Chiếc vòng tay bằng dây vàng xoắn, nạm hồng ngọc này quả là đẹp, công nghệ chế tác cũng rất tinh xảo. Thế nhưng, vì món trang sức này là Hoắc Đình Sơn tặng, Bùi Oanh không muốn nhận mấy. Nàng ngẩng đầu định từ chối, ai ngờ vừa chạm ánh mắt với hắn, hắn đã xoay người bước đi.
Hoắc Đình Sơn là võ tướng, thân hình cao lớn. Nếu không cố ý đi chậm lại, mỗi bước chân của hắn là một khoảng cách dài.
Chỉ trong chốc lát, khoảng cách giữa hắn và Bùi Oanh đã xa hơn.
Bùi Oanh đứng phía sau gọi hắn, nhưng Hoắc Đình Sơn vẫn giữ dáng vẻ ung dung, tiếp tục tiến về phía trước, phảng phất như không nghe thấy gì.
Bùi Oanh khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Tên này, quả thật là giả vờ không nghe.
Không còn cách nào khác, Bùi Oanh đành mang hộp gấm chứa chiếc vòng về lều trại của mình.
Sau đó, Mạnh Linh Nhi cũng nhanh chóng trở về. Tiểu cô Mẫu thân hẳn là vừa chạy về, đôi má ửng đỏ. Bùi Oanh rót nước cho nàng uống, nhìn nàng uống cạn rồi lại dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng.
Mạnh Linh Nhi uống xong bèn nói: “Mẫu thân, vừa rồi con thấy rất nhiều binh sĩ ở ngoài đang sắp xếp lương thảo và lau chùi binh khí, chẳng lẽ sắp đánh trận rồi sao?”
Bùi Oanh khẽ gật đầu: “Chỉ trong hai ngày tới thôi.”
Mạnh Linh Nhi lẩm bẩm: “Thảo nào lúc nãy Công Tôn tiên sinh bảo con, học xong hôm nay thì tạm dừng lại, mấy hôm nữa sẽ học tiếp. Thì ra là đại quân chuẩn bị xuất chinh rồi!”
“Mẫu thân, người nói chúng ta sẽ cùng đi theo phải không?” Mạnh Linh Nhi tò mò hỏi.
Bùi Oanh bật cười nói: “Tất nhiên là đi theo quân đội, nhưng chúng ta ở phía sau, lương thảo ở đâu thì chúng ta ở đó.”
Kho lương nằm ở hậu phương, được binh lính canh giữ cẩn mật. Khi quân tiên phong xuất quân, không nơi nào an toàn hơn gần kho lương.
Mạnh Linh Nhi khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu đôi phần. Đang định kể cho Bùi Oanh nghe về những điều mình học được hôm nay thì ánh mắt nàng vô tình lướt qua chiếc hộp xinh đẹp trên bàn.
Chiếc hộp được bọc trong tấm gấm đỏ, ở giữa có một cái nút bạc nhỏ tinh xảo.
Mạnh Linh Nhi lập tức bị thu hút, mở chiếc hộp nhỏ ra, nhìn thấy chiếc vòng tay đá hồng ngọc lấp lánh được kết nối bằng sợi kim loại vàng xoắn, không khỏi thán phục: “Mẫu thân, chiếc vòng này đẹp quá!”
Những viên hồng ngọc trong suốt được kết lại bằng những sợi kim loại xoắn nhỏ, số lượng sợi vàng không quá nhiều nên không tạo cảm giác nặng nề. Các viên hồng ngọc cắt hình tròn nhỏ xinh, dù trong ánh sáng mờ nhạt cũng rực rỡ vô cùng.
“Mẫu thân, chiếc vòng tay này từ đâu người có vậy ạ?” Mạnh Linh Nhi lấy vòng đặt lên cổ tay mình thử.
Thấy con gái thích, Bùi Oanh liền đáp: “Người từ châu khác tặng, nếu con thích thì cứ đeo.”
Khi người kia nói, đây là quà tặng từ Diên Châu, những thứ từ nơi khác đến tay hắn phần lớn là để tặng người khác. Vì đã đưa vòng tay này cho nàng, nàng cũng có quyền quyết định tùy ý.
Bùi Oanh không thấy việc tặng lại cho con gái có gì không phải.
“Đa tạ mẫu thân.” Mạnh Linh Nhi vui vẻ đeo vòng hồng ngọc.
Hoắc Đình Sơn nói rằng sớm nhất là ngày mai, chậm nhất là ngày kia sẽ xuất chinh, nhưng thực tế đêm đó, quân đội U Châu đã xuất phát.
Không chỉ quân đội U Châu mà quân Diên, Tư hai châu cũng đồng thời xuất quân.
Trước đó có báo cáo từ tiền tuyến, quân giặc Lam Cân đã tấn công mãnh liệt vào quận Viễn Sơn, nơi đặt phủ của Châu mục Ký Châu, sắp không thể giữ nổi. Hoàng Mộc Dũng, người trở về quận Viễn Sơn từ sớm, trong trận chiến với giặc Lam Cân đã bị c.h.é.m một nhát, nghe nói đứt cả cánh tay phải.
Quận Viễn Sơn đang lâm nguy.
Ba châu đều cùng một suy tính: muốn tiêu hao quân đội Ký Châu trước giặc Lam Cân, nhưng không muốn giặc chiếm được quận Viễn Sơn - nơi dễ thủ khó công.
Tình hình chiến sự đang căng thẳng, đây là thời điểm thích hợp để xuất quân. Ngay khi quân Lam Cân phá được Viễn Sơn, quân đội có thể kịp thời tiếp viện, vây c.h.ặ.t giặc dưới chân thành, một trận quét sạch.
Ngoài quận Viễn Sơn, còn một nơi khác cần đánh chiếm, đó là đại bản doanh của giặc Lam Cân - quận Trường Bình.
Với binh lực hiện tại của ba châu, tấn công đồng thời hai nơi này không phải khó, cái khó là ở vấn đề phân chia.
Ai sẽ đánh quận Viễn Sơn, ai sẽ đánh quận Trường Bình?
Cả hai đều có lợi ích riêng. Quận Trường Bình là đại bản doanh của giặc Lam Cân, theo tin tức thì quân giặc đã xuất phát hết nên ở đây binh lực không nhiều, dễ dàng công phá hơn.
Nếu chiếm được đại bản doanh, cũng có thể tuyên bố với thiên hạ rằng giặc Lam Cân đã bị tiêu diệt bởi chính tay mình, bởi ai ai cũng biết chúng đóng ở Trường Bình đã lâu.
Việc tiến tới quận Viễn Sơn cũng có lợi ích tương ứng.
Trong quận có phủ của Châu mục Ký Châu, từ khi châu mục tiền nhiệm sống tại đây, nơi này luôn là trung tâm quyền lực của Ký Châu.
Nếu so sánh, nơi này giống như biểu tượng của “chủ phòng”.
Quận Viễn Sơn còn có tàn quân Ký Châu, đến đây không tránh khỏi trận chiến ác liệt với quân Lam Cân, nhưng có thể mang đến uy danh thiên thần giáng thế, nâng cao danh vọng cho quân đội.
Trong quận Viễn Sơn còn có một phần quân đội được triều đình phái đến. Dưới sự “chứng kiến” của triều đình, đánh tan giặc Lam Cân, nói rằng chính mình tiêu diệt giặc, người khác cũng chẳng thể phản bác.
Nói chung, tấn công hai quận đều có lợi.
Để xác định hướng đi của quân đội, ba châu đã tổ chức một số cuộc họp, cuối cùng đạt được kết quả.
Quân U và Tư sẽ tiến đến quận Viễn Sơn, vây c.h.ặ.t chủ lực của giặc Lam Cân. Quân Diên sẽ đến đại bản doanh của giặc ở quận Trường Bình.
Đối với kết quả này, Hoắc Đình Sơn không bất ngờ.
So với hai quận, quận Viễn Sơn, biểu tượng của “chủ phòng”, quan trọng hơn. Đừng xem nhẹ danh vọng, quân đội bên ngoài không có danh vọng thì không đứng vững được.
Nếu Tần Tiến còn ở đây, quân Diên chắc chắn cũng sẽ chọn quận Viễn Sơn, nhưng tiếc là người đứng đầu bây giờ lại là Hồ Lãm.
Một người dựa vào quan hệ, có chí lớn nhưng lại không đủ tầm, chọn đến Trường Bình, nơi quân Lam Cân đã rút đi, là điều dễ hiểu.
Kế hoạch được định đoạt, quân đội lập tức lên đường.
Ngày thường có lệnh giới nghiêm, nhưng hành quân đánh giặc thì không tính đến điều này, có lúc tấn công ban đêm còn mang lại hiệu quả bất ngờ.
Quân U và Tư đã xuất phát.
Dù nói là liên quân, nhưng không đi quá sát nhau. Khi khoảng cách với quân Tư đã xa, Hoắc Đình Sơn lệnh cho hai ngàn kỵ binh trong quân thay lại yên ngựa Cao Kiều và bàn đạp.
“Báo——!”
Vừa chỉnh đốn xong, thám báo đến báo tin.
Hoắc Đình Sơn thắt lại đai cho con ngựa Ô Dạ: “Có chuyện gì?”
Thám báo thưa: “Bẩm đại tướng quân, số lượng hố bếp ở phía trước có sự khác biệt, ít hơn nhiều so với số lượng mà chủ lực của giặc Lam Cân nên có.”
Hoắc Đình Sơn ngưng tay lại: “Đã đếm kỹ rồi chứ?”
Thám báo lớn giọng: “Thuộc hạ dẫn người đếm ba lần, tuyệt đối không sai.”
Quân không có lương thực thì yếu, lương thảo không thể thiếu.
Vì thế trong hành quân, thường có thể dựa vào lượng lương thảo mà ước tính sơ bộ quân số đối phương.
Phương pháp này có thể thông qua số lượng hố bếp còn lại, hoặc tần suất xuất hiện của khói bếp để xác định.
Tất nhiên, những điều này không hoàn toàn chính xác, có quân đội sẽ làm ngược lại để tạo ảo giác đánh lừa đối thủ.
Nhưng liệu quân Lam Cân có cần phải làm vậy không?
Ai cũng biết chủ lực quân Lam Cân đã tiến về quận Viễn Sơn, không cần phải bày trò.
Trừ phi, chủ lực của giặc Lam Cân không ở quận Viễn Sơn!
Vùng dễ thủ khó công này chỉ có hai nơi, không ở quận Viễn Sơn, thì chính là ở đại bản doanh Trường Bình.
Hoắc Đình Sơn trầm tư một lúc, rồi lớn giọng ra lệnh: “Truyền lệnh ta, lệnh cho binh lính tại hai đội đông và tây gỡ bỏ yên ngựa Cao Kiều và bàn đạp, nhất định phải giấu kín trang bị.”
Lệnh nhanh chóng được truyền đi. Sau khi chỉnh đốn xong, quân đội U Châu tiếp tục hành trình.
Chuyện quân phản loạn Lam Cân có điều kỳ lạ tại hố bếp nhanh chóng truyền khắp quân doanh ở U Châu, khiến các tướng lĩnh cấp cao có tâm trạng khá phức tạp.
Giống như họ đã gom góp bao nhiêu khí lực, chuẩn bị làm một phen lớn, cuối cùng đối phương lại giở trò, rồi bỏ trốn.
Không bắt được quân chủ lực của Lam Cân, chẳng phải là sẽ không lập được quân công sao? Không có quân công thì xà phòng liệu có thể với tới?
Thật phiền muộn!
Nhưng ngoài sự phiền muộn, trong lòng họ lại thoáng chút hả hê.
Bọn họ không chạm mặt quân chủ lực của Lam Cân, vậy thì ai gặp đây? Là quân Diên Châu rồi.
Với tài cầm quân của tên Hồ Lãm đó, và với những mâu thuẫn trong nội bộ Diên Châu chưa thực sự yên ổn, lần này e rằng sẽ là món khó nuốt với họ.
Giống như Hoắc Đình Sơn đã dự đoán, dọc đường từ khi họ hành quân đến Quận Viễn Sơn, chỉ gặp ba nhóm nhỏ thuộc tàn quân Lam Cân.
Khi đại quân đến Quận Viễn Sơn, phóng tầm mắt nhìn ra xa, vùng đất trung tâm của Ký Châu ngập trong cảnh hoang tàn. Trước cổng thành, trên một vùng đất rộng lớn cắm đầy thương gãy và mũi tên, mặt đất đã nhuộm đỏ máu, xác c.h.ế.t vẫn còn nằm ngổn ngang chưa dọn sạch.
“Có vẻ trận chiến ở đây khá ác liệt, quân Ký Châu chống đỡ đến lúc này mà chưa phá thành, xem ra cũng có chút bản lĩnh.” Tần Dương sờ cằm nhận xét.
“Hỡi ôi, phản loạn Lam Cân của ta, bọn chúng đã chạy mất.” Hùng Mậu còn đang lưu tâm chuyện quân công để đổi xà phòng.
Tần Dương vỗ vai hắn: “Dù lần này chúng ta không gặp quân chủ lực của Lam Cân, nhưng nghĩ kỹ mà xem, đám người ở Diên Châu đó nhất định không nuốt trôi miếng t.hịt béo này, cuối cùng chẳng phải lại đến lượt chúng ta sao.”
Chuyện hố bếp có điều bất thường, quân Tư Châu cũng phát hiện ra, nhưng giống như quân U Châu, họ cũng giữ im lặng, không cử người báo cho quân Diên Châu biết.
Hoàng thất Đại Sở ngày càng suy yếu, người sáng suốt đều nhận ra thiên hạ chẳng bao lâu nữa sẽ đại loạn. Đến khi ấy, kẻ có năng lực tranh đấu chắc chắn là những thế lực cầm binh quyền trong tay.
Vào lúc này, một đồng sự có binh quyền hùng mạnh bị suy yếu, chẳng phải là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ sẽ giảm đi sao.
Quân hai châu U và Tư gần như đồng thời tiến đến Quận Viễn Sơn, quân lính trên thành thấy hai lá cờ lớn của hai quân đội, liền nhanh chóng báo cáo lên cấp trên.
Không lâu sau, chiếc cầu treo trên hào bảo vệ thành được hạ xuống, quân hai châu lần lượt vào thành.
Trước đó, theo chiến báo, nói rằng Hoàng Mộc Dũng bị c.h.ặ.t mất tay phải, nhưng khi thấy người thực, Hoắc Đình Sơn phát hiện hắn ngoại trừ gầy gò đi nhiều thì cánh tay vẫn còn.
Tin tức về việc Hoàng Mộc Dũng bị mất tay trước đó là không đúng sự thật.
Hoắc Đình Sơn hơi chau mày, thấy Hoàng Mộc Dũng đối với bọn họ tỏ ra nịnh nọt hơn trước, trong lòng hiểu rõ.
Quân chủ lực Lam Cân đè ép thành, hắn bị c.h.ặ.t tay, thậm chí Quận Viễn Sơn sắp vỡ thành, những tin tức này rất có khả năng là do chính Hoàng Mộc Dũng lan truyền.
Hắn sắp không chịu nổi nữa, lại biết quân ba châu chưa tới khi tình thế ngặt nghèo thì sẽ không đến, cho nên đã bịa ra tin đồn.
“Hoắc U Châu đại nhân, Lưu đô đốc, thực không giấu gì hai vị, bọn Lam Cân rất lợi hại, vị Viên Mộng chân nhân kia dường như có pháp lực thông thiên, thật khó đối phó!” Hoàng Mộc Dũng mặt đầy vẻ lo âu.
“Ồ? Pháp lực thông thiên thế nào?” Hoắc Đình Sơn hứng thú hỏi.
Hoàng Mộc Dũng mặt nghiêm trọng: “Hắn có thể khiến địa long xoay mình.”
Lưu Bách Tuyền thất kinh: “Khiến địa long xoay mình? Sao có thể thế được?”
Mấy năm trước từng xảy ra chuyện địa long xoay mình, sự thảm khốc ấy thật khó tưởng tượng, chỉ trong chớp mắt đã đè c.h.ế.t cả vạn bá tánh, nước sông đứt đoạn, cánh đồng đồng nhà cửa, trâu bò gia súc đều bị chôn vùi.
Sức mạnh thần quỷ ấy vô phương chống đỡ, gặp phải chỉ còn cách chịu trận mà thôi.
Hoàng Mộc Dũng vẻ mặt mệt mỏi: “Xin hai vị tin tưởng, những gì ta nói không phải lời bịa đặt. Mười ngày trước, Viên Mộng chân nhân ấy khi giao chiến với quân ta, quả thực đã triệu hồi một lần địa long. Chỉ là địa long không lớn, chỉ đi lại qua đây, chưa quậy phá nhiều.”
Lưu Bách Tuyền mặt lộ vẻ kinh hãi. Người khác thì hắn không biết, nhưng hắn từng chứng kiến cảnh địa long xoay mình.
Năm đó hắn chỉ là một đứa trẻ, theo mẫu thân về thăm ngoại gia, khi đi ngang một quận thì vô tình gặp cảnh địa long xoay mình. May mắn là lúc đó là ban ngày, nếu vào ban đêm, e rằng hắn đã c.h.ế.t ở cái quận nhỏ ấy rồi.
Đã hơn bốn mươi năm trôi qua, Lưu Bách Tuyền vẫn nhớ rõ cảnh đại thụ khổng lồ ngã rầm xuống, những căn nhà gạch ngói như trở thành những tờ giấy dễ vỡ, chỉ cần một cú đẩy nhẹ của một bàn tay vô hình là lập tức tan tành thành từng mảnh.
Nỗi sợ hãi thấu xương ấy, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng khiến mặt Lưu Bách Tuyền trắng bệch.
“Chuyện vô căn cứ.” Có một người thản nhiên bật cười chế giễu.
Hoàng Mộc Dũng và Lưu Bách Tuyền đều sững sờ, sắc mặt của người trước đó có phần khó chịu: “Hoắc U Châu đại nhân, ngài không tin lời ta sao?”
Hoắc Đình Sơn dùng ngón tay gõ nhẹ lên án vài cái: “Ta thực không tin. Vị Viên Mộng chân nhân này nếu quả thực như lời đồn là đã nửa tiên nửa người, biết hô mưa gọi gió, thạo vẽ bùa trấn yểm, còn có thể triệu hồi địa long làm tay sai. Nếu hắn lợi hại như thế, cần gì đánh Quận Viễn Sơn, chẳng phải nên tiến đánh Trường An một mạch?”
Hoàng Mộc Dũng nghẹn họng, một lúc sau mới nói ra được một câu: “Có lẽ là bán tiên chưa phải là tiên, cho nên năng lực vẫn có hạn.”
Hoắc Đình Sơn thản nhiên nói: “Vậy thì cũng là m.á.u t.hịt phàm nhân, sẽ chảy máu, cũng sẽ chết, chẳng có gì đáng sợ.”
Sắc mặt của Hoàng Mộc Dũng biến đổi một hồi, cuối cùng than dài: “Hoắc U Châu đại nhân sao lại không tin lời ta?”
Hoắc Đình Sơn không muốn đôi co chuyện tin hay không, liền trực tiếp hỏi về tình hình chiến sự mấy ngày qua.
Hoàng Mộc Dũng cũng không giấu diếm, hắn không nói, hai người bọn họ cũng có cách nắm được, nên cứ thong thả kể lại.
Khi nhận được tin Châu Mục Ký Châu qua đời, hắn ngay trong đêm trở về Quận Viễn Sơn, hợp nhất quân Ký Châu và quân triều đình, cùng chống lại quân Lam Cân.
Ban đầu quân địch mạnh, quân ta yếu, nhưng chênh lệch không quá lớn, điều thực sự thay đổi cục diện là lần địa long xoay mình đó.
Hoàng Mộc Dũng buồn bã nói, sau khi địa long xoay mình, quân Lam Cân sĩ khí phấn chấn, còn quân Ký Châu thì ngày ngày hoang mang lo sợ, không còn chút sĩ khí nào.
Sĩ khí không còn, trận chiến không thể đánh, chỉ còn cách đóng cửa thành tử thủ.
“Đa tạ hai vị đã đến, nếu không, bá tánh Quận Viễn Sơn e rằng nguy khốn. Ta thay mặt bá tánh Quận Viễn Sơn và binh lính Ký Châu cảm tạ Hoắc U Châu đại nhân và Lưu đô đốc.” Hoàng Mộc Dũng tỏ ra cảm kích, gần như sắp khóc.
Lưu Bách Tuyền không chịu được kiểu nói đầy vai trò chủ nhân của hắn, liền nói ngay: “Đại tướng hộ quốc đã quá lời, bá tánh thiên hạ vốn là một nhà, chúng ta đều là bề ta của thiên tử, lẽ ra nên chia sẻ ưu tư cùng bệ hạ, không cần cảm tạ.”
Hoàng Mộc Dũng bỗng sững lại, nét mặt cảm kích đột nhiên cứng đờ.
Không khí tức thì trở nên ngượng ngập.
Cuối cùng, Hoàng Mộc Dũng chuyển đề tài một cách vụng về: “Đúng rồi, sao chỉ có nhị vị, người của Diên Châu đâu rồi?”
Hoắc Đình Sơn cười mà như không, nói: “Hồ Kỵ Úy nghe tin bọn giặc Lam Cân ra quân bao vây quận Viễn Sơn, y giận không kiềm chế nổi, mắng bọn phản nghịch Lam Cân vô cùng ngông cuồng, nên đã dẫn binh Diên Châu tiến về Quận Trường Bình, muốn tiêu diệt hang ổ giặc Lam Cân và trả thù cho Tần Đô Đốc.”
Hoàng Mộc Dũng càng thêm khó xử.
Những lời đồn thất thiệt đó đều là do hắn phao ra, giờ thì quân Diên Châu đã tiến đến Quận Trường Bình.
Với sức mạnh của bọn giặc Lam Cân, kết cục của quân Diên Châu chắc chắn khó mà khả quan...
Vẻ bối rối của Hoàng Mộc Dũng khó giấu nổi, Lưu Bách Tuyền nhìn thấy liền hiểu ra rằng những tin tức đó phần nhiều là do hắn cố tình tung ra.
Lưu Bách Tuyền trách móc: “Đại Tướng Quân Hộ Quốc, chuyện này ngươi làm không quang minh cho lắm, làm hại quân Diên Châu thê thảm rồi.”
Hoàng Mộc Dũng thầm cười lạnh trong lòng, nghĩ rằng nếu ta không làm như vậy, giờ sao có thể ngồi đây mà uống trà với các ngươi; tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn biểu lộ vẻ hối hận: “Đây là lỗi của ta. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn cách bù đắp lại, mong hai vị lập tức xuất binh, tiến công quận Trường Bình, giải vây cho Diên Châu và tiêu diệt bọn phản nghịch Lam Cân.”
Lưu Bách Tuyền chau mày, tỏ vẻ suy tư.
Chuyến này hắn đến quận Trường Bình là để tiêu diệt Lam Cân, nhưng không phải toàn bộ lý do đều là vậy. Nếu làm theo lời Hoàng Mộc Dũng kia, chẳng phải quân Tư Châu sẽ thành thanh đao trong tay kẻ khác sao?
Lúc này, chủ lực của bọn giặc Lam Cân vẫn chưa lộ diện, quận Trường Bình lại là nơi dễ thủ khó công, hơn nữa còn có Viên Mộng chân nhân với bản lĩnh thông thiên.
Chỉ nghĩ đến thôi, Lưu Bách Tuyền đã cảm thấy khó khăn trùng điệp.
Tuy nhiên, có người đáp ứng.
“Được.” Hoắc Đình Sơn lên tiếng.
Lưu Bách Tuyền lập tức sững sờ, lòng không khỏi kinh ngạc.
Hoàng Mộc Dũng mừng rỡ, vội đứng lên hành lễ: “Đa tạ Hoắc U Châu đại nhân và Lưu đô đốc.”
Lưu Bách Tuyền như nuốt phải một con ruồi, mặt xám như tro.
Hắn không muốn đi chút nào, trận Địa Long đó quả là ác mộng cả đời hắn, hắn chẳng muốn chút nào chạm mặt với Viên Mộng chân nhân, kẻ có thể sai khiến Địa Long, nhưng Hoắc Đình Sơn lại đồng ý...
Qua một đêm, cuối cùng vẫn phải chỉnh quân.
Trước khi đại quân chuẩn bị xuất phát, Lưu Bách Tuyền tìm đến Hoắc Đình Sơn, nói: “Hoắc U Châu, hai quân cùng tiến đến quận Trường Bình thì quá lộ liễu, chi bằng chia ra đi.”
Hoắc Đình Sơn nheo mắt nhìn hắn.
Lưu Bách Tuyền lòng thầm run sợ, nghĩ rằng tâm tư của mình đã bị đối phương nhìn thấu, trong giây lát cảm thấy không có chỗ nào để trốn tránh.
Nhưng phút sau hắn lại nghe Hoắc Đình Sơn nói: “Được, vậy thì chia ra mà đi.”
Lưu Bách Tuyền vui mừng khôn xiết.
Sau khi hai người thống nhất, cờ hiệu lay động, thiết kỵ chuyển bánh, hai đạo quân chia nhau đi theo hai hướng.
…
Mặt trời lại dần chìm xuống, trời đất phủ một màn xám đen, theo bóng chiều dần buông, bóng cây càng thêm tối mờ, không gian giữa núi đồi phảng phất một chút sắc thái huyền bí.
“Đại tướng quân, còn khoảng hơn mười dặm nữa là tới quận Trường Bình.” Tần Dương ngẩng đầu nhìn trời, hứng khởi không kiềm được.
Đối với phe công thành, bóng đêm là lớp ngụy trang, công thành ban đêm dễ hơn ban ngày.
“Báo, báo khẩn——”
Có người cưỡi ngựa từ phía sau đuổi tới.
Người đến là một thám báo, trực thuộc doanh trại của Tần Dương, trước đó đã được Hoắc Đình Sơn phái đi theo dõi quân Tư Châu.
Thấy người trong doanh của mình quay về vội vã, Tần Dương không khỏi chau mày, có chút bất an.
“Đại tướng quân, bên quân Tư Châu đã bỏ đi.” Thám báo nói.
Tần Dương trong khoảnh khắc nghiến c.h.ặ.t răng.
Hùng Mậu cùng những người khác kinh hãi.
“Bỏ đi?”
“Đào ngũ giữa trận? Lưu Bách Tuyền đúng là đồ hèn nhát, không bằng heo chó.”
“Gã này sao lại sợ bọn giặc Lam Cân đến thế? May mà đại tướng quân phái thám báo, nếu không thì đã bị bọn ngu ngốc ở Tư Châu hại thảm rồi.”
“Đại tướng quân, giờ nên làm gì đây?”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hoắc Đình Sơn, nhưng thấy vẻ mặt của hắn thản nhiên, không chút ngạc nhiên, như thể đã biết trước quân Tư Châu sẽ thoái lui.
Hoắc Đình Sơn nhìn về phía quận Trường Bình, ánh mắt hẹp dài sâu thẳm đến đáng sợ: “Quận Trường Bình dễ thủ khó công, tuy cường công không phải là không thể, nhưng cái giá phải trả sẽ rất lớn. Nay quân Tư Châu bỏ chạy, ta lại cho rằng đó là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Hùng Mậu há hốc miệng ngạc nhiên.
Quân Tư Châu tuy không dũng mãnh bằng quân U Châu, nhưng đối phó với quân Lam Cân hung danh khét tiếng, có thêm trợ thủ vẫn hơn.
“Kiêu binh tất bại. Việc chúng ta cần làm bây giờ là để cho đám giặc Lam Cân ở quận Trường Bình thêm kiêu ngạo.”
Hoắc Đình Sơn bắt đầu phân công: “Hùng Mậu, chờ thêm hai canh giờ, đợi tin quân Tư Châu thoái lui truyền đến quận Trường Bình, ngươi sẽ cùng ta tiến lên, đến dưới thành Trường Bình mắng trận. Tần Dương, ngươi dẫn ba trăm người tới ngoài một dặm ở quận Trường Bình, bố trí binh khí úp ngược trên mặt đất, xe đẩy làm dấu loạn. Sa Anh, ta giao hết kỵ binh trại đông và trại tây cho ngươi, cho họ trang bị đầy đủ, mai phục cách năm dặm, đợi bọn giặc Lam Cân lọt vào bẫy.”
Đi theo Hoắc Đình Sơn nhiều năm, nghe hắn phân công, mọi người dần hiểu ra ý đồ của hắn.
Nếu quận Trường Bình dễ thủ khó công, thì hãy để cho bọn giặc Lam Cân tự động ra khỏi thành.
“Quyết không phụ sự tín nhiệm của đại tướng quân.”
“Quyết không phụ sự tín nhiệm của đại tướng quân.”
Sau khi nhanh chóng phân chia đội ngũ, Hoắc Đình Sơn cùng Hùng Mậu tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu, đã đến quận Trường Bình.
Tiếng vó ngựa dồn dập, thêm vào đó Hùng Mậu là người lớn giọng, tiếng như chuông đồng, chửi mắng vang rền đến mức từ trên tường thành cũng nghe thấy rõ ràng.
Khi Hùng Mậu mới bắt đầu mắng trận, thủ lĩnh của quân Lam Cân, Viên Mộng chân nhân Đổng Phi đang uống rượu ăn mừng.
Hôm nay quân Diên Châu tự tìm đường chết, đã bị hắn c.h.é.m c.h.ế.t không còn mảnh vụn, vừa lúc nhận được tin báo, quân U, Tư hai châu đã thay đổi hướng tiến đến đây, muốn công đánh quận Trường Bình, nhưng giữa đường quân Tư Châu lại đổi hướng, rốt cuộc là bỏ chạy.
Viên Mộng chân nhân nghe xong không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, lập tức sai người đưa rượu ngon tới.
“Đại ca, quân U Châu có đến không?”, Đổng Trung ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi hỏi đại ca của hắn - Viên Mộng chân nhân.
Viên Mộng chân nhân khinh thường cười đáp: “Chắc chắn là không đến, quân Tư Châu đã bỏ chạy, nếu họ đến thì chỉ có một mình, lại chẳng có sự trợ giúp nào, hãy xem ta c.h.é.m họ như thế nào.”
Lời vừa dứt, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng mắng chửi xa lạ, khi thì “Lão súc sinh,” khi thì “Đồ lừa trộm,” lời lẽ cay nghiệt khó nghe.
Hai huynh đệ nhà họ Đổng lập tức biến sắc.
Đổng Phi đập vỡ vò rượu: “Ai dám càn rỡ ngoài kia?”
Một tên binh lính Lam Cân nhanh chóng bước vào: “Bẩm chân nhân, quân binh U Châu đã tới sát thành, hiện đang khiêu chiến. Có huynh đệ nói rằng hình như Hoắc U Châu cũng đã đến.”
“Ồ?” Đổng Trung ngạc nhiên, “Hoắc U Châu đến thật sao? Chắc chắn không nhìn lầm?”
Tên binh lính Lam Cân hơi do dự: “Huynh đệ nói có người trông giống lắm, nhưng trời đã tối, nhìn không rõ lắm.”
Đổng Trung khẽ ợ rượu, quay sang nói với Viên Mộng chân nhân: “Đại ca, ngu đệ đi gặp lũ man di U Châu này một phen.”
“Tốt, cho chúng biết tay đi.” Viên Mộng chân nhân nói thêm: “Cẩn thận đấy, coi chừng có bẫy, ta nấu rượu đợi ngươi trở về.”
Đổng Trung cười ha hả: “Ngu đệ chắc chắn sẽ về trước khi hơi ấm của rượu tan hết.”
Đổng Trung bước dài đi ra.
---
Dưới cổng thành.
Hùng Mậu đã mắng chửi được một hồi, đúng lúc ấy, theo kế hoạch của Hoắc Đình Sơn, một người cưỡi ngựa từ phía sau phóng tới trận địa.
Tiếng mắng chửi của Hùng Mậu ngừng lại, không biết binh sĩ truyền tin gì, quân U Châu bỗng xôn xao, tựa như lòng quân hơi hỗn loạn.
Phía quân Lam Cân thấy vậy nghĩ rằng, quân U Châu hẳn đã nhận được tin quân Tư Châu rút lui.
Đổng Trung lúc này đã đứng trên thành, thấy cảnh ấy không khỏi cười lạnh: “Lòng quân đã rối loạn, không đáng để sợ. Người đâu, theo ta xuất chiến.”
Thấy dưới thành cửa sắp mở, Hoắc Đình Sơn dẫn quân chạy trước.
Đổng Trung ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại hốt hoảng bỏ chạy mà chưa kịp giao chiến, liền sinh lòng kiêu căng, khinh thường.
Quân U Châu nổi danh thiên hạ, chỉ có thế thôi sao?
Quả thật là hữu danh vô thực.
Đổng Trung cất tiếng: “Tất cả nghe lệnh, theo ta truy kích!”
Sau khi đuổi được một dặm, nhìn thấy vết xe và binh khí lộn xộn, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Đổng Trung tan biến.
Nhưng khi đuổi đến năm dặm, phía trước bất ngờ truyền đến tiếng vó ngựa, Đổng Trung nhìn kỹ, hóa ra đối phương đã quay lại.
Hắn vừa định cười nhạo, thì thấy quân địch trên ngựa đồng loạt rút cung tên từ sau lưng.
Tay trái cầm cung, tay phải đặt tên kéo dây, cả hai tay đều rời cương ngựa.
“Vút, vút, vút—”
Những mũi tên dài xé gió bay vút qua, có tên trúng binh lính Lam Cân, có tên trúng ngựa của họ.
Chỉ trong thoáng chốc, người ngã ngựa đổ, tiếng la hét vang dội khắp nơi.
Đổng Trung kinh hãi, không hiểu vì sao tất cả quân U Châu đều mạnh mẽ đến mức kẹp c.h.ặ.t ngựa bằng đôi chân, nhưng lúc này đã chẳng còn thời gian để suy nghĩ.
“Xông lên, giết!” Hùng Mậu dẫn đầu lao tới, một tay cầm đao dài, tay kia cầm kiếm ngắn, đi qua nơi nào, quân Lam Cân ngã rạp như gặp cơn bão táp đáng sợ.
Hoắc Đình Sơn cũng rút đao dài nhập trận chiến.
Không, đó không thể gọi là trận chiến, phải nói là một cuộc đồ sát một chiều.
Trước quân U Châu trang bị đầy đủ, quân Lam Cân mềm oặt như bột nhão, mặc cho đối phương nghiền nát.
Hùng Mậu đã nhắm vào Đổng Trung từ trước, lúc này trong mắt hắn, Đổng Trung không chỉ là kẻ địch, mà còn là… bánh xà phòng của Bùi phu nhân!
Cho đến khi bị c.h.é.m đứt cổ, Đổng Trung vẫn không hiểu mình thua thế nào.
Đổng Trung c.h.ế.t đi, quân Lam Cân còn lại rơi vào thế liên tiếp bại trận, chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hoắc Đình Sơn ngồi trên lưng ngựa, dùng đao dài nâng một t.h.i t.h.ể binh lính Lam Cân, nhìn vào y phục và chiếc khăn xanh trên đầu họ.
“Tối nay chúng ta cứ coi như mình là bọn cướp Lam Cân đi.” Hoắc Đình Sơn mỉm cười nói.
Chẳng bao lâu sau, quân U Châu đổi y phục thành quân Lam Cân, thản nhiên tiến về phía trước.
---
Quận Trường Bình.
Quân lính Lam Cân canh giữ thành thấy từ xa có kỵ binh tiến đến, mặc y phục quen thuộc và đầu buộc khăn xanh, không suy nghĩ nhiều mà lập tức cho mở cổng thành.
Hôm nay vừa đại thắng quân Diên Châu, lại đuổi quân Tư Châu chạy, nay chỉ còn quân U Châu thoái lui, lẽ nào không dễ như trở bàn tay?
“Két.” Cổng thành nặng nề mở ra.
Hoắc Đình Sơn nhìn cổng thành dần mở rộng, khóe môi mỏng cong lên, nở một nụ cười khát máu.
Kỵ binh nhân lúc màn đêm nhanh chóng tiến vào thành, sau khi đã vào hết, người đàn ông to lớn đứng đầu cất tiếng hô to: “Giết cho ta!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Quận Trường Bình lập tức náo loạn, quân U Châu cải trang thành quân Lam Cân thẳng tiến, giống như một con hổ dữ xông vào bầy cừu, lửa cháy và m.á.u đổ hòa cùng nhau, xác người trúng tên đổ sập xuống đất, bị vó ngựa dẫm nát.
Một vật tròn tròn bị quăng mạnh lên tường thành, khi vật đó rơi xuống, lính Lam Cân trên tường thành mới nhận ra đó chính là thủ cấp của Đổng Trung, đệ đệ của Viên Mộng chân nhân.
“Đổng Trung đã chết, các ngươi mau đầu hàng!”
Tường thành lập tức náo loạn.
Quận Trường Bình hỗn loạn suốt hai canh giờ, lính Lam Cân bị c.h.é.m g.i.ế.t vô số, trên đường phố và cổng thành đâu đâu cũng thấy xác c.h.ế.t nằm la liệt, m.á.u chảy như thác.
Sa Anh dẫn một đội quân nhỏ U Châu đi c.h.é.m nốt để đề phòng kẻ giả chết.
Tần Dương đi an trí tù binh, Hoắc Đình Sơn cùng Hùng Mậu lùng sục từng nơi, nhưng nơi nào cũng tìm qua mà vẫn không thấy kẻ chủ mưu Viên Mộng chân nhân.
“Đại tướng quân, bên này cũng không có, tên Viên Mộng chân nhân chẳng lẽ đã trốn rồi?” Hùng Mậu cau mày nói.
Có lẽ là như vậy, quận Trường Bình khá lớn, tất nhiên không chỉ có một lối ra.
Hoắc Đình Sơn khẽ bĩu môi: “Xem ra hắn chạy nhanh đấy.”
Sau đó là thời điểm thu dọn chiến trường, kiểm kê chiến quả.
Hoắc Đình Sơn dự định tìm kho báu của Viên Mộng chân nhân, nơi này là đại bản doanh của Đổng Phi, tên đó vội vàng bỏ chạy, chắc chắn để lại không ít bảo vật.
Nhưng ngay lúc này, phía sau có người gấp gáp kêu lên:
“Đại tướng quân, khẩn báo, quân doanh phía sau gặp quân Lam Cân tập kích!”
Hoắc Đình Sơn quay phắt lại: “Ngươi nói gì?”
Tên lính kia rõ ràng từ phía sau đến, chạy ngựa gấp rút đến quận Trường Bình, giờ đây vào phòng thở hổn hển, hít sâu một hơi rồi lặp lại lời vừa rồi.
Hoắc Đình Sơn vừa bước đi nhanh ra ngoài vừa hỏi: “Khi nào gặp phải tập kích?”
Tên lính đáp: “Một canh giờ trước.”
Hùng Mậu dõng dạc nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ nguyện dẫn quân quay về giải vây phía sau.”
“Ta sẽ tự mình trở về một chuyến, các ngươi giữ vững quận Trường Bình.” Hoắc Đình Sơn không quay đầu lại, nói.
Hùng Mậu nhìn bóng lưng của Hoắc Đình Sơn, có chút nghi hoặc.
Phía sau là kho lương, đã được bố trí quân đội canh giữ cẩn mật, gặp tập kích là thật, nhưng với lực lượng ở đó thì chưa chắc đã gặp nguy hiểm.
Có lẽ Trần Nguyên ở lại đó đã dẫn người dẹp loạn rồi, chỉ cần cử vài người quay lại là đủ, sao đại tướng quân phải tự mình trở về một chuyến?
Hùng Mậu gãi đầu, nghĩ mãi mà không hiểu.
Hoắc Đình Sơn dẫn quân ra khỏi thành, ngựa phi nhanh trong đêm tối, gió đêm quất qua không ngừng, lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng ánh mắt sắc bén của hắn.
Vừa rồi binh lính báo cáo rằng phía sau gặp phải tập kích.
Kẻ tập kích là quân Lam Cân.
Nhưng hắn cảm thấy không phải vậy, quận Trường Bình đã thất thủ, thời gian và phương hướng không khớp.
Tên Viên Mộng chân nhân tuy trốn thoát nhưng tuyệt đối là chạy về hướng nam, không thể đi theo đường phía bắc, nếu không đã gặp phải hắn.
Không phải giặc Lam Cân, vậy thì chắc chắn là—
Tư Châu!
Chính là Tư Châu giả dạng làm quân Lam Cân.
Quân Diên Châu đã bị tiêu diệt, trong mắt Lưu Bách Tuyền, hắn cho rằng quân U Châu của Hoắc Đình Sơn cũng khó mà quay về.
Lúc này tập kích kho lương của quân U Châu, không chỉ muốn chứng minh với thiên hạ rằng quân Lam Cân tàn bạo, mà còn nhằm mục đích cho thấy rằng Tư Châu đã không tháo chạy, mà hành động cẩn trọng giữ lại lực lượng, đồng thời làm suy yếu quân U Châu của hắn, khiến hắn không còn đủ sức tranh đoạt vùng đất không chủ là Ký Châu.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Lưu Bách Tuyền chắc không ngờ rằng quận Trường Bình đã bị hắn chiếm lĩnh.
---
Bùi Oanh không ngờ rằng phía sau doanh trại cũng không an toàn.
Họ đã gặp phải tập kích trong đêm.
Bên ngoài hỗn loạn, cả quân doanh cảnh giới, Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi bị tiếng ồn ào của trận chiến đánh thức.
“Mẫu thân, hình như có địch nhân xâm nhập.” Mạnh Linh Nhi không kìm được mà thu mình vào lòng Bùi Oanh.
Bùi Oanh vỗ nhẹ lên lưng con gái: “Chắc không có vấn đề gì đâu, trong quân đã bố trí trọng binh, họ không thể chiếm được lợi thế.”
Nhưng thời gian dần trôi qua, không biết bao lâu đã qua, chỉ cảm thấy tiếng binh khí va chạm và tiếng hò hét bên ngoài dường như ngày càng gần hơn.
“Bùi phu nhân.” Có người nói ngoài cửa.
Bùi Oanh nhận ra đó là giọng của Trần Uyên, vội nói: “Trần giáo úy có việc gì?”
Trần Nguyên bên ngoài đáp: “Khu vực này khá hỗn loạn, ta muốn mời Bùi phu nhân và Mạnh tiểu thư chuyển đến doanh trại khác.”
Có lẽ sợ Bùi Oanh lo lắng, Trần Nguyên nói thêm: “Xin phu nhân yên tâm, chỉ là một đám giặc nhỏ gây rối, không có gì nghiêm trọng.”
Bùi Oanh trong lòng an tâm hơn: “Được, xin Trần giáo úy chờ một chút, ta và con gái sẽ ra ngay.”
Hai mẹ con chuẩn bị xong liền ra khỏi doanh trại.
Vừa ra ngoài, Bùi Oanh phát hiện xung quanh đốt đầy đuốc sáng rực, ánh mắt nàng tốt, thậm chí còn thấy có người nằm bất động không xa, nơi n.g.ự.c bị cắm một mũi tên dài.
Sắc mặt Bùi Oanh trở nên trắng bệch.
Bên cạnh Trần Nguyên không chỉ có mình hắn mà còn mười mấy binh lính quân U Châu, thấy mẹ con Bùi Oanh, Trần Nguyên chỉ về một hướng: “Bùi phu nhân, Mạnh tiểu thư, xin mời đi lối này.”
Hai người được quân U Châu bảo vệ di chuyển.
Nhưng họ vừa đi qua vài doanh trại, thì từ đâu một nhóm người đầu buộc khăn xanh xông ra.
Trần Nguyên cùng quân U Châu hộ tống lập tức tiến lên nghênh chiến, chỉ vài nhát nhanh gọn, họ đã hạ gục những tên đó.
Trần Nguyên vừa định thu đao, chợt nhìn thấy ở bên cạnh có kẻ cầm d.a.o găm, đang lén lút mượn doanh trại làm chỗ ẩn nấp mà tiếp cận.
Trần Nguyên rút đoản đao bên hông định phóng, nhưng một mũi tên dài lại nhanh hơn một bước, lao tới với thế mạnh như sấm sét, xuyên thẳng qua n.g.ự.c tên khăn xanh, đóng hắn vào khung gỗ của doanh trại phía sau.
Tiếng vó ngựa tới gần.
Bùi Oanh như cảm thấy điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía đó, không khỏi khẽ sững sờ.
Chỉ thấy một người một ngựa xông lên đầu tiên, theo sau là một đoàn kỵ binh, bóng đêm dày đặc nơi chân trời dần tan, một tia sáng đầu tiên rạch màn đêm chiếu xuống nhân gian.
Thì ra trời đã rạng.
Ánh sáng chiếu lên thân hình cao lớn ấy, bộ giáp đen nhuốm m.á.u của hắn phản chiếu ánh sáng u tối, sâu lắng như khí chất của người ấy.
Bùi Oanh nhìn hắn khéo léo xuống ngựa, sải bước lớn tiến về phía nàng.
Hoắc Đình Sơn là võ tướng, thân hình cao lớn. Nếu không cố ý đi chậm lại, mỗi bước chân của hắn là một khoảng cách dài.
Chỉ trong chốc lát, khoảng cách giữa hắn và Bùi Oanh đã xa hơn.
Bùi Oanh đứng phía sau gọi hắn, nhưng Hoắc Đình Sơn vẫn giữ dáng vẻ ung dung, tiếp tục tiến về phía trước, phảng phất như không nghe thấy gì.
Bùi Oanh khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Tên này, quả thật là giả vờ không nghe.
Không còn cách nào khác, Bùi Oanh đành mang hộp gấm chứa chiếc vòng về lều trại của mình.
Sau đó, Mạnh Linh Nhi cũng nhanh chóng trở về. Tiểu cô Mẫu thân hẳn là vừa chạy về, đôi má ửng đỏ. Bùi Oanh rót nước cho nàng uống, nhìn nàng uống cạn rồi lại dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng.
Mạnh Linh Nhi uống xong bèn nói: “Mẫu thân, vừa rồi con thấy rất nhiều binh sĩ ở ngoài đang sắp xếp lương thảo và lau chùi binh khí, chẳng lẽ sắp đánh trận rồi sao?”
Bùi Oanh khẽ gật đầu: “Chỉ trong hai ngày tới thôi.”
Mạnh Linh Nhi lẩm bẩm: “Thảo nào lúc nãy Công Tôn tiên sinh bảo con, học xong hôm nay thì tạm dừng lại, mấy hôm nữa sẽ học tiếp. Thì ra là đại quân chuẩn bị xuất chinh rồi!”
“Mẫu thân, người nói chúng ta sẽ cùng đi theo phải không?” Mạnh Linh Nhi tò mò hỏi.
Bùi Oanh bật cười nói: “Tất nhiên là đi theo quân đội, nhưng chúng ta ở phía sau, lương thảo ở đâu thì chúng ta ở đó.”
Kho lương nằm ở hậu phương, được binh lính canh giữ cẩn mật. Khi quân tiên phong xuất quân, không nơi nào an toàn hơn gần kho lương.
Mạnh Linh Nhi khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu đôi phần. Đang định kể cho Bùi Oanh nghe về những điều mình học được hôm nay thì ánh mắt nàng vô tình lướt qua chiếc hộp xinh đẹp trên bàn.
Chiếc hộp được bọc trong tấm gấm đỏ, ở giữa có một cái nút bạc nhỏ tinh xảo.
Mạnh Linh Nhi lập tức bị thu hút, mở chiếc hộp nhỏ ra, nhìn thấy chiếc vòng tay đá hồng ngọc lấp lánh được kết nối bằng sợi kim loại vàng xoắn, không khỏi thán phục: “Mẫu thân, chiếc vòng này đẹp quá!”
Những viên hồng ngọc trong suốt được kết lại bằng những sợi kim loại xoắn nhỏ, số lượng sợi vàng không quá nhiều nên không tạo cảm giác nặng nề. Các viên hồng ngọc cắt hình tròn nhỏ xinh, dù trong ánh sáng mờ nhạt cũng rực rỡ vô cùng.
“Mẫu thân, chiếc vòng tay này từ đâu người có vậy ạ?” Mạnh Linh Nhi lấy vòng đặt lên cổ tay mình thử.
Thấy con gái thích, Bùi Oanh liền đáp: “Người từ châu khác tặng, nếu con thích thì cứ đeo.”
Khi người kia nói, đây là quà tặng từ Diên Châu, những thứ từ nơi khác đến tay hắn phần lớn là để tặng người khác. Vì đã đưa vòng tay này cho nàng, nàng cũng có quyền quyết định tùy ý.
Bùi Oanh không thấy việc tặng lại cho con gái có gì không phải.
“Đa tạ mẫu thân.” Mạnh Linh Nhi vui vẻ đeo vòng hồng ngọc.
Hoắc Đình Sơn nói rằng sớm nhất là ngày mai, chậm nhất là ngày kia sẽ xuất chinh, nhưng thực tế đêm đó, quân đội U Châu đã xuất phát.
Không chỉ quân đội U Châu mà quân Diên, Tư hai châu cũng đồng thời xuất quân.
Trước đó có báo cáo từ tiền tuyến, quân giặc Lam Cân đã tấn công mãnh liệt vào quận Viễn Sơn, nơi đặt phủ của Châu mục Ký Châu, sắp không thể giữ nổi. Hoàng Mộc Dũng, người trở về quận Viễn Sơn từ sớm, trong trận chiến với giặc Lam Cân đã bị c.h.é.m một nhát, nghe nói đứt cả cánh tay phải.
Quận Viễn Sơn đang lâm nguy.
Ba châu đều cùng một suy tính: muốn tiêu hao quân đội Ký Châu trước giặc Lam Cân, nhưng không muốn giặc chiếm được quận Viễn Sơn - nơi dễ thủ khó công.
Tình hình chiến sự đang căng thẳng, đây là thời điểm thích hợp để xuất quân. Ngay khi quân Lam Cân phá được Viễn Sơn, quân đội có thể kịp thời tiếp viện, vây c.h.ặ.t giặc dưới chân thành, một trận quét sạch.
Ngoài quận Viễn Sơn, còn một nơi khác cần đánh chiếm, đó là đại bản doanh của giặc Lam Cân - quận Trường Bình.
Với binh lực hiện tại của ba châu, tấn công đồng thời hai nơi này không phải khó, cái khó là ở vấn đề phân chia.
Ai sẽ đánh quận Viễn Sơn, ai sẽ đánh quận Trường Bình?
Cả hai đều có lợi ích riêng. Quận Trường Bình là đại bản doanh của giặc Lam Cân, theo tin tức thì quân giặc đã xuất phát hết nên ở đây binh lực không nhiều, dễ dàng công phá hơn.
Nếu chiếm được đại bản doanh, cũng có thể tuyên bố với thiên hạ rằng giặc Lam Cân đã bị tiêu diệt bởi chính tay mình, bởi ai ai cũng biết chúng đóng ở Trường Bình đã lâu.
Việc tiến tới quận Viễn Sơn cũng có lợi ích tương ứng.
Trong quận có phủ của Châu mục Ký Châu, từ khi châu mục tiền nhiệm sống tại đây, nơi này luôn là trung tâm quyền lực của Ký Châu.
Nếu so sánh, nơi này giống như biểu tượng của “chủ phòng”.
Quận Viễn Sơn còn có tàn quân Ký Châu, đến đây không tránh khỏi trận chiến ác liệt với quân Lam Cân, nhưng có thể mang đến uy danh thiên thần giáng thế, nâng cao danh vọng cho quân đội.
Trong quận Viễn Sơn còn có một phần quân đội được triều đình phái đến. Dưới sự “chứng kiến” của triều đình, đánh tan giặc Lam Cân, nói rằng chính mình tiêu diệt giặc, người khác cũng chẳng thể phản bác.
Nói chung, tấn công hai quận đều có lợi.
Để xác định hướng đi của quân đội, ba châu đã tổ chức một số cuộc họp, cuối cùng đạt được kết quả.
Quân U và Tư sẽ tiến đến quận Viễn Sơn, vây c.h.ặ.t chủ lực của giặc Lam Cân. Quân Diên sẽ đến đại bản doanh của giặc ở quận Trường Bình.
Đối với kết quả này, Hoắc Đình Sơn không bất ngờ.
So với hai quận, quận Viễn Sơn, biểu tượng của “chủ phòng”, quan trọng hơn. Đừng xem nhẹ danh vọng, quân đội bên ngoài không có danh vọng thì không đứng vững được.
Nếu Tần Tiến còn ở đây, quân Diên chắc chắn cũng sẽ chọn quận Viễn Sơn, nhưng tiếc là người đứng đầu bây giờ lại là Hồ Lãm.
Một người dựa vào quan hệ, có chí lớn nhưng lại không đủ tầm, chọn đến Trường Bình, nơi quân Lam Cân đã rút đi, là điều dễ hiểu.
Kế hoạch được định đoạt, quân đội lập tức lên đường.
Ngày thường có lệnh giới nghiêm, nhưng hành quân đánh giặc thì không tính đến điều này, có lúc tấn công ban đêm còn mang lại hiệu quả bất ngờ.
Quân U và Tư đã xuất phát.
Dù nói là liên quân, nhưng không đi quá sát nhau. Khi khoảng cách với quân Tư đã xa, Hoắc Đình Sơn lệnh cho hai ngàn kỵ binh trong quân thay lại yên ngựa Cao Kiều và bàn đạp.
“Báo——!”
Vừa chỉnh đốn xong, thám báo đến báo tin.
Hoắc Đình Sơn thắt lại đai cho con ngựa Ô Dạ: “Có chuyện gì?”
Thám báo thưa: “Bẩm đại tướng quân, số lượng hố bếp ở phía trước có sự khác biệt, ít hơn nhiều so với số lượng mà chủ lực của giặc Lam Cân nên có.”
Hoắc Đình Sơn ngưng tay lại: “Đã đếm kỹ rồi chứ?”
Thám báo lớn giọng: “Thuộc hạ dẫn người đếm ba lần, tuyệt đối không sai.”
Quân không có lương thực thì yếu, lương thảo không thể thiếu.
Vì thế trong hành quân, thường có thể dựa vào lượng lương thảo mà ước tính sơ bộ quân số đối phương.
Phương pháp này có thể thông qua số lượng hố bếp còn lại, hoặc tần suất xuất hiện của khói bếp để xác định.
Tất nhiên, những điều này không hoàn toàn chính xác, có quân đội sẽ làm ngược lại để tạo ảo giác đánh lừa đối thủ.
Nhưng liệu quân Lam Cân có cần phải làm vậy không?
Ai cũng biết chủ lực quân Lam Cân đã tiến về quận Viễn Sơn, không cần phải bày trò.
Trừ phi, chủ lực của giặc Lam Cân không ở quận Viễn Sơn!
Vùng dễ thủ khó công này chỉ có hai nơi, không ở quận Viễn Sơn, thì chính là ở đại bản doanh Trường Bình.
Hoắc Đình Sơn trầm tư một lúc, rồi lớn giọng ra lệnh: “Truyền lệnh ta, lệnh cho binh lính tại hai đội đông và tây gỡ bỏ yên ngựa Cao Kiều và bàn đạp, nhất định phải giấu kín trang bị.”
Lệnh nhanh chóng được truyền đi. Sau khi chỉnh đốn xong, quân đội U Châu tiếp tục hành trình.
Chuyện quân phản loạn Lam Cân có điều kỳ lạ tại hố bếp nhanh chóng truyền khắp quân doanh ở U Châu, khiến các tướng lĩnh cấp cao có tâm trạng khá phức tạp.
Giống như họ đã gom góp bao nhiêu khí lực, chuẩn bị làm một phen lớn, cuối cùng đối phương lại giở trò, rồi bỏ trốn.
Không bắt được quân chủ lực của Lam Cân, chẳng phải là sẽ không lập được quân công sao? Không có quân công thì xà phòng liệu có thể với tới?
Thật phiền muộn!
Nhưng ngoài sự phiền muộn, trong lòng họ lại thoáng chút hả hê.
Bọn họ không chạm mặt quân chủ lực của Lam Cân, vậy thì ai gặp đây? Là quân Diên Châu rồi.
Với tài cầm quân của tên Hồ Lãm đó, và với những mâu thuẫn trong nội bộ Diên Châu chưa thực sự yên ổn, lần này e rằng sẽ là món khó nuốt với họ.
Giống như Hoắc Đình Sơn đã dự đoán, dọc đường từ khi họ hành quân đến Quận Viễn Sơn, chỉ gặp ba nhóm nhỏ thuộc tàn quân Lam Cân.
Khi đại quân đến Quận Viễn Sơn, phóng tầm mắt nhìn ra xa, vùng đất trung tâm của Ký Châu ngập trong cảnh hoang tàn. Trước cổng thành, trên một vùng đất rộng lớn cắm đầy thương gãy và mũi tên, mặt đất đã nhuộm đỏ máu, xác c.h.ế.t vẫn còn nằm ngổn ngang chưa dọn sạch.
“Có vẻ trận chiến ở đây khá ác liệt, quân Ký Châu chống đỡ đến lúc này mà chưa phá thành, xem ra cũng có chút bản lĩnh.” Tần Dương sờ cằm nhận xét.
“Hỡi ôi, phản loạn Lam Cân của ta, bọn chúng đã chạy mất.” Hùng Mậu còn đang lưu tâm chuyện quân công để đổi xà phòng.
Tần Dương vỗ vai hắn: “Dù lần này chúng ta không gặp quân chủ lực của Lam Cân, nhưng nghĩ kỹ mà xem, đám người ở Diên Châu đó nhất định không nuốt trôi miếng t.hịt béo này, cuối cùng chẳng phải lại đến lượt chúng ta sao.”
Chuyện hố bếp có điều bất thường, quân Tư Châu cũng phát hiện ra, nhưng giống như quân U Châu, họ cũng giữ im lặng, không cử người báo cho quân Diên Châu biết.
Hoàng thất Đại Sở ngày càng suy yếu, người sáng suốt đều nhận ra thiên hạ chẳng bao lâu nữa sẽ đại loạn. Đến khi ấy, kẻ có năng lực tranh đấu chắc chắn là những thế lực cầm binh quyền trong tay.
Vào lúc này, một đồng sự có binh quyền hùng mạnh bị suy yếu, chẳng phải là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ sẽ giảm đi sao.
Quân hai châu U và Tư gần như đồng thời tiến đến Quận Viễn Sơn, quân lính trên thành thấy hai lá cờ lớn của hai quân đội, liền nhanh chóng báo cáo lên cấp trên.
Không lâu sau, chiếc cầu treo trên hào bảo vệ thành được hạ xuống, quân hai châu lần lượt vào thành.
Trước đó, theo chiến báo, nói rằng Hoàng Mộc Dũng bị c.h.ặ.t mất tay phải, nhưng khi thấy người thực, Hoắc Đình Sơn phát hiện hắn ngoại trừ gầy gò đi nhiều thì cánh tay vẫn còn.
Tin tức về việc Hoàng Mộc Dũng bị mất tay trước đó là không đúng sự thật.
Hoắc Đình Sơn hơi chau mày, thấy Hoàng Mộc Dũng đối với bọn họ tỏ ra nịnh nọt hơn trước, trong lòng hiểu rõ.
Quân chủ lực Lam Cân đè ép thành, hắn bị c.h.ặ.t tay, thậm chí Quận Viễn Sơn sắp vỡ thành, những tin tức này rất có khả năng là do chính Hoàng Mộc Dũng lan truyền.
Hắn sắp không chịu nổi nữa, lại biết quân ba châu chưa tới khi tình thế ngặt nghèo thì sẽ không đến, cho nên đã bịa ra tin đồn.
“Hoắc U Châu đại nhân, Lưu đô đốc, thực không giấu gì hai vị, bọn Lam Cân rất lợi hại, vị Viên Mộng chân nhân kia dường như có pháp lực thông thiên, thật khó đối phó!” Hoàng Mộc Dũng mặt đầy vẻ lo âu.
“Ồ? Pháp lực thông thiên thế nào?” Hoắc Đình Sơn hứng thú hỏi.
Hoàng Mộc Dũng mặt nghiêm trọng: “Hắn có thể khiến địa long xoay mình.”
Lưu Bách Tuyền thất kinh: “Khiến địa long xoay mình? Sao có thể thế được?”
Mấy năm trước từng xảy ra chuyện địa long xoay mình, sự thảm khốc ấy thật khó tưởng tượng, chỉ trong chớp mắt đã đè c.h.ế.t cả vạn bá tánh, nước sông đứt đoạn, cánh đồng đồng nhà cửa, trâu bò gia súc đều bị chôn vùi.
Sức mạnh thần quỷ ấy vô phương chống đỡ, gặp phải chỉ còn cách chịu trận mà thôi.
Hoàng Mộc Dũng vẻ mặt mệt mỏi: “Xin hai vị tin tưởng, những gì ta nói không phải lời bịa đặt. Mười ngày trước, Viên Mộng chân nhân ấy khi giao chiến với quân ta, quả thực đã triệu hồi một lần địa long. Chỉ là địa long không lớn, chỉ đi lại qua đây, chưa quậy phá nhiều.”
Lưu Bách Tuyền mặt lộ vẻ kinh hãi. Người khác thì hắn không biết, nhưng hắn từng chứng kiến cảnh địa long xoay mình.
Năm đó hắn chỉ là một đứa trẻ, theo mẫu thân về thăm ngoại gia, khi đi ngang một quận thì vô tình gặp cảnh địa long xoay mình. May mắn là lúc đó là ban ngày, nếu vào ban đêm, e rằng hắn đã c.h.ế.t ở cái quận nhỏ ấy rồi.
Đã hơn bốn mươi năm trôi qua, Lưu Bách Tuyền vẫn nhớ rõ cảnh đại thụ khổng lồ ngã rầm xuống, những căn nhà gạch ngói như trở thành những tờ giấy dễ vỡ, chỉ cần một cú đẩy nhẹ của một bàn tay vô hình là lập tức tan tành thành từng mảnh.
Nỗi sợ hãi thấu xương ấy, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng khiến mặt Lưu Bách Tuyền trắng bệch.
“Chuyện vô căn cứ.” Có một người thản nhiên bật cười chế giễu.
Hoàng Mộc Dũng và Lưu Bách Tuyền đều sững sờ, sắc mặt của người trước đó có phần khó chịu: “Hoắc U Châu đại nhân, ngài không tin lời ta sao?”
Hoắc Đình Sơn dùng ngón tay gõ nhẹ lên án vài cái: “Ta thực không tin. Vị Viên Mộng chân nhân này nếu quả thực như lời đồn là đã nửa tiên nửa người, biết hô mưa gọi gió, thạo vẽ bùa trấn yểm, còn có thể triệu hồi địa long làm tay sai. Nếu hắn lợi hại như thế, cần gì đánh Quận Viễn Sơn, chẳng phải nên tiến đánh Trường An một mạch?”
Hoàng Mộc Dũng nghẹn họng, một lúc sau mới nói ra được một câu: “Có lẽ là bán tiên chưa phải là tiên, cho nên năng lực vẫn có hạn.”
Hoắc Đình Sơn thản nhiên nói: “Vậy thì cũng là m.á.u t.hịt phàm nhân, sẽ chảy máu, cũng sẽ chết, chẳng có gì đáng sợ.”
Sắc mặt của Hoàng Mộc Dũng biến đổi một hồi, cuối cùng than dài: “Hoắc U Châu đại nhân sao lại không tin lời ta?”
Hoắc Đình Sơn không muốn đôi co chuyện tin hay không, liền trực tiếp hỏi về tình hình chiến sự mấy ngày qua.
Hoàng Mộc Dũng cũng không giấu diếm, hắn không nói, hai người bọn họ cũng có cách nắm được, nên cứ thong thả kể lại.
Khi nhận được tin Châu Mục Ký Châu qua đời, hắn ngay trong đêm trở về Quận Viễn Sơn, hợp nhất quân Ký Châu và quân triều đình, cùng chống lại quân Lam Cân.
Ban đầu quân địch mạnh, quân ta yếu, nhưng chênh lệch không quá lớn, điều thực sự thay đổi cục diện là lần địa long xoay mình đó.
Hoàng Mộc Dũng buồn bã nói, sau khi địa long xoay mình, quân Lam Cân sĩ khí phấn chấn, còn quân Ký Châu thì ngày ngày hoang mang lo sợ, không còn chút sĩ khí nào.
Sĩ khí không còn, trận chiến không thể đánh, chỉ còn cách đóng cửa thành tử thủ.
“Đa tạ hai vị đã đến, nếu không, bá tánh Quận Viễn Sơn e rằng nguy khốn. Ta thay mặt bá tánh Quận Viễn Sơn và binh lính Ký Châu cảm tạ Hoắc U Châu đại nhân và Lưu đô đốc.” Hoàng Mộc Dũng tỏ ra cảm kích, gần như sắp khóc.
Lưu Bách Tuyền không chịu được kiểu nói đầy vai trò chủ nhân của hắn, liền nói ngay: “Đại tướng hộ quốc đã quá lời, bá tánh thiên hạ vốn là một nhà, chúng ta đều là bề ta của thiên tử, lẽ ra nên chia sẻ ưu tư cùng bệ hạ, không cần cảm tạ.”
Hoàng Mộc Dũng bỗng sững lại, nét mặt cảm kích đột nhiên cứng đờ.
Không khí tức thì trở nên ngượng ngập.
Cuối cùng, Hoàng Mộc Dũng chuyển đề tài một cách vụng về: “Đúng rồi, sao chỉ có nhị vị, người của Diên Châu đâu rồi?”
Hoắc Đình Sơn cười mà như không, nói: “Hồ Kỵ Úy nghe tin bọn giặc Lam Cân ra quân bao vây quận Viễn Sơn, y giận không kiềm chế nổi, mắng bọn phản nghịch Lam Cân vô cùng ngông cuồng, nên đã dẫn binh Diên Châu tiến về Quận Trường Bình, muốn tiêu diệt hang ổ giặc Lam Cân và trả thù cho Tần Đô Đốc.”
Hoàng Mộc Dũng càng thêm khó xử.
Những lời đồn thất thiệt đó đều là do hắn phao ra, giờ thì quân Diên Châu đã tiến đến Quận Trường Bình.
Với sức mạnh của bọn giặc Lam Cân, kết cục của quân Diên Châu chắc chắn khó mà khả quan...
Vẻ bối rối của Hoàng Mộc Dũng khó giấu nổi, Lưu Bách Tuyền nhìn thấy liền hiểu ra rằng những tin tức đó phần nhiều là do hắn cố tình tung ra.
Lưu Bách Tuyền trách móc: “Đại Tướng Quân Hộ Quốc, chuyện này ngươi làm không quang minh cho lắm, làm hại quân Diên Châu thê thảm rồi.”
Hoàng Mộc Dũng thầm cười lạnh trong lòng, nghĩ rằng nếu ta không làm như vậy, giờ sao có thể ngồi đây mà uống trà với các ngươi; tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn biểu lộ vẻ hối hận: “Đây là lỗi của ta. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ còn cách bù đắp lại, mong hai vị lập tức xuất binh, tiến công quận Trường Bình, giải vây cho Diên Châu và tiêu diệt bọn phản nghịch Lam Cân.”
Lưu Bách Tuyền chau mày, tỏ vẻ suy tư.
Chuyến này hắn đến quận Trường Bình là để tiêu diệt Lam Cân, nhưng không phải toàn bộ lý do đều là vậy. Nếu làm theo lời Hoàng Mộc Dũng kia, chẳng phải quân Tư Châu sẽ thành thanh đao trong tay kẻ khác sao?
Lúc này, chủ lực của bọn giặc Lam Cân vẫn chưa lộ diện, quận Trường Bình lại là nơi dễ thủ khó công, hơn nữa còn có Viên Mộng chân nhân với bản lĩnh thông thiên.
Chỉ nghĩ đến thôi, Lưu Bách Tuyền đã cảm thấy khó khăn trùng điệp.
Tuy nhiên, có người đáp ứng.
“Được.” Hoắc Đình Sơn lên tiếng.
Lưu Bách Tuyền lập tức sững sờ, lòng không khỏi kinh ngạc.
Hoàng Mộc Dũng mừng rỡ, vội đứng lên hành lễ: “Đa tạ Hoắc U Châu đại nhân và Lưu đô đốc.”
Lưu Bách Tuyền như nuốt phải một con ruồi, mặt xám như tro.
Hắn không muốn đi chút nào, trận Địa Long đó quả là ác mộng cả đời hắn, hắn chẳng muốn chút nào chạm mặt với Viên Mộng chân nhân, kẻ có thể sai khiến Địa Long, nhưng Hoắc Đình Sơn lại đồng ý...
Qua một đêm, cuối cùng vẫn phải chỉnh quân.
Trước khi đại quân chuẩn bị xuất phát, Lưu Bách Tuyền tìm đến Hoắc Đình Sơn, nói: “Hoắc U Châu, hai quân cùng tiến đến quận Trường Bình thì quá lộ liễu, chi bằng chia ra đi.”
Hoắc Đình Sơn nheo mắt nhìn hắn.
Lưu Bách Tuyền lòng thầm run sợ, nghĩ rằng tâm tư của mình đã bị đối phương nhìn thấu, trong giây lát cảm thấy không có chỗ nào để trốn tránh.
Nhưng phút sau hắn lại nghe Hoắc Đình Sơn nói: “Được, vậy thì chia ra mà đi.”
Lưu Bách Tuyền vui mừng khôn xiết.
Sau khi hai người thống nhất, cờ hiệu lay động, thiết kỵ chuyển bánh, hai đạo quân chia nhau đi theo hai hướng.
…
Mặt trời lại dần chìm xuống, trời đất phủ một màn xám đen, theo bóng chiều dần buông, bóng cây càng thêm tối mờ, không gian giữa núi đồi phảng phất một chút sắc thái huyền bí.
“Đại tướng quân, còn khoảng hơn mười dặm nữa là tới quận Trường Bình.” Tần Dương ngẩng đầu nhìn trời, hứng khởi không kiềm được.
Đối với phe công thành, bóng đêm là lớp ngụy trang, công thành ban đêm dễ hơn ban ngày.
“Báo, báo khẩn——”
Có người cưỡi ngựa từ phía sau đuổi tới.
Người đến là một thám báo, trực thuộc doanh trại của Tần Dương, trước đó đã được Hoắc Đình Sơn phái đi theo dõi quân Tư Châu.
Thấy người trong doanh của mình quay về vội vã, Tần Dương không khỏi chau mày, có chút bất an.
“Đại tướng quân, bên quân Tư Châu đã bỏ đi.” Thám báo nói.
Tần Dương trong khoảnh khắc nghiến c.h.ặ.t răng.
Hùng Mậu cùng những người khác kinh hãi.
“Bỏ đi?”
“Đào ngũ giữa trận? Lưu Bách Tuyền đúng là đồ hèn nhát, không bằng heo chó.”
“Gã này sao lại sợ bọn giặc Lam Cân đến thế? May mà đại tướng quân phái thám báo, nếu không thì đã bị bọn ngu ngốc ở Tư Châu hại thảm rồi.”
“Đại tướng quân, giờ nên làm gì đây?”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hoắc Đình Sơn, nhưng thấy vẻ mặt của hắn thản nhiên, không chút ngạc nhiên, như thể đã biết trước quân Tư Châu sẽ thoái lui.
Hoắc Đình Sơn nhìn về phía quận Trường Bình, ánh mắt hẹp dài sâu thẳm đến đáng sợ: “Quận Trường Bình dễ thủ khó công, tuy cường công không phải là không thể, nhưng cái giá phải trả sẽ rất lớn. Nay quân Tư Châu bỏ chạy, ta lại cho rằng đó là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Hùng Mậu há hốc miệng ngạc nhiên.
Quân Tư Châu tuy không dũng mãnh bằng quân U Châu, nhưng đối phó với quân Lam Cân hung danh khét tiếng, có thêm trợ thủ vẫn hơn.
“Kiêu binh tất bại. Việc chúng ta cần làm bây giờ là để cho đám giặc Lam Cân ở quận Trường Bình thêm kiêu ngạo.”
Hoắc Đình Sơn bắt đầu phân công: “Hùng Mậu, chờ thêm hai canh giờ, đợi tin quân Tư Châu thoái lui truyền đến quận Trường Bình, ngươi sẽ cùng ta tiến lên, đến dưới thành Trường Bình mắng trận. Tần Dương, ngươi dẫn ba trăm người tới ngoài một dặm ở quận Trường Bình, bố trí binh khí úp ngược trên mặt đất, xe đẩy làm dấu loạn. Sa Anh, ta giao hết kỵ binh trại đông và trại tây cho ngươi, cho họ trang bị đầy đủ, mai phục cách năm dặm, đợi bọn giặc Lam Cân lọt vào bẫy.”
Đi theo Hoắc Đình Sơn nhiều năm, nghe hắn phân công, mọi người dần hiểu ra ý đồ của hắn.
Nếu quận Trường Bình dễ thủ khó công, thì hãy để cho bọn giặc Lam Cân tự động ra khỏi thành.
“Quyết không phụ sự tín nhiệm của đại tướng quân.”
“Quyết không phụ sự tín nhiệm của đại tướng quân.”
Sau khi nhanh chóng phân chia đội ngũ, Hoắc Đình Sơn cùng Hùng Mậu tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu, đã đến quận Trường Bình.
Tiếng vó ngựa dồn dập, thêm vào đó Hùng Mậu là người lớn giọng, tiếng như chuông đồng, chửi mắng vang rền đến mức từ trên tường thành cũng nghe thấy rõ ràng.
Khi Hùng Mậu mới bắt đầu mắng trận, thủ lĩnh của quân Lam Cân, Viên Mộng chân nhân Đổng Phi đang uống rượu ăn mừng.
Hôm nay quân Diên Châu tự tìm đường chết, đã bị hắn c.h.é.m c.h.ế.t không còn mảnh vụn, vừa lúc nhận được tin báo, quân U, Tư hai châu đã thay đổi hướng tiến đến đây, muốn công đánh quận Trường Bình, nhưng giữa đường quân Tư Châu lại đổi hướng, rốt cuộc là bỏ chạy.
Viên Mộng chân nhân nghe xong không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn, lập tức sai người đưa rượu ngon tới.
“Đại ca, quân U Châu có đến không?”, Đổng Trung ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi hỏi đại ca của hắn - Viên Mộng chân nhân.
Viên Mộng chân nhân khinh thường cười đáp: “Chắc chắn là không đến, quân Tư Châu đã bỏ chạy, nếu họ đến thì chỉ có một mình, lại chẳng có sự trợ giúp nào, hãy xem ta c.h.é.m họ như thế nào.”
Lời vừa dứt, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng mắng chửi xa lạ, khi thì “Lão súc sinh,” khi thì “Đồ lừa trộm,” lời lẽ cay nghiệt khó nghe.
Hai huynh đệ nhà họ Đổng lập tức biến sắc.
Đổng Phi đập vỡ vò rượu: “Ai dám càn rỡ ngoài kia?”
Một tên binh lính Lam Cân nhanh chóng bước vào: “Bẩm chân nhân, quân binh U Châu đã tới sát thành, hiện đang khiêu chiến. Có huynh đệ nói rằng hình như Hoắc U Châu cũng đã đến.”
“Ồ?” Đổng Trung ngạc nhiên, “Hoắc U Châu đến thật sao? Chắc chắn không nhìn lầm?”
Tên binh lính Lam Cân hơi do dự: “Huynh đệ nói có người trông giống lắm, nhưng trời đã tối, nhìn không rõ lắm.”
Đổng Trung khẽ ợ rượu, quay sang nói với Viên Mộng chân nhân: “Đại ca, ngu đệ đi gặp lũ man di U Châu này một phen.”
“Tốt, cho chúng biết tay đi.” Viên Mộng chân nhân nói thêm: “Cẩn thận đấy, coi chừng có bẫy, ta nấu rượu đợi ngươi trở về.”
Đổng Trung cười ha hả: “Ngu đệ chắc chắn sẽ về trước khi hơi ấm của rượu tan hết.”
Đổng Trung bước dài đi ra.
---
Dưới cổng thành.
Hùng Mậu đã mắng chửi được một hồi, đúng lúc ấy, theo kế hoạch của Hoắc Đình Sơn, một người cưỡi ngựa từ phía sau phóng tới trận địa.
Tiếng mắng chửi của Hùng Mậu ngừng lại, không biết binh sĩ truyền tin gì, quân U Châu bỗng xôn xao, tựa như lòng quân hơi hỗn loạn.
Phía quân Lam Cân thấy vậy nghĩ rằng, quân U Châu hẳn đã nhận được tin quân Tư Châu rút lui.
Đổng Trung lúc này đã đứng trên thành, thấy cảnh ấy không khỏi cười lạnh: “Lòng quân đã rối loạn, không đáng để sợ. Người đâu, theo ta xuất chiến.”
Thấy dưới thành cửa sắp mở, Hoắc Đình Sơn dẫn quân chạy trước.
Đổng Trung ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại hốt hoảng bỏ chạy mà chưa kịp giao chiến, liền sinh lòng kiêu căng, khinh thường.
Quân U Châu nổi danh thiên hạ, chỉ có thế thôi sao?
Quả thật là hữu danh vô thực.
Đổng Trung cất tiếng: “Tất cả nghe lệnh, theo ta truy kích!”
Sau khi đuổi được một dặm, nhìn thấy vết xe và binh khí lộn xộn, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Đổng Trung tan biến.
Nhưng khi đuổi đến năm dặm, phía trước bất ngờ truyền đến tiếng vó ngựa, Đổng Trung nhìn kỹ, hóa ra đối phương đã quay lại.
Hắn vừa định cười nhạo, thì thấy quân địch trên ngựa đồng loạt rút cung tên từ sau lưng.
Tay trái cầm cung, tay phải đặt tên kéo dây, cả hai tay đều rời cương ngựa.
“Vút, vút, vút—”
Những mũi tên dài xé gió bay vút qua, có tên trúng binh lính Lam Cân, có tên trúng ngựa của họ.
Chỉ trong thoáng chốc, người ngã ngựa đổ, tiếng la hét vang dội khắp nơi.
Đổng Trung kinh hãi, không hiểu vì sao tất cả quân U Châu đều mạnh mẽ đến mức kẹp c.h.ặ.t ngựa bằng đôi chân, nhưng lúc này đã chẳng còn thời gian để suy nghĩ.
“Xông lên, giết!” Hùng Mậu dẫn đầu lao tới, một tay cầm đao dài, tay kia cầm kiếm ngắn, đi qua nơi nào, quân Lam Cân ngã rạp như gặp cơn bão táp đáng sợ.
Hoắc Đình Sơn cũng rút đao dài nhập trận chiến.
Không, đó không thể gọi là trận chiến, phải nói là một cuộc đồ sát một chiều.
Trước quân U Châu trang bị đầy đủ, quân Lam Cân mềm oặt như bột nhão, mặc cho đối phương nghiền nát.
Hùng Mậu đã nhắm vào Đổng Trung từ trước, lúc này trong mắt hắn, Đổng Trung không chỉ là kẻ địch, mà còn là… bánh xà phòng của Bùi phu nhân!
Cho đến khi bị c.h.é.m đứt cổ, Đổng Trung vẫn không hiểu mình thua thế nào.
Đổng Trung c.h.ế.t đi, quân Lam Cân còn lại rơi vào thế liên tiếp bại trận, chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hoắc Đình Sơn ngồi trên lưng ngựa, dùng đao dài nâng một t.h.i t.h.ể binh lính Lam Cân, nhìn vào y phục và chiếc khăn xanh trên đầu họ.
“Tối nay chúng ta cứ coi như mình là bọn cướp Lam Cân đi.” Hoắc Đình Sơn mỉm cười nói.
Chẳng bao lâu sau, quân U Châu đổi y phục thành quân Lam Cân, thản nhiên tiến về phía trước.
---
Quận Trường Bình.
Quân lính Lam Cân canh giữ thành thấy từ xa có kỵ binh tiến đến, mặc y phục quen thuộc và đầu buộc khăn xanh, không suy nghĩ nhiều mà lập tức cho mở cổng thành.
Hôm nay vừa đại thắng quân Diên Châu, lại đuổi quân Tư Châu chạy, nay chỉ còn quân U Châu thoái lui, lẽ nào không dễ như trở bàn tay?
“Két.” Cổng thành nặng nề mở ra.
Hoắc Đình Sơn nhìn cổng thành dần mở rộng, khóe môi mỏng cong lên, nở một nụ cười khát máu.
Kỵ binh nhân lúc màn đêm nhanh chóng tiến vào thành, sau khi đã vào hết, người đàn ông to lớn đứng đầu cất tiếng hô to: “Giết cho ta!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Quận Trường Bình lập tức náo loạn, quân U Châu cải trang thành quân Lam Cân thẳng tiến, giống như một con hổ dữ xông vào bầy cừu, lửa cháy và m.á.u đổ hòa cùng nhau, xác người trúng tên đổ sập xuống đất, bị vó ngựa dẫm nát.
Một vật tròn tròn bị quăng mạnh lên tường thành, khi vật đó rơi xuống, lính Lam Cân trên tường thành mới nhận ra đó chính là thủ cấp của Đổng Trung, đệ đệ của Viên Mộng chân nhân.
“Đổng Trung đã chết, các ngươi mau đầu hàng!”
Tường thành lập tức náo loạn.
Quận Trường Bình hỗn loạn suốt hai canh giờ, lính Lam Cân bị c.h.é.m g.i.ế.t vô số, trên đường phố và cổng thành đâu đâu cũng thấy xác c.h.ế.t nằm la liệt, m.á.u chảy như thác.
Sa Anh dẫn một đội quân nhỏ U Châu đi c.h.é.m nốt để đề phòng kẻ giả chết.
Tần Dương đi an trí tù binh, Hoắc Đình Sơn cùng Hùng Mậu lùng sục từng nơi, nhưng nơi nào cũng tìm qua mà vẫn không thấy kẻ chủ mưu Viên Mộng chân nhân.
“Đại tướng quân, bên này cũng không có, tên Viên Mộng chân nhân chẳng lẽ đã trốn rồi?” Hùng Mậu cau mày nói.
Có lẽ là như vậy, quận Trường Bình khá lớn, tất nhiên không chỉ có một lối ra.
Hoắc Đình Sơn khẽ bĩu môi: “Xem ra hắn chạy nhanh đấy.”
Sau đó là thời điểm thu dọn chiến trường, kiểm kê chiến quả.
Hoắc Đình Sơn dự định tìm kho báu của Viên Mộng chân nhân, nơi này là đại bản doanh của Đổng Phi, tên đó vội vàng bỏ chạy, chắc chắn để lại không ít bảo vật.
Nhưng ngay lúc này, phía sau có người gấp gáp kêu lên:
“Đại tướng quân, khẩn báo, quân doanh phía sau gặp quân Lam Cân tập kích!”
Hoắc Đình Sơn quay phắt lại: “Ngươi nói gì?”
Tên lính kia rõ ràng từ phía sau đến, chạy ngựa gấp rút đến quận Trường Bình, giờ đây vào phòng thở hổn hển, hít sâu một hơi rồi lặp lại lời vừa rồi.
Hoắc Đình Sơn vừa bước đi nhanh ra ngoài vừa hỏi: “Khi nào gặp phải tập kích?”
Tên lính đáp: “Một canh giờ trước.”
Hùng Mậu dõng dạc nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ nguyện dẫn quân quay về giải vây phía sau.”
“Ta sẽ tự mình trở về một chuyến, các ngươi giữ vững quận Trường Bình.” Hoắc Đình Sơn không quay đầu lại, nói.
Hùng Mậu nhìn bóng lưng của Hoắc Đình Sơn, có chút nghi hoặc.
Phía sau là kho lương, đã được bố trí quân đội canh giữ cẩn mật, gặp tập kích là thật, nhưng với lực lượng ở đó thì chưa chắc đã gặp nguy hiểm.
Có lẽ Trần Nguyên ở lại đó đã dẫn người dẹp loạn rồi, chỉ cần cử vài người quay lại là đủ, sao đại tướng quân phải tự mình trở về một chuyến?
Hùng Mậu gãi đầu, nghĩ mãi mà không hiểu.
Hoắc Đình Sơn dẫn quân ra khỏi thành, ngựa phi nhanh trong đêm tối, gió đêm quất qua không ngừng, lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng ánh mắt sắc bén của hắn.
Vừa rồi binh lính báo cáo rằng phía sau gặp phải tập kích.
Kẻ tập kích là quân Lam Cân.
Nhưng hắn cảm thấy không phải vậy, quận Trường Bình đã thất thủ, thời gian và phương hướng không khớp.
Tên Viên Mộng chân nhân tuy trốn thoát nhưng tuyệt đối là chạy về hướng nam, không thể đi theo đường phía bắc, nếu không đã gặp phải hắn.
Không phải giặc Lam Cân, vậy thì chắc chắn là—
Tư Châu!
Chính là Tư Châu giả dạng làm quân Lam Cân.
Quân Diên Châu đã bị tiêu diệt, trong mắt Lưu Bách Tuyền, hắn cho rằng quân U Châu của Hoắc Đình Sơn cũng khó mà quay về.
Lúc này tập kích kho lương của quân U Châu, không chỉ muốn chứng minh với thiên hạ rằng quân Lam Cân tàn bạo, mà còn nhằm mục đích cho thấy rằng Tư Châu đã không tháo chạy, mà hành động cẩn trọng giữ lại lực lượng, đồng thời làm suy yếu quân U Châu của hắn, khiến hắn không còn đủ sức tranh đoạt vùng đất không chủ là Ký Châu.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Lưu Bách Tuyền chắc không ngờ rằng quận Trường Bình đã bị hắn chiếm lĩnh.
---
Bùi Oanh không ngờ rằng phía sau doanh trại cũng không an toàn.
Họ đã gặp phải tập kích trong đêm.
Bên ngoài hỗn loạn, cả quân doanh cảnh giới, Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi bị tiếng ồn ào của trận chiến đánh thức.
“Mẫu thân, hình như có địch nhân xâm nhập.” Mạnh Linh Nhi không kìm được mà thu mình vào lòng Bùi Oanh.
Bùi Oanh vỗ nhẹ lên lưng con gái: “Chắc không có vấn đề gì đâu, trong quân đã bố trí trọng binh, họ không thể chiếm được lợi thế.”
Nhưng thời gian dần trôi qua, không biết bao lâu đã qua, chỉ cảm thấy tiếng binh khí va chạm và tiếng hò hét bên ngoài dường như ngày càng gần hơn.
“Bùi phu nhân.” Có người nói ngoài cửa.
Bùi Oanh nhận ra đó là giọng của Trần Uyên, vội nói: “Trần giáo úy có việc gì?”
Trần Nguyên bên ngoài đáp: “Khu vực này khá hỗn loạn, ta muốn mời Bùi phu nhân và Mạnh tiểu thư chuyển đến doanh trại khác.”
Có lẽ sợ Bùi Oanh lo lắng, Trần Nguyên nói thêm: “Xin phu nhân yên tâm, chỉ là một đám giặc nhỏ gây rối, không có gì nghiêm trọng.”
Bùi Oanh trong lòng an tâm hơn: “Được, xin Trần giáo úy chờ một chút, ta và con gái sẽ ra ngay.”
Hai mẹ con chuẩn bị xong liền ra khỏi doanh trại.
Vừa ra ngoài, Bùi Oanh phát hiện xung quanh đốt đầy đuốc sáng rực, ánh mắt nàng tốt, thậm chí còn thấy có người nằm bất động không xa, nơi n.g.ự.c bị cắm một mũi tên dài.
Sắc mặt Bùi Oanh trở nên trắng bệch.
Bên cạnh Trần Nguyên không chỉ có mình hắn mà còn mười mấy binh lính quân U Châu, thấy mẹ con Bùi Oanh, Trần Nguyên chỉ về một hướng: “Bùi phu nhân, Mạnh tiểu thư, xin mời đi lối này.”
Hai người được quân U Châu bảo vệ di chuyển.
Nhưng họ vừa đi qua vài doanh trại, thì từ đâu một nhóm người đầu buộc khăn xanh xông ra.
Trần Nguyên cùng quân U Châu hộ tống lập tức tiến lên nghênh chiến, chỉ vài nhát nhanh gọn, họ đã hạ gục những tên đó.
Trần Nguyên vừa định thu đao, chợt nhìn thấy ở bên cạnh có kẻ cầm d.a.o găm, đang lén lút mượn doanh trại làm chỗ ẩn nấp mà tiếp cận.
Trần Nguyên rút đoản đao bên hông định phóng, nhưng một mũi tên dài lại nhanh hơn một bước, lao tới với thế mạnh như sấm sét, xuyên thẳng qua n.g.ự.c tên khăn xanh, đóng hắn vào khung gỗ của doanh trại phía sau.
Tiếng vó ngựa tới gần.
Bùi Oanh như cảm thấy điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía đó, không khỏi khẽ sững sờ.
Chỉ thấy một người một ngựa xông lên đầu tiên, theo sau là một đoàn kỵ binh, bóng đêm dày đặc nơi chân trời dần tan, một tia sáng đầu tiên rạch màn đêm chiếu xuống nhân gian.
Thì ra trời đã rạng.
Ánh sáng chiếu lên thân hình cao lớn ấy, bộ giáp đen nhuốm m.á.u của hắn phản chiếu ánh sáng u tối, sâu lắng như khí chất của người ấy.
Bùi Oanh nhìn hắn khéo léo xuống ngựa, sải bước lớn tiến về phía nàng.
/90
|