Trình Khả Hạ cảm thấy ba giây này quả thực quá dài, giày vò cô như thể lúc duỗi cổ chờ máy chém rơi xuống.
Cô cho rằng, có lẽ là bản thân tự mình đa tình.
Ngay khi cô định rút tay về, đối phương vậy mà lại động rồi.
Bàn tay thon dài đẹp mắt kia giơ lên, hai ngón tay kẹp lấy kẹo bạc hà.
“Cảm ơn.”
Anh mặc dù vừa bị ho, giọng nói có chút khàn khàn nhưng vẫn êm tai như cũ, thậm chí còn càng thêm từ tính.
Gò má Trình Khả Hạ hơi nóng lên, cô rủ mắt lắc đầu với anh, sau đó quay lại chỗ cũ.
Đối với biệt danh của anh lại nhiều thêm một cái.
Người tốt bụng có lịch sự.
Lăng Hàn Khai gập đầu ngón tay lại, vừa rồi vô tình chạm vào lòng bàn tay cô, xúc cảm rất mềm mại.
Anh cau mày, xé mở giấy bọc ra, đem viên kẹo bạc hà ngậm vào trong miệng, cơn ngứa khô rát trong cổ họng dần dịu đi, nhưng đầu lại càng lúc càng nặng.
Anh ôm trán, cảm thấy trước mắt trở nên choáng váng.
Trình Khả Hạ định mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, nhưng ánh mắt lại liếc thấy cơ thể nghiêng ngả của anh, sớm đã bị ngã sang một bên.
“Học trưởng Lăng ”
Phòng y tế trường.
Nữ y tá trường trẻ tuổi tháo ống nghe xuống, cầm lấy nhiệt kế Trình Khả Hạ đưa tới, gật đầu nói “Chắc là bị cảm lạnh, bây giờ đã sốt đến ba chín độ năm rồi. Theo lý mà nói thì nên uống thuốc hạ sốt, nhưng dạo này nhiều người bị cảm quá, thuốc dùng hết rồi, thuốc bổ sung phải hai tiếng nữa mới được đưa đến, nên trước tiên em hãy hạ nhiệt cho cậu ấy đi.”
Trình Khả Hạ chỉ vào mình “Em ạ?”
Cô y tá trường liếc cô một cái “Em không phải là bạn gái của cậu ấy sao?”
Trình Khả Hạ vội vàng xua tay, muốn nói rằng cô chỉ là đi ngang qua thôi.
Nhưng cô y tá không có thời gian để nghe cô giải thích “Bên ngoài có hơn chục người đánh nhau cần xử lý vết thương, tôi phải ra ngoài đó nên em tự lấy chút nước lau cho cậu ấy đi. Nhớ nhé, không được để cậu ấy sốt quá 40 độ, nếu không đầu của em ấy sẽ bị ngốc đi đấy. “
Trình Khả Hạ bị dọa đến ngơ người.
Học bá mà bị sốt đến ngốc thì thật đáng tiếc quá.
Cô y tá vừa đi vừa dặn dò “Chủ yếu lau động mạch chủ dưới bề mặt nách và háng, phòng này tạm thời để các em dùng.”
Nói xong, cửa phòng liền bị đóng lại.
Trình Khả Hạ không dám trì hoãn, lấy nước nóng xong rồi quay lại giường bệnh.
Mũ trùm đầu của Lăng Hàn Khai đã được tháo xuống, mái tóc lòa xòa trên trán bị mồ hôi thấm ướt rối loạn, lông mày rậm hơi cau lại, hai mắt nhắm chặt, gò má trắng nõn ửng hồng bất thường, gợi lên sắc tình khó nói.
Trình Khả Hạ nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ không lành mạnh đó ra khỏi đầu, vắt khô chiếc khăn rồi chuyên tâm lau trán cho anh.
Sau khi lau trán xong, cô tiện tay kéo cổ áo anh xuống, xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ liền va vào tầm mắt.
Trình Khả Hạ chợt cảm thấy không khí xung quanh mình đang nóng dần lên, cô hít một hơi thật sâu, một tay đỡ lấy vai anh, một tay nhẹ nhàng lau xuống dưới cổ và xương quai xanh của anh.
Có lẽ cảm giác mát lạnh mà chiếc khăn mang lại xua đi vài phần nóng, lông mày của anh duỗi nhẹ ra, anh không tự chủ khẽ bật một tiếng rên ɾỉ.
Tai Trình Khả Hạ đỏ bừng, vội vã tăng tốc độ laụ
Nhưng ngay sau đó, cô nhận thấy mặt anh ngày càng đỏ hơn.
Cô khẩn trương chạm vào trán anh.
Hỏng bét, còn nóng hơn cả so với lúc đưa anh đến.
Cô biết rằng nơi hạ nhiệt nhanh nhất trên cơ thể con người là háng, nhưng...
Cô nhìn eo anh, tầm mắt chạm vào chiếc thắt lưng quần đang lộ ra một nửa từ dưới áo khoác, khuôn mặt bỗng nhiên nóng bừng.
“Ưm...” Lăng Hàn Khai khó chịu rên ɾỉ.
Không có thời gian để do dự nữa.
Trình Khả Hạ kéo áo sơ mi của anh ra, ngón tay run rẩy cởi bỏ chiếc thắt lưng.
Khoảnh khắc thắt lưng được cởi ra, các dây thần kinh trong đầu cô lập tức căng cứng.
Cô nuốt nước bọt, hai tay nắm lấy hai bên lưng quần của anh và kéo xuống.
Cô cố gắng hết sức để không chạm vào vùng da trên eo anh, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi tiếp xúc.
Xúc cảm mềm mại và ấm áp khiến Lăng Hàn Khai thoải mái nhất thời không kìm được rên ɾỉ.
Mặt Trình Khả Hạ đỏ đến mức muốn nổ.
/147
|