Trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, cặp mắt Vân Hoằng như phun ra lửa, nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ tùy thời ra tay.
Mộ Thanh Viễn cũng sững sờ nhìn hắn rồi quay sang nhìn Vân Yên, cũng chưa biết xử lý thế nào.
Người bên cạnh vẫn mang ý cười giễu cợt, dung mạo xấu xí, tội gì ra ngoài dọa người, sửu nữ Vân gia mà cũng hi vọng gả vào hoàng thất?
Lấy khăn lụa che nhan sắc xấu xí, lời này thật đúng là không khách khí chút nào.
Sắc mặt Vân Yên bình tĩnh vô ba, nàng chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu hướng Mộ Cảnh Nam, ngay sau đó đứng lên, cười nói: "Phật nói nhìn núi là núi, nhìn nước là nước, mắt tùy tâm sinh, Lục Vương gia cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Mộ Cảnh Nam hơi khựng lại, đôi mắt xếch nheo lại, khuôn mặt co quắp, môi mỏng nhếch lên, nàng thật sự dám nói.
"Yên, không được vô lễ." Vân Hoằng quát một tiếng, nhưng trong lòng lại bội phục câu trả lời của Vân Yên.
Mộ Cảnh Nam cười lạnh, không vui nói: "Tam tiểu thư quả nhiên có tài ăn nói, sao trước kia bổn vương lại không biết?"
Vân Yên cười nhạt nói: "Lúc trước ta cũng không biết Lục vương gia sẽ nói giỡn với người khác."
"Ngươi cảm thấy bổn vương đang nói đùa sao?" sắc mặt Mộ Cảnh Nam thay đổi, đi đến bên cạnh Vân Yên, trừng mắt đe dọa nàng, cũng chỉ là một nữ nhân người khác không muốn mà còn dám nói chuyện với hắn như vậy?
Hắn không muốn kết hôn với nàng, hắn cho rằng nàng muốn gả cho hắn sao? Vân Yên đang chuẩn bị mở miệng đột nhiên Mộ Thanh Viễn đứng lên, nói: "Được rồi, Lục đệ, nào có ai như ngươi a, vợ chồng son muốn cãi nhau cũng phải đợi sau khi kết hôn a, ngươi làm vậy là hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của chúng ta, thôi, mọi người đều ngồi xuống đi."
Vân Yên khẽ gật đầu, nhìn Vân Hoằng ý bảo hắn không cần lo lắng.
Nàng muốn lấy được Thiên Hương đậu khấu còn phải nhờ vào hắn đấy.
Cho nên, nàng nhịn!
Cái bàn này vốn chỉ có bốn ghế ngồi, vì hắn dẫn thêm một người nên còn thiếu một, thấy vậy Mộ Thanh Viễn nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, vậy mà Mộ Cảnh Nam làm lơ, ôm mỹ nhân, uống trà, không thể tự tại hơn được nữa.
Vân Hoằng rất nhanh đã nhận ra, nguyên buổi sáng nay bọn họ khiến xử Vân Yên còn ít sao? Hắn nắm chặt hai quả đấm, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì người bên cạnh đã lên tiếng.
"Người tới." Vân Yên hướng ra ngoài hô.
Một tiểu nhị bước nhanh tới, hành lễ với mọi người.
"Ngươi không biết chúng ta có năm vị khách sao? Làm việc cẩu thả như thế, được rồi, chúng ta cũng không trách ngươi, nhanh đi mang một cái ghế tới đây." Vân Yên trầm giọng nói với tiểu nhị kia.
Trong lòng tiểu nhị kia gấp gáp, rõ ràng Tứ vương gia chỉ nói có bốn người a, hắn nhìn sang Mộ Thanh Viễn thấy hắn gật đầu một cái, hắn mới dám ra ngoài, không lâu sau đã mang ghế qua, Vân Yên mỉm cười ngồi xuống, thức ăn cũng bắt đầu được dọn lên.
Mộ Thanh Viễn không khỏi nhìn Vân Yên thật kĩ, nữ nhân này tuyệt đối là nữ nhân thông minh.
"Vương gia, ta muốn ăn cái đó." cô gái kia chỉ vào mâm nói.
Mộ Cảnh Nam cưng chiều cười, gắp thịt trong mâm đưa tới miệng nàng kia, nhẹ giọng nói: "Ngươi không phát hiện gần đây ngươi mập lên sao? Còn dám ăn!"
"Vương gia không thích sao?" xấu hổ nói.
"Ngươi cứ nói đi?"
...!
Nếu muốn tuyên bố chủ quyền thì tựa hồ tìm lộn người rồi, Vân Yên chỉ cảm thấy hết sức đói bụng, người khác mời khách, không ăn nhiều sẽ thua thiệt.
Nàng hồn nhiên không quan tâm người xung quanh chăm chú nhìn mình..
/93
|