Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 107: Trung thành dao động

/165


Tống Mặc bị bột khoai môn nổ tung bắn đầy mặt đầy đầu.

Lau bột phấn dính trên mí mắt, một mùi hương ngọt ngào lập tức tràn vào mũi, không ngừng kích thích vị giác của lãnh chủ đại nhân. Nhịn không được chấm một chút phấn bỏ vào miệng, liếm liếm, lập tức, sáng mắt.

Độ ngọt này, mùi vị này, bột tiểu mạch cấp cao cũng không thể sánh bằng!

Cái này còn là khoai môn sao?

Khi Tống Mặc ngây người, trên trời lại xuất hiện biến hóa, các hán tử Grilan vừa rồi còn treo trên trời chơi trò tàu lượn, xếp đội khí thế bừng bừng lao về phía Tống Mặc ở cửa sổ!

Khí thế này, quy mô này, có thể so với máy bay ném bom F15!

Trong tiếng oành oành, mặt Tống Mặc biến trắng, sẽ chết người đó! Cho dù không nổ chết, cũng sẽ bị đè chết, thậm chí là bị nghẹn chết!

Bất luận thế nào, đủ kiểu chết!

Y không đắc tội mấy quả khoai môn này mà?

Các lãnh dân cũng bị khoai môn đột nhiên tập trung nổ làm đờ người, thấy lãnh chủ chìm vào nguy hiểm, lập tức phấn đấu quên mình lao tới, vừa lao, vừa hét: “Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi tới cứu ngài!”

Nói rồi vung tay lên, đem đao kiếm, rìu, dao phay, đá trong tay, hễ là thứ có thể tìm được, toàn bộ đều ném về phía khoai môn, mục đích duy nhất chính là chém hết khoai môn này rớt xuống!

Còn về có chém phải người bị treo dưới khoai môn không… bị thương vì lãnh chủ đại nhân, vinh hạnh cả nhà! Những hán tử này, chỉ thiếu trực tiếp múa may gào lên: “Nào! Ném qua đây! Nã pháo vào ta!”

Các lãnh dân nhắm vào khoai môn, nhưng khoai môn lại không ngoan ngoãn đợi ở đó để bị chém, thế là, khoai môn né, lãnh chủ đại nhân bi kịch.

Tống Mặc sít sao né khỏi một cục đá lớn bằng nắm tay người trưởng thành, quay đầu lại né khỏi một thanh trường kiếm, không đợi thở phào một hơi, vù vù hai tiếng, mọe, ngay cả nỏ tiễn cũng dùng?!

Sắc mặt Tống Mặc từ tai tái trực tiếp thăng cấp thành trắng bệch, đây là cứu người hay mưu sát?! Bọn họ muốn nhân cơ hội này giải quyết y, lật đổ nền thống trị của giai cấp tư sản phong kiến, xây dựng xã hội xxxx hay sao?!

Trân mắt nhìn nỏ tiễn bay về phía mình, Tống Mặc muốn tránh, nhưng căn bản tránh không được. Y không phải là phi nhân loại như Rhys Myers, võ lực không đủ cao đâu!

Đột nhiên, một phù văn đen chắn trước người Tống Mặc, mũi tên bay về phía y bị một vách tường ngăn trong suốt chắn lại, không còn đi thêm được nữa, lũ lượt rớt xuống. Mấy dây mây màu xanh thoáng chốc bay ra khỏi tay Tống Mặc, tụ thành một cái khiên màu xanh, trực tiếp giúp Tống Mặc cản lại tấn công của khoai môn.

Các lãnh dân nhìn thấy màn này lập tức tăng sự sùng bái dành cho Tống Mặc thêm năm mươi phần trăm nữa, lãnh chủ đại nhân uy vũ bá khí!

Tống Mặc chớp chớp mắt, nhìn phù văn, chọt dây mây, cái này, là hệ thống khen thưởng?

Thấy các lãnh dân tựa hồ còn muốn ném binh khí, y lập tức gào lên: “Dừng tay cho ông!”

Nói xong, một tay chống lên bệ cửa sổ, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống! Dây mây trên tay lập tức bay ra quấn quanh lan can bên cửa sổ, bảo vệ y an toàn đáp đất.

Rhys tựa bên tường bị hành động đột ngột của Tống Mặc dọa nhảy dựng, tiếp đó cũng nhảy xuống theo Tống Mặc, kéo Tống Mặc vào lòng, đáp xuống đất, “Ngươi loạn quá!”

Tống Mặc không để ý tới Rhys, đẩy hắn ra, lấy tay áo lau bột khoai môn trên mặt, thấy khoai môn trên trời lại bay về phía y, lập tức xoay người chạy!

Lãnh chủ đang chạy, khoai môn đang đuổi theo, các lãnh dân múa binh khí theo sát đằng sau.

Ba đội, bắt đầu vận động marathon quanh Grilan.

Tống Mặc cảm thấy, trên người mình khẳng định có công năng thu hút, kéo hết toàn bộ thù hận của khoai môn, nếu không, mấy củ khoai môn này làm quái gì chỉ đuổi theo mình y nổ?!

Tống Mặc không phải chạy loạn như rùa mất đầu, y chạy thẳng về phía ruộng khoai lang, gạo và bắp trồng gần một chút đã đánh nhau, khoai lang và khoai môn khẳng định cũng là vua không gặp vua.

Kết quả chứng minh, trí tuệ của lãnh chủ đại nhân đã trải qua sự thật khảo nghiệm.

Nếu nói gạo và bắp là hai I đánh nhau x năm (Iran – Iraq), vậy thì khoai môn và khoai lang chính là gấu bắc cực và chú Sam của thời kỳ chiến tranh lạnh. (Gấu bắc cực: Nga, chú Sam: Mỹ)

Chạm nhau, đánh chết!

Tống Mặc chấp nhận cái giá sẽ bị khoai lang quất bay, thành công dời nguồn họa. Nhìn khoai lang múa dây khoai cùng khoai môn như máy bay thả bom đánh nhau, Tống đại lãnh chủ trực tiếp ngồi xuống đất, vừa thở dốc, vừa cảm thán, sống thật sự không dễ…

Rhys đi tới bên cạnh Tống Mặc, quỳ một gối xuống, một tay phủ lên trán Tống Mặc, một dòng khí mát lạnh tràn ra từ lòng bàn tay Rhys, chảy vào người Tống Mặc.

Phổi gần như muốn nổ đã không còn đau đớn nóng rát, hơi thở nặng nề cũng dần bình ổn, Tống Mặc dứt khoát nhắm mắt lại, nằm giang tay giang chân dưới đất, “Cảm ơn.”

“… Không cần.”

Tống Mặc cảm ơn hắn như thế, ngược lại khiến Rhys cảm thấy buồn bực, cứ như khoảng cách giữa hắn và Tống Mặc đã bị kéo rộng, rõ ràng trước đó, người này còn huênh hoang tìm hắn giúp đỡ, chỉ trong một đêm, lại khách khí tới mức như người xa lạ.

Rhys Myers, lần đầu tiên có cảm giác đau lòng.

Tống Mặc mở hé mắt ra một đường, nhìn Rhys bên cạnh, chép chép môi, chỉ là một câu cảm ơn đơn giản, thuận miệng nói ra mà thôi, cần đến mức đó sao?

Tống Mặc quả thật rất tức giận vì chuyện Rhys lừa y, sớm muộn cũng sẽ bắt bù lại, nhưng không định cùng ma tộc này đến chết không còn qua lại. Dù sao, y vẫn thích tên vị thành niên hơn một ngàn bảy trăm tuổi này.

Một tay chống người, kéo tóc Rhys qua, hôn lên mặt hắn một cái, “Đừng nghĩ bậy bạ, ta không phải người như thế. Cho dù muốn tính sổ ngươi, ta vẫn thích trực tiếp động thủ.” Tấn công tinh thần gì đó, Tống đại lãnh chủ cho rằng, đó không phải sở trường của y.

Rhys sờ nơi vừa được Tống Mặc hôn, chớp chớp mắt, mặt lại đỏ.

Tống Mặc lặng lẽ quay đầu, cắn chặt răng, đánh chết y cũng không thừa nhận, biểu tình của Rhys hiện tại, mọe nó thật sự là manh tới mức tim gan đều run. Vị thành niên gì đó, ma tộc gì đó, quả nhiên quá đáng ghét!

Tống đại lãnh chủ, thành công kiêu ngạo…

Lão quản gia John thấy tình hình ở chung của Tống Mặc và Rhys, ánh mắt lấp lóe, đi tới, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, tiếp theo nên xử lý thế nào?”

“A?” Tống Mặc ngẩng đầu lên, vẫn hơi khó hiểu.

“Khoai môn.” Lão John chỉ khoai lang và khoai môn đang đánh nhau bất phân, khoai lang cao to bị khoai môn nổ cho trũng lỗ lỗ, khoai môn thì bị khoai lang quất tới choáng váng mất phương hướng, ai cũng không chiếm được tiện nghi.

“A, cái này!” Tống Mặc áy náy gãi đầu, sao lại quên mất chính sự chứ, “Bảo mọi người đi lấy bao, hốt hết bột khoai môn về, lại tìm thêm mấy cái túi nhỏ chút, dùng kẽm móc thành vòng, cột lên gậy, chụp mấy củ khoai môn còn chưa nổ vào.”

Quản gia gật đầu, đây quả thật là biện pháp hay. Xoay người triệu tập lãnh dân, lúc vô tình đảo qua Rhys, ma tộc như có cảm giác, nhìn lão John, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của quản gia.

“Sao vậy.”

“Không có gì.” Rhys lắc đầu, rũ mắt.

Các lãnh dân nhận được mệnh lệnh, lập tức hành động, Tống Mặc lại hỏi người trông chừng ruộng khoai môn, những củ khoai môn này rốt cuộc là sao. Được biết ruộng khoai môn trước đó vẫn bình thường, những củ khoai môn này chỉ là đột ngột từ dưới đất bay lên. Ban đầu, những củ khoai này bay cũng không cao lắm, người cách gần đó, phản ứng đầu tiên đều là muốn bắt những củ khoai môn này lại, ai ngờ, những củ này lại thình lình từ máy cũ biến thành máy phản lực… thế là, liền xuất hiện cảnh Tống Mặc thấy trước đó.

Tống Mặc sờ cằm, xem ra y dự liệu không sai, quả nhiên kẻ ra sân cuối cùng, mới là đại boss ẩn giấu.

Nói tới boss, Tống Mặc lại nhớ tới Hắc Viêm. Chỗ lão Julien không cần lo lắng, bên Hắc Viêm… không biết con rồng bụng bự đó lần này có vì kim tệ mà chủ động thò vuốt vào trong cạm bẫy không? Chắc là sẽ đi…

Hắc Viêm được Tống Mặc nhớ thương, lúc này đã tới biên cảnh Obi, nghênh đón họ, là đại quân Seeger do quốc vương Jiera thống lĩnh.

Obi và Seeger, hai vương quốc cùng cường đại giàu có trên đại lục Quang Minh.

Hắc Viêm và Jiera, hai nam nhân đáng sợ cùng khiến người nghe sợ hãi, đối diện với đối thủ đủ để chiến đấu, ngực đều đồng thời dâng lên chiến ý ngập trời.

So với Hắc Viêm, Jiera càng giống một quốc vương vĩ ngạn được miêu tả trong thư quyển cổ xưa.

Hắn cao to, cường tráng, lồng ngực chắc nịch mang áo giáp kiên cứng, cơ bắp nổi lên trên cánh tay nói rõ sức mạnh không hề thua kém, đường nét như đao khắc, chân mày dày nặng, cả gương mặt tuy không thể nói là anh tuấn, nhưng tràn đầy khí khái nam tử. Kẻ địch của hắn, có lẽ nên nói, tất cả những kẻ dám đối địch với hắn, đều đã chết dưới rìu của hắn.

Nhìn Hắc Viêm đối diện, Jiera đột nhiên cười ha ha, “Hắc Viêm, quốc vương Obi! Ngươi mảnh mai như một cô nương!”

Lời của Jiera không cần nghi ngờ là một sự sỉ nhục, các binh sĩ Seeger bắt đầu cổ vũ hùng hồn, trường thương nện lên mặt đất, trọng kiếm gõ lên khiên che, trong tiếng âm vang, mang theo kiêu ngạo ngông cuồng tự đại.

Osafei dưới người Hắc Viêm nóng nảy phì mũi, cái sừng duy nhất trên trán phá giáp trụ chiến mã, mũi sừng nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tính mạng kẻ địch.

Hắc Viêm vỗ cổ Osafei, gió thổi mái tóc dài đen của hắn, đôi mắt màu vàng, lấp lóe tia sáng khát máu.

Cự long kiêu ngạo, không cho phép sự bôi nhọ của giun dế!

Tiếng reo hò của binh sĩ Seeger vẫn đang tiếp tục, binh sĩ Obi thì vẫn bảo trì yên lặng, một sự tĩnh lặng đáng sợ. Bọn họ giống như một thanh lợi kiếm chờ tuốt khỏi vỏ để nhuộm máu, trong trầm mặc chờ đợi chiến tranh bắt đầu.

Dần dần, binh sĩ Seeger dừng động tác, ngậm miệng. Người Seeger và người Obi đều có tài năng thiện chiến, trực giác đối với nguy hiểm của họ, chuẩn y hệt dã thú.

Những người Obi thân mặc áo giáp đen trầm mặc, khiến người Seeger cảm thấy nguy hiểm.

Nguy hiểm mang theo mùi máu tanh.

Jiera nhíu hai mày, giơ rìu chiến trong tay, tiếng còi hiệu du dương thấp trầm vang lên trên bình nguyên.

Hắc Viêm chậm rãi cong khóe môi, trường kiếm tuốt ra, tiếng còi hiệu của người Obi, cũng vang lên.

Mấy kẻ thổi còi cứ như dùng hết chút không khí cuối cùng trong lồng ngực, dùng âm thanh cổ xưa triển thị chiến ý của vương quân.

Trong tiếng còi, hai vị quốc vương, đồng thời hạ lệnh tấn công.

Không ai chọn phòng thủ, tại bình nguyên rộng rãi không thấy điểm kết, binh sĩ Obi và Seeger, triển khai một trận mặt đối mặt, va chạm của sức mạnh tuyệt đối.

Tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, tiếng la của các nam nhân vang vọng đất trời, diều hâu bay qua bầu trời, cúi nhìn mặt đất, hai dòng lũ như nước sông chảy mạnh, mãnh liệt va vào nhau.

Tiếng hí của chiến mã, tiếng la của binh sĩ, lưỡi kiếm bén chém rách áo giáp, tiếng than thở đoạt đi sinh mạng, giống như tấu lên huyền cầm cổ xưa một khúc ai ca nhuộm đầy sát khí và dũng khí. Máu tươi tung tóe, như từng đóa hoa nở rộ trên mặt đất mênh mông, máu tanh nở rộ.

Người Obi, người Seeger, thế lực tương đương.

Hắc Viêm giơ tay lên, đội ngũ sau lưng đột nhiên tách ra như thủy triều, mười cỗ mấy bắn đá thật lớn được đẩy ra. Người Seeger ở xa thấy cảnh này, kinh ngạc mở to mắt.

Người Obi điên rồi sao?

Khoảng cách này, đá bắn ra sẽ trực tiếp rớt giữa chiến trường!

Lẽ nào người Obi đã điên cuồng tới mức ngay cả người của mình cũng không bận tâm sao?

Chuyện xảy ra tiếp theo, khiến sự kinh ngạc của người Seeger biến thành hoảng sợ, người Obi thao tác máy bắn đá thật lớn, theo tiếng vang oành oành, tảng đá to lớn và đạn pháo nhét đầy hỏa dược, trực tiếp bay vào doanh trại Seeger ở hậu phương chiến trường!

Một quả đạn pháo, thậm chí nổ tung cách Jiera không tới mười mét, miếng sắt bay ra, rạch lên trán quốc vương, máu đỏ tươi nhuộm đỏ gương mặt Jiera.

“Bệ hạ!”

Doanh trại ở hậu phương Seeger xuất hiện hỗn loạn, ảnh hưởng tới binh sĩ trong chiến trường. Cán cân nghiêng về hướng Obi.

Tình trạng cuộc chiến thế lực ngang nhau, đã sắp bị phá vỡ. �

Hắc Viêm híp mắt lại, giơ cao trường kiếm trong tay, vung mạnh, mũi kiếm trực tiếp chỉ vào quốc vương Seeger!

Tiếng còi hiệu du dương lại vang lên, Osafei giơ cao vó trước, hí lên từng trận, gió truyền tiếng nói của quốc vương khắp mọi ngóc ngách chiến trường, “Giết!”

Các binh sĩ hai mắt đã nhuộm đỏ máu, đi theo quốc vương của họ, như sóng lớn vỗ bờ, lao về chiến trường.

Jiera đối diện đẩy y quan chẩn trị ình ra, giơ cao rìu chiến, gầm lên: “Giết!”

Dũng khí của người Seeger sẽ không thua bất cứ ai, trên chiến trường, không phải ngươi chết, chính là ta vong!

Khi đại quân Obi và Seeger giết nhau, ai cũng không phát hiện, nơi cách chiến trường đại khái năm trăm mét, sau đồn đất màu nâu vàng, có hai địa tinh nằm sấp.

“Đánh nhau rồi.” Một địa tinh trong đó nói.

“Ừ.”

“Có thể thông báo cho Harold đại nhân rồi.”

“Không cần đợi tới khi bọn họ phân thắng bại sao?”

“Ngốc à.” Địa tinh gõ bạn một cái, “Bất kể ai thắng ai bại, đối với kế hoạch của đại nhân Harold đều không có ảnh hưởng gì.”

“Vậy sao?”

“Harold đại nhân nói thế.” Địa tinh gãi đầu, “Tóm lại, chúng ta lập tức về thành Cary.”

“Không cần để lại một người thủ ở đây sao?”

“Ngươi muốn ở lại?”

“Không muốn.”

“Vậy còn phí lời cái gì?”

Hai địa tinh thương lượng xong, quay đầu chui vào trong địa đạo đã đào trước đó, cửa địa đạo dùng nắp gỗ chắn lại, ai cũng không phát hiện được ở đây từng có địa tinh tới.

Harold nhận được tin Obi và Seeger khai chiến trước Nadun Josh một bước, người Grilan còn ở lại thành Cary đồng thời hoan hô, tiếp theo không hẹn mà cùng che miệng, không thể cười, không thể kêu, sẽ bị phát hiện.

Harold đợi mọi người yên tĩnh, mở miệng: “Tin rằng quan chấp chính đại nhân đã ngồi không yên rồi, đây là cơ hội tốt.”

“Ta nói này, dứt khoát tiêu diệt hắn đi.” Touro lấy tay vẽ qua cổ, “Dù sao kim tệ đã đến tay rồi, diệt hắn, trực tiếp đẩy cho người Obi hoặc Seeger.”

“Không thể làm thế.” Harold lắc đầu, “Ý của lãnh chủ đại nhân là lấy toàn bộ thành Cary này, giết Nadun, sẽ có quan chấp chính mới khác, nhất định phải giữ hắn lại.”

Touro vỗ đầu mình, “Quên mất, nhất thời hứng trí.”

Những người khác đều thiện ý cười hai tiếng.

Kế hoạch đã tiến hành tới nay, trong lòng mọi người đều nghẹn hơi, khó tránh hơi nóng nảy.

“Càng tới gần cuối, càng phải bình tĩnh.” Harold thu lại nụ cười, nói với mọi người, “Mọi người cần phải phục tùng mệnh lệnh, nếu bất cứ ai dám tự tiện hành động, cho dù chỉ khiến chuyện có chút sai xót, ta sẽ khiến cho hắn biết, hậu quả nghiêm trọng thế nào!”

Harold cố ý đè nặng ngữ khí, tuy không có nghiêm nghị, nhưng mọi người đều giật mình, đỉnh đầu nóng hổi bắt đầu bình tĩnh lại.

Đúng, kế hoạch vẫn chưa thành công, hiện tại chưa phải lúc cao hứng.

Nadun Josh trong phủ đệ của chấp chính quan quả thật đúng như Harold nghĩ, như kiến trên chảo nóng đứng ngồi bất an. Chiến tranh của Obi và Seeger đã bắt đầu, bất luận ai thắng ai bại, thành Cary chỉ sợ sẽ gặp phải nạn cướp.

Quân đội vương tử Calavi đáp ứng vẫn chưa tới, có lẽ nên nói, căn bản sẽ không tới. Nadun cũng như vương tử ở tại vương thành xa xôi đó, đều rất rõ, dù có đưa thêm nhiều quân đội tới thành Cary, cũng chỉ để cho người ta giết.

Obi và Seeger, bất luận quốc gia nào, Chisa đều không thể chống chọi, chọn lựa duy nhất, chính là lại hy sinh người trong thành một lần, dù sao thành Cary gặp phải chuyện này cũng không phải là lần một lần hai, chắc đã quen rồi.

Người chết thì không cần phải lo, lại di chuyển người từ nơi khác tới thôi, thành có bị phá cũng không sao, xây lại là xong. Chỉ cần mảnh đất này vẫn còn ở trong tay mình, thì vạn sự đại cát.

Đây thật sự là đo kim tệ của Chisa, để vui vẻ với nước bạn.

Vương tử Calavi có thể nghĩ thế, quốc vương Chisa cũng có thể nghĩ thế, nhưng Nadun Josh thì không thể nghĩ thế!

Vương tử và quốc vương ở cách ngàn dặm, nhưng đao của ‘nước bạn’ đang gác trên cổ hắn đó! Quan chấp chính bất luận thế nào cũng không thể rời khỏi thành Cary, cho dù có bị giết chết ở đấy, giống như tiền nhiệm Meyfa của hắn, cũng đại biểu thành Cary vẫn thuộc về Chisa. Một khi Nadun rời khỏi thành Cary, thì có nghĩa là Chisa từ bỏ nơi này, vậy thì, bất luận binh sĩ của quốc gia nào vào đóng trong thành Cary, nơi này đều sẽ trở thành mảnh đất của người khác.

Vương tử Calavi sẽ không cho phép Nadun làm thế.

Máy bắn đá giao dịch với Harold đã đặt trên tường thành, bản vẽ máy bắn đá mua tới thì lại không có bất cứ tác dụng nào, tìm không được công thợ và nguyên liệu, căn bản không kịp chế tạo. Nadun có chút hối hận, sớm biết vậy, mua bản vẽ làm gì, tiền mua bản vẽ, đủ để mua thêm mười mấy cỗ máy bắn đá và mấy ngàn cây nỏ một phát rồi.

Đột nhiên, bước chân Nadun dừng lại, hắn nhớ tới lần gặp trước, biểu thị ẩn ý của Harold.

Thương nhân nhìn giống như một quý tộc đó, một câu nói mang đầy hàm nghĩa, đột nhiên chiếm cứ đầu óc hắn, “Quan chấp chính đại nhân, mạng sống, quan trọng hơn mọi thứ, ngài thấy sao?”

Mạng sống, quan trọng hơn mọi thứ?

“Giao dịch buôn bán mà chúng tôi làm, còn nhiều hơn ngài có thể tưởng tượng rất nhiều.”

Lúc đó Nadun không hiểu ý của Harold, hiện tại hồi tưởng lại, Harold có phải đang ám thị với hắn, có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại không?

Không, một thương nhân, không thể có sức mạnh này, vậy thì, là cái gì?

Ánh mắt Nadun trở nên khó hiểu, nếu trước đó hắn còn muốn vì Calavi vương tử mà thủ ở thành Cary, thì sau khi vương tử bắt đầu trì hoãn phái trú binh, thậm chí ngay cả khoản chi mua vũ khí cũng không muốn bỏ ra, sự trung thành của Nadun, đã bắt đầu nảy sinh dao động.

Giống như thương nhân đó nói, mạng sống, quan trọng hơn mọi thứ.

Ngài nói xem, vương tử điện hạ?

Nadun đã quyết định.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi phủ đệ của quan chấp chính, đi tới nơi ở của đội thương buôn Harold.

/165

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status