“Phu nhân.”
Bùi Oanh giờ đây rất nhạy cảm với tiếng gọi mình, nghe thấy không khỏi cứng người, nhưng khi nhận ra là Tân Cẩm đến, không phải Hoắc Đình Sơn, nàng lập tức thả lỏng.
“Ngài đã tỉnh, nô tỳ hầu hạ ngài dậy.” Tân Cẩm muốn tiến lên.
“Không, không cần.” Bùi Oanh vội vàng từ chối: “Ta tự làm là được, Tân Cẩm, ngươi ở ngoài chờ ta.”
Nàng giờ không có y phục, cũng không quen bị người khác hầu hạ như vậy.
Nghe thấy sự kiên quyết trong lời Bùi Oanh, Tân Cẩm do dự một lúc rồi nói: “Vậy nô tỳ sẽ đứng ở cửa chờ, ngài có thể gọi nô tỳ bất cứ lúc nào.”
Bùi Oanh ừ một tiếng, lại bổ sung: “Đừng để ai vào.”
Tân Cẩm: “Vâng.”
Tân Cẩm rời đi.
Khi nghe thấy tiếng cửa khép lại, Bùi Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy từ trên giường.
Chiếc chăn gấm trượt xuống, để lộ những vết đỏ rực kéo dài từ cổ xuống đến bụng, như những đóa hoa hồng nở rộ trên làn da trắng mịn như tuyết.
Bùi Oanh không nhịn được mà mắng: “Người này chẳng lẽ là cẩu tinh hóa thành?”
Nàng khẽ chạm vào vết thương, hơi rít lên một chút, cảm thấy nơi ấy dường như có chút tổn thương. Có thể là bị râu hắn cào rách, cũng có thể là bị hắn cắn.
Mắng Hoắc Đình Sơn xong, Bùi Oanh phát hiện chiếc chăn gấm đã trở thành một mớ hỗn độn, vài chỗ ướt đã khô lại, dính ở đó, khiến một mảng màu sắc khác biệt rõ rệt.
Cả chiếc chăn trở nên loang lổ, ban đầu rõ ràng là một màu trơn đơn giản với hoa chìm, giờ trông như những mảng màu ghép lại.
Nhìn chiếc chăn ấy, Bùi Oanh không thể tin được rằng tối qua nàng vẫn còn dùng nó để đắp qua đêm.
Nhưng phát hiện sau đó, chiếc chăn ấy có lẽ vẫn còn là chuyện nhỏ. Nhìn xuống đôi chân mình, Bùi Oanh mới nhận ra sau việc ấy, hắn không đưa nàng đi rửa, chỉ lau qua loa rồi bỏ đó.
Có lau qua, nhưng không hề sạch sẽ.
Vừa rồi còn ghét bỏ chiếc chăn, giờ đây Bùi Oanh lại ghét bỏ bản thân mình, càng ghét hơn tên tội đồ ấy.
Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Bùi Oanh chẳng còn quan tâm đến thân thể ê ẩm, đứng dậy lấy áo, bước đi mà cảm giác như đang giẫm trên bông, đi về phía phòng tắm.
Nàng ngâm mình trong suối nước nóng hai khắc, rửa mình từ đầu đến chân vài lượt, đến lúc ấy mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Tân Cẩm.”
Tân Cẩm ở bên ngoài, nghe thấy liền vào phòng, phát hiện Bùi Oanh đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng.
Bùi Oanh: “Làm phiền ngươi mang giúp ta chiếc váy từ phòng bên.”
Ban đầu nàng chỉ lấy áo lót và khăn, váy thì vẫn còn trong phòng bên cạnh.
Tân Cẩm chỉ liếc nhìn Bùi Oanh một cái, rồi nhanh chóng xoay người, nhưng dù đã rời khỏi phòng, cảnh tượng vừa rồi vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.
Áo lót thường để cổ rất thấp, đến nỗi không che được nốt ruồi đỏ trên n.g.ự.c của phu nhân.
Vết đỏ nổi bật, màu hồng đậm trên nền da trắng hòa vào nhau, lan đến vai và cánh tay, khiến Tân Cẩm nhớ đến những bông mai đỏ trên tuyết, hoặc như một hình xăm bí ẩn nào đó.
Tân Cẩm lại không khỏi nhớ đến phu nhân huyện lệnh ở Bắc Xuyên.
Năm đó, phu nhân huyện lệnh muốn gả nàng cho con trai mình làm thiếp, sợ nàng không biết phép tắc trong phòng, lúc hầu hạ sẽ không chu toàn, nên đã để nàng hầu hạ sau khi bà ấy và huyện lệnh ân ái.
Tân Cẩm biết việc ân ái sẽ để lại dấu vết, nhưng luôn cho rằng chỉ là chút ít, dù sao trên người phu nhân huyện lệnh nàng chỉ thấy một vài dấu vết, cũng chẳng thấy bà mệt mỏi là bao.
Nhưng phu nhân lúc này lại trông như thể bị nuốt chửng.
Đợi đến khi Bùi Oanh mặc xong y phục, nàng lập tức nói với Tân Cẩm về điều mà mình đã suy nghĩ bấy lâu: “Tân Cẩm, giúp ta sắc một chén thuốc tránh thai.”
Tân Cẩm cười đáp: “Phu nhân yên tâm, thuốc đã sắc xong, nô tỳ sẽ mang đến ngay.”
Đã mua thuốc tránh thai, Tân Cẩm không nghĩ Bùi Oanh sẽ tốn công mua chỉ để ngắm, huống chi thuốc này dùng sau khi sự việc xảy ra mới tốt, nếu không hiệu quả sẽ không cao.
Bùi Oanh vui mừng nói: “Tân Cẩm ngươi thật chu đáo quá.”
Tiểu cô nương này ở đây làm nha hoàn thực là tiếc, nếu sinh ra ở hiện đại, hẳn sẽ là một mỹ nhân chốn công sở.
Uống xong thuốc, Bùi Oanh cảm thấy yên lòng.
Không còn việc gì phải bận tâm, toàn thân Bùi Oanh trở nên lười biếng, nhờ Tân Cẩm giúp nàng kéo một chiếc giường nhỏ đến cạnh cửa sổ, lấy thêm chiếc chăn nhỏ phủ lên bụng, nàng nửa nằm đó đón ánh mặt trời.
Ánh nắng mùa thu dịu dàng ấm áp, Bùi Oanh đắm mình trong đó, dần dần ngả vào giấc ngủ, cuối cùng khẽ khép mắt lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, không biết bao lâu sau, Bùi Oanh mơ hồ nghe thấy có người gọi nàng.
“Phu nhân.”
Giọng nam trầm thấp, nàng quen thuộc.
Bùi Oanh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ sao ngay cả trong mơ cũng không yên, vô thức nàng xoay người lại, quay lưng về phía âm thanh.
Hoắc Đình Sơn đứng bên giường nhỏ, nhìn thấy biểu cảm khó chịu của nàng, khẽ cười, biết rằng đêm qua nàng đã mệt mỏi vô cùng.
Người mà hắn trông ngóng bấy lâu, nay rốt cuộc đã có thể ôm vào lòng, sao có thể không mãnh liệt. Nghĩ đến đêm qua, ánh mắt Hoắc Đình Sơn chợt sâu thẳm hơn.
Người phụ nữ xinh đẹp nửa nằm trên giường nhỏ, hôm nay nàng rất tùy ý, mái tóc đen chỉ buộc hai dải ruy băng xanh đậm, suối tóc mềm mại trải dài trên giường, dưới ánh nắng dường như lóe sáng.
Không giống như nửa tháng trước, hôm nay nàng không mặc áo váy cổ tròn mà mặc áo dài giao lĩnh, cổ áo bó sát quanh xương quai xanh, che đi cảnh sắc diễm lệ bên dưới.
Nhưng không thể che hết, trên cổ nàng, ngay dưới tai có vết đỏ rõ ràng, lan xuống và bị che lại bởi cổ áo giao lĩnh thêu hoa cúc.
Ánh nắng dịu dàng rọi lên mặt nàng, làm nổi bật hàng lông mi dày uốn cong, tỏa ra ánh sáng nhạt, tăng thêm phần kiều diễm, làn da càng thêm mềm mịn như cành sen vừa nở, cũng như lớp kem mịn màng.
Bàn tay lớn của Hoắc Đình Sơn khẽ siết lại, cảm giác mượt mà từ đêm qua dường như còn vương lại trong lòng bàn tay, mê người, hương thơm thoang thoảng.
Hắn lại bắt đầu ngứa ngáy.
Bùi Oanh ngủ không yên giấc, mơ hồ cảm thấy có ánh mắt không lành dõi theo nàng.
Dần tỉnh lại từ giấc ngủ mơ màng, Bùi Oanh thở ra một hơi, thì thầm: “Dạo này toàn là ngày xấu.”
“Phu nhân sao lại nói vậy?” Phía sau đột nhiên có tiếng người hỏi.
Bùi Oanh bỗng nhiên cứng đờ, tim như nhảy lên đến cổ họng, ngừng lại một lúc mới chậm rãi quay đầu.
Người ấy quả nhiên đang ở bên giường.
Bùi Oanh không khỏi nắm c.h.ặ.t chiếc chăn nhỏ: “Sao ngài lại đến đây?”
Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được chút lo lắng và không hoan nghênh.
Hoắc Đình Sơn thản nhiên ngồi xuống giường nhỏ: “Ta đến tìm phu nhân dùng bữa.”
Ánh mắt hắn nhìn xuống, dừng lại trên cổ tay Bùi Oanh, chiếc vòng hoàng ngọc vẫn đeo quy củ, không bị tháo ra.
Người đàn ông hài lòng nhếch môi.
Chiếc giường nhỏ này không rộng lắm, khi thợ mộc làm cũng không tính đến chuyện hai người cùng ngồi, vì vậy khi thấy Hoắc Đình Sơn ngồi xuống, Bùi Oanh vội thu chân vào trong một chút.
Nhưng chỗ ngồi vẫn không đủ, đôi chân khẽ cong của nàng lại chạm vào cánh tay hắn.
Rõ ràng giờ đây đã khác với mấy canh giờ trước, giờ cả hai đều mặc áo quần chỉnh tề, nhưng chỉ vừa chạm vào hắn, Bùi Oanh đã cảm thấy cả người không thoải mái, như trở về thời khắc bị ngọn lửa cháy bừng bao phủ.
“Đã muốn dùng bữa, cớ sao tướng quân còn ngồi xuống?” Bùi Oanh nhẹ giọng hỏi.
Hoắc Đình Sơn không đáp mà hỏi ngược lại: “Hôm nay phu nhân muốn dùng bữa ở đâu?”
Bùi Oanh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hẹp dài sâu thẳm hơn trước, rồi lại tránh đi: “Ta dùng bữa trong phòng.”
Hoắc Đình Sơn gật đầu nói: “Vậy thì trong phòng đi. Dùng bữa xong, ta sẽ dẫn phu nhân đi xem một vật.”
Lúc ấy, Bùi Oanh không để tâm lắm. Những vật hắn đưa nàng trước đây, chỉ là trang sức châu báu hoặc y phục, vải vóc mà thôi.
Những thứ đó nàng không mấy bận lòng, mà giờ cũng chẳng thiếu.
Bùi Oanh cúi mắt: “Nếu tướng quân có việc phải làm, không cần bận tâm đến ta.”
Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói: “Không may là gần đây không có việc gì cả.”
Bùi Oanh nhất thời nghẹn lời.
Hắn bảo không bận, nhưng nàng cũng chẳng hoàn toàn tin tưởng.
Hắn vừa chiếm lĩnh Ký Châu, những tàn dư của Ký Châu Mục trước kia cần phải an ủi, ngoài ra còn có các thế lực lớn của vùng đất này.
Dù họ không mang thân phận quan chức, nhưng với các liên minh thông qua hôn nhân và dòng tộc, họ đã kết thành những khối đoàn kết có thể kìm hãm quan lại địa phương.
Nhưng hắn đã nói như vậy, Bùi Oanh cũng chẳng muốn suy xét thêm.
Nàng không nhắc đến chuyện đêm qua, hắn cũng không nhắc, tựa như đêm ấy chỉ là một đêm bình thường trong vô vàn đêm khác.
Nhưng Bùi Oanh cảm nhận rằng, sau đêm đó, có điều gì đó đã đổi thay.
Ví như trước kia, hắn dù cùng nàng dùng bữa, cũng thường chỉ sai người báo tin, hoặc ngẫu nhiên nhân lúc từ phòng mình bước ra mới thuận tiện ghé qua, nhưng khi đó hắn chỉ đến cửa, không vào phòng nàng.
Giờ đây, không những vào rồi, còn ngồi trên tháp nhỏ của nàng.
Có lẽ do trực giác khó diễn tả, Bùi Oanh chỉ thì thầm trong lòng, không để lộ những thay đổi ấy.
Nàng bảo muốn dùng bữa trong phòng, vậy nên bàn ăn được dọn ngay trong phòng nàng.
Bữa trưa gồm năm món và một món canh, bên phía nàng vẫn là t.hịt cá, còn phía Hoắc Đình Sơn đổi cá thành t.hịt dê.
Ngoài những món thường lệ, Bùi Oanh thấy một món khác lạ, trông giống một loại t.hịt nàng từng hay ăn, nhưng cũng cảm thấy không thể, bèn hỏi: “Tướng quân, đây là t.hịt hươu ư?”
Hoắc Đình Sơn cười: “Không phải, là t.hịt bò.”
Bùi Oanh ngỡ ngàng quay đầu: “Thịt bò?”
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Sáng nay nha môn đưa đến một con bò chết, bảo là con bò cày của gia đình họ Giang trong thành đã đến tận số, gia đình họ Giang bán lại cho nha môn.”
Bò, vốn là sức kéo chính cho ruộng vườn, luôn được quý trọng trong cổ đại, g.i.ế.t bò là phải chịu án phạt.
Từ thời Tống, luật pháp quy định: Hễ g.i.ế.t hại bò ngựa của người khác sẽ bị đánh bảy mươi trượng, tù đày một năm rưỡi. Dù là của mình cũng không được động đến, nếu không cũng sẽ bị phạt.
Chỉ có những con bò bệnh hoặc già c.h.ế.t mới được ăn, mà khi xuất hiện loại bò này, phải lập tức báo lên nha môn để ghi nhận.
Sau khi ghi nhận, nếu người dân muốn mang về tự dùng thì được phép; nếu nhà nghèo muốn bán lấy tiền, nha môn sẽ mua lại.
Bùi Oanh cúi nhìn miếng t.hịt bò trên đĩa bạc, thầm cảm thấy tiếc nuối.
Thịt bò không nặng mùi như t.hịt dê hay heo, t.hịt thì ngon, chỉ là cách chế biến đơn điệu. Nàng đã ăn quá nhiều món hấp và hầm, giờ dù là t.hịt bò cũng không còn làm nàng hứng thú.
Vì vậy, Hoắc Đình Sơn nhận ra, khi biết đây là t.hịt bò, nàng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ chậm rãi dùng bữa.
Hàng mày hắn hơi động.
Vàng bạc châu báu nàng không thích, gấm vóc lụa là không ưa chuộng, ngay cả t.hịt bò hiếm thấy cũng không ham thích.
Nàng quả thật không dễ chăm.
Dùng bữa xong, Bùi Oanh súc miệng bằng trà rồi nói với Hoắc Đình Sơn: “Tướng quân, ta hơi mệt, xin lui về trước.”
Hoắc Đình Sơn khẽ tặc lưỡi: “Ta nhớ đêm qua chưa ăn mất tai của phu nhân, sao giờ phu nhân lại điếc đến vậy?”
Bùi Oanh sững người, rồi mới nhớ ra trước bữa hắn có nói, dùng xong sẽ dẫn nàng đi xem một vật.
Nàng đã quên, nhưng hắn lại cứ phải bóng gió xa xôi như thế.
Những điều nàng không muốn nhớ đến, giờ bị hắn nhắc đến, như được trói vào một cái bao và ván gỗ trôi nổi, từng cảnh từng cảnh lại hiện ra. Hắn chưa ăn mất tai nàng, nhưng son môi lại bị ăn sạch sẽ.
Sắc đỏ bừng lên mặt, Bùi Oanh quay đầu không nhìn hắn, cũng không nói gì.
Hoắc Đình Sơn thấy vậy, biết nàng vừa xấu hổ vừa không vui, vốn định để nàng tự nhìn thấy, giờ đành phải nói: “Chẳng phải phu nhân vẫn nhớ đến một chiếc nồi sắt sao? Đi thôi, ta dẫn nàng đi lấy.”
Bùi Oanh ngạc nhiên quay đầu: “Ngài tìm được rồi?”
Trước khi hắn đi cứu trợ tại quận Trường Bình, hắn đã hỏi nàng có muốn gì, nàng khi đó bảo muốn một chiếc nồi sắt, hắn không đáp.
Nàng nghĩ có lẽ chẳng thành.
Sắt có thể làm binh khí hoặc công cụ nông nghiệp, nhưng nồi sắt thì không. Nồi sắt chỉ để thỏa mãn khẩu vị, nếu người thường biết sẽ bị cho là xa xỉ.
“Chỉ là một cái nồi sắt, phu nhân thích dùng là được mà.” Hoắc Đình Sơn đứng lên.
Bùi Oanh theo sau hắn: “Sách bảo nấu thức ăn trong nồi sắt rất ngon, chờ thử rồi ngài sẽ biết.”
Thời đại này đã có hạt mè, nhưng lúc đó nó chưa được gọi là “mè” mà là “hồ ma”. Dân chúng đã biết hồ ma có thể ép dầu, và gọi đó là “dầu thơm.”
Đúng vậy, đó là loại dầu thắp đèn.
Dầu thơm hiện giờ chỉ dùng làm nhiên liệu thắp sáng, còn để nó bước lên bàn ăn sẽ cần thời gian nữa.
Bùi Oanh nhìn thấy chiếc nồi sắt, kích cỡ cũng giống như loại dùng trong gia đình hiện đại, đủ để nấu thức ăn cho vài người, là nồi nhỏ.
Nàng xoay nồi xem xét một lượt, cảm thấy hài lòng và rất thỏa mãn.
Chiếc nồi sắt giờ đang ở trước mặt nàng, tính theo thời gian, hẳn là sau khi nàng đề cập, hắn đã sai người bắt đầu rèn.
Tâm trạng nàng vui lên không ít, Bùi Oanh nói lời cảm ơn Hoắc Đình Sơn: “Đa tạ đại tướng quân, sau này khi có thời gian, ta sẽ nấu cho ngài một bữa t.hịt xào nhỏ.”
Ngoài lời cảm ơn ban đầu, những câu sau chỉ là lời xã giao, giống như khi bạn bè họp xong sẽ lịch sự nói “lần sau có dịp lại gặp”.
“Phu nhân khi nào có thời gian?” Có những người không hiểu ý khách sáo, cũng chẳng theo lẽ thường.
Bùi Oanh mím môi, không đáp lời.
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Đêm qua nơi đó vừa kiều diễm lại hơi sưng, giờ đã qua một đêm, không còn dấu vết sưng tấy.
Hoắc Đình Sơn vẫn nhìn nàng: "Phu nhân, khi nào muốn dùng cái nồi sắt này, nhớ nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ tới góp vui."
Bùi Oanh bất đắc dĩ, người này ngầm ý là nếu không gọi hắn thì cái nồi này sẽ không cách nào khởi đầu được. Nhưng sao có thể không dùng chứ, nàng đã không thể đợi thêm để nấu món ngon cho con gái và bản thân.
Bùi Oanh đành nói: "Tối nay có thời gian."
Hoắc Đình Sơn gật đầu.
Nồi được mang về phòng bếp nhỏ ở chính viện. Khi Bùi Oanh cùng Tân Cẩm trở về, họ gặp Mạnh Linh Nhi.
Mạnh Linh Nhi đến tìm Bùi Oanh, nhìn thấy cái nồi sắt trên tay Tân Cẩm, tò mò hỏi: "Mẫu thân, đây là thứ gì vậy? Sao trông giống như một cái nồi?"
Bùi Oanh cười: "Đúng vậy, đây chính là một cái nồi, nhưng là nồi sắt."
Mạnh Linh Nhi băn khoăn: "Tại sao phải dùng nồi sắt, nó có gì khác so với nồi đất?"
Bùi Oanh vuốt tóc nàng: "Tối nay con sẽ biết. À đúng rồi, tối nay ăn cơm tối ở chỗ mẫu thân, ta sẽ làm món ngon cho con."
Mạnh Linh Nhi lập tức đồng ý.
Sau khi nghỉ trưa, Bùi Oanh bảo Tân Cẩm chuẩn bị ít nguyên liệu.
Thời đại này nhiều nguyên liệu vẫn chưa xuất hiện, nhưng cũng có không ít đã xuất hiện, như cà rốt và cải thảo, chỉ là tên gọi khác đi, lần lượt gọi là phi và tùng.
Hạt tiêu cũng đã xuất hiện, Bùi Oanh dự định dùng t.hịt bò mà Hoắc Đình Sơn sai người đưa tới buổi chiều để làm món bò xào hạt tiêu, kèm theo cải thảo xào và canh cá, một món chay một món mặn và một món canh, giản dị mà đậm đà.
Còn về việc Hoắc Đình Sơn có thấy đơn điệu hay không thì không nằm trong phạm vi nàng suy nghĩ, có phần của hắn là đã tốt rồi, nếu còn chê bai, thì cứ về mà tự ăn.
Tân Cẩm ngạc nhiên khi thấy Bùi Oanh định xuống bếp.
Hiện giờ các phu nhân quyền quý rất ít khi vào bếp, Tân Cẩm tưởng rằng Bùi Oanh cũng thuộc loại người mười ngón tay không đụng nước mùa xuân.
Nhận thấy sự ngạc nhiên trên mặt Tân Cẩm, Bùi Oanh cười nói: "Phức tạp thì không được, nhưng vài món đưn giản thì vẫn có thể làm."
Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, gồm t.hịt bò, cải thảo và cá. Gia vị kèm theo gồm ít gừng, hành, rượu thanh, dầu mè và hạt tiêu.
Bùi Oanh chủ trì, Tân Cẩm phụ giúp.
Mạnh Linh Nhi biết mẫu thân muốn vào bếp, từ sớm đã chạy tới, đứng ngoài cửa phòng bếp tò mò ngó vào, thỉnh thoảng ríu rít vài câu.
Dầu nóng vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên, một lát sau hương thơm nồng nàn lan tỏa. Mạnh Linh Nhi hít sâu, hai mắt sáng lên: "Thơm quá thơm quá, mẫu thân, khi nào mới ăn được?"
"Đúng là con mèo tham ăn, đợi thêm một khắc nữa thôi."
Bùi Oanh nấu đều là món ăn gia đình, hơn nữa trong bếp không chỉ có một bếp lò, canh và món xào có thể nấu cùng lúc, không tốn quá nhiều thời gian.
Một khắc sau, hai món và một bát canh đã hoàn thành.
Bùi Oanh chia thành bốn phần.
"Phu nhân?" Tân Cẩm thắc mắc.
Bùi Oanh đặt ba phần vào khay, chỉ vào phần còn lại: "Phần này, ngươi và Thủy Tô cùng chia nhau ăn đi."
Tân Cẩm sững sờ: "Sao có thể như vậy?"
Bùi Oanh cười, đuôi mắt cong lên dịu dàng: "Có lẽ nhiều người không tin, nhưng ta chưa từng coi các ngươi là nha hoàn."
Tân Cẩm sững sờ hồi lâu rồi chậm rãi cúi đầu: "Nô tỳ tin, phu nhân đối xử với nô tỳ còn tốt hơn cả phụ mẫu của nô tỳ."
---
Bàn ăn và món ăn vừa được bày ra, Hoắc Đình Sơn liền tới.
Ban đầu Mạnh Linh Nhi còn thắc mắc sao lại có ba phần bữa tối, khi biết một phần thuộc về Hoắc Đình Sơn, nàng lập tức buồn rầu.
Nàng chỉ muốn ăn cơm cùng mẫu thân, không muốn có người khác, đặc biệt là người đàn ông kia tựa hồ như hổ lang kia.
Nhưng sự đã rồi, Mạnh Linh Nhi đành ngồi ngay ngắn, cố gắng làm mình ít nổi bật nhất. Nàng nghe mẫu thân khách sáo với hắn vài câu, sau đó mời hắn vào bàn.
"Đây là món t.hịt xào làm từ nồi sắt của phu nhân sao? Trông cũng khá bắt mắt." Hoắc Đình Sơn cầm đũa lên.
Món t.hịt bò xào quả nhiên rất đẹp mắt, Bùi Oanh đã ướp kỹ thịt, khi xào lại thêm gừng và hành lá, màu sắc phối hợp hấp dẫn.
Bùi Oanh gật đầu: "Tướng quân nếm thử xem."
Hoắc Đình Sơn gắp miếng t.hịt đầu tiên, sau khi ăn vào, trong mắt hắn hiện lên ánh nhìn khác lạ.
Mạnh Linh Nhi không kiềm chế được như hắn, nàng liền gắp miếng t.hịt bò, ăn thử rồi cảm thấy các món ngon trước đây cũng không sánh bằng món t.hịt bò xào đơn giản này.
"Mẫu thân, ngon quá!" Nàng lập tức quên hết sợ hãi trước Hoắc Đình Sơn.
Bùi Oanh cười trìu mến: "Ngon thì ăn nhiều vào."
Hoắc Đình Sơn vốn là người ít nói khi ăn, nhưng bữa tối hôm nay hắn lại ít nói hơn, khiến Bùi Oanh càng cảm thấy tự do thoải mái.
Đã lâu không ăn món t.hịt xào, lần này được thưởng thức, Bùi Oanh thỏa mãn vô cùng, vì vậy sau khi gắp miếng t.hịt bò đầu tiên, nàng ăn uống thong thả.
Ngược lại, hai người bên cạnh nàng không ngừng gắp t.hịt bò xào.
Bên Hoắc Đình Sơn, đĩa t.hịt bò đã hết sạch, sau đó bên Mạnh Linh Nhi cũng không còn miếng nào.
Thấy con gái còn thèm thuồng, Bùi Oanh đưa đĩa t.hịt của mình qua: "Mẫu thân còn đây, con ăn đi."
Mạnh Linh Nhi muốn nhưng lại ngại: "Thôi ạ, người ăn đi."
Bùi Oanh đặt đĩa lên bàn nàng: "Mẫu thân đã đủ rồi, không cần khách sáo với ta."
Mạnh Linh Nhi nhận thấy mẫu thân ăn rất chậm, tựa như không mới lạ gì với món này, cuối cùng cũng không từ chối, sau đó tò mò hỏi: "Mẫu thân, món này con chưa thấy người làm bao giờ, người học lúc nào thế, là khi con ở quận Trường Bình sao?"
Bùi Oanh cảm thấy một ánh mắt nhìn nàng không giấu diếm.
Mi mắt nàng khẽ rung: "Ừm, là từ trong sách mà học được."
Mạnh Linh Nhi thán phục: "Đúng là cần đọc nhiều sách."
Khi nàng quay qua, vô tình ánh mắt chạm vào ánh mắt người đàn ông bên cạnh, hắn nhìn nàng đầy ẩn ý. Bùi Oanh vội quay đi, giả vờ không hay biết.
Bữa tối ba người ăn xong cũng hết sạch.
Một món mặn, một món chay, một bát canh đều không còn, bàn ăn của Hoắc Đình Sơn sạch sẽ không còn chút gì.
Mạnh Linh Nhi ăn hết cả món t.hịt và rau xào, canh cá còn chừa lại một ít. Phần t.hịt bò của Bùi Oanh đã nhường cho Mạnh Linh Nhi, nàng uống hết canh, còn thừa chút rau.
---
Hoắc Đình Sơn: “Cách nấu nướng này thật mới lạ, phu nhân chi bằng truyền lại cho đầu bếp, lần sau sẽ không cần phải tự mình động tay nữa.”
Bùi Oanh nói: “Lúc ta xuống bếp, mấy đầu bếp cũng đứng bên xem, chắc đã học được rồi.”
“Hay lắm.”
---
Trưa ngày hôm sau.
Sa Anh vội vàng bước vào, gặp Hoắc Đình Sơn trong chính sảnh, vội vàng nói: “Đại tướng quân, vừa nhận được tin, triều đình đã phái người đến rồi, là một người tên Ngô Thông Hải. Thuộc hạ nghe nói, người này từng làm quận thủ ở Ký Châu ba năm, sau đó ở triều đình làm Trung Thường Thị.”
Lời vừa dứt, mọi người đều tỏ vẻ bất mãn.
Hùng Mậu càng trực tiếp đập bàn: “Lúc trước, khi loạn Lam Cân bùng phát, không thấy triều đình hỗ trợ ra sao. Nay bọn giặc Lam Cân ở vùng Ký Châu đều bị tiêu diệt, vậy mà họ lại cử người đến tiếp quản Ký Châu.”
“Không nói gì khác, Ký Châu là do đại tướng quân vất vả giành được, hoàng đế lại phái một tên Trung Thường Thị đến đây. Chỉ là một tên Trung Thường Thị mà đòi quản lý Ký Châu, chẳng phải là đang sỉ nhục quân U Châu chúng ta sao?”
“Hừ, ngươi không phải không biết chức quan Trung Thường Thị là gì, mồm miệng khéo léo, được hoàng đế sủng ái. Người ta dựa vào lòng yêu quý của hoàng thượng đấy!”
“Thế thì phải làm sao đây, tên Ngô Thông Hải này có nên g.i.ế.t đi không? Nếu không, ta sẽ đi g.i.ế.t hắn.” Đây là lời của Hùng Mậu.
Mọi người nhìn hắn, ánh mắt không biết nói sao cho phải.
“Hùng Mậu, ngươi đúng là đồ ngốc. Giết người của triều đình chẳng phải là tự mình dâng chứng cứ sao? Hơn nữa, g.i.ế.t Ngô Thông Hải, lại sẽ có Hoàng Thông Hải, Lý Thông Hải, Tôn Thông Hải, ngươi g.i.ế.t hết được sao?”
Hùng Mậu không vui, cau mày: “Người này đến để tiếp quản Ký Châu, g.i.ế.t cũng không thể giết, chẳng lẽ để mặc hắn giở trò?”
Cách đây chưa đầy nửa tháng, Hoàng Mộc Dũng mới hồi kinh, nay triều đình lại phái người đến, ý đồ rất rõ ràng:
Châu mục Ký Châu trước đã mất, vậy thì đổi một người mới. Ngươi, Hoắc Đình Sơn, là châu mục U Châu, thì hãy ở yên tại nơi ngươi nên ở là U Châu.
Trong một lúc, mọi người đều ủ rũ buồn bã.
Hoắc Đình Sơn ngồi ở vị trí cao, sắc mặt trầm ngâm, không rõ cảm xúc.
Công Tôn Lương lại mỉm cười: “Chư vị chớ giận, theo ta nghĩ, triều đình phái một Trung Thường Thị đến đây cũng là chuyện tốt.”
Lúc này, Trần Thế Xương cũng hưởng ứng: “Quả thực là chuyện tốt, Trung Thường Thị vốn chẳng phải chức quan quan trọng, ngày thường cũng không xử lý nhiều việc lớn, nhưng việc quản lý Ký Châu lại là đại sự hàng đầu. Chủ công ngài lo lắng, cứ ở lại Ký Châu mà dạy bảo hắn, cho đến khi hắn học thành tài rồi hãy rời đi, điều này không ai có thể bắt bẻ được, mà người đời biết chuyện sẽ chỉ khen ngợi ngài là người khoan dung nhân hậu, suy nghĩ chu toàn cho Ngô Thường Thị.”
Mọi người lập tức bừng tỉnh.
“Tuyệt diệu!”
“Lời của Trần tiên sinh thật tuyệt diệu.”
“Hahaha, tên Ngô Thông Hải này chắc là tức đến c.h.ế.t mất thôi.”
Chức quan Trung Thường Thị, chẳng có binh quyền trong tay cũng không có quyền lực gì khác, nói trắng ra là chỉ để lấy lòng hoàng đế, dựa vào sự yêu quý của hoàng đế mà sống.
Chức quan nhỏ này xử lý ít việc, đến Ký Châu tất nhiên là còn cả con đường dài để học hỏi. Còn chuyện Ngô Thông Hải học thành tài khi nào, chẳng phải đều do Hoắc Đình Sơn định đoạt sao.
Hoắc Đình Sơn ở vị trí cao nhếch môi cười: “Lời tiên sinh thật chí lý.”
Triều đình đã cử người đến, Hoắc Đình Sơn bày ra thái độ rất chu đáo.
Khi nhận được tin Ngô Thông Hải sắp đến, Hoắc Đình Sơn dẫn mọi người đến cổng nghênh đón.
Vừa nhìn, Hoắc Đình Sơn nhướn mày.
Lần này, Ngô Thông Hải bày ra quy mô khá lớn, xe ngựa hương hoa, bảo mã xếp hàng, đặc biệt là mấy cỗ xe chở hàng, kéo dài liên tục, hết xe này đến xe khác, không biết người ta còn tưởng rằng hắn mang cả gia sản đến quận Viễn Sơn.
Xe ngựa tiến đến trước cổng quận phủ, chưa kịp dừng hẳn, từ trên xe đã nhảy xuống một người.
Người này mặc áo lụa là, đầu đội khăn xếp, bên hông đeo ngọc trắng, ăn mặc rất giàu sang phong lưu, chỉ có điều do dáng người tròn trĩnh mũm mĩm, “phong lưu” chắc không hợp với hắn lắm.
Vừa gặp người, hắn liền cười, nụ cười hiền lành, có vài phần giống với tượng Phật Di Lặc, nhìn rất dễ mến.
Người này chính là sủng thần của thiên tử, Ngô Thông Hải.
Vừa xuống xe, Ngô Thông Hải lập tức tìm đến Hoắc Đình Sơn, lại còn quỳ xuống cúi đầu trước mọi người: “Hạ quan là Trung Thường Thị Ngô Thông Hải, đến bái kiến Thiên Sách Đại Tướng Quân. Từ lâu nghe đại danh của Đại Tướng Quân, nay được diện kiến, chỉ cảm thấy đại danh của ngài còn kém ngài gấp vạn lần, trong lòng hạ quan kính phục như nước sông Hoàng Hà, chảy mãi không ngừng, xin Đại Tướng Quân nhận một lạy của hạ quan.”
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Đình Sơn thoáng nhướn lên.
Tên Ngô Thông Hải này có chút thú vị.
Vở kịch đã dựng lên, bất kể đối phương có ý đồ gì, Hoắc Đình Sơn cũng phải tiếp nhận, bèn đích thân nâng hắn dậy: “Ngô Thường Thị hà tất phải đa lễ, ngươi và ta đều là thần tử của bệ hạ, nay cùng ở Ký Châu, gặp nhau là duyên, không cần phải lễ nghi xa cách.”
Ngô Thông Hải lộ vẻ cảm động: “Hạ quan mạo muội đến đây, sau này làm phiền ngài nhiều, xin ngài lượng thứ. Đây là chút lễ ra mắt và lễ bái sư hạ quan mang đến cho Đại Tướng Quân, mong Đại Tướng Quân vui lòng nhận cho.”
Người khôn ngoan đôi khi thích giấu lời, Hoắc Đình Sơn nghe ra một tầng ý khác trong câu nói này.
Hoắc Đình Sơn vỗ vai hắn cười nói: “Ngô Thường Thị thật khách khí.”
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, vén rèm của một cỗ xe phía trước, từ trong rèm lộ ra mấy nàng thiếu nữ xinh đẹp.
Không chỉ một xe, những xe đi sau dường như cũng chở những nữ nhân nhan sắc xuất chúng.
Các tướng lĩnh đứng sau Hoắc Đình Sơn đều ngầm hiểu.
“Ngài nói khách khí, thực là khen quá lời cho hạ quan rồi.” Ngô Thông Hải lại dâng lễ.
Hoắc Đình Sơn: “Mời vào phủ trước đã.”
Ngô Thông Hải vui mừng, nhanh chóng gọi gia nhân dẫn từng chiếc xe ngựa vào phủ.
Hoắc Đình Sơn dẫn hắn vào chính sảnh, sau vài lời khách sáo, đã sắp xếp chỗ ở cho Ngô Thông Hải.
Ngô Thông Hải cười cảm ơn trước, sau đó nói: “Trường An có nhiều mỹ nhân, lần này hạ quan đến Ký Châu, có một nhóm nữ nhân ngưỡng mộ Đại Tướng Quân đã lâu, nhất định đòi theo, hạ quan thấy họ đồng đạo, bèn làm trọn việc kết nghĩa ấy, mong Đại Tướng Quân đừng trách.”
Hoắc Đình Sơn mỉm cười nói sẽ không, tâm trí lại có đôi chút nghĩ sang chuyện khác.
…
Bùi Oanh không biết hôm nay có người tới phủ, sau khi nghỉ trưa, nàng lại dẫn Tân Cẩm đi dạo trong vườn như thường lệ.
Xoay người trong hành lang, nàng nhìn thấy Hoắc Đình Sơn đang đi về phía này.
“Phu nhân!”
Bùi Oanh dừng lại: "Tướng quân, có chuyện gì sao?"
Hoắc Đình Sơn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu như hồ nước: “Phu nhân, lát nữa có thể giúp ta cạo râu được không?”
Bùi Oanh mắt mở to, không thể tin được.
Người này, mới cách một ngày lại nghĩ tới...
Bùi Oanh giờ đây rất nhạy cảm với tiếng gọi mình, nghe thấy không khỏi cứng người, nhưng khi nhận ra là Tân Cẩm đến, không phải Hoắc Đình Sơn, nàng lập tức thả lỏng.
“Ngài đã tỉnh, nô tỳ hầu hạ ngài dậy.” Tân Cẩm muốn tiến lên.
“Không, không cần.” Bùi Oanh vội vàng từ chối: “Ta tự làm là được, Tân Cẩm, ngươi ở ngoài chờ ta.”
Nàng giờ không có y phục, cũng không quen bị người khác hầu hạ như vậy.
Nghe thấy sự kiên quyết trong lời Bùi Oanh, Tân Cẩm do dự một lúc rồi nói: “Vậy nô tỳ sẽ đứng ở cửa chờ, ngài có thể gọi nô tỳ bất cứ lúc nào.”
Bùi Oanh ừ một tiếng, lại bổ sung: “Đừng để ai vào.”
Tân Cẩm: “Vâng.”
Tân Cẩm rời đi.
Khi nghe thấy tiếng cửa khép lại, Bùi Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy từ trên giường.
Chiếc chăn gấm trượt xuống, để lộ những vết đỏ rực kéo dài từ cổ xuống đến bụng, như những đóa hoa hồng nở rộ trên làn da trắng mịn như tuyết.
Bùi Oanh không nhịn được mà mắng: “Người này chẳng lẽ là cẩu tinh hóa thành?”
Nàng khẽ chạm vào vết thương, hơi rít lên một chút, cảm thấy nơi ấy dường như có chút tổn thương. Có thể là bị râu hắn cào rách, cũng có thể là bị hắn cắn.
Mắng Hoắc Đình Sơn xong, Bùi Oanh phát hiện chiếc chăn gấm đã trở thành một mớ hỗn độn, vài chỗ ướt đã khô lại, dính ở đó, khiến một mảng màu sắc khác biệt rõ rệt.
Cả chiếc chăn trở nên loang lổ, ban đầu rõ ràng là một màu trơn đơn giản với hoa chìm, giờ trông như những mảng màu ghép lại.
Nhìn chiếc chăn ấy, Bùi Oanh không thể tin được rằng tối qua nàng vẫn còn dùng nó để đắp qua đêm.
Nhưng phát hiện sau đó, chiếc chăn ấy có lẽ vẫn còn là chuyện nhỏ. Nhìn xuống đôi chân mình, Bùi Oanh mới nhận ra sau việc ấy, hắn không đưa nàng đi rửa, chỉ lau qua loa rồi bỏ đó.
Có lau qua, nhưng không hề sạch sẽ.
Vừa rồi còn ghét bỏ chiếc chăn, giờ đây Bùi Oanh lại ghét bỏ bản thân mình, càng ghét hơn tên tội đồ ấy.
Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Bùi Oanh chẳng còn quan tâm đến thân thể ê ẩm, đứng dậy lấy áo, bước đi mà cảm giác như đang giẫm trên bông, đi về phía phòng tắm.
Nàng ngâm mình trong suối nước nóng hai khắc, rửa mình từ đầu đến chân vài lượt, đến lúc ấy mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Tân Cẩm.”
Tân Cẩm ở bên ngoài, nghe thấy liền vào phòng, phát hiện Bùi Oanh đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng.
Bùi Oanh: “Làm phiền ngươi mang giúp ta chiếc váy từ phòng bên.”
Ban đầu nàng chỉ lấy áo lót và khăn, váy thì vẫn còn trong phòng bên cạnh.
Tân Cẩm chỉ liếc nhìn Bùi Oanh một cái, rồi nhanh chóng xoay người, nhưng dù đã rời khỏi phòng, cảnh tượng vừa rồi vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.
Áo lót thường để cổ rất thấp, đến nỗi không che được nốt ruồi đỏ trên n.g.ự.c của phu nhân.
Vết đỏ nổi bật, màu hồng đậm trên nền da trắng hòa vào nhau, lan đến vai và cánh tay, khiến Tân Cẩm nhớ đến những bông mai đỏ trên tuyết, hoặc như một hình xăm bí ẩn nào đó.
Tân Cẩm lại không khỏi nhớ đến phu nhân huyện lệnh ở Bắc Xuyên.
Năm đó, phu nhân huyện lệnh muốn gả nàng cho con trai mình làm thiếp, sợ nàng không biết phép tắc trong phòng, lúc hầu hạ sẽ không chu toàn, nên đã để nàng hầu hạ sau khi bà ấy và huyện lệnh ân ái.
Tân Cẩm biết việc ân ái sẽ để lại dấu vết, nhưng luôn cho rằng chỉ là chút ít, dù sao trên người phu nhân huyện lệnh nàng chỉ thấy một vài dấu vết, cũng chẳng thấy bà mệt mỏi là bao.
Nhưng phu nhân lúc này lại trông như thể bị nuốt chửng.
Đợi đến khi Bùi Oanh mặc xong y phục, nàng lập tức nói với Tân Cẩm về điều mà mình đã suy nghĩ bấy lâu: “Tân Cẩm, giúp ta sắc một chén thuốc tránh thai.”
Tân Cẩm cười đáp: “Phu nhân yên tâm, thuốc đã sắc xong, nô tỳ sẽ mang đến ngay.”
Đã mua thuốc tránh thai, Tân Cẩm không nghĩ Bùi Oanh sẽ tốn công mua chỉ để ngắm, huống chi thuốc này dùng sau khi sự việc xảy ra mới tốt, nếu không hiệu quả sẽ không cao.
Bùi Oanh vui mừng nói: “Tân Cẩm ngươi thật chu đáo quá.”
Tiểu cô nương này ở đây làm nha hoàn thực là tiếc, nếu sinh ra ở hiện đại, hẳn sẽ là một mỹ nhân chốn công sở.
Uống xong thuốc, Bùi Oanh cảm thấy yên lòng.
Không còn việc gì phải bận tâm, toàn thân Bùi Oanh trở nên lười biếng, nhờ Tân Cẩm giúp nàng kéo một chiếc giường nhỏ đến cạnh cửa sổ, lấy thêm chiếc chăn nhỏ phủ lên bụng, nàng nửa nằm đó đón ánh mặt trời.
Ánh nắng mùa thu dịu dàng ấm áp, Bùi Oanh đắm mình trong đó, dần dần ngả vào giấc ngủ, cuối cùng khẽ khép mắt lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, không biết bao lâu sau, Bùi Oanh mơ hồ nghe thấy có người gọi nàng.
“Phu nhân.”
Giọng nam trầm thấp, nàng quen thuộc.
Bùi Oanh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ sao ngay cả trong mơ cũng không yên, vô thức nàng xoay người lại, quay lưng về phía âm thanh.
Hoắc Đình Sơn đứng bên giường nhỏ, nhìn thấy biểu cảm khó chịu của nàng, khẽ cười, biết rằng đêm qua nàng đã mệt mỏi vô cùng.
Người mà hắn trông ngóng bấy lâu, nay rốt cuộc đã có thể ôm vào lòng, sao có thể không mãnh liệt. Nghĩ đến đêm qua, ánh mắt Hoắc Đình Sơn chợt sâu thẳm hơn.
Người phụ nữ xinh đẹp nửa nằm trên giường nhỏ, hôm nay nàng rất tùy ý, mái tóc đen chỉ buộc hai dải ruy băng xanh đậm, suối tóc mềm mại trải dài trên giường, dưới ánh nắng dường như lóe sáng.
Không giống như nửa tháng trước, hôm nay nàng không mặc áo váy cổ tròn mà mặc áo dài giao lĩnh, cổ áo bó sát quanh xương quai xanh, che đi cảnh sắc diễm lệ bên dưới.
Nhưng không thể che hết, trên cổ nàng, ngay dưới tai có vết đỏ rõ ràng, lan xuống và bị che lại bởi cổ áo giao lĩnh thêu hoa cúc.
Ánh nắng dịu dàng rọi lên mặt nàng, làm nổi bật hàng lông mi dày uốn cong, tỏa ra ánh sáng nhạt, tăng thêm phần kiều diễm, làn da càng thêm mềm mịn như cành sen vừa nở, cũng như lớp kem mịn màng.
Bàn tay lớn của Hoắc Đình Sơn khẽ siết lại, cảm giác mượt mà từ đêm qua dường như còn vương lại trong lòng bàn tay, mê người, hương thơm thoang thoảng.
Hắn lại bắt đầu ngứa ngáy.
Bùi Oanh ngủ không yên giấc, mơ hồ cảm thấy có ánh mắt không lành dõi theo nàng.
Dần tỉnh lại từ giấc ngủ mơ màng, Bùi Oanh thở ra một hơi, thì thầm: “Dạo này toàn là ngày xấu.”
“Phu nhân sao lại nói vậy?” Phía sau đột nhiên có tiếng người hỏi.
Bùi Oanh bỗng nhiên cứng đờ, tim như nhảy lên đến cổ họng, ngừng lại một lúc mới chậm rãi quay đầu.
Người ấy quả nhiên đang ở bên giường.
Bùi Oanh không khỏi nắm c.h.ặ.t chiếc chăn nhỏ: “Sao ngài lại đến đây?”
Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được chút lo lắng và không hoan nghênh.
Hoắc Đình Sơn thản nhiên ngồi xuống giường nhỏ: “Ta đến tìm phu nhân dùng bữa.”
Ánh mắt hắn nhìn xuống, dừng lại trên cổ tay Bùi Oanh, chiếc vòng hoàng ngọc vẫn đeo quy củ, không bị tháo ra.
Người đàn ông hài lòng nhếch môi.
Chiếc giường nhỏ này không rộng lắm, khi thợ mộc làm cũng không tính đến chuyện hai người cùng ngồi, vì vậy khi thấy Hoắc Đình Sơn ngồi xuống, Bùi Oanh vội thu chân vào trong một chút.
Nhưng chỗ ngồi vẫn không đủ, đôi chân khẽ cong của nàng lại chạm vào cánh tay hắn.
Rõ ràng giờ đây đã khác với mấy canh giờ trước, giờ cả hai đều mặc áo quần chỉnh tề, nhưng chỉ vừa chạm vào hắn, Bùi Oanh đã cảm thấy cả người không thoải mái, như trở về thời khắc bị ngọn lửa cháy bừng bao phủ.
“Đã muốn dùng bữa, cớ sao tướng quân còn ngồi xuống?” Bùi Oanh nhẹ giọng hỏi.
Hoắc Đình Sơn không đáp mà hỏi ngược lại: “Hôm nay phu nhân muốn dùng bữa ở đâu?”
Bùi Oanh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hẹp dài sâu thẳm hơn trước, rồi lại tránh đi: “Ta dùng bữa trong phòng.”
Hoắc Đình Sơn gật đầu nói: “Vậy thì trong phòng đi. Dùng bữa xong, ta sẽ dẫn phu nhân đi xem một vật.”
Lúc ấy, Bùi Oanh không để tâm lắm. Những vật hắn đưa nàng trước đây, chỉ là trang sức châu báu hoặc y phục, vải vóc mà thôi.
Những thứ đó nàng không mấy bận lòng, mà giờ cũng chẳng thiếu.
Bùi Oanh cúi mắt: “Nếu tướng quân có việc phải làm, không cần bận tâm đến ta.”
Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói: “Không may là gần đây không có việc gì cả.”
Bùi Oanh nhất thời nghẹn lời.
Hắn bảo không bận, nhưng nàng cũng chẳng hoàn toàn tin tưởng.
Hắn vừa chiếm lĩnh Ký Châu, những tàn dư của Ký Châu Mục trước kia cần phải an ủi, ngoài ra còn có các thế lực lớn của vùng đất này.
Dù họ không mang thân phận quan chức, nhưng với các liên minh thông qua hôn nhân và dòng tộc, họ đã kết thành những khối đoàn kết có thể kìm hãm quan lại địa phương.
Nhưng hắn đã nói như vậy, Bùi Oanh cũng chẳng muốn suy xét thêm.
Nàng không nhắc đến chuyện đêm qua, hắn cũng không nhắc, tựa như đêm ấy chỉ là một đêm bình thường trong vô vàn đêm khác.
Nhưng Bùi Oanh cảm nhận rằng, sau đêm đó, có điều gì đó đã đổi thay.
Ví như trước kia, hắn dù cùng nàng dùng bữa, cũng thường chỉ sai người báo tin, hoặc ngẫu nhiên nhân lúc từ phòng mình bước ra mới thuận tiện ghé qua, nhưng khi đó hắn chỉ đến cửa, không vào phòng nàng.
Giờ đây, không những vào rồi, còn ngồi trên tháp nhỏ của nàng.
Có lẽ do trực giác khó diễn tả, Bùi Oanh chỉ thì thầm trong lòng, không để lộ những thay đổi ấy.
Nàng bảo muốn dùng bữa trong phòng, vậy nên bàn ăn được dọn ngay trong phòng nàng.
Bữa trưa gồm năm món và một món canh, bên phía nàng vẫn là t.hịt cá, còn phía Hoắc Đình Sơn đổi cá thành t.hịt dê.
Ngoài những món thường lệ, Bùi Oanh thấy một món khác lạ, trông giống một loại t.hịt nàng từng hay ăn, nhưng cũng cảm thấy không thể, bèn hỏi: “Tướng quân, đây là t.hịt hươu ư?”
Hoắc Đình Sơn cười: “Không phải, là t.hịt bò.”
Bùi Oanh ngỡ ngàng quay đầu: “Thịt bò?”
Hoắc Đình Sơn gật đầu: “Sáng nay nha môn đưa đến một con bò chết, bảo là con bò cày của gia đình họ Giang trong thành đã đến tận số, gia đình họ Giang bán lại cho nha môn.”
Bò, vốn là sức kéo chính cho ruộng vườn, luôn được quý trọng trong cổ đại, g.i.ế.t bò là phải chịu án phạt.
Từ thời Tống, luật pháp quy định: Hễ g.i.ế.t hại bò ngựa của người khác sẽ bị đánh bảy mươi trượng, tù đày một năm rưỡi. Dù là của mình cũng không được động đến, nếu không cũng sẽ bị phạt.
Chỉ có những con bò bệnh hoặc già c.h.ế.t mới được ăn, mà khi xuất hiện loại bò này, phải lập tức báo lên nha môn để ghi nhận.
Sau khi ghi nhận, nếu người dân muốn mang về tự dùng thì được phép; nếu nhà nghèo muốn bán lấy tiền, nha môn sẽ mua lại.
Bùi Oanh cúi nhìn miếng t.hịt bò trên đĩa bạc, thầm cảm thấy tiếc nuối.
Thịt bò không nặng mùi như t.hịt dê hay heo, t.hịt thì ngon, chỉ là cách chế biến đơn điệu. Nàng đã ăn quá nhiều món hấp và hầm, giờ dù là t.hịt bò cũng không còn làm nàng hứng thú.
Vì vậy, Hoắc Đình Sơn nhận ra, khi biết đây là t.hịt bò, nàng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ chậm rãi dùng bữa.
Hàng mày hắn hơi động.
Vàng bạc châu báu nàng không thích, gấm vóc lụa là không ưa chuộng, ngay cả t.hịt bò hiếm thấy cũng không ham thích.
Nàng quả thật không dễ chăm.
Dùng bữa xong, Bùi Oanh súc miệng bằng trà rồi nói với Hoắc Đình Sơn: “Tướng quân, ta hơi mệt, xin lui về trước.”
Hoắc Đình Sơn khẽ tặc lưỡi: “Ta nhớ đêm qua chưa ăn mất tai của phu nhân, sao giờ phu nhân lại điếc đến vậy?”
Bùi Oanh sững người, rồi mới nhớ ra trước bữa hắn có nói, dùng xong sẽ dẫn nàng đi xem một vật.
Nàng đã quên, nhưng hắn lại cứ phải bóng gió xa xôi như thế.
Những điều nàng không muốn nhớ đến, giờ bị hắn nhắc đến, như được trói vào một cái bao và ván gỗ trôi nổi, từng cảnh từng cảnh lại hiện ra. Hắn chưa ăn mất tai nàng, nhưng son môi lại bị ăn sạch sẽ.
Sắc đỏ bừng lên mặt, Bùi Oanh quay đầu không nhìn hắn, cũng không nói gì.
Hoắc Đình Sơn thấy vậy, biết nàng vừa xấu hổ vừa không vui, vốn định để nàng tự nhìn thấy, giờ đành phải nói: “Chẳng phải phu nhân vẫn nhớ đến một chiếc nồi sắt sao? Đi thôi, ta dẫn nàng đi lấy.”
Bùi Oanh ngạc nhiên quay đầu: “Ngài tìm được rồi?”
Trước khi hắn đi cứu trợ tại quận Trường Bình, hắn đã hỏi nàng có muốn gì, nàng khi đó bảo muốn một chiếc nồi sắt, hắn không đáp.
Nàng nghĩ có lẽ chẳng thành.
Sắt có thể làm binh khí hoặc công cụ nông nghiệp, nhưng nồi sắt thì không. Nồi sắt chỉ để thỏa mãn khẩu vị, nếu người thường biết sẽ bị cho là xa xỉ.
“Chỉ là một cái nồi sắt, phu nhân thích dùng là được mà.” Hoắc Đình Sơn đứng lên.
Bùi Oanh theo sau hắn: “Sách bảo nấu thức ăn trong nồi sắt rất ngon, chờ thử rồi ngài sẽ biết.”
Thời đại này đã có hạt mè, nhưng lúc đó nó chưa được gọi là “mè” mà là “hồ ma”. Dân chúng đã biết hồ ma có thể ép dầu, và gọi đó là “dầu thơm.”
Đúng vậy, đó là loại dầu thắp đèn.
Dầu thơm hiện giờ chỉ dùng làm nhiên liệu thắp sáng, còn để nó bước lên bàn ăn sẽ cần thời gian nữa.
Bùi Oanh nhìn thấy chiếc nồi sắt, kích cỡ cũng giống như loại dùng trong gia đình hiện đại, đủ để nấu thức ăn cho vài người, là nồi nhỏ.
Nàng xoay nồi xem xét một lượt, cảm thấy hài lòng và rất thỏa mãn.
Chiếc nồi sắt giờ đang ở trước mặt nàng, tính theo thời gian, hẳn là sau khi nàng đề cập, hắn đã sai người bắt đầu rèn.
Tâm trạng nàng vui lên không ít, Bùi Oanh nói lời cảm ơn Hoắc Đình Sơn: “Đa tạ đại tướng quân, sau này khi có thời gian, ta sẽ nấu cho ngài một bữa t.hịt xào nhỏ.”
Ngoài lời cảm ơn ban đầu, những câu sau chỉ là lời xã giao, giống như khi bạn bè họp xong sẽ lịch sự nói “lần sau có dịp lại gặp”.
“Phu nhân khi nào có thời gian?” Có những người không hiểu ý khách sáo, cũng chẳng theo lẽ thường.
Bùi Oanh mím môi, không đáp lời.
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Đêm qua nơi đó vừa kiều diễm lại hơi sưng, giờ đã qua một đêm, không còn dấu vết sưng tấy.
Hoắc Đình Sơn vẫn nhìn nàng: "Phu nhân, khi nào muốn dùng cái nồi sắt này, nhớ nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ tới góp vui."
Bùi Oanh bất đắc dĩ, người này ngầm ý là nếu không gọi hắn thì cái nồi này sẽ không cách nào khởi đầu được. Nhưng sao có thể không dùng chứ, nàng đã không thể đợi thêm để nấu món ngon cho con gái và bản thân.
Bùi Oanh đành nói: "Tối nay có thời gian."
Hoắc Đình Sơn gật đầu.
Nồi được mang về phòng bếp nhỏ ở chính viện. Khi Bùi Oanh cùng Tân Cẩm trở về, họ gặp Mạnh Linh Nhi.
Mạnh Linh Nhi đến tìm Bùi Oanh, nhìn thấy cái nồi sắt trên tay Tân Cẩm, tò mò hỏi: "Mẫu thân, đây là thứ gì vậy? Sao trông giống như một cái nồi?"
Bùi Oanh cười: "Đúng vậy, đây chính là một cái nồi, nhưng là nồi sắt."
Mạnh Linh Nhi băn khoăn: "Tại sao phải dùng nồi sắt, nó có gì khác so với nồi đất?"
Bùi Oanh vuốt tóc nàng: "Tối nay con sẽ biết. À đúng rồi, tối nay ăn cơm tối ở chỗ mẫu thân, ta sẽ làm món ngon cho con."
Mạnh Linh Nhi lập tức đồng ý.
Sau khi nghỉ trưa, Bùi Oanh bảo Tân Cẩm chuẩn bị ít nguyên liệu.
Thời đại này nhiều nguyên liệu vẫn chưa xuất hiện, nhưng cũng có không ít đã xuất hiện, như cà rốt và cải thảo, chỉ là tên gọi khác đi, lần lượt gọi là phi và tùng.
Hạt tiêu cũng đã xuất hiện, Bùi Oanh dự định dùng t.hịt bò mà Hoắc Đình Sơn sai người đưa tới buổi chiều để làm món bò xào hạt tiêu, kèm theo cải thảo xào và canh cá, một món chay một món mặn và một món canh, giản dị mà đậm đà.
Còn về việc Hoắc Đình Sơn có thấy đơn điệu hay không thì không nằm trong phạm vi nàng suy nghĩ, có phần của hắn là đã tốt rồi, nếu còn chê bai, thì cứ về mà tự ăn.
Tân Cẩm ngạc nhiên khi thấy Bùi Oanh định xuống bếp.
Hiện giờ các phu nhân quyền quý rất ít khi vào bếp, Tân Cẩm tưởng rằng Bùi Oanh cũng thuộc loại người mười ngón tay không đụng nước mùa xuân.
Nhận thấy sự ngạc nhiên trên mặt Tân Cẩm, Bùi Oanh cười nói: "Phức tạp thì không được, nhưng vài món đưn giản thì vẫn có thể làm."
Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, gồm t.hịt bò, cải thảo và cá. Gia vị kèm theo gồm ít gừng, hành, rượu thanh, dầu mè và hạt tiêu.
Bùi Oanh chủ trì, Tân Cẩm phụ giúp.
Mạnh Linh Nhi biết mẫu thân muốn vào bếp, từ sớm đã chạy tới, đứng ngoài cửa phòng bếp tò mò ngó vào, thỉnh thoảng ríu rít vài câu.
Dầu nóng vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên, một lát sau hương thơm nồng nàn lan tỏa. Mạnh Linh Nhi hít sâu, hai mắt sáng lên: "Thơm quá thơm quá, mẫu thân, khi nào mới ăn được?"
"Đúng là con mèo tham ăn, đợi thêm một khắc nữa thôi."
Bùi Oanh nấu đều là món ăn gia đình, hơn nữa trong bếp không chỉ có một bếp lò, canh và món xào có thể nấu cùng lúc, không tốn quá nhiều thời gian.
Một khắc sau, hai món và một bát canh đã hoàn thành.
Bùi Oanh chia thành bốn phần.
"Phu nhân?" Tân Cẩm thắc mắc.
Bùi Oanh đặt ba phần vào khay, chỉ vào phần còn lại: "Phần này, ngươi và Thủy Tô cùng chia nhau ăn đi."
Tân Cẩm sững sờ: "Sao có thể như vậy?"
Bùi Oanh cười, đuôi mắt cong lên dịu dàng: "Có lẽ nhiều người không tin, nhưng ta chưa từng coi các ngươi là nha hoàn."
Tân Cẩm sững sờ hồi lâu rồi chậm rãi cúi đầu: "Nô tỳ tin, phu nhân đối xử với nô tỳ còn tốt hơn cả phụ mẫu của nô tỳ."
---
Bàn ăn và món ăn vừa được bày ra, Hoắc Đình Sơn liền tới.
Ban đầu Mạnh Linh Nhi còn thắc mắc sao lại có ba phần bữa tối, khi biết một phần thuộc về Hoắc Đình Sơn, nàng lập tức buồn rầu.
Nàng chỉ muốn ăn cơm cùng mẫu thân, không muốn có người khác, đặc biệt là người đàn ông kia tựa hồ như hổ lang kia.
Nhưng sự đã rồi, Mạnh Linh Nhi đành ngồi ngay ngắn, cố gắng làm mình ít nổi bật nhất. Nàng nghe mẫu thân khách sáo với hắn vài câu, sau đó mời hắn vào bàn.
"Đây là món t.hịt xào làm từ nồi sắt của phu nhân sao? Trông cũng khá bắt mắt." Hoắc Đình Sơn cầm đũa lên.
Món t.hịt bò xào quả nhiên rất đẹp mắt, Bùi Oanh đã ướp kỹ thịt, khi xào lại thêm gừng và hành lá, màu sắc phối hợp hấp dẫn.
Bùi Oanh gật đầu: "Tướng quân nếm thử xem."
Hoắc Đình Sơn gắp miếng t.hịt đầu tiên, sau khi ăn vào, trong mắt hắn hiện lên ánh nhìn khác lạ.
Mạnh Linh Nhi không kiềm chế được như hắn, nàng liền gắp miếng t.hịt bò, ăn thử rồi cảm thấy các món ngon trước đây cũng không sánh bằng món t.hịt bò xào đơn giản này.
"Mẫu thân, ngon quá!" Nàng lập tức quên hết sợ hãi trước Hoắc Đình Sơn.
Bùi Oanh cười trìu mến: "Ngon thì ăn nhiều vào."
Hoắc Đình Sơn vốn là người ít nói khi ăn, nhưng bữa tối hôm nay hắn lại ít nói hơn, khiến Bùi Oanh càng cảm thấy tự do thoải mái.
Đã lâu không ăn món t.hịt xào, lần này được thưởng thức, Bùi Oanh thỏa mãn vô cùng, vì vậy sau khi gắp miếng t.hịt bò đầu tiên, nàng ăn uống thong thả.
Ngược lại, hai người bên cạnh nàng không ngừng gắp t.hịt bò xào.
Bên Hoắc Đình Sơn, đĩa t.hịt bò đã hết sạch, sau đó bên Mạnh Linh Nhi cũng không còn miếng nào.
Thấy con gái còn thèm thuồng, Bùi Oanh đưa đĩa t.hịt của mình qua: "Mẫu thân còn đây, con ăn đi."
Mạnh Linh Nhi muốn nhưng lại ngại: "Thôi ạ, người ăn đi."
Bùi Oanh đặt đĩa lên bàn nàng: "Mẫu thân đã đủ rồi, không cần khách sáo với ta."
Mạnh Linh Nhi nhận thấy mẫu thân ăn rất chậm, tựa như không mới lạ gì với món này, cuối cùng cũng không từ chối, sau đó tò mò hỏi: "Mẫu thân, món này con chưa thấy người làm bao giờ, người học lúc nào thế, là khi con ở quận Trường Bình sao?"
Bùi Oanh cảm thấy một ánh mắt nhìn nàng không giấu diếm.
Mi mắt nàng khẽ rung: "Ừm, là từ trong sách mà học được."
Mạnh Linh Nhi thán phục: "Đúng là cần đọc nhiều sách."
Khi nàng quay qua, vô tình ánh mắt chạm vào ánh mắt người đàn ông bên cạnh, hắn nhìn nàng đầy ẩn ý. Bùi Oanh vội quay đi, giả vờ không hay biết.
Bữa tối ba người ăn xong cũng hết sạch.
Một món mặn, một món chay, một bát canh đều không còn, bàn ăn của Hoắc Đình Sơn sạch sẽ không còn chút gì.
Mạnh Linh Nhi ăn hết cả món t.hịt và rau xào, canh cá còn chừa lại một ít. Phần t.hịt bò của Bùi Oanh đã nhường cho Mạnh Linh Nhi, nàng uống hết canh, còn thừa chút rau.
---
Hoắc Đình Sơn: “Cách nấu nướng này thật mới lạ, phu nhân chi bằng truyền lại cho đầu bếp, lần sau sẽ không cần phải tự mình động tay nữa.”
Bùi Oanh nói: “Lúc ta xuống bếp, mấy đầu bếp cũng đứng bên xem, chắc đã học được rồi.”
“Hay lắm.”
---
Trưa ngày hôm sau.
Sa Anh vội vàng bước vào, gặp Hoắc Đình Sơn trong chính sảnh, vội vàng nói: “Đại tướng quân, vừa nhận được tin, triều đình đã phái người đến rồi, là một người tên Ngô Thông Hải. Thuộc hạ nghe nói, người này từng làm quận thủ ở Ký Châu ba năm, sau đó ở triều đình làm Trung Thường Thị.”
Lời vừa dứt, mọi người đều tỏ vẻ bất mãn.
Hùng Mậu càng trực tiếp đập bàn: “Lúc trước, khi loạn Lam Cân bùng phát, không thấy triều đình hỗ trợ ra sao. Nay bọn giặc Lam Cân ở vùng Ký Châu đều bị tiêu diệt, vậy mà họ lại cử người đến tiếp quản Ký Châu.”
“Không nói gì khác, Ký Châu là do đại tướng quân vất vả giành được, hoàng đế lại phái một tên Trung Thường Thị đến đây. Chỉ là một tên Trung Thường Thị mà đòi quản lý Ký Châu, chẳng phải là đang sỉ nhục quân U Châu chúng ta sao?”
“Hừ, ngươi không phải không biết chức quan Trung Thường Thị là gì, mồm miệng khéo léo, được hoàng đế sủng ái. Người ta dựa vào lòng yêu quý của hoàng thượng đấy!”
“Thế thì phải làm sao đây, tên Ngô Thông Hải này có nên g.i.ế.t đi không? Nếu không, ta sẽ đi g.i.ế.t hắn.” Đây là lời của Hùng Mậu.
Mọi người nhìn hắn, ánh mắt không biết nói sao cho phải.
“Hùng Mậu, ngươi đúng là đồ ngốc. Giết người của triều đình chẳng phải là tự mình dâng chứng cứ sao? Hơn nữa, g.i.ế.t Ngô Thông Hải, lại sẽ có Hoàng Thông Hải, Lý Thông Hải, Tôn Thông Hải, ngươi g.i.ế.t hết được sao?”
Hùng Mậu không vui, cau mày: “Người này đến để tiếp quản Ký Châu, g.i.ế.t cũng không thể giết, chẳng lẽ để mặc hắn giở trò?”
Cách đây chưa đầy nửa tháng, Hoàng Mộc Dũng mới hồi kinh, nay triều đình lại phái người đến, ý đồ rất rõ ràng:
Châu mục Ký Châu trước đã mất, vậy thì đổi một người mới. Ngươi, Hoắc Đình Sơn, là châu mục U Châu, thì hãy ở yên tại nơi ngươi nên ở là U Châu.
Trong một lúc, mọi người đều ủ rũ buồn bã.
Hoắc Đình Sơn ngồi ở vị trí cao, sắc mặt trầm ngâm, không rõ cảm xúc.
Công Tôn Lương lại mỉm cười: “Chư vị chớ giận, theo ta nghĩ, triều đình phái một Trung Thường Thị đến đây cũng là chuyện tốt.”
Lúc này, Trần Thế Xương cũng hưởng ứng: “Quả thực là chuyện tốt, Trung Thường Thị vốn chẳng phải chức quan quan trọng, ngày thường cũng không xử lý nhiều việc lớn, nhưng việc quản lý Ký Châu lại là đại sự hàng đầu. Chủ công ngài lo lắng, cứ ở lại Ký Châu mà dạy bảo hắn, cho đến khi hắn học thành tài rồi hãy rời đi, điều này không ai có thể bắt bẻ được, mà người đời biết chuyện sẽ chỉ khen ngợi ngài là người khoan dung nhân hậu, suy nghĩ chu toàn cho Ngô Thường Thị.”
Mọi người lập tức bừng tỉnh.
“Tuyệt diệu!”
“Lời của Trần tiên sinh thật tuyệt diệu.”
“Hahaha, tên Ngô Thông Hải này chắc là tức đến c.h.ế.t mất thôi.”
Chức quan Trung Thường Thị, chẳng có binh quyền trong tay cũng không có quyền lực gì khác, nói trắng ra là chỉ để lấy lòng hoàng đế, dựa vào sự yêu quý của hoàng đế mà sống.
Chức quan nhỏ này xử lý ít việc, đến Ký Châu tất nhiên là còn cả con đường dài để học hỏi. Còn chuyện Ngô Thông Hải học thành tài khi nào, chẳng phải đều do Hoắc Đình Sơn định đoạt sao.
Hoắc Đình Sơn ở vị trí cao nhếch môi cười: “Lời tiên sinh thật chí lý.”
Triều đình đã cử người đến, Hoắc Đình Sơn bày ra thái độ rất chu đáo.
Khi nhận được tin Ngô Thông Hải sắp đến, Hoắc Đình Sơn dẫn mọi người đến cổng nghênh đón.
Vừa nhìn, Hoắc Đình Sơn nhướn mày.
Lần này, Ngô Thông Hải bày ra quy mô khá lớn, xe ngựa hương hoa, bảo mã xếp hàng, đặc biệt là mấy cỗ xe chở hàng, kéo dài liên tục, hết xe này đến xe khác, không biết người ta còn tưởng rằng hắn mang cả gia sản đến quận Viễn Sơn.
Xe ngựa tiến đến trước cổng quận phủ, chưa kịp dừng hẳn, từ trên xe đã nhảy xuống một người.
Người này mặc áo lụa là, đầu đội khăn xếp, bên hông đeo ngọc trắng, ăn mặc rất giàu sang phong lưu, chỉ có điều do dáng người tròn trĩnh mũm mĩm, “phong lưu” chắc không hợp với hắn lắm.
Vừa gặp người, hắn liền cười, nụ cười hiền lành, có vài phần giống với tượng Phật Di Lặc, nhìn rất dễ mến.
Người này chính là sủng thần của thiên tử, Ngô Thông Hải.
Vừa xuống xe, Ngô Thông Hải lập tức tìm đến Hoắc Đình Sơn, lại còn quỳ xuống cúi đầu trước mọi người: “Hạ quan là Trung Thường Thị Ngô Thông Hải, đến bái kiến Thiên Sách Đại Tướng Quân. Từ lâu nghe đại danh của Đại Tướng Quân, nay được diện kiến, chỉ cảm thấy đại danh của ngài còn kém ngài gấp vạn lần, trong lòng hạ quan kính phục như nước sông Hoàng Hà, chảy mãi không ngừng, xin Đại Tướng Quân nhận một lạy của hạ quan.”
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Đình Sơn thoáng nhướn lên.
Tên Ngô Thông Hải này có chút thú vị.
Vở kịch đã dựng lên, bất kể đối phương có ý đồ gì, Hoắc Đình Sơn cũng phải tiếp nhận, bèn đích thân nâng hắn dậy: “Ngô Thường Thị hà tất phải đa lễ, ngươi và ta đều là thần tử của bệ hạ, nay cùng ở Ký Châu, gặp nhau là duyên, không cần phải lễ nghi xa cách.”
Ngô Thông Hải lộ vẻ cảm động: “Hạ quan mạo muội đến đây, sau này làm phiền ngài nhiều, xin ngài lượng thứ. Đây là chút lễ ra mắt và lễ bái sư hạ quan mang đến cho Đại Tướng Quân, mong Đại Tướng Quân vui lòng nhận cho.”
Người khôn ngoan đôi khi thích giấu lời, Hoắc Đình Sơn nghe ra một tầng ý khác trong câu nói này.
Hoắc Đình Sơn vỗ vai hắn cười nói: “Ngô Thường Thị thật khách khí.”
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, vén rèm của một cỗ xe phía trước, từ trong rèm lộ ra mấy nàng thiếu nữ xinh đẹp.
Không chỉ một xe, những xe đi sau dường như cũng chở những nữ nhân nhan sắc xuất chúng.
Các tướng lĩnh đứng sau Hoắc Đình Sơn đều ngầm hiểu.
“Ngài nói khách khí, thực là khen quá lời cho hạ quan rồi.” Ngô Thông Hải lại dâng lễ.
Hoắc Đình Sơn: “Mời vào phủ trước đã.”
Ngô Thông Hải vui mừng, nhanh chóng gọi gia nhân dẫn từng chiếc xe ngựa vào phủ.
Hoắc Đình Sơn dẫn hắn vào chính sảnh, sau vài lời khách sáo, đã sắp xếp chỗ ở cho Ngô Thông Hải.
Ngô Thông Hải cười cảm ơn trước, sau đó nói: “Trường An có nhiều mỹ nhân, lần này hạ quan đến Ký Châu, có một nhóm nữ nhân ngưỡng mộ Đại Tướng Quân đã lâu, nhất định đòi theo, hạ quan thấy họ đồng đạo, bèn làm trọn việc kết nghĩa ấy, mong Đại Tướng Quân đừng trách.”
Hoắc Đình Sơn mỉm cười nói sẽ không, tâm trí lại có đôi chút nghĩ sang chuyện khác.
…
Bùi Oanh không biết hôm nay có người tới phủ, sau khi nghỉ trưa, nàng lại dẫn Tân Cẩm đi dạo trong vườn như thường lệ.
Xoay người trong hành lang, nàng nhìn thấy Hoắc Đình Sơn đang đi về phía này.
“Phu nhân!”
Bùi Oanh dừng lại: "Tướng quân, có chuyện gì sao?"
Hoắc Đình Sơn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu như hồ nước: “Phu nhân, lát nữa có thể giúp ta cạo râu được không?”
Bùi Oanh mắt mở to, không thể tin được.
Người này, mới cách một ngày lại nghĩ tới...
/100
|