Cúp điện thoại của Hoắc Vãn Tình, Hướng Nhật bắt đầu gọi cho Lý Trinh Lan.
Đợi một lúc bên kia mới có người bắt máy.
- ... Có chuyện gì thế?
Trong giọng nói của Lý Trinh Lan mang theo một tia dè dặt.
Hướng Nhật thật không biết nói gì, rõ ràng cô nàng gọi điện thoại cho mình trước, bây giờ lại đi hỏi mình có chuyện gì không? Nàng bị mắc bệnh mau quên hay cố ý hỏi như vậy nhỉ?!
- Trinh Lan, ngày hôm qua em gọi cho anh đấy!
Hướng Nhật nhắc nhở.
- Đó là Lâm tiểu thư...
Lời của Lý Trinh Lan còn chưa dứt, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm tràn ngập tức giận:
- Tên khốn kia gọi phải không, đưa cho em!
Điện thoại dường như bị đoạt đi, tiếp sau đó là một tràng đối thoại xoang xoảng như sấm nổ bên tai của Lâm Dục Tú Lâm đại tiểu thư:
- Này, anh cuối cùng chịu xuất hiện rồi hả? Ngày đó anh nói cái gì? Rõ ràng bảo hôm nay sẽ lên đường, ngày hôm qua tôi còn gọi điện cho anh hỏi về vụ đặt vé máy bay lúc mấy giờ, gọi mãi cũng không được, anh không muốn mang tôi về nước nữa đúng không, nếu đúng là như vậy anh đi nói chuyện rõ ràng với cha tôi, tôi cóc thèm đi về với anh nữa...
Liên tiếp là những câu chửi mắng lưu manh như pháo giàn, nổ to tới mức Hướng Nhật muốn điên lên, tuy nhiên ngẫm nghĩ lại thì bình tĩnh vẫn tốt hơn, dù sao cũng là hắn cho đối phương bị leo cây.
- Hôm qua tôi đi ra ngoài có việc, điện thoại lại hết pin...
Hướng Nhật giải thích nhưng Lâm đại tiểu thư không đợi hắn nói hết lời, trực tiếp cắt ngang:
- Vậy rốt cục khi nào lên đường, anh nói cho tôi một cái thời gian chính xác.
- Ngày mai về, tôi sẽ đặt vé máy bay, đặt xong sẽ thông báo cho cô.
Nếu như không phải lúc trước đã đáp ứng Lâm lão bản, Hướng Nhật mới lười đi hầu hạ cô bé một tháng có ba mốt ngày đại di mụ ghé thăm này.
- Được, chính mồm anh nói rồi đấy nhé!
Lâm đại tiểu thư nói xong, bên kia điện thoại liền im bặt, sau đó vang lên từng tiếng loạt xoạt , có thể nàng đưa điện thoại cho Lý Trinh Lan, ngay sau đấy giọng nói của Lý Trinh Lan cất lên:
- Anh có khỏe không?...
- Em ở chung với Lâm tiểu thư à?
Hướng Nhật dĩ nhiên biết hai người bây giờ đang ở cùng nhau, hắn chỉ tò mò mới qua hơn một ngày mà Lý Trinh Lan và Lâm Dục Tú đã lăn lộn chung một chỗ, chắc hẳn ngày hôm qua Lâm đại tiểu thư lấy điện thoại của Lý Trinh Lan gọi cho mình, cho nên vừa nãy Lý Trinh Lan mới có phản ứng như vậy.
- Ừm.
Bên kia đầu dây Lý Trinh khẽ lên tiếng, chợt hỏi một câu vu vơ không rõ ý nghĩa:
- Mai anh về nước rồi sao?
- Đúng rồi.
Hướng Nhật nghe nàng hỏi như thế trong lòng chợt lóe lên, mồm mép tự động chuyển sang chế độ ba hoa, dù gì cũng không phải đang mặt đối mặt với nàng:
- Em có phải không muốn anh về? Sợ cô đơn một mình chứ?
Có thể bị câu nói của lưu manh vạch trần tâm tư sâu kín trong lòng, bên kia điện thoại Lý Trinh Lan trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng:
- Em không có ở một mình, ba mẹ em đều ở đây. Hơn nữa em cũng không có khả năng không quên được anh, anh về sớm sớm một chút là điều em muốn nhất đấy, hừ!
Cuối câu là một tiếng hừ lạnh, tựa hồ cố ý biểu đạt sự khinh thường của nàng ra ngoài.
- Em nói vậy cũng quá tuyệt tình đi, đừng quên thân phận của em bây giờ, em đã đáp ứng làm đàn bà của anh rồi.
Trong lòng Hướng Nhật không có gì là khó chịu, phản ứng của cô bé Lý Trinh Lan như vậy là hoàn toàn bình thường, hắn cũng không hy vọng xa vời dựa vào hôm đó thề thốt không làm ăn nữa mà lấy được tình cảm của cô nàng.
- Vậy thôi nhé, em cúp máy đây.
Lý Trinh Lan tựa hồ sợ lưu manh nói thêm cái gì khiến nàng khó chịu, sau khi dứt lời liền cúp điện thoại.
Hướng Nhật cất điện thoại di động, trước tiên vào nhà tắm tắm rửa một chút, đổi lại một bộ quần áo, cả người sạch sẽ khoan khoái, lúc này mới rời khỏi nhà.
..............................
Dây dưa ở nhà Alice một buổi chiều, thuận tiện thông báo cho nàng ngày mai trở về nước, mặc dù việc này làm cho cha mẹ Alice đau lòng không thôi, nhưng hai người nghĩ đến con gái của mình một thời gian sau cũng sẽ trở lại thăm bọn họ, hai người mới không nói gì nữa.
Bữa tối dùng ngay tại nhà Alice, sau khi ăn xong, từ nhà nàng rời khỏi, đường phố bắt đầu lên đèn.
Hướng Nhật ngồi xe chạy tới đại lộ Broadway, biểu chiều đáp ứng Hoắc Vãn Tình tối nay phải bồi tiếp nàng đi xem hí kịch.
Địa điểm ước hẹn nằm ngay khu vực trung tâm của Broadway, là quảng trường thời đại (Times Square) kế cận đường số 42*, đây là nơi tập hợp rất nhiều nhà hát lớn, chung quanh ước chừng không dưới mấy chục cái.
* https://vi.wikipedia.org/wiki/Quảng_trường_Thời_đại
Times Square là một trong những nơi phồn hoa náo nhiệt nhất khu phố, bởi vì trụ sở chính của tờ báo New York Times đặt ở nơi này, vì thế mới có cái tên như vậy. Hàng loạt biển quảng cáo nhấp nháy nhan nhản, tivi quảng cáo các kiểu, những thứ này đều là trở thành một nét đặc trưng của thành phố New York.
Đến gần Times Square, bốn phía khắp nơi đều được bao phủ bởi ánh đèn nê-on sáng rực rỡ, ở đây có không ít nghệ sĩ đường phố, chung quanh họ tụ tập không ít người dân.
Nói về những nghệ sĩ đường phố này, chính là bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà không thể không ra đường mãi võ , hy vọng thông qua biểu diễn có thể để cho mọi người thưởng thức được giá trị của bọn họ, từ đó bước vào showbiz chân chính, hoặc trực tiếp lọt vào mắt của một công ty điện ảnh, vậy con đường tương lai càng thêm sáng lạn.
Tuy nhiên loại chuyện trong mơ này rất hiếm khi xảy ra.
Hướng Nhật một bên rất hăng hái thưởng thức những nghệ sĩ đường phố biểu diễn, một bên tìm kiếm rạp hát Hoắc Vãn Tình trước kia nói với hắn.
Tìm một vòng vẫn không có kết quả, bất quá lại để hắn chạm mặt một người quen. Nói là người quen còn chưa chính xác, chủ yếu là hắn biết mặt đối phương nhưng đối phương lại tuyệt đối không biết mình.
Đó là một nữ nhân với mái tóc dài màu đỏ, thoạt nhìn hơn hai mươi không quá ba mươi tuổi, tóc có chút hơi hơi xoăn.
Chẳng qua do lúc trước gặp có điểm bất đồng, nàng bây giờ đã đổi lại một bộ đầm dài bó sát người, chân đi giày cao gót, mái tóc đã được chú tâm chỉnh trang lại, búi cao cao ở trên đầu.
Cộng thêm trang điểm, gương mặt vốn đã xinh đẹp lại tăng thêm mấy phần tư sắc, tỏ ra cực kỳ tinh xảo. Hoàn toàn không có cảm giác lôi thôi khi thấy ở trên máy bay ngày hôm qua, tựa hồ đã lột xác thành một người hoàn toàn khác.
Hướng Nhật nhờ sức quan sát nhạy bén của mình cộng thêm tinh thần dị năng mới giúp hắn vừa nhìn đã xác định cô gái vừa trải qua phẫu thuật thẩm mỹ này chính là người đẹp đã gặp trên máy bay, Shalom.
Song có thể do hắn liếc mắt nhìn đối phương tới mấy lần, Shalom cũng chú ý tới tên thiếu niên châu Á trước mặt, nàng đang đứng ở trước một nhà hát, có vẻ như đang đợi người.
Trùng hợp ở chỗ, rạp hát Hướng Nhật muốn tìm, chính là chỗ này!
Nhìn cửa một chút cũng không thấy bóng dáng Hoắc Vãn Tình đâu, phỏng chừng cô nàng còn chưa tới.
- Chào anh!
Có lẽ vì thấy hắn mới vừa quan sát mình, giờ lại mon men đến một chỗ cách mình không xa, Shalom quay sang Hướng Nhật chào hỏi.
- Chào cô!
Hướng Nhật lịch sự đáp lại, trong lòng cực kỳ chắn chắn đối phương không nhận ra mình, không nói lúc trước hai người tiếp xúc ở trên phi cơ lưu manh đã trùm kín đầu, còn có tinh thần dị năng của Pattinson ảnh hưởng, đoạn trí nhớ kia hẳn đã bị xóa sạch.
Mà đây mới là vấn đề cổ quái, mất một đống vàng lớn và biết bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật có giá trị, cô nàng này là người trên máy bay mà bây giờ có thời gian rảnh rỗi ước hẹn người khác đi xem kịch vui, không hề bị FBI mời đi uống cafe, điều này hiển nhiên trái với lẽ thường.
Đợi một lúc bên kia mới có người bắt máy.
- ... Có chuyện gì thế?
Trong giọng nói của Lý Trinh Lan mang theo một tia dè dặt.
Hướng Nhật thật không biết nói gì, rõ ràng cô nàng gọi điện thoại cho mình trước, bây giờ lại đi hỏi mình có chuyện gì không? Nàng bị mắc bệnh mau quên hay cố ý hỏi như vậy nhỉ?!
- Trinh Lan, ngày hôm qua em gọi cho anh đấy!
Hướng Nhật nhắc nhở.
- Đó là Lâm tiểu thư...
Lời của Lý Trinh Lan còn chưa dứt, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm tràn ngập tức giận:
- Tên khốn kia gọi phải không, đưa cho em!
Điện thoại dường như bị đoạt đi, tiếp sau đó là một tràng đối thoại xoang xoảng như sấm nổ bên tai của Lâm Dục Tú Lâm đại tiểu thư:
- Này, anh cuối cùng chịu xuất hiện rồi hả? Ngày đó anh nói cái gì? Rõ ràng bảo hôm nay sẽ lên đường, ngày hôm qua tôi còn gọi điện cho anh hỏi về vụ đặt vé máy bay lúc mấy giờ, gọi mãi cũng không được, anh không muốn mang tôi về nước nữa đúng không, nếu đúng là như vậy anh đi nói chuyện rõ ràng với cha tôi, tôi cóc thèm đi về với anh nữa...
Liên tiếp là những câu chửi mắng lưu manh như pháo giàn, nổ to tới mức Hướng Nhật muốn điên lên, tuy nhiên ngẫm nghĩ lại thì bình tĩnh vẫn tốt hơn, dù sao cũng là hắn cho đối phương bị leo cây.
- Hôm qua tôi đi ra ngoài có việc, điện thoại lại hết pin...
Hướng Nhật giải thích nhưng Lâm đại tiểu thư không đợi hắn nói hết lời, trực tiếp cắt ngang:
- Vậy rốt cục khi nào lên đường, anh nói cho tôi một cái thời gian chính xác.
- Ngày mai về, tôi sẽ đặt vé máy bay, đặt xong sẽ thông báo cho cô.
Nếu như không phải lúc trước đã đáp ứng Lâm lão bản, Hướng Nhật mới lười đi hầu hạ cô bé một tháng có ba mốt ngày đại di mụ ghé thăm này.
- Được, chính mồm anh nói rồi đấy nhé!
Lâm đại tiểu thư nói xong, bên kia điện thoại liền im bặt, sau đó vang lên từng tiếng loạt xoạt , có thể nàng đưa điện thoại cho Lý Trinh Lan, ngay sau đấy giọng nói của Lý Trinh Lan cất lên:
- Anh có khỏe không?...
- Em ở chung với Lâm tiểu thư à?
Hướng Nhật dĩ nhiên biết hai người bây giờ đang ở cùng nhau, hắn chỉ tò mò mới qua hơn một ngày mà Lý Trinh Lan và Lâm Dục Tú đã lăn lộn chung một chỗ, chắc hẳn ngày hôm qua Lâm đại tiểu thư lấy điện thoại của Lý Trinh Lan gọi cho mình, cho nên vừa nãy Lý Trinh Lan mới có phản ứng như vậy.
- Ừm.
Bên kia đầu dây Lý Trinh khẽ lên tiếng, chợt hỏi một câu vu vơ không rõ ý nghĩa:
- Mai anh về nước rồi sao?
- Đúng rồi.
Hướng Nhật nghe nàng hỏi như thế trong lòng chợt lóe lên, mồm mép tự động chuyển sang chế độ ba hoa, dù gì cũng không phải đang mặt đối mặt với nàng:
- Em có phải không muốn anh về? Sợ cô đơn một mình chứ?
Có thể bị câu nói của lưu manh vạch trần tâm tư sâu kín trong lòng, bên kia điện thoại Lý Trinh Lan trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng:
- Em không có ở một mình, ba mẹ em đều ở đây. Hơn nữa em cũng không có khả năng không quên được anh, anh về sớm sớm một chút là điều em muốn nhất đấy, hừ!
Cuối câu là một tiếng hừ lạnh, tựa hồ cố ý biểu đạt sự khinh thường của nàng ra ngoài.
- Em nói vậy cũng quá tuyệt tình đi, đừng quên thân phận của em bây giờ, em đã đáp ứng làm đàn bà của anh rồi.
Trong lòng Hướng Nhật không có gì là khó chịu, phản ứng của cô bé Lý Trinh Lan như vậy là hoàn toàn bình thường, hắn cũng không hy vọng xa vời dựa vào hôm đó thề thốt không làm ăn nữa mà lấy được tình cảm của cô nàng.
- Vậy thôi nhé, em cúp máy đây.
Lý Trinh Lan tựa hồ sợ lưu manh nói thêm cái gì khiến nàng khó chịu, sau khi dứt lời liền cúp điện thoại.
Hướng Nhật cất điện thoại di động, trước tiên vào nhà tắm tắm rửa một chút, đổi lại một bộ quần áo, cả người sạch sẽ khoan khoái, lúc này mới rời khỏi nhà.
..............................
Dây dưa ở nhà Alice một buổi chiều, thuận tiện thông báo cho nàng ngày mai trở về nước, mặc dù việc này làm cho cha mẹ Alice đau lòng không thôi, nhưng hai người nghĩ đến con gái của mình một thời gian sau cũng sẽ trở lại thăm bọn họ, hai người mới không nói gì nữa.
Bữa tối dùng ngay tại nhà Alice, sau khi ăn xong, từ nhà nàng rời khỏi, đường phố bắt đầu lên đèn.
Hướng Nhật ngồi xe chạy tới đại lộ Broadway, biểu chiều đáp ứng Hoắc Vãn Tình tối nay phải bồi tiếp nàng đi xem hí kịch.
Địa điểm ước hẹn nằm ngay khu vực trung tâm của Broadway, là quảng trường thời đại (Times Square) kế cận đường số 42*, đây là nơi tập hợp rất nhiều nhà hát lớn, chung quanh ước chừng không dưới mấy chục cái.
* https://vi.wikipedia.org/wiki/Quảng_trường_Thời_đại
Times Square là một trong những nơi phồn hoa náo nhiệt nhất khu phố, bởi vì trụ sở chính của tờ báo New York Times đặt ở nơi này, vì thế mới có cái tên như vậy. Hàng loạt biển quảng cáo nhấp nháy nhan nhản, tivi quảng cáo các kiểu, những thứ này đều là trở thành một nét đặc trưng của thành phố New York.
Đến gần Times Square, bốn phía khắp nơi đều được bao phủ bởi ánh đèn nê-on sáng rực rỡ, ở đây có không ít nghệ sĩ đường phố, chung quanh họ tụ tập không ít người dân.
Nói về những nghệ sĩ đường phố này, chính là bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà không thể không ra đường mãi võ , hy vọng thông qua biểu diễn có thể để cho mọi người thưởng thức được giá trị của bọn họ, từ đó bước vào showbiz chân chính, hoặc trực tiếp lọt vào mắt của một công ty điện ảnh, vậy con đường tương lai càng thêm sáng lạn.
Tuy nhiên loại chuyện trong mơ này rất hiếm khi xảy ra.
Hướng Nhật một bên rất hăng hái thưởng thức những nghệ sĩ đường phố biểu diễn, một bên tìm kiếm rạp hát Hoắc Vãn Tình trước kia nói với hắn.
Tìm một vòng vẫn không có kết quả, bất quá lại để hắn chạm mặt một người quen. Nói là người quen còn chưa chính xác, chủ yếu là hắn biết mặt đối phương nhưng đối phương lại tuyệt đối không biết mình.
Đó là một nữ nhân với mái tóc dài màu đỏ, thoạt nhìn hơn hai mươi không quá ba mươi tuổi, tóc có chút hơi hơi xoăn.
Chẳng qua do lúc trước gặp có điểm bất đồng, nàng bây giờ đã đổi lại một bộ đầm dài bó sát người, chân đi giày cao gót, mái tóc đã được chú tâm chỉnh trang lại, búi cao cao ở trên đầu.
Cộng thêm trang điểm, gương mặt vốn đã xinh đẹp lại tăng thêm mấy phần tư sắc, tỏ ra cực kỳ tinh xảo. Hoàn toàn không có cảm giác lôi thôi khi thấy ở trên máy bay ngày hôm qua, tựa hồ đã lột xác thành một người hoàn toàn khác.
Hướng Nhật nhờ sức quan sát nhạy bén của mình cộng thêm tinh thần dị năng mới giúp hắn vừa nhìn đã xác định cô gái vừa trải qua phẫu thuật thẩm mỹ này chính là người đẹp đã gặp trên máy bay, Shalom.
Song có thể do hắn liếc mắt nhìn đối phương tới mấy lần, Shalom cũng chú ý tới tên thiếu niên châu Á trước mặt, nàng đang đứng ở trước một nhà hát, có vẻ như đang đợi người.
Trùng hợp ở chỗ, rạp hát Hướng Nhật muốn tìm, chính là chỗ này!
Nhìn cửa một chút cũng không thấy bóng dáng Hoắc Vãn Tình đâu, phỏng chừng cô nàng còn chưa tới.
- Chào anh!
Có lẽ vì thấy hắn mới vừa quan sát mình, giờ lại mon men đến một chỗ cách mình không xa, Shalom quay sang Hướng Nhật chào hỏi.
- Chào cô!
Hướng Nhật lịch sự đáp lại, trong lòng cực kỳ chắn chắn đối phương không nhận ra mình, không nói lúc trước hai người tiếp xúc ở trên phi cơ lưu manh đã trùm kín đầu, còn có tinh thần dị năng của Pattinson ảnh hưởng, đoạn trí nhớ kia hẳn đã bị xóa sạch.
Mà đây mới là vấn đề cổ quái, mất một đống vàng lớn và biết bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật có giá trị, cô nàng này là người trên máy bay mà bây giờ có thời gian rảnh rỗi ước hẹn người khác đi xem kịch vui, không hề bị FBI mời đi uống cafe, điều này hiển nhiên trái với lẽ thường.
/1271
|