Đế Vương Sủng Ái

Chương 500

/659


Mặt nạ vừa rơi xuống, là một gương mặt mà Hỏa lại càng quen thuộc hơn.

"Nạp Lan Họa Tâm?" Dù hắn vẫn luôn trấn định, lúc này cũng không kìm được mà kinh hô một tiếng.

Không phải Nạp Lan Họa Tâm đã bị chủ tử một chưởng đạp chết rồi sao?

Thế nhưng hắn liền hiểu ngay ra chân tướng của sự việc. Nếu như cô ta đã có một tấm mặt nạ da người Nạp Lan Đan Nhi sống động tới vậy, vậy thì, người có tấm mặt nạ giống hệt cô ta, được một người khác đeo lên để giả mạo là cô ta, chết thay cô ta, thì có gì kỳ lạ đâu.

"Người chết là Nạp Lan Đan Nhi sao?"

Nạp Lan Họa Tâm liền cười rộ lên, "Ngươi khá là thông minh đấy." Cười một lát, thần sắc của cô ta bỗng nhiên lại âm u hẳn, "Lâu Thất hại ta mất đi sự trong trắng, mang tai mang tiếng, chịu sự khuất nhục, thù này, ta nhất định phải báo đáp cho tốt, sao có thể chết dễ dàng như vậy được chứ?"

Vừa dứt lời, cô ta đã nghe thấy giọng của Lâu Thất truyền đến, "Nói như vậy, người dâm loạn cùng Tố Lưu Vân, quả đúng là ngươi sao?"

Nhắc lại chuyện này như rắc muối lên miệng vết thương của Nạp Lan Họa Tâm vậy!

Vừa nghe thấy giọng nói của Lâu Thất, Nạp Lan Họa Tâm liền không bình tĩnh nổi nữa, đây là kẻ mà cô ta hận nhất, là kẻ mà cô ta hận không thể rút xương lóc thịt!

"Lâu Thất! Ngươi có dám quang minh chính đại ra đấu với bản Thánh nữ một trận không?"

Giọng của cô ta thảm thiếp tựa như u hồn dã quỷ, người đã từng có mỹ mạo kinh nhân, giờ lại xấu xí đến vậy.

Lâu Thất liếc nhìn U U một cái.

"U u u." U U đáng thương vô cùng dùng đôi mắt tròn long lanh nước nhìn nàng. Lâu Thất dời tầm mắt, nhìn về phía Nạp Lan Họa Tâm, chậm rãi nói, "Vốn làm ta cũng có chút tiếc nuối khi không thể tự tay kết liễu ngươi, giờ ngươi đã cho ta cơ hội này, ta cũng không thể phụ hảo ý của ngươi được."

Nói xong, nàng ngưng một lastm nhìn thấy ánh mắt hung ác của Nạp Lan Họa Tâm, liền nói tiếp, "Xin hỏi, ngươi muốn chết thế nào?"

Lời này quả thực là muốn ăn đòn, đáy mắt Nạp Lan Họa Tâm liền dâng lên hận ý vô biên, "Lâu Thất, ngươi tự cao như vậy, độc ác như vậy, Trầm Sát sư đệ sao có thể thích ngươi chứ!"

Lâu Thất nhún vai, "Ngươi nói quả không sai, hắn không thích ta." Nàng lại dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Hắn yêu ta, yêu ta sâu đậm, chỉ yêu ta, những nữ nhân khác chỉ là phân chó trong mắt hắn, ví dụ như ngươi đó."

"Ngươi chết đi!" Quả thực sự việc khuất nhục trước đây khiến Nạp Lan Họa Tâm điên cuồng vpp cùng, giờ lại bị Lâu Thất kích thích như vậy, cả người như sắp phát nổ, roi dài trong tay vẫn cuốn lấy U U, lại đập về phía nàng trong chớp mắt.

"U u!"

U U bị trở thành vũ khí tập kích chủ nhân, tức đến mức lông mao dựng đứng, Lâu Thất thấy vậy, trong mắt xẹt qua ý cười, cũng không tránh né mà còn nghênh đón.

Khi U U gần quét qua đầu nàng, nàng mới khẽ cúi người, roi Thí Hồn quất lên, vừa khéo chặn lại được roi của Nạp Lan Họa Tâm, đồng thời, nàng cũng hô lên một tiếng, "Khánh Tiên, Phá Sát!"

Trước đây Phá Sát đã được Trần Thập tặng cho Thu Khánh Tiên, vừa rồi Lâu Thất đã thấy cô ta dùng, Hỏa đã giải quyết được hai đệ tử Vấn Thiên Sơn kia, chỉ để lại cho chúng một hơi thở, Thu Khánh Tiên không còn nguy hiểm, liền ném Phá Sát qua.

Lâu Thất nắm Phá Sát trong tay, phóng về roi của Nạp Lan Họa Tâm.

Roi đó sao có thể địch lại Phá Sát chứ?

Ngay lập tức liền bị cắt đứt.

Thé nhưng vào giây phút cây roi đó bị cắt đứt, Lâu Thất cảm thấy có gì không đúng lắm, bởi cây roi đó đã đứt quá dễ dàng, dường như chẳng cần đến Phá Sát, một thanh kiếm nào đó cũng có thể chém đứt nó vậy."

Nạp Lan Họa Tâm đang muốn làm gì?

Ý nghĩ này chỉ vừa mới xẹt qua, nàng đã ôm lấy U U, đồng thời lui về sau một bước.

" U u u." U U dường như rất sốt ruột muốn nhảy tới nhìn tay nàng.

Lâu Thất cảm thấy không ổn lắm, vẫn còn chưa kịp nhìn, đã nghe thấy tiếng cười đầy đắc ý của Nạp Lan Họa Tâm, "Ha ha ha! Lâu Thất, cuối cùng cũng tính kế được ngươi rồi nhỉ? Bách độc bất xâm, có Ma Ly Đảm phải không? Vậy thì sao chứ!"

Cô ta cười chảy cả nước mắt, "Thứ đồ này không phải độc cũng chẳng phải cổ, thế nhưng lại là đồ tốt đó! Ta khó khăn lắm mới tới lại Thần Ma cốc một chuyến, đặc biệt tìm cho hai ngươi đó! Dược phấn luyện từ mười tám loại thuốc, chỉ cần tiếp xúc với da của ngươi, sẽ tiến ngay vào cơ thể của ngươi, cho dù là không đi lại, cũng sẽ di chuyển khắp các biểu bì, ngươi không đau, cũng không chết, thees nhưng, Trầm Sát nếu muốn thân mật cùng ngươi, toàn thân ngươi sẽ như bị lửa mạnh thiêu đốt, sống không được, mà chết cũng chẳng xong!"

Cô ta tiếp tục ha ha cười lớn, cười đến mức nước mắt giàn dụa, "Bản Thánh nữ, có chết cũng sẽ không để cho hai người các ngươi yên ổn tiếp tục ở bên nhau đâu!"

Nạp Lan Họa Tâm đắc ý chỉ về phía Lâu Thất, "Trầm Sát vẫn luôn không thể chạm vào ngươi, trong thời gian dài tất nhiên là sẽ không cần ngươi nữa! Chàng sẽ không cần ngươi! Nam nhân ai mà thèm một nữ nhân chỉ có thể nhìn, không thể ăn chứ! Ngươi sẽ bị vứt bỏ, Lâu Thất, ngươi sẽ bị vứt bỏ!"

Nói xong, Nạp Lan Họa Tâm đã nước mắt như mưa, khóc như một kẻ điên.

Hỏa kinh hãi nhìn Lâu Thất, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, Lâu Thất lại tỉnh bơ, roi Thí Hốn cuốn Nạp Lan Họa Tâm qua, giống như khi cô ta cuốn lấy U U, roi cuốn chặt lấy cổ cô ta, giật mạnh lại, khóe miệng khẽ nhếch, nói với U U, "Đừng quan tâm xem ả ta nói gì, nào, có thù thì báo."

Nàng nói gì U U cũng tin. Vốn là muốn báo thù mà tới, thế nhưng thấy bộ dáng điên cuồng của ả ta, chỉ e rằng Lâu Thất quả thực sẽ bị người ta uy hiếp. Giờ nghe nàng hạ lệnh, bạn học U U cũng chẳng nhịn nữa, liền xông về phía Nạp Lan Họa Tâm, mở miệng gầm gừ gặm một miếng lớn trên mặt cô ta."

"A!" Nạp Lan Họa Tâm phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Phì phì phì phì..." U U ghét bỏ nhổ ra một miếng thịt, lại nhổ ra đến mấy lần vừa ngẩng đầu, Nạp Lan Họa Tâm lại bị dọa đến mức phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Trong khe nứt cách đó không xa, Tố Lưu Vân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này liền rùng mình một cái. Cô ta vốn cho rằng sau khi Nạp Lan Họa Tâm ám toán Lâu Thất có thể rút lui an toàn, thế nhưng xem ra đã đánh cao ả ta rồi. Cũng may là trước đây ả ta đã cho cô biết mọt cách để thoát thân, không chế Nạp Lan Đan Nhi, hai người đổi thân phận cho nhau, Nạp Lan Đan Nhi ăn thuốc, đầu óc hoàn toàn không thanh tỉnh, chỉ cho rằng mình chính là Nạp Lan Họa Tâm, dại dột vừa nhìn thấy Lâu Thất đã muốn tới báo thù, vậy mới bị Trầm Sát dùng một chưởng đập thành bã. Thế nhưng cô ta không ngờ sau khi Nạp Lan Họa Tâm dùng thân phận của Nạp Lan Đan Nhi, vậy mà lại vẫn không dằn mình nổi như vậy.

Đúng là phí công hi sinh mà.

Những thứ còn lại đều phải dựa vào cô ta sao?

Tố Lưu Vân đang nghĩ, một cánh tay nhanh như chớp đã mò vào trong, tóm lấy cánh tay của cô ta, dùng lực kéo cô ta ra ngoài. Tố Lưu Vân giờ đang mang thương tích, cả người rách nát không tả nổi, căn bản là không có sức để chống cự. Người bắt được cô ta là Long Ngôn, hắn không ngờ rằng nữ nhân này vẫn chưa chết, có điều chỉ vừa nhận ra là nơi đây có người.

"Mạng lớn thật đấy, tốt quá, Tiểu Thất lầu chủ của chúng ta vừa khéo phải dùng đến ngươi rồi." Hắn nhếch miệng cười, bắt cô ta về cạnh ao.

Tố Lưu Vân bị ném trên nền đất, mới phát hiện ra Nạp Lan Họa Tâm cũng bị quăng qua, thế nhưng gương mặt vốn là mỹ mạo tuyệt sắc của cô ta, giờ lại bị gặm mất một miếng lớn ở một bên, bị mất đi một miếng thịt, cả gương mặt máu thịt lẫn lộn khiến người ta sợ hãi không thôi.

Tiếng Lâu Thất dạy dỗ U U truyền tới, "Ngươi nói ngươi muốn giết thì cứ giết đi, tại sao phải cắn chứ? Nhìn xem miệng ngươi bẩn thỉu hôi hám thế nào kìa? Đi tìm nước rửa sạch đi, bằng không không được đi theo ta nữa."

"U u."

Không bao lâu sau, gần hai mươi đệ tử của Vấn Thiên Sơn trốn đi đã bị bắt tới, những người còn ẩn náu chắc chắn vẫn còn không ít, thế nhưng Lâu Thất không có thời gian, tạm thời không quan tâm tới những người khác.

Đám người này đều bị đả thương nghiêm trọng, sau đó dùng dây thừng trói chặt lại, sau đó lại bị kéo đứng lên điểm ma huyệt. Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân cũng ở trong đó. Những kẻ khác đều bị điểm huyệt câm, Lâu Thất lại để cho hai ả gào thét đến sức cùng lực kiệt.

Sắc mặt nàng vẫn như thường, dường như không nghe thấy gì.

Tố Lưu Vân cũng đã không còn sức để kêu, nghe thấy tiếng chửi rủa của Nạp Lan Họa Tâm, lại nhìn bộ dáng của Lâu Thất, lòng cô ta lạnh lẽo từng trận. Có lẽ bọn họ đã nghĩ lầm rồi, Lâu Thất dường như còn máu lạnh, tàn nhẫn, độc ác hơn họ nhiều. Nàng ta và Trầm Sát rõ ràng cùng là một loại người, sự khác biệt chẳng qua là Trầm Sát có chút thô bạo trực tiếp hơn thôi, mà lòng khoan dung của Lâu Thất thì cũng cao hơn một chút, thế nhưng nếu như chọc phải nàng, nàng sẽ trở nên tàn nhẫn vô cùng.

Đến cả con tiểu hồ ly mà nàng ta nuôi cũng vậy.

Trầm Sát vẫn múa kiếm giữa không trung như cũ, thỉnh thoảng sẽ mượn lực trên vai của đám người Tần Thúc Bảo mà nhảy lên, thế nhưng động tác của hắn có vẻ như đã chậm lại.

"Cũng hòm hòm rồi."

Lâu Thất đã cho người đứng ở vị trí mà nàng đã sắp xếp, mỗi người đều làm việc của mình, một mình nàng thì không thể ôm xuể hết được.

"Nghe khẩu lệnh của ta, Trần Thập, Khánh Tiên, chúng ta phải cùng đưa đám người Tần tướng quân lên." Lâu Thất lại nhìn về phía Hỏa, "Hỏa Vệ, Long Ngôn, A Mộc, Dao Phong, các ngươi cần ném đám Tố Lưu Vân xuống ngay lập tức, phải ném đúng vào vị trí của đám người Tần tướng quân từng đứng ấy."

"Đã rõ!" Mọi người cùng đồng thanh hô lên.

"Lâu Thất, ngươi muốn giết ta như vậy, ngươi muốn ném ta vào cái ao đầy người chết kia, ngươi muốn ta phải chết cùng với mấy nam nhân thối này, dựa vào đâu chứ?" Nạp Lan Họa Tâm lại lớn tiếng gào thét.

Lâu Thất căn bản chẳng thèm nhìn ả ta, ngẩng đầu thấy Trầm Sát thu kiếm, nàng liền quát một tiếng, "Lên!"

Trần Thập và Thu Khánh Tiên liền cùng kéo dây xích sắt trói đám người Tần Thúc Bảo lên, theo một tiếng quát nhẹ, mười mấy người bọn họ liền được kéo lên cùng lúc, ném vào một bên thành ao.

"Mau thả!" Cùng lúc đó, bốn người Hỏa cũng liền nhấc đám Vấn Thiên Sơn kia lên ném đi, nhằm đúng vào nơi bọn Tần Thúc Bảo vừa đứng.

Ầm.

Dường như có âm thanh gì đó vang lên trong não mọi người.

Lâu Thất ngẩng đầu nhìn Trầm Sát nói, "Hấp thụ hết tà khí của chúng đi."

Những kẻ trong mắt trận vốn là phải chết cùng lúc, thì trận pháp này mới được phá giải.

Trầm Sát cúi đầu nhìn, ánh mắt sâu thăm thẳm, đã khôi phục như thường, "Được, nàng tránh xa chúng một chút, trận pháo này sắp bị phá rồi."

Mọi người vội vã tản ra, mười bảy người Tần Thúc Bảo cũng được đỡ ra ngoài.

Tố Lưu Vân và Nạp Lan Họa Tâm vừa bị ném vào ao, chỉ cảm thấy có một trận khí âm hàn kinh khủng mạnh mẽ xuyên qua cơ thể mình, chỉ trong thời gian một tức, sắc mặt của các ả đều trắng bệch như giấy, cả người run lẩy bẩy. Những kẻ khác cũng như vậy.

Điều này khiến chúng kinh hãi không thôi, dường như chỉ một chút chúng cũng không chịu nổi, mười bảy tướng lĩnh kia sao có thể chịu đựng lâu như vậy được chứ?

Hai ả đã từng là hai mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân mà các ả cầu không nổi, trong lòng hoảng sợ thê lương, cuối cùng, các ả vẫn phải chết dưới tay hắn mà không có chút tôn nghiêm nào ư?

/659

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status