Sau khi tan kịch, Hướng Nhật, Hoắc Vãn Tình và La tỷ ba người cùng nhau từ trong rạp hát đi ra.
Thời gian hiện tại vẫn chưa tính là muộn, còn chưa tới mười giờ.
- Bây giờ anh phải về à?
Có lẽ bởi vì mới vừa rồi nhận được cam kết của lưu manh, Hoắc Vãn Tình giọng nói đã trở nên ôn nhu, không còn vẻ châm chích lúc mới gặp mặt.
- Ừ, anh muốn về nghỉ ngơi sớm một chút, các em cũng vậy đi.
Hướng Nhật gật gật đầu, nói.
- Vâng, vậy tụi em đi trước.
Lấy được câu trả lời mình mong muốn, Hoắc Vãn Tình rất khôn khéo nghe lời, ý thức được hắn ngày mai phải ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, đúng là không thể làm trễ nải thời gian nghỉ ngơi.
- Hẹn gặp lại.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, đi được một lúc, Hướng Nhật không có ngay lập tức trở về, hắn còn phải gọi điện thoại.
Điện thoại là gọi cho Hướng mẫu, trước do ảnh hưởng bởi thời gian nên chưa thể gọi được. Bây giờ thời gian phù hợp rồi, Bắc Hải bên kia ước chừng cỡ mười giờ sáng.
Vừa gọi đi, điện thoại vang lên hai thanh âm "tút tút" liền có người bắt máy, từ bên kia truyền tới giọng nói tức giận chỉ tiếc rèn sắp không thành thép của Hướng mẫu:
- Anh còn biết gọi điện về, có phải ở nước Mỹ tiêu dao tự tại lắm đúng không, không muốn quay lại, hả?!
- Sao con biết được chứ, đâu phải là không có chuyện gì làm. Chuyện còn chưa giải quyết xong, dĩ nhiên không thể trở về, mẹ bảo con nói đúng hay sai?
Hướng Nhật vội vàng trả lời lấy lòng.
- Tôi thấy anh còn bận bịu hơn cả tổng thống Mỹ rồi, ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có?
Hướng mẫu tỏ ra bất mãn.
- Nhưng lúc đó điện thoại hết pin, cho nên không có nhận được cuộc gọi của mẹ, mẹ nhìn xem điện thoại vừa sạc xong con liền tức tốc gọi cho mẹ ngay!
Hướng Nhật cẩn thận giải thích từng li từng tí.
- Đừng nói những lời vô dụng này với tôi, anh tự nghĩ cách giải thích với cha anh đi.
Hướng mẫu bỗng nhiên giọng nói có chút hả hê.
- Hả?
Hướng Nhật sửng sốt một thoáng, không hiểu lời nói của mẹ rốt cục mang bao nhiêu tầng hàm nghĩa.
Chỉ nghe Hướng mẫu đối diện tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua cha con đã đến, là ông ấy bảo mẹ gọi điện thoại cho con, kết quả gọi ba lần đều không được...
- Cha con... ông ấy nhanh như vậy đã đến?
Hướng Nhật nhất thời lấy làm kinh hãi, vốn cho rằng Hướng phụ ít nhất phải ngày hôm nay mới tới, ai biết ông ấy lại tới trước Bắc Hải một ngày.
- Con không phải bảo hôm nay sẽ về còn gì, mua vé máy bay xong chưa?
Bên kia Hướng mẫu đột nhiên hỏi.
- Đây chính là nguyên nhân con gọi cho mẹ, hôm nay không về được, phải qua ngày mai, con đã đặt xong vé máy bay buổi chiều.
Hướng Nhật đáp.
- Ngày mai...
Hướng mẫu bất mãn "hừ" một tiếng:
- Bây giờ chuyện của anh tôi cũng không quản được nhiều như vậy, cha anh tới rồi, để xem ông ấy làm sao thu thập anh.
- ... Ông ấy đang không ở cạnh mẹ đó chứ?
Hướng Nhật hỏi.
- Không, hôm qua đến Bắc Hải, sáng sớm hôm nay đã đi gặp chiến hữu ngày xưa, hẹn buổi trưa cùng nhau ăn cơm...
- Nói cách khác, cha bỏ mẹ qua một bên rồi?
Hướng Nhật rất có ý tứ nói.
Hướng mẫu tự nhiên liền nghe ra hàm ý trong đó:
- Có phải ngứa da đúng không, ba của anh dám bỏ rơi tôi hả? Tôi mới vừa chuẩn bị ra cửa tới nhà chiến hữu ông ấy ăn cơm, anh mà đợi một lúc nữa mới gọi thì ba anh có thể nghe máy đó.
- Không, không có gì, con chỉ tùy tiện nói một chút.
"Khích bác ly gián" không thành công, Hướng Nhật lập tức đánh trống lảng:
- À, chuyện mẹ đột nhiên trẻ ra, cha có nói gì không?
- Còn có thể nói gì, trừ ban đầu cảm thấy hơi.. kỳ quái, về sau đành phải chấp nhận.
Giọng Hướng mẫu vô cùng bình thản, cũng không lộ ra chút kích động hay dị thường.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Hướng Nhật cảm thấy thật khó tin, đột nhiên chứng kiến người thân cận nhất của mình trở nên trẻ, còn trẻ hơn mấy chục tuổi, là một người nhất định không thể nào bình tĩnh được.
- Cha anh anh cũng không phải không biết, thần kinh cực kỳ vững vàng, chuyện gì cũng có khả năng tiếp nhận rất nhanh.
Hướng mẫu không cam lòng nói, phỏng đoán bởi vì không có nhận được đãi ngộ khi trẻ ra như trong tưởng tượng, dường như có chút không thoải mái.
- Thế ông ấy có khen mẹ trẻ trung xinh đẹp hơn không?
Hướng Nhật nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của mẹ, cố ý châm dầu vào lửa.
- Con hỏi nhiều như vậy làm gì?
Hướng mẫu bị chọc giận, thanh âm trở nên bén nhọn:
- Anh cho là ba anh giống như anh, dùng hoa ngôn xảo ngữ đi khắp nơi lừa lọc con gái nhà lành ư? Nói cho anh biết, tôi bây giờ đã dọn ra ở bên ngoài, nếu để cho cha anh biết anh có nhiều bạn gái như vậy, anh phải biết hậu quả sẽ là gì chứ hả?
- Biết...
Hướng Nhật cười khổ, mặc dù chưa gặp mặt Hướng phụ bao giờ, song từ trong miêu tả của mẹ có thể cảm nhận được, đây là một người cha nghiêm khắc thậm chí là cổ hủ, ít nhất đối với việc hắn tìm nhiều bạn gái là thái độ tiêu cực.
- Mẹ, nếu như không có gì nữa, con cúp máy nhé.
Nhìn xung quanh không ngừng có người đi qua đi lại, Hướng Nhật chuẩn bị cúp điện thoại trở về căn hộ của Monica.
- Làm sao? Anh không nhịn được không muốn nói chuyện với tôi đúng không?
Hướng mẫu cực kỳ không vừa lòng.
- Không phải, sao có thể vậy được, con còn muốn trò chuyện với mẹ nhiều lắm, nhưng thời gian hai bên chênh lệch khác nhau, bên mẹ bây giờ là mười giờ sáng nhỉ, bên con đã gần mười một giờ tối rồi, còn chưa ngủ nữa, ngày mai phỏng chừng dậy không được.
Trong giọng Hướng Nhật tỏ ra có hơi khoa trương.
- Được rồi, vậy anh đi ngủ đi. Bất quá ngày mai còn chưa vác mặt về đây, đến lúc ba anh nổi giận, đừng trách mẹ anh ở một bên xem náo nhiệt nhé!
- Vâng, con bảo đảm ngày mai nhất định sẽ về, tuy nhiên đến Bắc Hải có lẽ phải qua thứ hai.
Hướng Nhật lấy ra một biện pháp "phòng ngừa", dẫu sao ngày mai lên máy bay cũng chưa chắc có thể về Bắc Hải trong ngày. Máy bay cất cánh lúc bốn giờ chiều, tới Bắc Hải đã là bảy giờ sáng ngày hôm sau theo giờ địa phương, cũng chính là ngày mốt mới đến Bắc Hải.
.................................
Trở lại căn hộ của Monica thì đã khá muộn, tầm mười một giờ không sai biệt lắm.
Mở cửa bước vào, Monica còn chưa ngủ, đang mặc một bộ đồ lót ở trong phòng khách xem tạp chí, bồi thêm cặp mắt kính thoạt nhìn nàng rất có nét đẹp trí tuệ.
Dưới bộ đồ lót gợi cảm bó sát, toàn bộ thân thể hoàn mỹ đều được phơi bày ra.
- Về rồi à?
Đối với việc nam nhân hàng ngày đi sớm về muộn, Monica đã thành thói quen, ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục cúi xuống xem báo.
- Lisa, cưng đang xem gì đấy? Có tin gì mới không?
Hướng Nhật dáng vẻ tiên phong đạo cốt tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, cánh tay thản nhiên vòng qua eo, bàn tay ôm lấy một bên ngực cách một lớp nội y mà xoa nắn. Tiểu lưu manh bắt đầu có xu hướng rục rịch.
Monica cũng không hề giãy giụa, vẫn cúi đầu xem, đột nhiên hỏi:
- Ngày mai anh về rồi hả?
Hướng Nhật không khỏi sửng sốt một chút:
- Sao em biết?
Hắn nhớ chuyện này còn chưa nói với cô nàng Monica mà.
- Ban nãy em qua phòng ngủ của anh, thấy passport với đồ đạc để trên giường...
Monica lạnh nhạt đáp.
Hướng Nhật tràn đầy áy náy:
- Thật xin lỗi, Lisa, bởi vì nhà có rất nhiều chuyện, hơn nữa cha anh đã đến sớm trước thời hạn một ngày, anh không thể không về...
Không đợi lưu manh nói xong, Monica bỗng nhiên từ trên ghế salon đứng dậy, tháo cặp kính ra, thuận tay vứt tờ báo xuống bàn nhỏ bên cạnh. Hướng Nhật cho rằng nàng nổi giận, chuẩn bị không để ý tới hắn đi vào trong phòng ngủ.
Nhưng mà sắp sửa bước vào phòng, Monica bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt lộ ra một tia đỏ ửng:
- Tối nay sang phòng em mà ngủ.
Dứt lời, cởi hết áo ngực và quần lót đang mặc trên người, mở cửa bước vào.
Hướng Nhật chứng kiến một màn muốn phun hết máu mũi, trong ngực tim đập thìch thịch muốn nhảy ra ngoài. Đêm nay ngủ chung với nàng? Đây coi như phúc lợi một đêm cuối cùng sao?
Thời gian hiện tại vẫn chưa tính là muộn, còn chưa tới mười giờ.
- Bây giờ anh phải về à?
Có lẽ bởi vì mới vừa rồi nhận được cam kết của lưu manh, Hoắc Vãn Tình giọng nói đã trở nên ôn nhu, không còn vẻ châm chích lúc mới gặp mặt.
- Ừ, anh muốn về nghỉ ngơi sớm một chút, các em cũng vậy đi.
Hướng Nhật gật gật đầu, nói.
- Vâng, vậy tụi em đi trước.
Lấy được câu trả lời mình mong muốn, Hoắc Vãn Tình rất khôn khéo nghe lời, ý thức được hắn ngày mai phải ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, đúng là không thể làm trễ nải thời gian nghỉ ngơi.
- Hẹn gặp lại.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, đi được một lúc, Hướng Nhật không có ngay lập tức trở về, hắn còn phải gọi điện thoại.
Điện thoại là gọi cho Hướng mẫu, trước do ảnh hưởng bởi thời gian nên chưa thể gọi được. Bây giờ thời gian phù hợp rồi, Bắc Hải bên kia ước chừng cỡ mười giờ sáng.
Vừa gọi đi, điện thoại vang lên hai thanh âm "tút tút" liền có người bắt máy, từ bên kia truyền tới giọng nói tức giận chỉ tiếc rèn sắp không thành thép của Hướng mẫu:
- Anh còn biết gọi điện về, có phải ở nước Mỹ tiêu dao tự tại lắm đúng không, không muốn quay lại, hả?!
- Sao con biết được chứ, đâu phải là không có chuyện gì làm. Chuyện còn chưa giải quyết xong, dĩ nhiên không thể trở về, mẹ bảo con nói đúng hay sai?
Hướng Nhật vội vàng trả lời lấy lòng.
- Tôi thấy anh còn bận bịu hơn cả tổng thống Mỹ rồi, ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có?
Hướng mẫu tỏ ra bất mãn.
- Nhưng lúc đó điện thoại hết pin, cho nên không có nhận được cuộc gọi của mẹ, mẹ nhìn xem điện thoại vừa sạc xong con liền tức tốc gọi cho mẹ ngay!
Hướng Nhật cẩn thận giải thích từng li từng tí.
- Đừng nói những lời vô dụng này với tôi, anh tự nghĩ cách giải thích với cha anh đi.
Hướng mẫu bỗng nhiên giọng nói có chút hả hê.
- Hả?
Hướng Nhật sửng sốt một thoáng, không hiểu lời nói của mẹ rốt cục mang bao nhiêu tầng hàm nghĩa.
Chỉ nghe Hướng mẫu đối diện tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua cha con đã đến, là ông ấy bảo mẹ gọi điện thoại cho con, kết quả gọi ba lần đều không được...
- Cha con... ông ấy nhanh như vậy đã đến?
Hướng Nhật nhất thời lấy làm kinh hãi, vốn cho rằng Hướng phụ ít nhất phải ngày hôm nay mới tới, ai biết ông ấy lại tới trước Bắc Hải một ngày.
- Con không phải bảo hôm nay sẽ về còn gì, mua vé máy bay xong chưa?
Bên kia Hướng mẫu đột nhiên hỏi.
- Đây chính là nguyên nhân con gọi cho mẹ, hôm nay không về được, phải qua ngày mai, con đã đặt xong vé máy bay buổi chiều.
Hướng Nhật đáp.
- Ngày mai...
Hướng mẫu bất mãn "hừ" một tiếng:
- Bây giờ chuyện của anh tôi cũng không quản được nhiều như vậy, cha anh tới rồi, để xem ông ấy làm sao thu thập anh.
- ... Ông ấy đang không ở cạnh mẹ đó chứ?
Hướng Nhật hỏi.
- Không, hôm qua đến Bắc Hải, sáng sớm hôm nay đã đi gặp chiến hữu ngày xưa, hẹn buổi trưa cùng nhau ăn cơm...
- Nói cách khác, cha bỏ mẹ qua một bên rồi?
Hướng Nhật rất có ý tứ nói.
Hướng mẫu tự nhiên liền nghe ra hàm ý trong đó:
- Có phải ngứa da đúng không, ba của anh dám bỏ rơi tôi hả? Tôi mới vừa chuẩn bị ra cửa tới nhà chiến hữu ông ấy ăn cơm, anh mà đợi một lúc nữa mới gọi thì ba anh có thể nghe máy đó.
- Không, không có gì, con chỉ tùy tiện nói một chút.
"Khích bác ly gián" không thành công, Hướng Nhật lập tức đánh trống lảng:
- À, chuyện mẹ đột nhiên trẻ ra, cha có nói gì không?
- Còn có thể nói gì, trừ ban đầu cảm thấy hơi.. kỳ quái, về sau đành phải chấp nhận.
Giọng Hướng mẫu vô cùng bình thản, cũng không lộ ra chút kích động hay dị thường.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Hướng Nhật cảm thấy thật khó tin, đột nhiên chứng kiến người thân cận nhất của mình trở nên trẻ, còn trẻ hơn mấy chục tuổi, là một người nhất định không thể nào bình tĩnh được.
- Cha anh anh cũng không phải không biết, thần kinh cực kỳ vững vàng, chuyện gì cũng có khả năng tiếp nhận rất nhanh.
Hướng mẫu không cam lòng nói, phỏng đoán bởi vì không có nhận được đãi ngộ khi trẻ ra như trong tưởng tượng, dường như có chút không thoải mái.
- Thế ông ấy có khen mẹ trẻ trung xinh đẹp hơn không?
Hướng Nhật nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của mẹ, cố ý châm dầu vào lửa.
- Con hỏi nhiều như vậy làm gì?
Hướng mẫu bị chọc giận, thanh âm trở nên bén nhọn:
- Anh cho là ba anh giống như anh, dùng hoa ngôn xảo ngữ đi khắp nơi lừa lọc con gái nhà lành ư? Nói cho anh biết, tôi bây giờ đã dọn ra ở bên ngoài, nếu để cho cha anh biết anh có nhiều bạn gái như vậy, anh phải biết hậu quả sẽ là gì chứ hả?
- Biết...
Hướng Nhật cười khổ, mặc dù chưa gặp mặt Hướng phụ bao giờ, song từ trong miêu tả của mẹ có thể cảm nhận được, đây là một người cha nghiêm khắc thậm chí là cổ hủ, ít nhất đối với việc hắn tìm nhiều bạn gái là thái độ tiêu cực.
- Mẹ, nếu như không có gì nữa, con cúp máy nhé.
Nhìn xung quanh không ngừng có người đi qua đi lại, Hướng Nhật chuẩn bị cúp điện thoại trở về căn hộ của Monica.
- Làm sao? Anh không nhịn được không muốn nói chuyện với tôi đúng không?
Hướng mẫu cực kỳ không vừa lòng.
- Không phải, sao có thể vậy được, con còn muốn trò chuyện với mẹ nhiều lắm, nhưng thời gian hai bên chênh lệch khác nhau, bên mẹ bây giờ là mười giờ sáng nhỉ, bên con đã gần mười một giờ tối rồi, còn chưa ngủ nữa, ngày mai phỏng chừng dậy không được.
Trong giọng Hướng Nhật tỏ ra có hơi khoa trương.
- Được rồi, vậy anh đi ngủ đi. Bất quá ngày mai còn chưa vác mặt về đây, đến lúc ba anh nổi giận, đừng trách mẹ anh ở một bên xem náo nhiệt nhé!
- Vâng, con bảo đảm ngày mai nhất định sẽ về, tuy nhiên đến Bắc Hải có lẽ phải qua thứ hai.
Hướng Nhật lấy ra một biện pháp "phòng ngừa", dẫu sao ngày mai lên máy bay cũng chưa chắc có thể về Bắc Hải trong ngày. Máy bay cất cánh lúc bốn giờ chiều, tới Bắc Hải đã là bảy giờ sáng ngày hôm sau theo giờ địa phương, cũng chính là ngày mốt mới đến Bắc Hải.
.................................
Trở lại căn hộ của Monica thì đã khá muộn, tầm mười một giờ không sai biệt lắm.
Mở cửa bước vào, Monica còn chưa ngủ, đang mặc một bộ đồ lót ở trong phòng khách xem tạp chí, bồi thêm cặp mắt kính thoạt nhìn nàng rất có nét đẹp trí tuệ.
Dưới bộ đồ lót gợi cảm bó sát, toàn bộ thân thể hoàn mỹ đều được phơi bày ra.
- Về rồi à?
Đối với việc nam nhân hàng ngày đi sớm về muộn, Monica đã thành thói quen, ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục cúi xuống xem báo.
- Lisa, cưng đang xem gì đấy? Có tin gì mới không?
Hướng Nhật dáng vẻ tiên phong đạo cốt tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, cánh tay thản nhiên vòng qua eo, bàn tay ôm lấy một bên ngực cách một lớp nội y mà xoa nắn. Tiểu lưu manh bắt đầu có xu hướng rục rịch.
Monica cũng không hề giãy giụa, vẫn cúi đầu xem, đột nhiên hỏi:
- Ngày mai anh về rồi hả?
Hướng Nhật không khỏi sửng sốt một chút:
- Sao em biết?
Hắn nhớ chuyện này còn chưa nói với cô nàng Monica mà.
- Ban nãy em qua phòng ngủ của anh, thấy passport với đồ đạc để trên giường...
Monica lạnh nhạt đáp.
Hướng Nhật tràn đầy áy náy:
- Thật xin lỗi, Lisa, bởi vì nhà có rất nhiều chuyện, hơn nữa cha anh đã đến sớm trước thời hạn một ngày, anh không thể không về...
Không đợi lưu manh nói xong, Monica bỗng nhiên từ trên ghế salon đứng dậy, tháo cặp kính ra, thuận tay vứt tờ báo xuống bàn nhỏ bên cạnh. Hướng Nhật cho rằng nàng nổi giận, chuẩn bị không để ý tới hắn đi vào trong phòng ngủ.
Nhưng mà sắp sửa bước vào phòng, Monica bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt lộ ra một tia đỏ ửng:
- Tối nay sang phòng em mà ngủ.
Dứt lời, cởi hết áo ngực và quần lót đang mặc trên người, mở cửa bước vào.
Hướng Nhật chứng kiến một màn muốn phun hết máu mũi, trong ngực tim đập thìch thịch muốn nhảy ra ngoài. Đêm nay ngủ chung với nàng? Đây coi như phúc lợi một đêm cuối cùng sao?
/1271
|