- Nếu như thành công, ta sẽ cho phi cơ bay đến địa điểm đã chỉ định sẵn, là một hòn đảo nhỏ trên Đại Tây Dương, sau đó sử dụng tàu ngầm chở vàng đi.
Pattinson không hề giấu giếm chút nào, toàn bộ nói ra hết, tỏ ra vô cùng hợp tác.
- Ngươi nói...tàu ngầm?
Hướng Nhật nghi ngờ thoáng nhìn hắn, một vật to lớn hiếm có như tàu ngầm, người bình thường nhất định không thể sở hữu, trừ phi có quốc gia ủng hộ ở phía sau.
- Vâng, chính là tàu ngầm, nhưng xin đừng hiểu lầm, tàu ngầm do ta dùng dị năng chiếm được, toàn bộ người trên tàu đều bị ta khống chế.
Pattinson tựa hồ rất sợ hắn không tin, vì vậy không chỉ kể ra hắn làm sao có được chiếc tàu kia mà còn miêu tả hình dáng con tàu và những người trên đó.
Tin tưởng trong thời gian ngắn như vậy hắn cũng không thể soạn ra một lời nói dối khá cặn kẽ không chỗ sơ hở, Hướng Nhật bắt đầu động tâm, bất kể đối phương giải thích rõ ràng như vậy là cố ý dẫn dụ hắn tham dự vào kế hoạch rồi thủ tiêu luôn hắn hay không, nhưng nếu đã giải quyết được vấn đề vận chuyển, hắn cũng không còn chút cố kỵ gì nữa.
Dù sao những thứ Đức quốc xã cướp đoạt trong chiến tranh thế giới thứ hai đều là vật vô chủ, nước Mỹ có thể âm thầm lén lút chở về, tại sao hắn lại không thể vơ vét một lần?
Hơn nữa có một người sẵn sàng hợp tác, còn lên kế hoạch chuẩn bị đầy đủ, trực tiếp bắt tay thực hiện phi vụ là được rồi.
- Tốt lắm!
Hướng Nhật hài lòng gật đầu một cái, lĩnh vực thu về, buông lỏng Pattinson.
Pattinson có cảm giác vui mừng như vừa sống sót sau tai nạn, rốt cục cũng giữ lại được cái mạng nhỏ. Trên thực tế hắn căn bản không biết Hướng Nhật cũng không có ý định giết hắn, thứ nhất bởi vì giết người rất phiền toái, phỏng chừng đã có rất nhiều người thấy hắn đi vào trong cao ốc Empire, một khi điều tra ra sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Thứ hai, hắn còn muốn lợi dụng tên này đi thu thập cả gia tộc của tên Richard, dĩ nhiên không phải là giết người, song dạy dỗ cho bọn chúng một trận để bọn chúng không còn cái lá gan đi tìm hắn là không thể bỏ qua.
- Kế hoạch này, ta gia nhập, vàng và những châu báu, tác phẩm nghệ thuật, chúng ta cưa đôi.
Hướng Nhật sở dĩ yêu cầu một nửa bởi vì hắn không muốn tham lam quá mức, dẫu sao đối phương cũng là người lên kế hoạch tỉ mỉ, phân tích từng giai đoạn, nếu khiến hắn bất mãn làm cho kế hoạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khẳng định cái mất nhiều hơn cái được.
Hiển nhiên hắn cũng không sợ đối phương qua cầu rút ván ám toán hắn, nếu như song phương đã thành thật hợp tác với nhau, chia đôi chiến lợi phẩm thì rất bình thường. Nhưng nếu đối phương dám bày trò hoa dạng gì, đừng nói ngay cả chiến lợi phẩm không có, mạng cũng không cần phải giữ lại.
- Dạ, hết thảy đều nghe theo quyết định của ngài!
Pattinson căn bản không dám không đồng ý, thực sự mà nói đây cũng là điều trong lòng hắn mong muốn nhất.
Vốn hắn cũng hiểu kế hoạch này một người không thể nào thực hiện được, thêm một dị năng giả phối hợp tuyệt đối như hổ thêm cánh.
Huống chi lại là một người thực lực cực kỳ cường đại, kế hoạch kia càng nắm chắc cơ hội thành công hơn, lo lắng duy nhất chính là sau khi kế hoạch thành công, đối phương có thể một cước đạp hắn sang một bên hay không, nuốt một mình tất cả vàng cùng châu báu. Một điểm này, phải thật cẩn thận.
Bất quá bây giờ hắn cũng không dám nói ra những suy nghĩ làm người mất hứng này, chỉ âm thầm cảnh giác.
- Được rồi, bây giờ ngươi mang theo thằng nhóc này đi đi, thuận tiện cảnh cáo gia tộc McWarden, biết điều nên an phận một chút.
Hướng Nhật liếc nhìn Monica bên cạnh, từ sau khi hắn đem Pattinson chế trụ, nàng bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, vẻ mặt không còn máy móc cứng nhắc như trước, tùy lúc là có thể tỉnh lại. Phỏng chừng phi vụ cướp đoạt thức ăn từ miệng đám người Mỹ nàng còn chưa nghe thấy.
- Dạ.
Pattinson cung kính kêu lên, hai người sau đi để lại phương thức liên lạc cùng thời gian lên đường, lúc này mới mang cái tên tiểu bạch kiểm Richard rời khỏi.
..............................
- Jack, anh... bọn họ đâu rồi?
Cơ hồ trong nháy mắt sau khi Pattinson rời đi, Monica liền từ trạng thái thất lạc tỉnh táo lại, khi nhìn thấy bên người mình chỉ có mỗi nam nhân, biểu tình nháy mắt buông lỏng ra đồng thời tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Đã đi rồi!
Hướng Nhật biết nàng có thể bị mất trí nhớ , những ký ức trong lúc bị khống chế tâm thần hoàn toàn trống không, chỉ còn trí nhớ phía trước đó.
- Đi rồi?!
Monica ngẩn ra, xoa xoa trán một cái:
- Mới vừa nãy... em làm sao ấy nhỉ? Sao em không thấy anh đi vào?
- Ừm, em bị dị năng tinh thần công kích, có thể mất đi một đoạn trí nhớ, yên tâm, chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi, anh đã dạy dỗ bọn chúng một trận rồi, sau này không dám tìm em gây phiền phức nữa đâu.
Hướng Nhật tận lực đem chuyện nói một cách đơn giản nhất, tránh gia tăng nghi ngờ trong lòng Monica.
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Monica lộ ra biểu tình nhẹ nhõm:
- Cái tên Pattinson, hắn hình như là dị năng giả?
- Ừ, đúng rồi.
Hướng Nhật gật đầu xác nhận.
- Bọn chúng muốn gì ở em?
Monica khẽ cau mày, hiển nhiên đối phương đến gặp nàng không chỉ để nói chuyện tác dóc.
- À, tối hôm qua là do anh động tay động chân với Richard, để hắn nói như vậy hả?
- Không phải, là do anh nhờ một người bạn, hắn còn hứa sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
Biết Monica đối với cách xử lý chuyện tối hôm qua rất không vừa lòng, Hướng Nhật tuyệt đối không ngại đem nước rửa chân đổ lên đầu K một phen.
- Anh nhờ người giúp đỡ?
Monica nhíu mày chặt hơn, dường như rất không vui khi nam nhân đem chuyện trọng yếu này đi nhờ người ngoài giúp đỡ.
Hướng Nhật cảm giác thốn thốn rồi, vội vàng bào chữa:
- Lisa, anh có thể bảo đảm với em, mọi chuyện đã chấm dứt, gia tộc McWarden sẽ không dám bén mảng đến gần chúng ta nữa.
- Bọn họ tất nhiên không tới gây phiền phức cho em rồi, em phiền phức như vậy còn chưa đủ sao?!
Có thể do ảnh hưởng của việc bị mất trí nhớ ban nãy mà sinh ra phiền muộn, Monica hung hãn đập đập vào tờ báo ở trên bàn.
Hướng Nhật bây giờ mới để ý, trên tờ báo chính là tin tức giật gân sáng nay, Monica còn mang báo tới cả văn phòng, xem ra lời nói vu khống ác ý trong bài viết khiến nàng không cách nào giữ được bình tĩnh.
- Tòa soạn nào viết bài báo này, để anh đi thiêu rụi nó!
Hướng Nhật bỗng nhiên nảy sinh ác độc nói, hắn cũng không phải muốn làm như vậy thật, chẳng qua là cố ý lộ sự cừu hận ra bên ngoài mà thôi.
- Anh khùng hả?
Monica thần sắc biến đổi, tức giận mắng, nàng không dám khẳng định nam nhân của mình có dám làm như vậy hay không, vạn nhất hắn đi làm thật thì đúng là lớn chuyện rồi.
- Jack, nghe lời em, để chuyện này em xử lý, anh nghìn vạn lần đừng có làm bậy.
- Ừm, do em định đoạt.
Hướng Nhật nhún nhún vai, trong lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã qua một ải này, Monica sẽ không tiếp tục truy cứu sai lầm hắn gây ra.
- À, buổi tối không được đi đâu cả, cho dù bạn bè có mời đi tụ họp gì em cũng hy vọng anh từ chối hết.
Đem phiền toái tạm gác sang một bên, Monica bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
- Có chuyện gì không?
Hướng Nhật cẩn thận hỏi.
- Đưa em trở về trang viện Monica, còn nữa, tối nay ở cạnh em là được rồi.
Monica nghiêm túc dặn dò nam nhân.
Pattinson không hề giấu giếm chút nào, toàn bộ nói ra hết, tỏ ra vô cùng hợp tác.
- Ngươi nói...tàu ngầm?
Hướng Nhật nghi ngờ thoáng nhìn hắn, một vật to lớn hiếm có như tàu ngầm, người bình thường nhất định không thể sở hữu, trừ phi có quốc gia ủng hộ ở phía sau.
- Vâng, chính là tàu ngầm, nhưng xin đừng hiểu lầm, tàu ngầm do ta dùng dị năng chiếm được, toàn bộ người trên tàu đều bị ta khống chế.
Pattinson tựa hồ rất sợ hắn không tin, vì vậy không chỉ kể ra hắn làm sao có được chiếc tàu kia mà còn miêu tả hình dáng con tàu và những người trên đó.
Tin tưởng trong thời gian ngắn như vậy hắn cũng không thể soạn ra một lời nói dối khá cặn kẽ không chỗ sơ hở, Hướng Nhật bắt đầu động tâm, bất kể đối phương giải thích rõ ràng như vậy là cố ý dẫn dụ hắn tham dự vào kế hoạch rồi thủ tiêu luôn hắn hay không, nhưng nếu đã giải quyết được vấn đề vận chuyển, hắn cũng không còn chút cố kỵ gì nữa.
Dù sao những thứ Đức quốc xã cướp đoạt trong chiến tranh thế giới thứ hai đều là vật vô chủ, nước Mỹ có thể âm thầm lén lút chở về, tại sao hắn lại không thể vơ vét một lần?
Hơn nữa có một người sẵn sàng hợp tác, còn lên kế hoạch chuẩn bị đầy đủ, trực tiếp bắt tay thực hiện phi vụ là được rồi.
- Tốt lắm!
Hướng Nhật hài lòng gật đầu một cái, lĩnh vực thu về, buông lỏng Pattinson.
Pattinson có cảm giác vui mừng như vừa sống sót sau tai nạn, rốt cục cũng giữ lại được cái mạng nhỏ. Trên thực tế hắn căn bản không biết Hướng Nhật cũng không có ý định giết hắn, thứ nhất bởi vì giết người rất phiền toái, phỏng chừng đã có rất nhiều người thấy hắn đi vào trong cao ốc Empire, một khi điều tra ra sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Thứ hai, hắn còn muốn lợi dụng tên này đi thu thập cả gia tộc của tên Richard, dĩ nhiên không phải là giết người, song dạy dỗ cho bọn chúng một trận để bọn chúng không còn cái lá gan đi tìm hắn là không thể bỏ qua.
- Kế hoạch này, ta gia nhập, vàng và những châu báu, tác phẩm nghệ thuật, chúng ta cưa đôi.
Hướng Nhật sở dĩ yêu cầu một nửa bởi vì hắn không muốn tham lam quá mức, dẫu sao đối phương cũng là người lên kế hoạch tỉ mỉ, phân tích từng giai đoạn, nếu khiến hắn bất mãn làm cho kế hoạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khẳng định cái mất nhiều hơn cái được.
Hiển nhiên hắn cũng không sợ đối phương qua cầu rút ván ám toán hắn, nếu như song phương đã thành thật hợp tác với nhau, chia đôi chiến lợi phẩm thì rất bình thường. Nhưng nếu đối phương dám bày trò hoa dạng gì, đừng nói ngay cả chiến lợi phẩm không có, mạng cũng không cần phải giữ lại.
- Dạ, hết thảy đều nghe theo quyết định của ngài!
Pattinson căn bản không dám không đồng ý, thực sự mà nói đây cũng là điều trong lòng hắn mong muốn nhất.
Vốn hắn cũng hiểu kế hoạch này một người không thể nào thực hiện được, thêm một dị năng giả phối hợp tuyệt đối như hổ thêm cánh.
Huống chi lại là một người thực lực cực kỳ cường đại, kế hoạch kia càng nắm chắc cơ hội thành công hơn, lo lắng duy nhất chính là sau khi kế hoạch thành công, đối phương có thể một cước đạp hắn sang một bên hay không, nuốt một mình tất cả vàng cùng châu báu. Một điểm này, phải thật cẩn thận.
Bất quá bây giờ hắn cũng không dám nói ra những suy nghĩ làm người mất hứng này, chỉ âm thầm cảnh giác.
- Được rồi, bây giờ ngươi mang theo thằng nhóc này đi đi, thuận tiện cảnh cáo gia tộc McWarden, biết điều nên an phận một chút.
Hướng Nhật liếc nhìn Monica bên cạnh, từ sau khi hắn đem Pattinson chế trụ, nàng bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, vẻ mặt không còn máy móc cứng nhắc như trước, tùy lúc là có thể tỉnh lại. Phỏng chừng phi vụ cướp đoạt thức ăn từ miệng đám người Mỹ nàng còn chưa nghe thấy.
- Dạ.
Pattinson cung kính kêu lên, hai người sau đi để lại phương thức liên lạc cùng thời gian lên đường, lúc này mới mang cái tên tiểu bạch kiểm Richard rời khỏi.
..............................
- Jack, anh... bọn họ đâu rồi?
Cơ hồ trong nháy mắt sau khi Pattinson rời đi, Monica liền từ trạng thái thất lạc tỉnh táo lại, khi nhìn thấy bên người mình chỉ có mỗi nam nhân, biểu tình nháy mắt buông lỏng ra đồng thời tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Đã đi rồi!
Hướng Nhật biết nàng có thể bị mất trí nhớ , những ký ức trong lúc bị khống chế tâm thần hoàn toàn trống không, chỉ còn trí nhớ phía trước đó.
- Đi rồi?!
Monica ngẩn ra, xoa xoa trán một cái:
- Mới vừa nãy... em làm sao ấy nhỉ? Sao em không thấy anh đi vào?
- Ừm, em bị dị năng tinh thần công kích, có thể mất đi một đoạn trí nhớ, yên tâm, chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi, anh đã dạy dỗ bọn chúng một trận rồi, sau này không dám tìm em gây phiền phức nữa đâu.
Hướng Nhật tận lực đem chuyện nói một cách đơn giản nhất, tránh gia tăng nghi ngờ trong lòng Monica.
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Monica lộ ra biểu tình nhẹ nhõm:
- Cái tên Pattinson, hắn hình như là dị năng giả?
- Ừ, đúng rồi.
Hướng Nhật gật đầu xác nhận.
- Bọn chúng muốn gì ở em?
Monica khẽ cau mày, hiển nhiên đối phương đến gặp nàng không chỉ để nói chuyện tác dóc.
- À, tối hôm qua là do anh động tay động chân với Richard, để hắn nói như vậy hả?
- Không phải, là do anh nhờ một người bạn, hắn còn hứa sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
Biết Monica đối với cách xử lý chuyện tối hôm qua rất không vừa lòng, Hướng Nhật tuyệt đối không ngại đem nước rửa chân đổ lên đầu K một phen.
- Anh nhờ người giúp đỡ?
Monica nhíu mày chặt hơn, dường như rất không vui khi nam nhân đem chuyện trọng yếu này đi nhờ người ngoài giúp đỡ.
Hướng Nhật cảm giác thốn thốn rồi, vội vàng bào chữa:
- Lisa, anh có thể bảo đảm với em, mọi chuyện đã chấm dứt, gia tộc McWarden sẽ không dám bén mảng đến gần chúng ta nữa.
- Bọn họ tất nhiên không tới gây phiền phức cho em rồi, em phiền phức như vậy còn chưa đủ sao?!
Có thể do ảnh hưởng của việc bị mất trí nhớ ban nãy mà sinh ra phiền muộn, Monica hung hãn đập đập vào tờ báo ở trên bàn.
Hướng Nhật bây giờ mới để ý, trên tờ báo chính là tin tức giật gân sáng nay, Monica còn mang báo tới cả văn phòng, xem ra lời nói vu khống ác ý trong bài viết khiến nàng không cách nào giữ được bình tĩnh.
- Tòa soạn nào viết bài báo này, để anh đi thiêu rụi nó!
Hướng Nhật bỗng nhiên nảy sinh ác độc nói, hắn cũng không phải muốn làm như vậy thật, chẳng qua là cố ý lộ sự cừu hận ra bên ngoài mà thôi.
- Anh khùng hả?
Monica thần sắc biến đổi, tức giận mắng, nàng không dám khẳng định nam nhân của mình có dám làm như vậy hay không, vạn nhất hắn đi làm thật thì đúng là lớn chuyện rồi.
- Jack, nghe lời em, để chuyện này em xử lý, anh nghìn vạn lần đừng có làm bậy.
- Ừm, do em định đoạt.
Hướng Nhật nhún nhún vai, trong lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã qua một ải này, Monica sẽ không tiếp tục truy cứu sai lầm hắn gây ra.
- À, buổi tối không được đi đâu cả, cho dù bạn bè có mời đi tụ họp gì em cũng hy vọng anh từ chối hết.
Đem phiền toái tạm gác sang một bên, Monica bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
- Có chuyện gì không?
Hướng Nhật cẩn thận hỏi.
- Đưa em trở về trang viện Monica, còn nữa, tối nay ở cạnh em là được rồi.
Monica nghiêm túc dặn dò nam nhân.
/1271
|