Cứ như thế, y đã âm thầm đi sau họ suốt năm ngày, cho đến khi ba người họ đến được một chi nhánh của Tinh Cung thì y mới rời đi, độn quang trở về hạp cốc lần trước.
Hạp cốc này chính là Âm Hồn Cốc – một trong những hiểm địa của Xích Quỷ Quốc, đồng thời cũng là của Thiên Vũ đại lục. Nơi đây không hề có yêu thú hay một động vật sống nào mà chỉ có một thứ duy nhất – Quỷ hồn.
Nghe kể cách đây rất lâu, khoảng hơn ba vạn năm trước, lúc đó Xích Quỷ Quốc vẫn chưa được thành lập, vùng lãnh thổ phía bắc của Thiên Vũ đại lục này vẫn còn là một nơi hỗn tạp, một hồi đại chiến đã nổ ra tại nơi đây. Cuộc chiến có sự tham gia của hầu hết tất cả các thế lực của tu tiên giới lúc bấy giờ, nó liên tục diễn ra suốt gần một tháng ròng. Nguyên nhân đến nay cũng chẳng mấy người hiểu rõ, chỉ biết là đã có rất nhiều người chết, thật sự rất nhiều. Dù trải qua không biết bao nhiêu năm tháng nhưng oan hồn của những tu sĩ đã chết kia vẫn không tan, cuối cùng hóa thành quỷ hồn tràn ngập một vùng lãnh thổ trải dài năm vạn dặm, kết quả đã hình thành nên Âm Hồn Cốc này.
Vị đại hán nọ đến đây đã được gần mười ngày, mục đích của y chính là vì thu thập ma khí để tu luyện.
Đại hán cũng không phải ai xa lạ, chính là do Giang Lưu Nhi sử dụng dị dung thuật biến hóa thành.
…
Bên trong một động phủ vô danh, Giang Lưu Nhi đang ngồi điều tức.
Qua khoảng hai canh giờ.
Khẽ mở mắt, sau đó, hắn lấy ra một không gian giới chỉ, dùng thần thức kiểm tra.
“Hơn năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, gần hai vạn trung phẩm linh thạch, ba kiện hạ phẩm linh khí… Cũng không phải một con số nhỏ.
Giang Lưu Nhi lẩm bẩm đọc lên.
Giới chỉ mà hắn đang kiểm tra đương nhiên là của lão nhân xấu xí mà hắn đã giết chết mấy ngày trước. Tuy rằng nếu đem so với số tài sản khổng lồ của Cưu Lung đưa cho thì chẳng khác nào đem kiến so với voi, nhưng nếu so sánh với tài sản của những vị tu sĩ Niết Bàn Cảnh khác thì đã là rất nhiều rồi.
Có lẽ là lão già kia cũng làm không ít chuyện giết người đoạt bảo.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
Sau một hồi kiểm kê, thấy không có đồ vật nào hữu dụng với mình, Giang Lưu Nhi đem giới chỉ nọ cất đi. Tiếp đó, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc cao khoảng một gang tay, không có vai, màu trắng, phong cách có phần cổ xưa. Lại nói, bình ngọc này cũng không phải của hắn mà là vật hắn lấy được ngay bên cạnh bộ hài cốt trong hạp cốc quỷ dị ở Tùng Nguyệt Lâm, cấp bậc của nó cũng khá cao, là một kiện thượng phẩm linh khí.
Chiếc bình ngọc này cũng có vài phần giống không gian giới chỉ, là một pháp khí ẩn chứa không gian. Thế nhưng nó không phải được dùng để chứa đựng linh thạch, đan dược, kỳ hoa dị thảo các loại mà được dùng để chứa dựng linh hồn, linh khí, yêu khí, ma khí các thứ….
Giang Lưu Nhi đặt chiếc bình trước mặt, đánh vào một tia linh lực, từ trong bình, một làn khí đen bay ra.
Hắn nhanh chóng gom làn khí đen kia lại thành một hắc cầu đường kính chừng độ nửa thước, sau đó bắt đầu vận hành Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để luyện hóa.
Những khí đen này chính là ma khí mà hắn thu được mấy ngày qua, nguồn gốc đương nhiên là từ số quỷ hồn hắn giết được. Tùy vào cấp bậc của quỷ hồn mà thu được ma khí nhiều hay ít, quỷ hồn có cấp bậc càng cao thì ma khí thu được sẽ càng nhiều.
Theo thời gian trôi qua, hắc cầu kia càng lúc càng thu nhỏ lại, sau nửa ngày thì đã không còn sót lại chút gì.
Lại qua thêm ba canh giờ nữa, sau khi chuyển hóa xong tất cả ma khí, Giang Lưu Nhi mới mở mắt ra thở nhẹ một hơi. Tuy rằng số ma khí kia cũng không phải ít, nhưng để đột phá đến Hoàng Cảnh hậu kỳ thì quả thật chẳng thấm vào đâu.
Tu luyện không dễ.
Mặc dù hắn biết rõ mình chỉ mất mấy năm đã có thể tu luyện tới cảnh giới này là rất nhanh rồi, nhưng bản thân hắn vẫn không thấy thỏa mãn. Có lẽ là hắn đã quá tham lam…
Khẽ thở dài, Giang Lưu Nhi đi ra ngoài động phủ, tìm tới một tảng đá bằng phẳng, ngã lưng nằm xuống.
Đôi lúc hắn chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài, tìm cho mình một khoảng bình yên nho nhỏ. Hắn mệt mỏi không phải vì thời gian trôi đi, cũng chẳng phải vì đã bước quá lâu, là do gió thổi và sương rơi nên mới mệt mỏi.
Bất giác, không biết từ lúc nào, hắn đã thiếp đi.
Bỗng nhiên, từ chiếc túi linh thú bên hông Giang Lưu Nhi, một vật gì đó rớt xuống đất.
Không! Không phải vật gì mà là một con tiểu yêu thú. Nó có cái đầu tròn vo, một đôi tai dài, và đặc điểm gây chú ý nhất là ba chiếc đuôi ngắn cũn phía sau.
Nó chính là tiểu yêu thú đã ngủ say kể từ sau khi hấp thụ linh khí bên trong không gian linh địa của khí linh Đăng Tiên Tháp - Đồng Đồng.
Ngồi bệch trên đất, Đồng Đồng đưa hai tay lên xoa đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn quanh. Khi bắt gặp thân ảnh quen thuộc của Giang Lưu Nhi, nó kêu lên vui sướng:
“Chi chi!”
Giang Lưu Nhi lập tức mở mắt ra. Với linh giác của hắn bây giờ đáng lẽ từ khi Đồng Đồng xuất hiện thì hắn đã biết mới phải, nhưng có thể vì đã ngủ rất sâu nên phải đến khi nghe tiếng gọi hắn mới tỉnh dậy.
Đồng Đồng nhanh chóng nhảy lên tảng đá, sau đó nằm lên đùi hắn.
Giang Lưu Nhi đem nó nhấc lên, mặc kệ tiếng kêu phản đối của nó. Hắn cẩn thận xem xét, hết lật trái lại lật phải, vạch tai rồi vạch miệng, mãi hồi lâu mới chịu buông tha cho Đồng Đồng.
“Chi chi”
Đồng Đồng lấy tay chỉ chỉ hắn, bộ dáng giống như đang tức giận.
“Được rồi! Được rồi!”
Giang Lưu Nhi ôm nó đặt lại trên đùi mình, đưa tay nhẹ xoa đầu. Tiểu yêu thú được vuốt ve thì liền nhắm hai mắt lim dim, tai cũng cụp xuống, miệng mở rộng như thể đang mỉm cười, bộ dáng tức giận lúc nãy cũng biến đâu mất.
Trái hẳn với vẻ hưởng thụ của Đồng Đồng, nét mặt Giang Lưu Nhi lại đầy sự nghi hoặc. Vừa rồi hắn đã nhìn qua, túi linh thú mà hắn dùng để chứa Đồng Đồng vẫn được buộc chặt, không hề có dấu hiệu cho thấy đã bị mở.
Thế nhưng tại sao Đồng Đồng lại xuất hiện bên ngoài? Chẳng lẽ sau khi hấp thụ xong linh khí ở Đăng Tiên Tháp thì năng lực lĩnh ngộ không gian pháp tắc của nó lại tăng thêm một bậc…
Giang Lưu Nhi âm thầm suy đoán. Hắn cảm thấy lai lịch của Đồng Đồng rất thần bí, đến mức ngay cả Nghiệt cũng không thể nào nhìn ra được chút đầu mối gì.
Có thể nó cũng không phải là sinh vật của Thiên Vũ đại lục này.
Nhẹ lắc đầu, Giang Lưu Nhi đem Đồng Đồng đặt trên ngực, lần nữa ngã lưng nằm xuống…
Sáng hôm sau…
Khi Giang Lưu Nhi thức giấc thì thấy tiểu yêu thú kia đang nằm cuộn tròn trên người, khóe miệng còn dính lại vết nước miếng. Hắn nhếch môi, đưa tay nắm tai nó xách lên.
“Chi chi chi chi”
Đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức, Đồng Đồng liên tục phát ra những âm thanh kháng nghị. Thế nhưng mặc kệ cho nó khua tay múa chân, Giang Lưu Nhi vẫn chẳng thèm lý đến, hắn cứ thế xách tai nó lắc qua lắc lại trên không. Được một lúc, cảm thấy chán, hắn đem đặt tiểu yêu thú xuống đất.
“Chi chi chi chi”
Đồng Đồng một tay chống hông, một tay còn lại chỉ Giang Lưu Nhi, liên tục phát ra một tràng âm thanh.
“Bây giờ ta phải đi thu thập ma khí, tiểu tử ngươi có đi cùng không?”
Đồng Đồng xì mũi, hai tay vòng trước ngực, quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý hắn.
Giang Lưu Nhi nhìn nó, thâm ý mỉm cười, sau đó bước đi. Hắn tin tiểu tử kia thế nào cũng sẽ bám theo.
Đúng như những gì hắn nghĩ, sau khi hắn rời đi chưa được bao lâu, Đồng Đồng nhắm một mắt, mở một mắt len lén nhìn bóng lưng hắn, lát sau thì lặng lẽ ton ton chạy theo.
…
Trong một góc nào đó của Âm Hồn Cốc, một thiếu niên mặc bộ thanh y giản dị cùng với một con tiểu yêu thú trên vai đang chậm rãi cất bước.
“Đồng Đồng, ngoài lĩnh ngộ thêm một bậc không gian pháp tắc thì ngươi còn có thêm năng lực nào khác nữa không?”
Tiểu tử kia đưa tay xoa đầu nghĩ ngợi một lúc, sau đó nó kêu lên “chi chi” hai tiếng rồi đột nhiên biến mất.
Giang Lưu Nhi dùng thần thức tra xét hồi lâu vẫn không cảm nhận được khí tức của Đồng Đồng, ánh mắt khẽ động, hắn đưa tay sờ thử trên vai. Mặc dù nhìn thấy chỉ là khoảng không, nhưng tay hắn thì lại đụng vào thứ gì đó.
“Chi chi”
Là Đồng Đồng.
Vừa rồi nó cũng không phải là thuấn di mà là tàng hình. Nhưng nếu chỉ đơn giản là tàng hình thì hắn cũng sẽ không ngạc nhiên lắm, ở tu tiên giới có hàng trăm các loại thuật pháp như thế. Sở dĩ hắn kinh ngạc là vì năng lực tàng hình của Đồng Đồng vô cùng cao minh. Khi nãy, hắn đã dùng thần thức đến cực hạn mà vẫn không thể cảm ứng được chút khí tức nào của nó, trong khi dù là một vị cường giả Chân Đan Cảnh trung kỳ như Cổ Mị Sanh cũng không làm được.
Cái này nói lên điều gì?
Nếu kết hợp năng lực thuấn di và khả năng xuyên không gian nữa thì Đồng Đồng có thể trở thành một tên trộm siêu cấp!
Nghĩ thế, ánh mắt Giang Lưu Nhi nhìn Đồng Đồng trở nên nóng rực.
Tuy là tài sản của hắn không ít, nhưng mà nếu có thêm nữa thì hắn cũng không ngại.
Thấy cái nhìn khác thường của Giang Lưu Nhi đối với mình, bất giác, sau gáy Đồng Đồng một hồi lạnh toát. Tuy là nó không biết tên đồng đội bên cạnh đã phán định một nghề nghiệp vĩ đại cho mình, nhưng mà ánh mắt kia thì nó cảm thấy hình như không được tốt lắm.
“Giỏi lắm! Tiểu Đồng Đồng! Chúng ta tiếp tục thu thập ma khí!”
Nghe giọng điệu “trìu mến” của Giang Lưu Nhi, Đồng Đồng không tự chủ co rụt đầu lại.
Lần này thì nó cảm thấy toàn thân lạnh toát a!
…
Trước mặt Giang Lưu Nhi lúc này là hai con quỷ hồn có cấp bậc không thấp, đều là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, một nam một nữ.
“Hì hì… Lại thêm một tên nhân loại không biết lượng sức mình… Tiểu đệ! Mau lại đây để tỷ tỷ ăn ngươi nào!”
Nữ quỷ hồn cất giọng yêu kiều nói.
Giống như nhân loại, quỷ hồn có phương pháp tu luyện và cấp bậc riêng của mình. Những quỷ hồn có thực lực tương đương với Tiên Thiên Cảnh của tu sĩ nhân loại thì được gọi là Quỷ tốt, có thực lực tương đương với Ngự Không Cảnh thì gọi là Quỷ binh, tương đương với Thần Thông Cảnh gọi là Quỷ úy, tương đương với Niết Bàn Cảnh thì là Quỷ tướng, còn tương đương với Chân Đan Cảnh thì là Quỷ vương.
Giống như hai quỷ hồn trước mắt này, trong cấp bậc phân chia của chúng thì chính là hai Quỷ tướng.
Nữ Quỷ tướng nọ thấy tên nhân loại trước mặt chẳng thèm để mình vào mắt thì tức giận “hừ” một tiếng, sau đó lao đến.
“Keng Keng”
Kiếm và trảo chạm nhau.
Sau khi bị một nhát kiếm quét ngang, nữ Quỷ tướng thét lên đau đớn, vội vã lùi lại phía sau.
Tên nam Quỷ tướng thấy thế thì nhanh chóng tiến tới chỗ nữ quỷ, cả hai nhìn tên nhân loại đối diện với sắc mặt ngưng trọng.
Đối phương tuyệt đối không phải là một tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ bình thường!
Hai vị Quỷ tướng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh như chớp cuốn lấy tên nhân loại kia.
Hạp cốc này chính là Âm Hồn Cốc – một trong những hiểm địa của Xích Quỷ Quốc, đồng thời cũng là của Thiên Vũ đại lục. Nơi đây không hề có yêu thú hay một động vật sống nào mà chỉ có một thứ duy nhất – Quỷ hồn.
Nghe kể cách đây rất lâu, khoảng hơn ba vạn năm trước, lúc đó Xích Quỷ Quốc vẫn chưa được thành lập, vùng lãnh thổ phía bắc của Thiên Vũ đại lục này vẫn còn là một nơi hỗn tạp, một hồi đại chiến đã nổ ra tại nơi đây. Cuộc chiến có sự tham gia của hầu hết tất cả các thế lực của tu tiên giới lúc bấy giờ, nó liên tục diễn ra suốt gần một tháng ròng. Nguyên nhân đến nay cũng chẳng mấy người hiểu rõ, chỉ biết là đã có rất nhiều người chết, thật sự rất nhiều. Dù trải qua không biết bao nhiêu năm tháng nhưng oan hồn của những tu sĩ đã chết kia vẫn không tan, cuối cùng hóa thành quỷ hồn tràn ngập một vùng lãnh thổ trải dài năm vạn dặm, kết quả đã hình thành nên Âm Hồn Cốc này.
Vị đại hán nọ đến đây đã được gần mười ngày, mục đích của y chính là vì thu thập ma khí để tu luyện.
Đại hán cũng không phải ai xa lạ, chính là do Giang Lưu Nhi sử dụng dị dung thuật biến hóa thành.
…
Bên trong một động phủ vô danh, Giang Lưu Nhi đang ngồi điều tức.
Qua khoảng hai canh giờ.
Khẽ mở mắt, sau đó, hắn lấy ra một không gian giới chỉ, dùng thần thức kiểm tra.
“Hơn năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, gần hai vạn trung phẩm linh thạch, ba kiện hạ phẩm linh khí… Cũng không phải một con số nhỏ.
Giang Lưu Nhi lẩm bẩm đọc lên.
Giới chỉ mà hắn đang kiểm tra đương nhiên là của lão nhân xấu xí mà hắn đã giết chết mấy ngày trước. Tuy rằng nếu đem so với số tài sản khổng lồ của Cưu Lung đưa cho thì chẳng khác nào đem kiến so với voi, nhưng nếu so sánh với tài sản của những vị tu sĩ Niết Bàn Cảnh khác thì đã là rất nhiều rồi.
Có lẽ là lão già kia cũng làm không ít chuyện giết người đoạt bảo.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
Sau một hồi kiểm kê, thấy không có đồ vật nào hữu dụng với mình, Giang Lưu Nhi đem giới chỉ nọ cất đi. Tiếp đó, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc cao khoảng một gang tay, không có vai, màu trắng, phong cách có phần cổ xưa. Lại nói, bình ngọc này cũng không phải của hắn mà là vật hắn lấy được ngay bên cạnh bộ hài cốt trong hạp cốc quỷ dị ở Tùng Nguyệt Lâm, cấp bậc của nó cũng khá cao, là một kiện thượng phẩm linh khí.
Chiếc bình ngọc này cũng có vài phần giống không gian giới chỉ, là một pháp khí ẩn chứa không gian. Thế nhưng nó không phải được dùng để chứa đựng linh thạch, đan dược, kỳ hoa dị thảo các loại mà được dùng để chứa dựng linh hồn, linh khí, yêu khí, ma khí các thứ….
Giang Lưu Nhi đặt chiếc bình trước mặt, đánh vào một tia linh lực, từ trong bình, một làn khí đen bay ra.
Hắn nhanh chóng gom làn khí đen kia lại thành một hắc cầu đường kính chừng độ nửa thước, sau đó bắt đầu vận hành Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để luyện hóa.
Những khí đen này chính là ma khí mà hắn thu được mấy ngày qua, nguồn gốc đương nhiên là từ số quỷ hồn hắn giết được. Tùy vào cấp bậc của quỷ hồn mà thu được ma khí nhiều hay ít, quỷ hồn có cấp bậc càng cao thì ma khí thu được sẽ càng nhiều.
Theo thời gian trôi qua, hắc cầu kia càng lúc càng thu nhỏ lại, sau nửa ngày thì đã không còn sót lại chút gì.
Lại qua thêm ba canh giờ nữa, sau khi chuyển hóa xong tất cả ma khí, Giang Lưu Nhi mới mở mắt ra thở nhẹ một hơi. Tuy rằng số ma khí kia cũng không phải ít, nhưng để đột phá đến Hoàng Cảnh hậu kỳ thì quả thật chẳng thấm vào đâu.
Tu luyện không dễ.
Mặc dù hắn biết rõ mình chỉ mất mấy năm đã có thể tu luyện tới cảnh giới này là rất nhanh rồi, nhưng bản thân hắn vẫn không thấy thỏa mãn. Có lẽ là hắn đã quá tham lam…
Khẽ thở dài, Giang Lưu Nhi đi ra ngoài động phủ, tìm tới một tảng đá bằng phẳng, ngã lưng nằm xuống.
Đôi lúc hắn chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài, tìm cho mình một khoảng bình yên nho nhỏ. Hắn mệt mỏi không phải vì thời gian trôi đi, cũng chẳng phải vì đã bước quá lâu, là do gió thổi và sương rơi nên mới mệt mỏi.
Bất giác, không biết từ lúc nào, hắn đã thiếp đi.
Bỗng nhiên, từ chiếc túi linh thú bên hông Giang Lưu Nhi, một vật gì đó rớt xuống đất.
Không! Không phải vật gì mà là một con tiểu yêu thú. Nó có cái đầu tròn vo, một đôi tai dài, và đặc điểm gây chú ý nhất là ba chiếc đuôi ngắn cũn phía sau.
Nó chính là tiểu yêu thú đã ngủ say kể từ sau khi hấp thụ linh khí bên trong không gian linh địa của khí linh Đăng Tiên Tháp - Đồng Đồng.
Ngồi bệch trên đất, Đồng Đồng đưa hai tay lên xoa đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn quanh. Khi bắt gặp thân ảnh quen thuộc của Giang Lưu Nhi, nó kêu lên vui sướng:
“Chi chi!”
Giang Lưu Nhi lập tức mở mắt ra. Với linh giác của hắn bây giờ đáng lẽ từ khi Đồng Đồng xuất hiện thì hắn đã biết mới phải, nhưng có thể vì đã ngủ rất sâu nên phải đến khi nghe tiếng gọi hắn mới tỉnh dậy.
Đồng Đồng nhanh chóng nhảy lên tảng đá, sau đó nằm lên đùi hắn.
Giang Lưu Nhi đem nó nhấc lên, mặc kệ tiếng kêu phản đối của nó. Hắn cẩn thận xem xét, hết lật trái lại lật phải, vạch tai rồi vạch miệng, mãi hồi lâu mới chịu buông tha cho Đồng Đồng.
“Chi chi”
Đồng Đồng lấy tay chỉ chỉ hắn, bộ dáng giống như đang tức giận.
“Được rồi! Được rồi!”
Giang Lưu Nhi ôm nó đặt lại trên đùi mình, đưa tay nhẹ xoa đầu. Tiểu yêu thú được vuốt ve thì liền nhắm hai mắt lim dim, tai cũng cụp xuống, miệng mở rộng như thể đang mỉm cười, bộ dáng tức giận lúc nãy cũng biến đâu mất.
Trái hẳn với vẻ hưởng thụ của Đồng Đồng, nét mặt Giang Lưu Nhi lại đầy sự nghi hoặc. Vừa rồi hắn đã nhìn qua, túi linh thú mà hắn dùng để chứa Đồng Đồng vẫn được buộc chặt, không hề có dấu hiệu cho thấy đã bị mở.
Thế nhưng tại sao Đồng Đồng lại xuất hiện bên ngoài? Chẳng lẽ sau khi hấp thụ xong linh khí ở Đăng Tiên Tháp thì năng lực lĩnh ngộ không gian pháp tắc của nó lại tăng thêm một bậc…
Giang Lưu Nhi âm thầm suy đoán. Hắn cảm thấy lai lịch của Đồng Đồng rất thần bí, đến mức ngay cả Nghiệt cũng không thể nào nhìn ra được chút đầu mối gì.
Có thể nó cũng không phải là sinh vật của Thiên Vũ đại lục này.
Nhẹ lắc đầu, Giang Lưu Nhi đem Đồng Đồng đặt trên ngực, lần nữa ngã lưng nằm xuống…
Sáng hôm sau…
Khi Giang Lưu Nhi thức giấc thì thấy tiểu yêu thú kia đang nằm cuộn tròn trên người, khóe miệng còn dính lại vết nước miếng. Hắn nhếch môi, đưa tay nắm tai nó xách lên.
“Chi chi chi chi”
Đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức, Đồng Đồng liên tục phát ra những âm thanh kháng nghị. Thế nhưng mặc kệ cho nó khua tay múa chân, Giang Lưu Nhi vẫn chẳng thèm lý đến, hắn cứ thế xách tai nó lắc qua lắc lại trên không. Được một lúc, cảm thấy chán, hắn đem đặt tiểu yêu thú xuống đất.
“Chi chi chi chi”
Đồng Đồng một tay chống hông, một tay còn lại chỉ Giang Lưu Nhi, liên tục phát ra một tràng âm thanh.
“Bây giờ ta phải đi thu thập ma khí, tiểu tử ngươi có đi cùng không?”
Đồng Đồng xì mũi, hai tay vòng trước ngực, quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý hắn.
Giang Lưu Nhi nhìn nó, thâm ý mỉm cười, sau đó bước đi. Hắn tin tiểu tử kia thế nào cũng sẽ bám theo.
Đúng như những gì hắn nghĩ, sau khi hắn rời đi chưa được bao lâu, Đồng Đồng nhắm một mắt, mở một mắt len lén nhìn bóng lưng hắn, lát sau thì lặng lẽ ton ton chạy theo.
…
Trong một góc nào đó của Âm Hồn Cốc, một thiếu niên mặc bộ thanh y giản dị cùng với một con tiểu yêu thú trên vai đang chậm rãi cất bước.
“Đồng Đồng, ngoài lĩnh ngộ thêm một bậc không gian pháp tắc thì ngươi còn có thêm năng lực nào khác nữa không?”
Tiểu tử kia đưa tay xoa đầu nghĩ ngợi một lúc, sau đó nó kêu lên “chi chi” hai tiếng rồi đột nhiên biến mất.
Giang Lưu Nhi dùng thần thức tra xét hồi lâu vẫn không cảm nhận được khí tức của Đồng Đồng, ánh mắt khẽ động, hắn đưa tay sờ thử trên vai. Mặc dù nhìn thấy chỉ là khoảng không, nhưng tay hắn thì lại đụng vào thứ gì đó.
“Chi chi”
Là Đồng Đồng.
Vừa rồi nó cũng không phải là thuấn di mà là tàng hình. Nhưng nếu chỉ đơn giản là tàng hình thì hắn cũng sẽ không ngạc nhiên lắm, ở tu tiên giới có hàng trăm các loại thuật pháp như thế. Sở dĩ hắn kinh ngạc là vì năng lực tàng hình của Đồng Đồng vô cùng cao minh. Khi nãy, hắn đã dùng thần thức đến cực hạn mà vẫn không thể cảm ứng được chút khí tức nào của nó, trong khi dù là một vị cường giả Chân Đan Cảnh trung kỳ như Cổ Mị Sanh cũng không làm được.
Cái này nói lên điều gì?
Nếu kết hợp năng lực thuấn di và khả năng xuyên không gian nữa thì Đồng Đồng có thể trở thành một tên trộm siêu cấp!
Nghĩ thế, ánh mắt Giang Lưu Nhi nhìn Đồng Đồng trở nên nóng rực.
Tuy là tài sản của hắn không ít, nhưng mà nếu có thêm nữa thì hắn cũng không ngại.
Thấy cái nhìn khác thường của Giang Lưu Nhi đối với mình, bất giác, sau gáy Đồng Đồng một hồi lạnh toát. Tuy là nó không biết tên đồng đội bên cạnh đã phán định một nghề nghiệp vĩ đại cho mình, nhưng mà ánh mắt kia thì nó cảm thấy hình như không được tốt lắm.
“Giỏi lắm! Tiểu Đồng Đồng! Chúng ta tiếp tục thu thập ma khí!”
Nghe giọng điệu “trìu mến” của Giang Lưu Nhi, Đồng Đồng không tự chủ co rụt đầu lại.
Lần này thì nó cảm thấy toàn thân lạnh toát a!
…
Trước mặt Giang Lưu Nhi lúc này là hai con quỷ hồn có cấp bậc không thấp, đều là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, một nam một nữ.
“Hì hì… Lại thêm một tên nhân loại không biết lượng sức mình… Tiểu đệ! Mau lại đây để tỷ tỷ ăn ngươi nào!”
Nữ quỷ hồn cất giọng yêu kiều nói.
Giống như nhân loại, quỷ hồn có phương pháp tu luyện và cấp bậc riêng của mình. Những quỷ hồn có thực lực tương đương với Tiên Thiên Cảnh của tu sĩ nhân loại thì được gọi là Quỷ tốt, có thực lực tương đương với Ngự Không Cảnh thì gọi là Quỷ binh, tương đương với Thần Thông Cảnh gọi là Quỷ úy, tương đương với Niết Bàn Cảnh thì là Quỷ tướng, còn tương đương với Chân Đan Cảnh thì là Quỷ vương.
Giống như hai quỷ hồn trước mắt này, trong cấp bậc phân chia của chúng thì chính là hai Quỷ tướng.
Nữ Quỷ tướng nọ thấy tên nhân loại trước mặt chẳng thèm để mình vào mắt thì tức giận “hừ” một tiếng, sau đó lao đến.
“Keng Keng”
Kiếm và trảo chạm nhau.
Sau khi bị một nhát kiếm quét ngang, nữ Quỷ tướng thét lên đau đớn, vội vã lùi lại phía sau.
Tên nam Quỷ tướng thấy thế thì nhanh chóng tiến tới chỗ nữ quỷ, cả hai nhìn tên nhân loại đối diện với sắc mặt ngưng trọng.
Đối phương tuyệt đối không phải là một tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ bình thường!
Hai vị Quỷ tướng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh như chớp cuốn lấy tên nhân loại kia.
/249
|