Trong đại sảnh Tướng phủ, Vân Yên cúi đầu đứng phía dưới, rũ mắt nhìn mặt đất, nhớ tới lời Mộ Cảnh Nam nói lúc gần rời đi.
"Chuyện ám sát này chắc là sẽ không uy hiếp được Tướng phủ, nhưng Yên, ngươi muốn ứng phó thế nào khi bị cha ngươi trừng phạt đây?"
Ứng phó sao? Trong lòng Vân Yên cười lạnh, nhớ tới hạ nhân kia chuyển lời cho Vân Mặc Thành, hắn thật ngoan độc.
Vân Mặc Thành ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt trầm thấp nhìn cô gái phía dưới, Vân Hoằng bên cạnh khẩn trương nhìn Vân Yên, sau đó nói với Vân Mặc Thành: "Cha, đêm đã khuya, có chuyện gì mai rồi hãy nói, để Yên Nhi đi nghỉ ngơi trước, hôm nay nàng cũng mệt chết rồi."
"Pằng!" một tiếng, Vân Mặc Thành đập bàn, nhìn Vân Hoằng lạnh giọng nói: "Chúng ta suýt chút nữa bị nàng hại chết, mệt mỏi? Ta sợ tối nay người thoải mái nhất là nàng."
Nghe thế, Vân Yên quỳ trêи mặt đất, vẫn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Cha, có phải nữ nhi làm sai chuyện gì hay không?"
Vân Mặc Thành hừ lạnh, tức giận nói: "Sai, hơn nữa còn là sai lầm lớn.
Sao ta lại sinh ra một nữ nhi như ngươi, đáng lẽ sau khi sinh ngươi ra nên bóp chết ngươi rồi, đỡ mang xúi quẩy cho nhà chúng ta." Bộ dáng hắn vô cùng đau đớn, thậm chí mang theo nhè nhẹ hận ý.
Vân Hoằng nghe lời này liền biến sắc, liếc nhìn Vân Yên, nàng cúi đầu nên hắn không nhìn rõ nét mặt nàng, hắn quay sang nói với Vân Mặc Thành: "Cha, Yên Nhi chỉ là một nữ nhi không hiểu rõ chuyện chính sự triều đình cho nên mới phạm sai lầm, ngài cũng đừng trách mắng nàng."
"Không biết?!" Vân Mặc Thành vỗ bàn, nhìn Vân Yên, "Chẳng lẽ Hà quản gia chưa nói với ngươi sao? Lúc đầu để cho ngươi đương gia chỉ là muốn để ngươi luyện tập một chút, ngươi coi ngươi là chủ tử của Tướng phủ phải không, hôm nay ta phải đánh chết ngươi." Càng nói càng giận, Vân Mặc Thành lấy một cái ghế bên cạnh chuẩn bị ném hướng Vân Yên.
"Cha, không được a, như vậy Yên Nhi sẽ mất mạng." Vân Hoằng vội vàng ngăn cản, bắt được cái ghế trong tay Vân Mặc Thành, hắn là người tập võ nên bắt được khá dễ dàng.
Có lẽ bởi vì quá tức giận, Vân Mặc Thành thở phì phò, hắn oán hận nhìn Vân Yên, khuôn mặt gần như vặn vẹo: "Đánh chết là tốt nhất, nếu nàng không chết, lần sau cả nhà chúng ta sẽ chết trong tay nàng."
Nghe những lời này, Vân Yên cười giễu cợt, những lời hôm nay hắn nói, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, không có chút đau lòng nào, đây chính là cha a, bảy năm trước, hắn không vì chuyện vặt vãnh mà không muốn nhìn mặt nàng, bảy năm sau, hắn hận không thể giết nàng cho sảng khoái.
Vì quyền thế, cái gì hắn cũng làm được.
Vân Hoằng thở dài nói với Vân Yên: "Yên Nhi còn không mau nhận lỗi với phụ thân, chuyện hôm nay là ngươi làm sai rồi.
Vì tình hình thiên tai ở biên cương cho nên Hoàng thượng cố ý hạ lệnh phải tiết kiệm, thọ yến hôm nay ngươi làm quá phô trương.
Cũng là lỗi của ta, nếu ta phát hiện sớm một chút, có thể nhắc nhở ngươi."
Vân Yên khẽ ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ khổ sở nhìn Vân Mặc Thành, nói: "Cha, nữ nhi oan uổng, chi phí thọ yến không phải do nữ nhi quyết định."
"Không phải ngươi quyết định?" Vân Mặc Thành trợn tròn mắt, rống to, "Đến bây giờ mà ngươi còn chối sao? Ta đánh chết ngươi cái nghịch nữ này." Nói xong, hắn lại chuẩn bị động thủ, cũng may bị Vân Hoằng mạnh mẽ kéo lại.
Vân Yên ngẩng đầu lên, trong mắt có nước mắt đảo quanh, nức nở nói: "Cha, thật sự không phải nữ nhi, vốn ta cùng Hà quản gia đã thương lượng xong, chi phí giảm bớt một nửa, nhưng Nhị di nương đột nhiên xuất hiện, nàng nói ta không biết làm đương gia, còn nói năm nay Hoàng thượng sẽ tới cho nên phải tăng chi phí lên gấp đôi, nữ nhi mới nói Hà quản gia chuẩn bị như vậy, không tin ngài có thể kêu hai người họ tới đối chất."
Nhìn dáng vẻ Vân Yên khóc không thành tiếng, Vân Mặc Thành trầm mặc, hắn thu tay lại, liếc nhìn ra ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Người tới, kêu Hà quản gia cùng Nhị phu nhân lên đây."
Vân Hoằng để cái ghế xuống, đỡ Vân Yên đứng dậy, an ủi nói: "Yên Nhi đừng sợ, không có chuyện gì."
Vân Yên khẽ gật đầu, không nói gì, nàng nhìn Vân Mặc Thành ngồi phía trên, a, nàng muốn nhìn xem hắn sẽ xử lý Liễu Tịnh Lâm thế nào? Không phải hắn giận không kiềm chế được sao? Nàng sẽ chờ xem hắn bộc phát.
Trong Bích Vân Các, Liễu Tịnh Lâm đang an ủi Vân Nguyệt bị kinh sợ
Giờ phút này, Vân Nguyệt đầu tóc bù xù, trâm cài rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Liễu Tịnh Lâm rót cho nàng một ly trà, nói: "Chuyện đều đã qua, đừng sợ a, chờ sau này ngươi gả cho Tứ vương gia thì có hắn bảo vệ ngươi."
Nhớ tới lúc đó Mộ Thanh Viễn anh dũng đánh bại thích khách, trong lòng Vân Nguyệt rung động, quả nhiên Tứ vương gia tốt nhất, nhưng nghĩ tới một chuyện khác, nàng lại phẫn hận, nàng quệt mồm nói: "Ta thật không cam lòng, tiện nhân Vân Yên kia hôm nay lại nổi danh."
Thọ yến Tướng phủ hôm nay, Liễu Tịnh Lâm không tham dự, bởi vì hôm nay Hoàng thượng tới, nàng chỉ là di nương không có tư cách xuất hiện ở thọ yến lớn như vậy, Tướng gia đối với nàng mọi mặt đều tốt, nhưng lễ nghi yêu cầu rất nghiêm khắc.
Có điều chuyện xảy ra trong thọ yến nàng đều biết rõ.
Liễu Tịnh Lâm oán độc nhìn bên ngoài, nhổ một ngụm nước bọt: "Phi, tiểu tiện nhân đó chỉ là vận khí tốt thôi, một ngày nào đó ông trời sẽ thu nàng đi."
"Mẹ, ngươi không biết, mũi kiếm kia sắp đâm trúng Vân Yên rồi, đáng tiếc Lục vương gia trời đánh đó lại cứu nàng, thật đáng hận, đã như vậy mà tiện nhân Vân Yên kia còn không chết." Vân Nguyệt cắn răng nói, hận ý trong mắt ngày càng sâu.
Nhìn bộ dáng tức giận của Vân Nguyệt, trong lòng Liễu Tịnh Lâm trầm xuống, chẳng lẽ con gái nàng cũng giống nàng, vĩnh viễn đứng dưới hai mẹ con tiện nhân kia? Không, nàng không cam lòng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Đúng lúc này, một thanh âm ngoài cửa truyền đến: "Nhị phu nhân, lão gia mời ngài qua."
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm đứng lên, trong mắt tràn đầy vui sướng, trong Tướng phủ này chỉ có một phu nhân, chuyện thị tẩm đương nhiên chỉ có một mình nàng.
Huống hồ hôm nay là đại thọ, nếu hôm nay muốn có cái gì cũng đơn giản thôi.
Vân Nguyệt cười nói: "Mẹ, cha gọi ngài qua, mau đi thôi, không cần lo lắng cho nữ nhi, chỉ cần lão nhân gia vui vẻ, đến lúc đó không phải người muốn gì được đó sao?"
Liễu Tịnh Lâm khẽ gật đầu, nói với Vân Nguyệt: "Ngươi a, quả nhiên là tâm can bảo bối của mẹ, trong lòng mẹ nghĩ cái gì ngươi cũng biết, ta ở đây ngây người vài chục năm rồi, vị trí phu nhân nên là của ta." Nhớ tới mấy ngày trước nàng thăm dò ý tứ Tướng gia, nếu không có gì sai sót, hôm nay chắc chắn nói tới chuyện này.
Trong đại sảnh Tướng phủ, Vân Mặc Thành ngồi ghế chủ tọa phía trên, Vân Yên cùng Vân Hoằng đứng một bên, Hà Văn quỳ trên mặt đất, một bóng người đột nhiên đi vào, nàng nhìn mấy người đứng trong phòng, trái tim dần dần đập nhanh, vốn tưởng rằng trực tiếp qua phòng lão gia, nhưng sao lại dẫn nàng đến đại sảnh.
"Thiếp thỉnh an lão gia, chúc lão gia thọ tỷ Nam Sơn." Mặc dù trong lòng nghi hoặc, Liễu Tịnh Lâm vẫn cười nói.
Vân Mặc Thành hừ lạnh một tiếng, nhìn Liễu Tịnh Lâm, lại liếc qua Hà Văn, trầm giọng nói: "Hiện tại mọi người đều tới đông đủ, các ngươi nên cho ta một lời giải thích rồi."
"Cha, để ta hỏi Hà quản gia cùng Nhị di nương." Vân Yên đột nhiên đứng dậy nói.
Vân Mặc Thành liếc nàng, gật đầu một cái, trái lại Liễu Tịnh Lâm hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nhìn Vân Yên.
Vân Yên tiến lên phía trước mấy bước nhìn Liễu Tịnh Lâm, lạnh nhạt hỏi: "Nhị di nương, nếu ta nhớ không lầm, mấy ngày trước ngươi có đi qua phòng thu chi? Lúc đó ta đang thương lượng với Hà quản gia về chuyện thọ yến của cha, lúc ấy ngài nói câu gì?"
Liễu Tịnh Lâm nghi hoặc nhìn Vân Yên, nói: "Ta đúng là có đi qua phòng thu chi, nhưng ta đã nói nhiều như vậy, ta làm sao nhớ được ngươi muốn hỏi câu nào? Ta nói Tam tiểu thư, ngươi đang thẩm vấn phạm nhân sao?" Nói đến đây, Liễu Tịnh Lâm nhìn về phía Vân Mặc Thành, "Lão gia, xảy ra chuyện gì?"
Tâm tình Vân Mặc Thành hiện tại vô cùng phiền muộn, không vui nói: "Ngươi chỉ cần trả lời là được."
Nghe hắn nói vậy, Liễu Tịnh Lâm không dám nhiều lời.
Vân Yên liếc nhìn Vân Mặc Thành, sau đó nhìn Hà Văn, nói: "Hà quản gia thì sao? Có nhớ rõ không?"
Hà Văn khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Vân Mặc Thành, lại nhìn Vân Yên, nói: "Thứ cho lão nô ngu độn, không biết ý Tam tiểu thư là gì."
Vân Yên cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta nhớ lúc ta cùng Hà quản gia đang thảo luận việc giảm một nửa chi phí thọ yến, Nhị di nương tiến vào, nàng nói ta không biết cách đương gia, cho nên ta khiêm tốn thỉnh giáo Nhị di nương.
Nàng nói chi phí tăng lên gấp đôi, không biết Nhị di nương có nhớ không?"
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm càng thêm khó hiểu, nàng nghi hoặc nhìn Vân Yên: "Đúng là ta có nói như thế, nhưng mà..."
Nàng xoay người lại nhìn Vân Mặc Thành, nói: "Cha, ngài nghe, Nhị di nương cũng thừa nhận chuyện này."
Vân Mặc Thành đột nhiên nhìn về phía Hà Văn, hỏi: "Tam tiểu thư nói đúng không?"
Hà Văn cả kinh, quả nhiên tới, hắn nhìn Vân Yên, mặt nàng bình tĩnh đến đáng sợ, hắn cúi đầu nói: "Tam tiểu thư nói đúng, Nhị phu nhân xác thực có nói vậy, nàng nói ngài là Tướng gia, thọ yến không thể quá khó coi, bất đắc dĩ, nô tài cùng Tam tiểu thư phải sửa lại mức chi phí."
Liễu Tịnh Lâm nhìn sắc mặt Vân Mặc Thành ngày càng đen, hỏi: "Lão gia, bọn họ đang nói cái gì? Thiếp không hiểu."
"Pằng" một tiếng, Vân Mặc Thành đập bàn, hắn nhìn Liễu Tịnh Lâm căm hận nói: "Ngươi ngu xuẩn rốt cuộc vẫn ngu xuẩn, còn hiểu cái gì, sổ sách này ta phải hảo hảo tính rõ ràng với ngươi."
"Lão gia...!thiếp, thiếp oan uổng a." Nghe Vân Mặc Thành nói thế, Liễu Tịnh Lâm càng thêm luống cuống, nàng kinh sợ nói.
"Đem Nhị phu nhân xuống cấm túc, ngưng tất cả chi phí, không có ta cho phép, bất cứ ai cũng không được đến thăm." Vân Mặc Thành nói xong, phất tay áo tức giận rời đi.
"Lão gia..." Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm vô lực kêu, cả người xụi lơ ngồi trên mặt đất, nàng căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nàng xác định chính là tiện nhân Vân Yên này hại nàng.
Nàng oán hận nhìn Vân Yên, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
"Yên, sắc mặt ngươi không tốt, mau trở về nghỉ ngơi đi." Vân Hoằng dặn dò.
Vân Yên khẽ gật đầu, cười nói: "Đại ca yên tâm, ta không sao, nhưng hôm nay quả thật rất mệt mỏi."
"Vân Yên, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?" Liễu Tịnh Lâm đột nhiên quát lên.
Vân Yên quay đầu lại, vẻ mặt vô tội: "Nhị di nương nói gì vậy, là ngài làm gì mới đúng, chỉ là cấm túc thôi, không cần phải lo lắng, nói không chừng vài ngày nữa tâm tình cha tốt hơn thì sẽ thả ngài ra ngoài." Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua lãnh ý, trực tiếp lướt qua nàng rời đi.
"Vân Yên, tiện nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Liễu Tịnh Lâm nhìn bóng lưng nàng rời đi, điên cuồng hét lên.
Hà Văn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nhìn bóng dáng gầy nhỏ, trong lòng trầm xuống, rõ ràng lúc trước là nàng muốn chi phí tăng gấp đôi, sau đó hắn đề nghị giảm một nửa, cố tình lúc đó Nhị phu nhân lại tới, nàng liền đem chuyện này đẩy sang cho Nhị phu nhân.
Tam tiểu thư nhìn như nhu nhược thật ra quá mức thông minh, nàng làm giọt nước không lọt khiến người ta không hoài nghi đến nàng.
Nhưng mà, rốt cuộc nàng muốn làm gì đây?
Trở lại Biện Hiên Các, sắc trời đã khuya, thấy Vân Yên trở về, Bích Thủy yên lòng.
"Tiểu thư, vừa nãy người bị gọi đi, ta còn tưởng bọn họ sẽ làm gì người đấy." Bích Thủy ổn định tâm tình một chút, nói.
Vân Yên cười nhạt, vuốt vuốt ly trà trong tay, nói: "Bọn họ có thể làm gì ta?" Hiện tại, một người bị Hoàng thượng hiểu lầm, một người bị cấm túc, hẳn là bọn họ nhức đầu mới phải.
"Thật ra thì lúc ở trong hậu hoa viên, ta thật sự rất sợ, suýt chút nữa đã ra tay rồi.
Thật không ngờ nữ nhân kia lại đẩy ngài một cái, Lục vương gia này cũng thiệt là, vẫn đối xử tốt với nàng ta như vậy, hắn nên quan tâm người mới đúng." Bích Thủy oán giận nói.
Nghe vậy, Vân Yên cười lạnh: "Tại sao hắn phải quan tâm ta?" Nhớ tới ánh mắt hắn lúc đó, thật khiến người ta không quên được a, lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không giống một hoa hoa công tử.
Hơn nữa, hắn vậy mà biết mục đích của nàng, có điều ngay từ đầu nàng cũng không cảm thấy hắn là nhân vật đơn giản.
Nhưng hắn có mục đích gì đây?
"Dù sao cũng hơn Tứ vương gia đó, thời điểm nguy hiểm hắn cứu ngài, bằng không, sao lại không thấy Tứ vương gia đó ra tay?" Bích Thủy bĩu môi nói.
Nói đến Mộ Thanh Viễn, trong lòng Vân Yên không khỏi tức giận, nếu khi đó Mộ Cảnh Nam không xen vào để nàng nói hết câu, đáng tiếc một cơ hội tốt như vậy.
Chuyện từ hôn sợ là phải đợi thêm một thời gian, cũng không thể trông cậy vào Mộ Thanh Viễn chủ động nói muốn cưới nàng, có điều, nhớ tới ánh mắt tìm kiếm của Mộ Thanh Viễn trước khi rời đi, có lẽ, cũng có thể được.
Khiến nàng chú ý là người áo đen, nếu nàng đoán không sai thì chính là hắn rồi, nhưng vì sao hắn muốn ám sát Hoàng thượng?
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng tối đen như mực, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cửa sổ bàch bạch mấy tiếng, người trên giường đột nhiên mở mắt, nàng trực tiếp ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, trong lòng trầm xuống, quả nhiên hắn tới..
/93
|