão già nhìn từ đầu đến chân, chỉ thấy đó là một thằng nhóc mới mười lăm, mười sáu tuối. Người gầy guộc, nhìn chỉ hơn que củi một tý. Trông bộ dáng có phần ẻo lả, yếu đuối. Thầm nghĩ hắn giỏi lắm cũng chỉ biết vài ba món võ công thô thiển, cùng lắm chỉ có thể bắt nạt mấy tay mơ. Nghĩ vậy, lão cảm thấy không cần động thủ, tin chắc nói vài lời dọa dẫm hắn sẽ chạy mất dép. Lão hắng giọng:
- Tiểu tử. Ngay cả con Phương Đại, cháu của Phương lão gia mà cũng dám đánh sao?
- Tao rất tiếc, ta không ngại vấn đề gia tộc. Tao thích đánh ai là quyền của ta. Mày có ý kiến gì không? - Hướng Nhật châm trọc.
Lão già lại tưởng Hướng Nhật vốn là không biết gì. Cái loại “ếch ngồi đáy giếng” còn trẻ nên nói năng ngông cuồng. Lão già lại tiếp tục khăng khăng “giảng đạo”:
- Nhà họ Phương không chỉ giàu có, đứng vào hàng ngũ giới thượng lưu của Bắc Kinh, mà còn có địa vị trong chính trị Trung Hoa. Ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải nể mặt. Thế nào, đã biết sợ chưa?
Hướng Nhật thở dài, chỉ vào miệng lão già:
- Giờ mày muốn vỡ mồm tao cũng không ngại ra tay trợ giúp đâu.
Lão già hiểu ý, máu nóng nổi lên đỏ khắp mặt, tựa hồ trong mắt, mũi, tai đều đang muốn phun ra lửa.
- Ranh con, mày hết thuốc chữa rồi.
- Rất tiếc, tao không cần uống thuốc. Chi bằng mày nên uống thì hơn, mà uống nhiều một chút mới phải. Bây giờ có phải là rất tức đúng không? Tao thật lòng khuyên mày nên cắn lưỡi tự tử cho bớt đau khổ.
Hướng Nhật cười lạnh lùng, nói tiếp:
- Hôm nay lẽ ra tao sẽ tha mạng cho mày, nhưng mày vừa đắc tội phải một người không nên đắc tội. Mày muốn chết kiểu gì?
/1271
|