Hắn nhìn nàng, lãnh đạm nói:
“Có thể là vận khí ta tốt.
Vận khí? Có quỷ mới tin ngươi. Cổ Mị Sanh thầm nói một câu.
“Phải rồi. Ở trên người bộ hài cốt kia ta có tìm thấy một viên Ma châu, ngươi có biết nguồn gốc của nó không?”
Cổ Mị Sanh sau một hồi trầm tư mới lên tiếng đáp:
“Tuy ta và Bạch Lân trên danh nghĩa là phu thê, nhưng mà không phải chuyện gì hắn cũng đều kể cho ta. Viên Ma châu mà chủ nhân nói tới ta cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến.
Thấy Giang Lưu Nhi có chút thất vọng, nàng nói thêm:
“Nhưng mà ta có thể suy đoán được phần nào lai lịch của Ma châu kia…”
Mắt khẽ động, Giang Lưu Nhi nhìn nàng ý bảo tiếp tục.
“Chắc chủ nhân cũng biết là chỉ có âm hồn quỷ vật đã tu luyện tới Chân Đan Cảnh thì mới có thể ngưng tụ thân thể, kết thành Ma châu. Mà theo những gì ta biết thì chỉ có hai nơi ở Thiên Vũ đại lục này mới có cấp bậc âm hồn quỷ vật như thế, một là ở Âm Hồn Cốc thuộc Xích Quỷ Quốc, hai là U Minh Chi Địa thuộc Đại Thiện Quốc… Nhưng theo ta nghĩ thì khả năng viên Ma châu kia ở U Minh Chi Địa cao hơn…”
“Vì sao ngươi lại cho rằng như thế?”
“Từ khi ta lấy Bạch Lân, ta thấy hắn ngoài việc quản lý sự vụ Tây viện ra thì việc còn lại cũng chỉ có bế quan tu luyện, cho dù có ra khỏi Đại Nhật Cung cũng thường là vì chuyện liên quan đến tông môn. Ta chưa bao giờ nghe nói đến việc hắn đi tới Âm Hồn Cốc cả.
“Ý ngươi là hắn đã từng đi vào U Minh Chi Địa?”
“Cũng chưa từng.” Cổ Mị Sanh lắc đầu.
Một tia không vui thoáng hiện qua mắt Giang Lưu Nhi.
Thấy nét mặt hắn không tốt, Cổ Mị Sanh vội nói:
“Chủ nhân đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là đang hý lộng người.
Nàng tiếp lời:
“Sở dĩ ta nói viên Ma châu của Bạch Lân có khả năng lấy từ U Minh Chi Địa là vì Quần Long Đại Hội.
“Quần Long Đại Hội?” Giang Lưu Nhi nghi hoặc hỏi lại.
“Vâng. Không giống như Âm Hồn Cốc, U Minh Chi Địa hung hiểm hơn rất nhiều. Ở đó quanh năm đều có hắc vụ bao phủ, nó cũng giống hệt như hắc vụ trong hạp cốc Tùng Nguyệt Lâm, dù là Chân Đan Cảnh cường giả cũng không dám tiến vào. Duy chỉ có khác một điều là hắc vụ ở U Minh Chi Địa cũng không phải luôn bao phủ như ở hạp cốc kia mà cứ cách khoảng ba mươi năm nó lại tán đi một lần, cũng không ai biết tại sao lại như vậy. Nhưng mà trong thời gian hắc vụ đột nhiên biến mất đó, đã có rất nhiều tu sĩ thử tiến vào dò xét, mặc dù rất nhiều người đã bỏ mạng nhưng cũng có không ít kẻ thu được tài bảo. Hầu hết những thứ tài bảo kia đều rất trân quý, Ma châu cũng là một trong số đó… Tiền tài làm người đỏ mắt. Không ít những tông môn, thế gia muốn chiếm U Minh Chi Địa làm của riêng, vì vậy đã có vô số những cuộc tranh đấu chém giết nổ ra… Về sau, sáu đại tông môn đứng đầu của hai phe chính tà đã tiến hành thương nghị và đề ra Quần Long Đại Hội. Quần Long Đại Hội nói thẳng ra thì cũng chỉ là một hồi tranh đấu ngầm mà thôi. Ở đó, các tông môn tu tiên có thực lực xếp hai mươi hạng đầu sẽ cử người lên so tài, sau đó sẽ căn cứ vào thành tích trong đại hội mà phân phát danh ngạch tiến vào U Minh Chi Địa…”
Dừng một chút, Cổ Mị Sanh nói tiếp:
“Hơn hai mươi năm trước, Đại Nhật Cung đoạt được bảy danh ngạch, Tây viện được phân một trong số đó. Vị trưởng lão được cử đi vào U Minh Chi Địa kia có vận khí không tệ, không những bình an trở ra mà còn thu được rất nhiều tài bảo. Theo ta biết thì trong số đó có một viên Ma châu. Như chủ nhân cũng biết, những tài bảo thu được kia đương nhiên tên trưởng lão đó không thể nào hưởng hết mà chắc chắn phải dâng nạp một phần cho viện chủ. Mà viện chủ của Tây viện khi ấy chính là Bạch Lân…”
Nghe nàng ta nói xong, Giang Lưu Nhi tỏ vẻ gật đầu.
“Nghiệt. Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Có lẽ lời nàng ta nói là thật, khả năng viên Ma châu kia có nguồn gốc từ U Minh Chi Địa, xem ra có việc phải nhờ ngươi giúp rồi.
“Không phải ngươi muốn để cho ta đi tham gia Quần Long Đại Hội rồi đoạt danh ngạch gì đó chư?”
“Không sai.
Giang Lưu Nhi khẽ nhướng mày, nhưng cũng không phản bác.
Sau đó, hắn hướng Cổ Mị Sanh hỏi thêm một chút về Quần Long Đại Hội kia…
…
“Được rồi. Theo những gì ngươi nói thì ta cũng đã hiểu được đại khái.
Trầm ngâm một chút, Giang Lưu Nhi hỏi:
“Chúng ta đã ký kết chủ bộc khế ước, giờ ngươi cũng tính là người của ta, hãy nói một chút về thân phận của ngươi đi.
Cổ Mị Sanh liếc nhìn hắn, khẽ thở dài. Hôm nay nàng đã sa vào bước này, cũng chỉ đành cúi đầu nhận mệnh. Nàng nhỏ giọng nói:
“Không dám giấu chủ nhân, ta chính là một trong số những trưởng lão cao tầng của Âm Dương Tông, trà trộn vào Đại Nhật Cung cũng là vì nhiệm vụ tông chủ giao phó.
“Nhiệm vụ? Có phải có liên quan đến Đăng Tiên Tháp?”
Hồi tưởng lại sự quan tâm quá mức của nàng ta đối với chuyện của Đăng Tiên Tháp, hắn không thể không suy đoán như vậy.
Mà quả thật suy đoán của hắn cũng không sai.
Cổ Mị Sanh nhẹ gật đầu, đáp:
“Chủ nhân đoán không sai. Ta trà trộn vào Đại Nhật Cung đúng là vì để tìm hiểu bí mật của Đăng Tiên Tháp.
“Ngươi nói cụ thể một chút.
Có hơi do dự, nhưng cuối cùng thì Cổ Mị Sanh vẫn trả lời:
“Theo như những gì Âm Dương Tông chúng ta biết thì bên trong Đăng Tiên Tháp có chứa một bí mật rất lớn. Nghe nói chỉ cần biết được bí mật đó thì không cần đạt tới cảnh giới Vũ Hóa cũng có thể phi thăng đến tiên giới. Sở dĩ nó được gọi là Đăng Tiên Tháp cũng vì nguyên nhân đó.
Giang Lưu Nhi hiểu tiên giới trong lời nói của nàng cũng chính là cõi hạ thiên của Đại Hồng Vũ. Tu sĩ ở Thiên Vũ đại lục này đều cho rằng đạt đến Vũ Hóa Cảnh, phá toái phi thăng thì sẽ đến được tiên giới. Nhưng thật sự thì đâu phải như vậy. Thoát khỏi phàm giới mới đến được cõi hạ thiên, phía trên cõi hạ thiên thì còn có cõi trung thiên, trên cõi trung thiên mới thật sự là tiên giới chân chính, cũng tức là cõi thượng thiên.
Những gì nàng nói lúc nãy tuy không chính xác nhưng nó đã trở thành nhận thức chung của toàn bộ tu sĩ ở Thiên Vũ đại lục này, Giang Lưu Nhi cũng không tiện giải thích cho nàng.
Chỉ là hắn có hơi bất ngờ, xưa nay tu sĩ phàm giới muốn đến được cõi hạ thiên thì nhất định phải đạt đến cảnh giới Vũ Hóa, bởi vì chỉ có đạt tới cảnh giới đó thì tu sĩ mới có đủ năng lực để phá toái không gian. Nếu như những lời nàng là thật thì…
Ánh mắt khẽ động, Giang Lưu Nhi nhìn Cổ Mị Sanh, nhàn nhạt nói:
“Ngươi có chắc chắn là bí mật bên trong Đăng Tiên Tháp có thể giúp tu sĩ phi thăng không?”
“Tuyệt đối không giả… Bởi vì đã từng có người dùng nó để đi đến tiên giới.
“Người mà ngươi nói là…”
“Một vị viện chủ đời trước của Đại Nhật Cung, đồng thời cũng là tổ tiên của Bạch gia hiện giờ.
“Là Bạch Lân nói cho ngươi biết sao?”
Khẽ cười khuẩy, Cổ Mị Sanh nói:
“Tuy ta và hắn là phu thê không giả, nhưng mà chuyện quan trọng như vậy lẽ nào hắn sẽ nói với ta. Cả Đại Nhật Cung này chỉ e là không có ai biết được bí mật đó ngoại trừ cha con hắn. Ta cũng là vì một lần tình cờ nghe lén bọn họ nói chuyện nên mới biết được mà thôi.
Giang Lưu Nhi cũng không nghi ngờ lời nàng. Liễm tức thuật, mị thuật và cả huyễn thuật của nàng đều rất cao minh, hắn đã nếm thử qua. Hơn nữa, với tu vi Chân Đan Cảnh trung kì của nàng thì có thể nghe lén được cũng không có gì kỳ quái.
“Lúc trước ngươi chú ý đến ta như vậy cũng là vì nghĩ ta biết được chút ít gì đó của Đăng Tiên Tháp đi.
Cổ Mị Sanh liếc hắn một chút, nhẹ gật đầu.
“Vậy ta có thể nói cho ngươi được rõ, ngoài không gian linh địa của khí linh kia ra thì ta chẳng biết thêm gì cả.
Nói xong, Giang Lưu Nhi định quay về chỗ cũ tiếp tục điều tức dưỡng thương thì như chợt nhớ tới gì đó, hắn dừng lại, hỏi Cổ Mị Sanh đang nghi hoặc nhìn mình:
“Ngươi có biết một thiếu nữ tên Mỹ Toa ở Tây viện chúng ta không?”
Ngẫm nghĩ một lúc, Cổ Mị Sanh mới đáp lại:
“Ta biết. Tại sao chủ nhân lại hỏi cô gái này?”
Giang Lưu Nhi không trả lời nàng mà hỏi tiếp:
“Ta thấy hình như mọi người ở Đại Nhật Cung, từ đệ tử cho đến chấp sự, trưởng lão đều không ai muốn tiếp xúc với nàng, thậm chí còn có phần ác cảm, chắc là ngươi biết lý do?”
Thấy hắn không có ý trả lời mình, Cổ Mị Sanh cũng không dám tỏ vẻ bất mãn gì, dù sao tính mạng mình cũng đang nằm trong tay người ta. Nàng nói:
“Thật ra thì cô gái đó cũng không có gây ra tội hay là làm sai gì cả. Sở dĩ nàng bị đối xử như thế là vì bị cho là sát tinh chuyển thế.
“Chỉ vì một thứ phỏng đoán mơ hồ mà mọi người đối xử với cô ta như vậy?”
“Thật ra thì cũng không phải chỉ là phỏng đoán vô căn cứ, có rất nhiều người chết vì dính líu tới nàng ta… Mười tám năm trước, một vị trưởng lão của Tây viện sau một lần ra ngoài, lúc trở về thì bồng theo một đứa bé. Vị trưởng lão kia hết lòng chăm sóc và bảo hộ cho đứa bé nọ, xem nó không khác gì con ruột của mình. Thế nhưng không bao lâu sau, trong một lần tu luyện, vị trưởng lão đó bỗng nhiên bị bạo thể mà chết. Tiếp đến, đứa bé được một vị nữ trưởng lão nhận nuôi. Nhưng cũng giống vị trưởng lão lúc trước, chưa tới nửa năm thì nữ trưởng lão này cũng chết trong lúc tu luyện. Đứa bé chưa đầy sáu tuổi kia lại được một đôi đạo lữ trưởng lão khác nhận nuôi, nhưng kết quả cũng như hai lần trước, được gần hai năm thì hai vị trưởng lão này cũng chết bất đắc kỳ tử. Như vậy, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tây viện đã mất đi bốn vị cao thủ Niết Bàn Cảnh mà Đại Nhật Cung phải mất mấy trăm năm mới bồi dưỡng ra. Hơn nữa, nghe nói còn có vài trường hợp những đệ tử có dính líu đến đứa bé này cũng bị chết oan chết uổng…”
“Có thể là vận khí ta tốt.
Vận khí? Có quỷ mới tin ngươi. Cổ Mị Sanh thầm nói một câu.
“Phải rồi. Ở trên người bộ hài cốt kia ta có tìm thấy một viên Ma châu, ngươi có biết nguồn gốc của nó không?”
Cổ Mị Sanh sau một hồi trầm tư mới lên tiếng đáp:
“Tuy ta và Bạch Lân trên danh nghĩa là phu thê, nhưng mà không phải chuyện gì hắn cũng đều kể cho ta. Viên Ma châu mà chủ nhân nói tới ta cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến.
Thấy Giang Lưu Nhi có chút thất vọng, nàng nói thêm:
“Nhưng mà ta có thể suy đoán được phần nào lai lịch của Ma châu kia…”
Mắt khẽ động, Giang Lưu Nhi nhìn nàng ý bảo tiếp tục.
“Chắc chủ nhân cũng biết là chỉ có âm hồn quỷ vật đã tu luyện tới Chân Đan Cảnh thì mới có thể ngưng tụ thân thể, kết thành Ma châu. Mà theo những gì ta biết thì chỉ có hai nơi ở Thiên Vũ đại lục này mới có cấp bậc âm hồn quỷ vật như thế, một là ở Âm Hồn Cốc thuộc Xích Quỷ Quốc, hai là U Minh Chi Địa thuộc Đại Thiện Quốc… Nhưng theo ta nghĩ thì khả năng viên Ma châu kia ở U Minh Chi Địa cao hơn…”
“Vì sao ngươi lại cho rằng như thế?”
“Từ khi ta lấy Bạch Lân, ta thấy hắn ngoài việc quản lý sự vụ Tây viện ra thì việc còn lại cũng chỉ có bế quan tu luyện, cho dù có ra khỏi Đại Nhật Cung cũng thường là vì chuyện liên quan đến tông môn. Ta chưa bao giờ nghe nói đến việc hắn đi tới Âm Hồn Cốc cả.
“Ý ngươi là hắn đã từng đi vào U Minh Chi Địa?”
“Cũng chưa từng.” Cổ Mị Sanh lắc đầu.
Một tia không vui thoáng hiện qua mắt Giang Lưu Nhi.
Thấy nét mặt hắn không tốt, Cổ Mị Sanh vội nói:
“Chủ nhân đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là đang hý lộng người.
Nàng tiếp lời:
“Sở dĩ ta nói viên Ma châu của Bạch Lân có khả năng lấy từ U Minh Chi Địa là vì Quần Long Đại Hội.
“Quần Long Đại Hội?” Giang Lưu Nhi nghi hoặc hỏi lại.
“Vâng. Không giống như Âm Hồn Cốc, U Minh Chi Địa hung hiểm hơn rất nhiều. Ở đó quanh năm đều có hắc vụ bao phủ, nó cũng giống hệt như hắc vụ trong hạp cốc Tùng Nguyệt Lâm, dù là Chân Đan Cảnh cường giả cũng không dám tiến vào. Duy chỉ có khác một điều là hắc vụ ở U Minh Chi Địa cũng không phải luôn bao phủ như ở hạp cốc kia mà cứ cách khoảng ba mươi năm nó lại tán đi một lần, cũng không ai biết tại sao lại như vậy. Nhưng mà trong thời gian hắc vụ đột nhiên biến mất đó, đã có rất nhiều tu sĩ thử tiến vào dò xét, mặc dù rất nhiều người đã bỏ mạng nhưng cũng có không ít kẻ thu được tài bảo. Hầu hết những thứ tài bảo kia đều rất trân quý, Ma châu cũng là một trong số đó… Tiền tài làm người đỏ mắt. Không ít những tông môn, thế gia muốn chiếm U Minh Chi Địa làm của riêng, vì vậy đã có vô số những cuộc tranh đấu chém giết nổ ra… Về sau, sáu đại tông môn đứng đầu của hai phe chính tà đã tiến hành thương nghị và đề ra Quần Long Đại Hội. Quần Long Đại Hội nói thẳng ra thì cũng chỉ là một hồi tranh đấu ngầm mà thôi. Ở đó, các tông môn tu tiên có thực lực xếp hai mươi hạng đầu sẽ cử người lên so tài, sau đó sẽ căn cứ vào thành tích trong đại hội mà phân phát danh ngạch tiến vào U Minh Chi Địa…”
Dừng một chút, Cổ Mị Sanh nói tiếp:
“Hơn hai mươi năm trước, Đại Nhật Cung đoạt được bảy danh ngạch, Tây viện được phân một trong số đó. Vị trưởng lão được cử đi vào U Minh Chi Địa kia có vận khí không tệ, không những bình an trở ra mà còn thu được rất nhiều tài bảo. Theo ta biết thì trong số đó có một viên Ma châu. Như chủ nhân cũng biết, những tài bảo thu được kia đương nhiên tên trưởng lão đó không thể nào hưởng hết mà chắc chắn phải dâng nạp một phần cho viện chủ. Mà viện chủ của Tây viện khi ấy chính là Bạch Lân…”
Nghe nàng ta nói xong, Giang Lưu Nhi tỏ vẻ gật đầu.
“Nghiệt. Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Có lẽ lời nàng ta nói là thật, khả năng viên Ma châu kia có nguồn gốc từ U Minh Chi Địa, xem ra có việc phải nhờ ngươi giúp rồi.
“Không phải ngươi muốn để cho ta đi tham gia Quần Long Đại Hội rồi đoạt danh ngạch gì đó chư?”
“Không sai.
Giang Lưu Nhi khẽ nhướng mày, nhưng cũng không phản bác.
Sau đó, hắn hướng Cổ Mị Sanh hỏi thêm một chút về Quần Long Đại Hội kia…
…
“Được rồi. Theo những gì ngươi nói thì ta cũng đã hiểu được đại khái.
Trầm ngâm một chút, Giang Lưu Nhi hỏi:
“Chúng ta đã ký kết chủ bộc khế ước, giờ ngươi cũng tính là người của ta, hãy nói một chút về thân phận của ngươi đi.
Cổ Mị Sanh liếc nhìn hắn, khẽ thở dài. Hôm nay nàng đã sa vào bước này, cũng chỉ đành cúi đầu nhận mệnh. Nàng nhỏ giọng nói:
“Không dám giấu chủ nhân, ta chính là một trong số những trưởng lão cao tầng của Âm Dương Tông, trà trộn vào Đại Nhật Cung cũng là vì nhiệm vụ tông chủ giao phó.
“Nhiệm vụ? Có phải có liên quan đến Đăng Tiên Tháp?”
Hồi tưởng lại sự quan tâm quá mức của nàng ta đối với chuyện của Đăng Tiên Tháp, hắn không thể không suy đoán như vậy.
Mà quả thật suy đoán của hắn cũng không sai.
Cổ Mị Sanh nhẹ gật đầu, đáp:
“Chủ nhân đoán không sai. Ta trà trộn vào Đại Nhật Cung đúng là vì để tìm hiểu bí mật của Đăng Tiên Tháp.
“Ngươi nói cụ thể một chút.
Có hơi do dự, nhưng cuối cùng thì Cổ Mị Sanh vẫn trả lời:
“Theo như những gì Âm Dương Tông chúng ta biết thì bên trong Đăng Tiên Tháp có chứa một bí mật rất lớn. Nghe nói chỉ cần biết được bí mật đó thì không cần đạt tới cảnh giới Vũ Hóa cũng có thể phi thăng đến tiên giới. Sở dĩ nó được gọi là Đăng Tiên Tháp cũng vì nguyên nhân đó.
Giang Lưu Nhi hiểu tiên giới trong lời nói của nàng cũng chính là cõi hạ thiên của Đại Hồng Vũ. Tu sĩ ở Thiên Vũ đại lục này đều cho rằng đạt đến Vũ Hóa Cảnh, phá toái phi thăng thì sẽ đến được tiên giới. Nhưng thật sự thì đâu phải như vậy. Thoát khỏi phàm giới mới đến được cõi hạ thiên, phía trên cõi hạ thiên thì còn có cõi trung thiên, trên cõi trung thiên mới thật sự là tiên giới chân chính, cũng tức là cõi thượng thiên.
Những gì nàng nói lúc nãy tuy không chính xác nhưng nó đã trở thành nhận thức chung của toàn bộ tu sĩ ở Thiên Vũ đại lục này, Giang Lưu Nhi cũng không tiện giải thích cho nàng.
Chỉ là hắn có hơi bất ngờ, xưa nay tu sĩ phàm giới muốn đến được cõi hạ thiên thì nhất định phải đạt đến cảnh giới Vũ Hóa, bởi vì chỉ có đạt tới cảnh giới đó thì tu sĩ mới có đủ năng lực để phá toái không gian. Nếu như những lời nàng là thật thì…
Ánh mắt khẽ động, Giang Lưu Nhi nhìn Cổ Mị Sanh, nhàn nhạt nói:
“Ngươi có chắc chắn là bí mật bên trong Đăng Tiên Tháp có thể giúp tu sĩ phi thăng không?”
“Tuyệt đối không giả… Bởi vì đã từng có người dùng nó để đi đến tiên giới.
“Người mà ngươi nói là…”
“Một vị viện chủ đời trước của Đại Nhật Cung, đồng thời cũng là tổ tiên của Bạch gia hiện giờ.
“Là Bạch Lân nói cho ngươi biết sao?”
Khẽ cười khuẩy, Cổ Mị Sanh nói:
“Tuy ta và hắn là phu thê không giả, nhưng mà chuyện quan trọng như vậy lẽ nào hắn sẽ nói với ta. Cả Đại Nhật Cung này chỉ e là không có ai biết được bí mật đó ngoại trừ cha con hắn. Ta cũng là vì một lần tình cờ nghe lén bọn họ nói chuyện nên mới biết được mà thôi.
Giang Lưu Nhi cũng không nghi ngờ lời nàng. Liễm tức thuật, mị thuật và cả huyễn thuật của nàng đều rất cao minh, hắn đã nếm thử qua. Hơn nữa, với tu vi Chân Đan Cảnh trung kì của nàng thì có thể nghe lén được cũng không có gì kỳ quái.
“Lúc trước ngươi chú ý đến ta như vậy cũng là vì nghĩ ta biết được chút ít gì đó của Đăng Tiên Tháp đi.
Cổ Mị Sanh liếc hắn một chút, nhẹ gật đầu.
“Vậy ta có thể nói cho ngươi được rõ, ngoài không gian linh địa của khí linh kia ra thì ta chẳng biết thêm gì cả.
Nói xong, Giang Lưu Nhi định quay về chỗ cũ tiếp tục điều tức dưỡng thương thì như chợt nhớ tới gì đó, hắn dừng lại, hỏi Cổ Mị Sanh đang nghi hoặc nhìn mình:
“Ngươi có biết một thiếu nữ tên Mỹ Toa ở Tây viện chúng ta không?”
Ngẫm nghĩ một lúc, Cổ Mị Sanh mới đáp lại:
“Ta biết. Tại sao chủ nhân lại hỏi cô gái này?”
Giang Lưu Nhi không trả lời nàng mà hỏi tiếp:
“Ta thấy hình như mọi người ở Đại Nhật Cung, từ đệ tử cho đến chấp sự, trưởng lão đều không ai muốn tiếp xúc với nàng, thậm chí còn có phần ác cảm, chắc là ngươi biết lý do?”
Thấy hắn không có ý trả lời mình, Cổ Mị Sanh cũng không dám tỏ vẻ bất mãn gì, dù sao tính mạng mình cũng đang nằm trong tay người ta. Nàng nói:
“Thật ra thì cô gái đó cũng không có gây ra tội hay là làm sai gì cả. Sở dĩ nàng bị đối xử như thế là vì bị cho là sát tinh chuyển thế.
“Chỉ vì một thứ phỏng đoán mơ hồ mà mọi người đối xử với cô ta như vậy?”
“Thật ra thì cũng không phải chỉ là phỏng đoán vô căn cứ, có rất nhiều người chết vì dính líu tới nàng ta… Mười tám năm trước, một vị trưởng lão của Tây viện sau một lần ra ngoài, lúc trở về thì bồng theo một đứa bé. Vị trưởng lão kia hết lòng chăm sóc và bảo hộ cho đứa bé nọ, xem nó không khác gì con ruột của mình. Thế nhưng không bao lâu sau, trong một lần tu luyện, vị trưởng lão đó bỗng nhiên bị bạo thể mà chết. Tiếp đến, đứa bé được một vị nữ trưởng lão nhận nuôi. Nhưng cũng giống vị trưởng lão lúc trước, chưa tới nửa năm thì nữ trưởng lão này cũng chết trong lúc tu luyện. Đứa bé chưa đầy sáu tuổi kia lại được một đôi đạo lữ trưởng lão khác nhận nuôi, nhưng kết quả cũng như hai lần trước, được gần hai năm thì hai vị trưởng lão này cũng chết bất đắc kỳ tử. Như vậy, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tây viện đã mất đi bốn vị cao thủ Niết Bàn Cảnh mà Đại Nhật Cung phải mất mấy trăm năm mới bồi dưỡng ra. Hơn nữa, nghe nói còn có vài trường hợp những đệ tử có dính líu đến đứa bé này cũng bị chết oan chết uổng…”
/249
|