Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1032: Vẫn còn có người

/1271


Hướng Nhật hoài niệm những giây phút ở bên Monica và nữ hoàng, nắm trong tay vé máy bay Tiểu Bạch đưa, buồn chán ngồi ở khoang hạng nhất trên chiếc Boeing 748, chăm chú nhìn bầu trời bên ngoài cabin.

- Cha. . .Chuyện này đến đâu thì tính đến đấy đi.

Hướng Nhật trong lòng đang đầy nỗi ưu sầu, đảo mắt nhìn qua những vị trí còn lại trong khoang.

Chỉ thấy chỗ ngồi bên trái có một người đàn ông đang quay đầu nhìn về phía Hướng Nhật, mà Hướng Nhật cũng đầy hứng thú nhìn về phía “ người hàng xóm” này. Người đàn ông này rõ ràng là một người lai nhiều dòng máu, mắt xanh, tóc đen, tướng mạo tiêu chuẩn người Mỹ, cùng vóc người tiêu chuẩn Trung Quốc.

“Dị năng giả cấp ba? Lúc nào dị năng giả lại nhiều như mớ rau ngoài chợ vậy? Đi máy bay về nước mà cũng có thể gặp được.” Hướng Nhật nhìn người con lai kia suy nghĩ.

Cứ như vậy duy trì chốc lát, người đàn ông kia rốt cục nhịn không được, mở miệng nói bằng tiếng Anh:

- Cậu là người Trung Quốc hả?

“Đệch! Nghĩ tao không biết gì à?” Hướng Nhật thầm mắng trong lòng, có điều trên miệng khách khí dùng tiếng phổ thông nói:

- Đúng vậy, anh là con lai hả?

- Đúng vậy, tôi tên là Rehm, trên máy bay thật buồn chán, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện một chút chứ?

Nam tử Rehm có nén xúc động muốn chửi thề, vẫn như cũ dùng tiếng Anh nói, khiến xung quanh có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn lại.

- Ah, thật đúng hợp ý tôi, tôi tên là Hướng Nhật. Anh dự định đi đâu vậy?

Đồng thời Hướng Nhật xoay xoay tờ vé máy bay trong tay, che tên mình đi rồi giơ giơ trước mặt Rehm một chút, trong lòng cười thầm.

Mặc dù lúc trước hắn chỉ quay quay cái vé trong tay một chút, nhưng độ tinh tường của dị năng giả cao hơn người bình thường rất nhiều, hắn nhìn chăm chú nhưu thế chắc chắn là đã nhìn thấy hai chữ Hướng Nhật viết bằng tiếng Trung trên tấm vé rồi, vậy mà hắn vẫn còn hỏi được câu như vậy.

- Tôi tới thành phố phía nam, Hướng tiểu huynh đệ định tới đâu vậy?

Rehm mỉm cười lễ phép nói. Thành phố phía nam, chẳng rõ là thành phố nào thuộc vùng duyên hải nữa.

- Tôi tới thành phố Bắc Hải.

Hướng Nhật thản nhiên trả lời.

Cứ như vậy hai người một người hỏi một người đáp đối thoại với nhau.

Cùng lúc đó trong khoang máy bay, ba người đàn ông cười tráng cùng một lúc mở chiếc ba lô của mình ra. Ngồi cạnh cửa sổ gần đó có một gã gầy yếu đang không chút hứng thú gì nhìn hành động của bọn họ, chỉ thấy một cái ống kim loại đen xì đang lộ ra nguyên hình

Thành thạo, ba chiếc sung trường quân dụng bán tự động được lắp đặt xong xuôi, cũng không biết họ làm thế nào mang được lên máy bay.

- Ông chủ, lúc nào thì hành động?

Một gã tráng hán che cây súng trường nửa mét của mình đi, hướng nam tử gần cửa sổ hỏi.

- Tùy thời.

Nam tử nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói.

- Động thủ đi!

Nam tử nhẹ giọng ra lệnh.

Soàn soạt, tiếng hưởng ứng liên tiếp vang lên, ba người cầm ba khẩu sung trường của mình đứng lên trực tiếp chỉ vào hành khách xung quanh và nhân viên.

- Tất cả không được nhúc nhích, ôm đầu nằm sấp xuống, chúng ta đảm bảo các ngươi sẽ được an toàn!

Nam tử lớn tiếng kêu.

Đùng! Ááá!

Tiếng súng vang lên, cùng với đó là một tiếng kêu sợ hãi. Một nữ tiếp viên hàng không gần đó bưng chặt lấy khuôn mặt đang hoảng loạn của mình, một viên vừa bắn sượt qua khuôn mặt nàng xuyên thủng chiếc điện thoại ngay phía sau.

- Lần sau sẽ là cái đầu của ngươi! Lão nhị đi theo ta.

Nam tử cầm theo khẩu súng trường bước đi về hướng khoang hạng nhất phía trước.

Trong khoang hạng nhất, một tiếng nổ lớn vang lên đã cắt ngang cuộc nói chuyện phiếm của hai người Hướng Nhật. Hai gã khủng bố vừa đi vào lien bắn ngay mấy phát xuống sàn máy bay

- Mọi người cút hết xuống phía dưới cho tao! Tên nào muốn chết có thể lưu lại.

Lão nhị giơ súng hô to.

Ngay sau đó, hầu như tất cả mọi người đều cấp tốc rời khỏi chỗ ngồi chạy xuống phía dưới khoang tiêu chuẩn, trong đó có cả một người bộ đội đặc chủng xuất ngũ nổi danh do dự muốn ở lại nhưng chỉ chốc lát cũng theo đoàn người ly khai. Không phải hắn không muốn ra tay, mà là hắn vô lực xuất thủ, hai người trước mắt này đều là lính đánh thuê được huấn luyện nghiêm khắc, lại còn có cả vũ khí nữa.

Chẳng qua vẫn có người ngoại lệ, đó chính là Hướng Nhật và Rehm.

- Tiểu huynh đệ sao cậu không chạy đi?

Rehm nghi hoặc nhìn thanh niên trước mắt không có một tia năng lượng ba động này, hỏi.

- Anh không đi tôi tại sao lại phải đi? Tôi ở đây không được sao? Anh vì sao lại không đi vậy!

Hướng Nhật có chút không thèm quan tâm hỏi.

- Ah, chờ chút nữa cậu sẽ biết, coi như vận khí của cậu tốt, tí nữa tôi sẽ cho cậu xem thần tích.

Rehm tự tin cười nhạt nói.

- Thần tích? Thần tích là cái gì?

Hướng Nhật giả ngu hỏi, có điều trong lòng nghĩ vị dị năng giả cấp ba này rốt cuộc là có thuộc tính gì.

- Hãy chờ xem, đừng nói chuyện nữa.

Rehm thong dong nhìn hai gã đàn ông đang đi tới, nâng cốc cà phê ưu nhã nhấp môi ngay tại chỗ ngồi.

- Hai người các ngươi không đi? Vậy không cần phải đi nữa.

Đùng!

Lão nhị không chút do dự bắn một phát về phía Rehm.

Hướng Nhật nhìn Rehm dùng “Thổ hệ dị năng”, vẫn yên lặng ở một bên ngồi nhìn.

Có điều hai tên lính đánh thuê cũng không bình tĩnh được như Hướng Nhật. Kinh ngạc sợ hãi cầm sung tự động bắn tới điên cuồng. Có điều mấy chục viên đạn bắn tới giống như bắn vào trong bùn đất vậy.

Chỉ thấy hai tay Rehm vung lên, hai hồn đá hiện ra giữa khoảng không, trực tiếp đem hai tên đang đứng ngây ra kia đánh bay đi mấy mét, rơi xuống sàn máy bay. Mắt thấy là hít vào nhiều mà không thở ra được bao nhiêu.

Hướng Nhật từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhã ngồi ở một bên xem, không động đậy một chút gì. Rehm chuẩn bị quay qua xem có phải Hướng Nhật là đang kinh ngạc không nói lên lời, toàn thân nhũn ra không thì, cửa khoang lần thứ hai mở ra. Một người phương Tây gầy yêu mặc âu phục một mình đi vào.

Hắn tiến vào lập tức làm cho thần kinh Rehm trở lên căng thẳng.

- Từ lần trước gặp mặt đến giờ vẫn khỏe chứ, Rehm.

Nam tử thong dong bưng một chén trà nóng nói.

- Hừ, ngươi đuổi tới thật nhanh đó, Wick.

Rehm cố gắng lấy lại bình tĩnh.

- Số 98 tuyệt không cho phép bất luận kẻ phản bội nào tồn tại, cho dù ngươi trốn ở chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm ra và giết chết ngươi.

Wick dễ dàng mà nói.

- Ngươi giết được ta sao?

Rehm nói, có điều Hướng Nhật có thể thấy trán của hắn đã có mấy giọt mồ hôi.

- Trên mặt đất ta không làm gì được ngươi, thế nhưng đừng quên, bây giờ chúng ta đang ở trên cao năm nghìn mét.

Wick đặt chén trà xuống giơ ngón trỏ lên chỉ về phía Rehm. Một cột nước theo đầu ngón tay hắn lao ra, dài chừng nửa mét, lơ lửng giữa không trung.

- Vậy thì cứ thử xem đi.

Khí thế toàn thân Rehm bùng phát, từng vòng bùn đất bỗng nhiên xuất hiện, chặt chẽ bao quanh hắn.

- Hừ, rời khỏi mặt đất xem ngươi còn có năng lực gì?

Wick cầm cột nước chuẩn bị hướng Rehm phóng tới.

- Khụ khụ ~, hình như các ngươi quên mất ta rồi thì phải.

Một thanh âm không hài hòa vào đúng lúc này vang lên.


/1271

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status