Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 108 - Nguy Cơ Của Tộc Thú Nhân

/229


“Ngươi tin lời vị trí giả kia?”

Đối với lời giải thích thực ngoài ý muốn này, Thanh Việt vẫn rất nghi hoặc.

“Đúng vậy, điện hạ, ta tuyệt đối tin tưởng sư phụ.”

“Gia tộc Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư đã vô số lần giúp đỡ bộ tộc thú nhân chúng ta thoát khỏi khốn cảnh, trong mắt chúng ta bọn họ giống như thần thánh!”

Mạn Nhĩ Lai kích động, cảm kích nói.

“Vậy ngươi biết hai người lão sư nhắc tới là ai không?”

Thanh Việt tò mò hỏi.

“Không, ta không biết. Lão sư không nói qua, có lẽ ngay cả lão sư cũng không biết chính xác là ai, vì thế lần này mới quyết định ra ngoài tìm kiếm.”

“Sư phụ của ngươi cũng không biết?”

“Đúng vậy.”

“Mục đích của hắn lần này chính là tìm kiếm hai người kia?”

“Đại khái là thế vậy.”

Mạn Lai Nhĩ thành thực hồi đáp.

“Bộ tộc thú nhân gặp phải hoàn cảnh nghiêm trọng như vậy, có thể nguy hiểm sẽ ngày càng lan rộng, các ngươi không giải thích cho nước láng giềng Tạp Cách Tra sao?”

Hoàng Phủ Ngạo cũng đặt ra vấn đề mình quan tâm.

“Tạp Cách Tra vương gian trá vô cùng, lại quen thói tham lam, nếu chúng ta nói rõ tình cảnh của mình, hắn nhất định sẽ chèn ép chúng ta để chiếm đoạt hết tài nguyên, sau đó biến cả bộ tộc thú nhân thành nô lệ của vương quốc bọn họ! Không đến đường cùng, bộ tộc thú nhân chúng ta tuyệt đối không cam tâm làm nô lệ mà sống!”

Mạn Nhĩ Lai nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên vì nguy cơ này đã bị Tạp Cách Tra chèn ép không ít.

“Vì thế các ngươi định nhân cơ hội các vương quốc tụ hội, tìm xem các quốc gia khác có ra điều kiện khác càng có lợi cho bộ tộc thú nhân các ngươi hay không?”

“Đúng vậy, bệ hạ, ngài nói một chút cũng không sai.”

Mạn Nhĩ Lai trả lời khẳng định.

“Như vậy việc ngươi nói hết tất cả cho chúng ta, trẫm có thể lý giải là…….”

“Đúng vậy, ta muốn nhờ bệ hạ giúp đỡ.”

Mạn Nhĩ Lai nhìn Hoàng Phủ Ngạo, thành khẩn nói.

“Ác? Ngươi nói hết bí mật cho chúng ta, không sợ chúng ta cũng giống Tạp Cách Tra, ép các ngươi làm nô lệ sao?”

Hoàng Phủ Ngạo nhướng mi, tâm tình tốt hỏi.

“Bệ hạ, nói thẳng ra trước đó chúng ta đã tính toán tới bước xấu nhất.

Bộ tộc thú nhân chúng ta bây giờ còn hai mươi mốt vạn người, nam nữ già trẻ cơ hồ đều có thể lên chiến trường, có thể lấy một địch trăm, nếu để chúng ta xông trận đối với các quốc gia khác nhất định là một mối uy hiếp.

Nếu thật sự không tìm được sự trợ giúp từ các quốc gia khác, chúng ta sẽ trở thành nô lệ cho Tạp Cách Tra vương quốc, từ nay về sau mất đi tự do, trở thành công cụ bán mạng cho bọn họ, như vậy thực lực Tạp Cách Tra vương quốc sẽ tăng vượt trội, ta nghĩ, rất nhiều quốc gia không muốn như vậy đi.

Cứ vậy nhất định sẽ có các quốc gia khác đưa điều kiện tốt hơn để mời chào chúng ta, cho dù phải làm công cụ bán mạng, chúng ta cũng phải chọn cái giá tốt đi!”

Kì thực mấy ngày nay đã đó vài quốc vương tỏ vẻ sẽ suy nghĩ chuyện này.

Mạn Nhĩ Lai có chút cười tự giễu, nói tiếp.

“Sở dĩ, muốn thỉnh cầu bệ hạ giúp đỡ bởi vì bệ hạ cùng Tiểu điện hạ từ trước tới nay, là người duy nhất không xem chúng ta là súc vật.

Hơn nữa, cảm giác của bộ tộc thú nhân chúng ta trời sinh đã rất nhạy bén, ta có thể cảm giác được, nếu có thể đi theo các ngươi, bộ tộc chúng ta hẳn sẽ không bị thiệt thòi.”

“Ác, thật không?”

Hoàng Phủ Ngạo nhíu mi, nói tiếp.

“Ngươi hẳn là chưa nói hết tình hình thực tế đi, bộ tộc thú nhân tổng cộng có hai mươi mốt vạn, quả thực có thể xem là một lực lượng cường đại.

Nhưng những tiểu quốc sẽ nuôi không nổi, cũng không dám nuôi, quốc gia lớn một chút cũng không nguyện ý dưỡng một đội quân hùng mạnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn ngược, còn có thể vì sức mạnh này mà bị các quốc gia xung quanh kiêng kị, liên hợp vây công đi.

Tên quốc vương cáo già của Tạp Cách Tra đương nhiên cũng hiểu đạo lí này nên hắn mới không ngừng áp bức tài nguyên của các ngươi, nhưng lại không có tính toán thu các ngươi vào Tạp Cách Tra.

Vì thế hiện tại các ngươi gặp phải vấn đề lớn nhất, cũng là chuyện mà các ngươi lo sợ nhất, lúc biết nguy cơ các ngươi đang đối mặt, hai mươi mốt vạn tộc nhân có thể sẽ bị rất nhiều quốc gia chia sẻ, đúng không?

Cứ như vậy sức mạnh của bộ tộc thú nhân sẽ hoàn toàn bị đánh vỡ, các ngươi sẽ trở thành những con cá chờ ăn thịt, chứ không còn là nô lệ có sức mạnh có thể cắn ngược! Đúng không?”

Từng câu nói của Hoàng Phủ Ngạo đều làm Mạn Nhĩ Lai khiếp sợ, bối rối.

“Theo tình thế trước mắt, dám tiếp thu cùng có khả năng dưỡng toàn bộ bộ tộc thú nhân các ngươi mà không sợ các quốc gia khác kiêng kị, chỉ có Nam Việt cùng Đông Chích.

Nhưng Nam Việt cùng Đông Chích vì để giảm bớt phiền toái, khả năng lớn nhất là làm như những quốc gia chia mỗi bên nhận một nửa, đúng không?”

“Đúng vậy, bệ hạ, ngài nói không sai chút nào.”

Mạn Nhĩ Lai cúi đầu, tận lực che dấu bất đắc dĩ cùng bối rối của mình.

“Sư phụ của ta cũng nói, ngàn vạn lần đừng để bộ tộc thú nhân bị chia cắt nếu không chúng ta sẽ thực sự kết thúc, cũng vì vậy chúng ta mới không dám truyền tin này ra ngoài, sợ hãi sẽ phát sinh như vậy.

Nhưng mà nếu kéo dài mãi cũng không phải biện pháp, vì thế sư phụ mới quyết định để ta ở Nam Việt cùng Đông Chích mạo hiểm thử một lần, mà ta cuối cùng quyết định chọn Nam Việt.”

“Trẫm bây giờ thực sự có điểm thưởng thức ngươi, cũng muốn gặp mặt lão sư ngươi.”

“Việt nhi cũng muốn.”

Thanh Việt đại khái vì ngồi lâu, cơ thể có chút khó chịu, liền trực tiếp nằm úp sấp vào lòng Hoàng Phủ Ngạo.

Động tác dịu ngoan lại vô cùng thân thiết như vậy làm Mạn Nhĩ Lai trố mắt.

Hắn nhớ rất rõ đứa nhỏ tùy hứng, cao ngạo lại đẹp đến mức không tưởng ngày đó gặp gỡ, nó đã khắc sâu vào ấn tượng, thế nhưng lúc này lại tương phản lớn như vậy, Mạn Nhĩ Lai quả thực có chút lúng túng.

“Lão sư hiện tại hẳn là đang nghiên cứu gì đó, không tiện gặp khách, đợi tới ngày mốt cử hành tỷ thí Ma Vũ của Tam đại học viện, lão sư sẽ cùng mọi người tới tham dự.

“Ân.”

Hoàng Phủ Ngạo gật gật đầu, xem như đáp lại Mạn Nhĩ Lai, sau đó cúi đầu vỗ vỗ Thanh Việt trong lòng.

“Việt nhi mệt sao? Về chưa?”

“Ân, mệt mỏi, trở về đi.”

Chuyện muốn biết đã biết không sai biệt lắm, Thanh Việt có chút mệt mỏi vùi vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, gật đầu đồng ý.

Thấy Thanh Việt không có ý kiến, Hoàng Phủ Ngạo liền trực tiếp bế bé lên, lúc đi tới bậc thang, không biết Thanh Việt áp tới bên tai Hoàng Phủ Ngạo nói gì đó, Hoàng Phủ Ngạo ngừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên thú nhân.

“Hôm nay sau bữa tối, tới thư phòng gặp trẫm đi.”

Nói xong liền lưu lại Mạn Nhĩ Lai tay chân luống cuống vì quá mức chấn động, nghênh ngang rời đi.

………

Hoàn Chương 109.

/229

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status