Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 188: Rình coi vô tội. (3)

/292


Trương dương nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính trước mắt, ngẩn ngơ, Hạ Vi Vi bây giờ không lẽ là muốn thay quần áo?

Nhìn cô vừa lấy ra từ trong tủ quần áo một mớ váy áo và đồ lót mà mắt Trương Dương rõ ràng còn nhận thấy được kia là một bộ váy ngắn liền thân ô vuông màu đen cùng với một bộ đồ lót màu hồng nhạt. Nếu như hắn không có đoán sai thì giờ phút này bên dưới lớp áo ngủ của Hạ Vi Vi hoàn toàn trống không, không phụ kiện mà nhiều lắm cũng chỉ có một cái phụ kiện cho phần dưới mà thôi.

Trương Dương xúc động một hồi, sờ thử bàn tay bên phải hắn cũng thấy là hơi hơi run rẩy, mặc dù hắn không thích cái cô Hạ Vi Vi này nhưng bất luận thế nào đi nữa hắn cũng vẫn phải thừa nhận rằng bộ dạng Hạ Vi Vi quả thực xinh đẹp. Dung mạo của cô nàng này cũng sàn sàn, sánh ngang với Lộ Lộ của hắn, đương nhiên, ở Lộ Lộ có vị phong trần nhiều hơn cô này nên sức hấp dẫn của Lộ Lộ có lẽ hơn được chút ít, nhưng nếu là so sánh với Diệp Tiểu Như hay Điền Điềm thì cái phong trần của cô nàng lại nhiều hơn một chút.

Hơn nữa, tuy rằng ở cùng một chỗ với Hạ Vi Vi thì Trương Dương cũng chẳng thực vui vẻ gì nhưng diện mạo bản thân cô quả thật rất thanh thuần, ngọt ngào, cặp mắt thì đen trắng rõ ràng, chiều cao cô cũng không phải là thấp ước chừng cũng khoảng từ một mét sáu tám đến một mét bảy mươi.

Cái nữ sinh xinh đẹp như vậy mà nếu như nói là muốn biểu diễn thoát y trước mắt hắn hay dù chỉ là thay quần áo thôi, hắn có thể không kích động mới là lạ.

Theo đúng lý thì giờ phút này Trương Dương cũng là kẻ rình trộm cần phải nghiêm khắc giáo dục một phen nhưng mà hệ thống cũng không có ý kiến muốn khấu trừ một điểm tích phân nào của hắn, hơn nữa cô nàng là tự động di chuyển mà, Trương Dương hắn cũng không phải là thánh nhân làm gì có chuyện không nhìn, “mỡ treo miệng mèo” cơ mà, ai mượn chính cô khoe ra trước mặt hắn.

Chỉ có điều khiến Trương Dương có chút thất vọng chính là sau khi tay cô đưa tới bên hông định kéo áo lên thì lại đột nhiên dừng lại. Rồi sau đó đột nhiên xoay người đi tới trước camera, Trương Dương liền phóng to cửa sổ màn hình quan sát cho nên khuôn mặt tinh xảo của cô nhất thời chiếm gần một nửa màn hình máy tính của hắn, giống như là đang nhìn thẳng vào Trương Dương vậy.

Trương Dương hoảng sợ, sẽ không bị cô nàng phát hiện ra chứ? Không thể đâu!

Hắn đang do dự không biết có nên đóng video lại hay không thì lại đột nhiên thấy cô nàng Hạ Vi Vi cúi thân mình xuống một chút, cổ áo ngủ vốn rộng nên trùng xuống, bên trong nhất thời lộ ra phong cảnh mỹ miều không thể nghi ngờ.

Đập vào mắt hắn, là một khe rãnh trắng nõn như tuyết, cô có làn da đẹp vô cùng, là loại da trắng nõn nà mà cũng có chút hồng hào giống như làn da em bé vậy. Nếu đem làn da so sánh với những mỹ nữ hắn từng thấy thì làn da này chỉ có Dương Phi có thể cùng cô so sánh mà thôi.

Cổ chiếc áo ngủ mở ra tuy là không quá lớn nhưng Hạ Vi Vi cúi người khá sâu cho nên hai đại thỏ ngọc bên trong kia lập tức lộ ra hơn một nửa, thậm chí còn có thể thấy ẩn hiện hai khối nhũ hoa hồng phấn, xuống chút nữa còn có thể thấy được vùng bụng bằng phẳng của cô…

Trương Dương nháy mắt cứng người lên, cô nàng Hạ Vi Vi này dáng người thật là chuẩn, hai khối thịt cực lớn như vậy lại giống như đang được miệng ai nút gắt gao, dựng đứng lên cùng với vùng bụng phẳng phiu không gợn, không phải là đã làm chứ?

Bên kia, Hạ Vi Vi nhìn thẳng màn hình như đang nghi ngờ điều gì trong chốc lát. Sau khi có vẻ không phát hiện ra vấn đề gì, cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, rồi rời khỏi màn hình trở lại ngồi trên giường. Trương Dương nhất thời thở ra được một hơi, xem ra cô nàng vừa trả lời tin nhắn gửi tới thôi.

Hạ Vi Vi ngồi ở trên giường, cầm lấy điện thoại di động mà nhìn nhìn dường như không nghĩ đến việc thay quần áo nữa, chỉ có điều dây lưng bên hông áo ngủ đã muốn tuột ra cho nên khe hở thật nhỏ từ bộ ngực đến hai bắp đùi lớn lộ ra như ẩn như hiện, thỉnh thoảng một chút lay động làm hiện ra một khoảng da thịt tuyết trắng, cái cảnh tượng nửa kín nửa hở này trước mắt khiến cho cổ họng Trương Dương lúc này cảm thấy khô khan đi hẳn.

Nha đầu thối, đã vậy còn quá là dụ dỗ mình, ghi hình đoạn này lại làm tín vật, xem cô nàng sau này còn dám uy hiếp mình nữa hay không.

Trương Dương vừa nhớ lại khẩu khí lúc nói chuyện với cô vừa rồi liền có chút điên lên, liền chọn ghi hình đoạn này lại, tuy hắn cũng không muốn dùng đến cái trò thô bỉ này nhưng nếu mà nha đầu tối này về sau thực sự uy hiếp hắn hoặc là làm ra chuyện gì để hắn không thể chịu đựng được thì hắn cũng sẽ chẳng khách khí gì, ai bảo cô nàng là thiên kim tiểu thư của thị trưởng.

Hạ Vi Vi tuyệt nhiên không nghĩ tới bộ dạng khi đang ở trong nhà của mình đang bị Trương Dương thu hình lại, sau khi chơi điện thoại di động trong chốc lát, cô lại từ trên giường đứng lên, duỗi thắt lưng làm biếng rồi lại lười biếng ném thân mình xuống trở lại giường, sau đó dường như là có ai đó gọi cô cho nên cô quay đầu lại hướng về phía cửa phòng mà đáp lại.

Sau khi quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn của cô có vẻ bất mãn mà lầu bầu một chút. Và rồi, lần thứ hai cô đưa hai tay đến phía bên hông áo ngủ.

Trương Dương lại được một trận kích động, cuối cùng cô nàng này cũng cởi đồ đây.

Hạ Vi Vi đâu có ngờ rằng cái giây phút này đây cái người là tổng tài Công ty Nữ Oa gần đây nổi danh khắp thiên hạ - Trương Dương tiên sinh, người vừa mới vừa rồi còn bị cô mắng chửi cho mất mặt đang thông qua camera trên máy tính của chính cô mà quan sát từng cử chỉ, nhất cử nhất động của cô trong gian phòng riêng.

Cô tháo hắn đai lưng áo ngủ, hai tay kéo vạt áo ngủ từ hai bên lên qua đầu.

- Rung rinh!

Một khối tuyết trắng mềm mại lộ ra theo động tác của cô, toàn bộ thân thể mềm mại lúc bấy giờ chỉ còn lại một miếng ren mỏng dính màu trắng.

Quả nhiên là bên trong cô không có mặc thêm cái gì, ngoài miếng ren mỏng tang kia thì hoàn toàn trống không, không hề có vật gì khác. Hai khối núi non tuyết trắng cực đại với đỉnh núi là hai quả nho màu hồng phấn lồ lộ trước mắt. Hơn nữa, chính giữa hai khối thỏ ngọc này còn có một nốt ruồi đỏ nổi bật lên trên nước da trắng như tuyết giống như thể là hạt trân châu màu đỏ được chạm khắc trên đá cẩm thạch trắng tinh vậy, rất là bắt mắt.

Chuyện này thật đúng là nhìn ngoài thì đoán không ra, rất chi là không khoa học mà, cô bé này nghe nói mới mười tám tuổi đầu như thế nào mà vóc dáng lại có thể đã phát triển đến mức độ này. Thoạ nhìn cặp đại meo meo kia của cô, chí ít cũng cùng kích cỡ với Hứa Đan Lộ.

Trương Dương giờ đây trên mặt miệng khô, phía dưới phát phình…

Sau khi cô bé kia cởi bỏ áo ngủ cũng không lập tức thay đổi y phục, lại quay qua ngồi xuống giường.

Rồi cúi người vươn tay ra tâng tâng chính hai khối thỏ ngọc to lớn của cô, trên mặt rõ ràng còn lộ ra một vẻ rất thích thú.

Đùa nghịch trong chốc lát xong, cô mới chầm chậm mà duỗi thẳng cánh tay với lấy cái áo lót kéo lại phía mình, đặt vào trên khối đại thỏ ngọc to lớn ấy rồi chậm rì rì mà mặc vào.

Nhìn cái động tác chậm chậm của cô, rồi cả cái động tác nhào nặn thỏ ngọc mê người ấy, Trương Dương không khỏi rên rỉ nhẹ nhàng một tiếng, tiểu nha đầu này rất nghịch thiên!

Mặc xong cái áo lót thì ngoài cửa dường như lại có người gọi, điệu bộ trên mặt cô tỏ ra có chút bất đắc dĩ ra sức đập bàn tay trắng như phấn xuống chiếc giường hồng của cô, xoay xoay thân mình. Lúc này cô mới đứng lên, động tác trở nên nhanh nhẹn hơn, nhanh chóng mặc chiếc váy liền thân ô vuông màu đen, qua một chút lại đến cạnh tủ quần áo tìm tìm rồi lấy ra một đôi tất chân giữ ấm màu lam mặc vào.

Sau khi đã ăn mặc tử tế, cô nàng lại càng xinh đẹp. Toàn bộ cơ thể đều có thể xếp hạng mỹ nữ, mà điệu bộ có vẻ như còn chưa qua tay ai công phá.

Nhìn đến đoạn này, Trương Dương cũng biết sau đó chẳng còn gì để mà nhìn nữa cho nên hắn liền tạm dừng ghi hình, đóng video, lưu lại.

Lúc này hắn mới phát hiện chính miệng mình đang khô khốc, cô gái nhỏ kia thật sự là rất ngon ngẻ mà, hoàn toàn nhìn thì không thể đoán ra.

Mới vừa rời khỏi phần mềm theo dõi với Hạ Vi Vi, hắn liền phát hiện một bên cửa sổ trò chuyện với Hứa Đan Oánh vẫn đang cập nhật tin nhắn mới, mồ hôi hắn lại được dịp túa ra, mới rồi mải mê nhìn tiểu nha đầu kia nên quên béng mất chính sự cùng cô em vợ.

Đọc đọc, nhìn nhìn tin nhắn.

- Anh rể, em mới xem được một chút, thứ này thực sự rất lợi hại đấy, sao anh rể có thể nghĩ ra vậy?

- Anh rể?

- Anh rể, anh lăn đi đâu rồi?

- Anh rể, hì hì, anh không nên là đang xem “tiểu điện ảnh” đâu, còn không nói lại lời nào em sẽ hack máy tính của anh cho xem.

- Anh rể, chẳng lẽ anh… cái kia… làm chuyện xấu?

- Anh rể, em bắt đầu thực sự đấy nhé…

Mồ hôi tuôn ra thành giọt, Trương Dương nhìn đồng hồ vừa may là tin nhắn cũng vừa mới được gửi tới, chết thật, cái cô em vợ này mà muốn hack máy tính của mình thì dễ như lật bàn tay, may mà chính mình sớm phát hiện bằng không chuyện mình xem trộm Hạ Vi Vi thay đồ nhanh chóng bại lộ.

- Tiểu Oánh, anh ở đây, anh vừa mới đi toilet.

Hắn vội soạn nhanh một chuỗi ký tự mà gửi cho cô bé, sợ rằng cho dù cô bé không hack máy tính của mình cũng sẽ hoài nghi hắn mải mê xem tiểu điện ảnh rồi miệt mài sục cho nên quên em vợ.

- Hì hì, rốt cục cũng thấy mặt rồi đây. Anh rể, em không tin là anh mới đi toilet đâu nhé, khẳng định anh mới làm chuyện xấu!

Trương Dương hồi lâu không nói gì, đúng là hắn làm chuyện xấu nhưng tuyệt đối không phải là “thẩm du” bằng tiểu điện ảnh đâu nhé.

- Không mà, làm sao có chuyện đó chứ, thật tình là anh đi toilet mà.

- Không tin, em biết mà anh rể, ít ra cũng biết chút ít mà. Trong thời gian này chị gái em luôn phải nằm lại bệnh viện cho nên anh nhịn không được cũng là chuyện bình thường thôi mà, cái này em gái có thể hiểu được.

Trương Dương hết chỗ để nói, ba chị em nhà này chuyên môn thì không giống nhau điểm nào nhưng cái lại có cùng kiểu cám dỗ trong cách nói chuyện, từng câu từng chữ đều khiến người nghe cảm thấy nhẹ nhàng.

- Được rồi, anh nhận, em muốn cho là anh làm gì cũng được anh không có cách nào giữ.

- Hì hì, anh rể, rốt cục cũng chịu nhận rồi nhé, nhưng mà chị gái em sẽ sớm xuất viện mà, anh sắp không cần tự xử lý nữa rồi…

Mồ hôi Trương Dương lại lần nữa túa ra thành giọt, quả quyết chuyển chủ đề:

- Em… Em nghiên cứu cái phần mềm hệ thống thế nào rồi?

- Híc…

Vừa nhắc đến chính sự, cô bé mới yên tĩnh trở lại.

- Em mới xem một phần, thật sự là phức tạp nên em cần một chút thời gian để có thể “tiêu hóa” được. Chỉ là em muốn biết anh rể thế nào lại nghĩ ra được phương pháp tinh xảo đến như vậy? Nào là phân tích nội tâm từ động tác hoạt động, từ nhiệt độ cơ thể phán đoán cảm xúc con người biến đổi như thế nào, lại cả phân tích biểu lộ tình cảm… Những thứ này chia ra cũng có thể viết thành vài cuốn sách rồi. Còn nếu mà muốn biên soạn phần mềm rồi viết ra thì khoảng chừng trong một hai tháng, yên tâm đi, anh rể, tiểu Oánh có thể giúp anh giải quyết.

Một hai tháng? Trương Dương tặc lưỡi, phần mềm hệ thống phức tạp như vậy mà lại chỉ cần có một hai tháng là hoàn thành được, có thổi phồng quá không đây? Bởi hắn tin tưởng nếu là chính hắn muốn biên soạn cho xong cái phần mềm kia không đến tám hay mười năm thì chỉ sợ cũng không có cách nào viết được, bởi rằng trước hết hắn có lẽ còn phải đi học đại học lập trình để đạt tới cấp độ viết được phần mềm khủng bố thế này.

Mà cô bé này lại có thể dễ dàng nói là một hai tháng là xong, đây không phải là quá nghịch thiên?

Quả nhiên là cô em vợ xinh đẹp thiên tài mà.

Thật sự là quá hạnh phúc, nếu cô em vợ bé nhỏ không phải là đang học ở Bắc Kinh thì hắn không nhịn được mà ôm cô đứt hơi cho xem.

- Được, chuyện này không cần vội, em cứ từ từ mà làm, chỉ cần giúp anh rể đối phó với cái hệ thống này, em muốn anh giúp cái gì, lấy cái gì…

Trương Dương rất hưng phấn, phần mềm hệ thống một khi được soạn thảo xong, hề hề, cái gì mà Bát Hắc đào hay Thất Phương khối…các ngươi đừng tưởng có thể lại gần ta trong phạm vi năm trăm mét, có bản lĩnh thì mang xe tăng tới mà chiến.

- Thật vậy không, anh rể, vậy khi làm xong cái đó anh sẽ đáp lại nguyện vọng của em? Sau khi em tốt nghiệp cho em vào công tác trong công ty nhé!

- Cho em vào làm việc? Em không muốn làm ở sở nghiên cứu à?

Trương Dương ngẩn người, cái lĩnh vực mà cô bé đang nghiên cứu chính là lĩnh vực đòi hỏi trang thiết bị kỹ thuật vượt trội mà chỉ có ở sở nghiên cứu, làm sao có thể chạy đến chỗ hắn cho được?!

- Em nghĩ rồi mà, cứ ở trong viện nghiên cứu này chắc chắn sẽ buồn chết, anh rể, anh đến thu nhận và giúp em đi.

- Được rồi, nếu em thật sự không muốn ở đó nữa, anh rể chuẩn bị cho em luôn cả một cái phòng đầy đủ tiện nghi.

Trương Dương nghĩ nghĩ, lĩnh vực lượng tử máy tính mà cô bé theo học về sau khẳng định cũng có thể góp mặt vào Công ty Nữ Oa, mà cô em vợ lại là thiên tài kinh điển trong lĩnh vực này không thể không trọng dụng, “nước phù sa không chảy ruộng ngoài” mà.

- Đúng rồi, anh rể, chúng ta trò chuyện bằng hình ảnh đi, đánh chữ mãi vất vả quá, hơn nữa lại rất lạnh, không muốn chui ra khỏi chăn một tẹo nào đâu.

- Không phải em dùng máy tính bàn?

- Hãn chết, em dùng máy xách tay mà. Không thì có cách nào mà chuẩn bị cho anh cái phần mềm kinh điển kia được? Nói thật cô em vợ đây không có mặc nội y đâu, anh có muốn nhìn không?

Tiểu nha đầu sau khi gửi tin nhắn đi còn kèm theo cái icon cười lăn lộn, tiếp tục màn khiêu khích ban nãy.

Trương Dương lại được trận túa mồ hôi hột, ba chị em nhà này đúng là có gien di truyền chung mà, hay là tại ở cùng Cao Kỳ một thời gian nên học được tính xấu đây?

- Anh rể còn muốn sống thêm vài năm nữa tiểu Oánh ạ, anh không muốn bị chị gái của em xách tai lên đâu.

Trương Dương nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp lại lời cô bé. Không nói đến chuyện lời nói của cô bé có thể tin được hay không, cho dù cô có không mặc nội y thì hiện nay ở Bắc Kinh lạnh khủng khiếp như vậy mà cô cũng không phải là đang ở trong phòng ấm của nhà mình cho nên chắc chắn cái áo ngủ của cô bé dày cả một khối! Thế thì còn mơ tưởng thấy được gì.

- Anh rể, thiếu tự tin ghê. Anh nhất định là thiếu tự tin nên mới không dám nhìn!

Trương Dương nhìn đoạn văn vừa mới được gửi tới, thật là hết chỗ nói, lại có chuyện xin nhìn meo meo nhau hay sao?

Định cho nhau “bắt lính theo danh sách” à? Phải thận trọng với cô em vợ thiên tài này mới được.

- Tiểu Oánh, anh là thực lòng vậy. Trước khi ngủ, em nhớ nhanh chóng giúp anh làm cái trình tự biên soạn phần mềm cho anh mới là chuyện chính.

- Vâng, em biết rồi. Nhưng mà anh rể, hỏi anh một cái vấn đề này!?

- Được!

Trương Dương lúc này thật sự là cảm thấy có chút mệt mỏi.

*** Chương 180

Có nên thận trọng “bắt lính theo danh sách” với cô em vợ không? Cái gì gọi là “lỗ quản”?

- Phù phù!

Trương Dương thiếu chút nữa té đầu cắm xuống đất.

- Này này, ai dạy em? Có phải là Cao Kỳ đại meo meo hay không?

Nghe Hứa Đan Lộ đề cập qua, cô bé này là gái ngoan, rất ngoan. Nhưng xét kiểu nói chuyện hôm này mà nói thì có khi Lộ Lộ so sánh cũng không bằng đâu.

- Không phải! Em nhìn thấy trên tường không gian QQ của anh thôi, mấy thứ anh viết trước kia trên tường ấy, anh nhớ không? Cái gì gọi là tổn thương lỗ quản cả đời không khỏi nổi? Cái gì mà lại bảo là không cứng rắn cũng đừng trách người ta không mềm?... Giải thích giùm em!

- Anh rể…

- Anh rể? Anh không còn ở đấy sao?

- Anh rể, anh lại đi toilet để “lỗ quản” nữa hả?

Trương Dương khốn khổ mà bò từ dưới bàn đứng lên:

- Tiểu Oánh, anh không phải đã đặt mật khẩu trên tường nhà hay sao?

- Cái mật mã của anh thật đơn giản quá mà... Cái gì gọi là « lỗ quản »vậy ạ ?

- Em cứ giả bộ đi, anh không tin là em không hiểu.

- Được rồi, anh rể, nếu anh chịu trò chuyện video em sẽ không đào bới chuyện riêng tư của anh ra xem nữa!

- Này này này! Tiểu Oánh, nếu cả chuyện ấy em cũng đào ra được thì anh không để yên cho em đâu. Về sau cũng không tiếp nhận em vào công ty nữa đâu, cô em vợ ạ!

Trương Dương không thể nói thêm được điều gì, cái tường nhà của hắn là một trường ca về cái dĩ vãng đáng thương của chính hắn. Cái tường không gian số này của hắn đã lâu lắm rồi không thay đổi nhưng cũng không thể tưởng tượng được là đã đến một trăm tám mươi chương.

«Có nên bắt lính theo danh sách không», cô em vợ Hứa Đan Oánh thế nào cũng sẽ đoán ra được ẩn ý cho xem.

Chính hắn rõ ràng đã thiết lập rất nhiều mật mã thế mà cô bé như thế nào lại giải quyết mấy cái ma trận rất nhanh, thật sự là thấm thía mà, không thể trêu vào thiên tài máy tính được đâu.

Hắn nửa muốn nửa không muốn nhưng vẫn ngay lập tức gửi cho cô em vợ cái yêu cầu trò chuyện video, hắn đặt một cái mật mã đơn giản rồi gửi cho cô. Vì cuối cùng cũng không thể quẳng đi cái đống trên tường không gian của hắn được nên trước mắt vì lợi ích toàn cục, hắn chỉ có thể nhận nhượng một chút vậy. Chính hắn dù gì cũng là một tay hacker cao cấp, thế nhưng lúc này trước mặt cô bé hoàn toàn chả đáng kể gì hết, giống như cả đời đi săn chim ưng rốt cuộc lại bị chim ưng săn lại.

- Hì hì, anh rể!

Tiểu nha đầu Hứa Đan Oánh này chớp chớp đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp cổ điển vừa mới xuất hiện ở trước mặt Trương Dương, thanh âm ngọt ngào như tiếng chim hoàng oanh cất lên, có điều cô bé này mới thay đổi kiểu tóc, không biết từ khi nào cô bé uốn đám tóc mai kẹp lại trên đầu. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng viền đen, cả người cô bé nhìn chỗ nào cũng thấy giống một cô tiểu tiên nữ cổ điển.

Vẻ đẹp khiến người xem không khỏi sáng ngời đôi mắt, cô bé giống như là một nụ hoa đang hé nở vậy.

- Anh rể, anh thấy coi được không?

Cô bé đang ở trong ký túc xá, Trương Dương nhìn nhìn màn hình video xem ra trong phòng không còn ai khác, bảo sao cô bé lại kiêu ngạo đến như vậy.

Nhưng mà nói thật là chính hắn còn bị hút hồn bởi bộ dạng xinh đẹp của cô em vợ mới mười tám tuổi này. Nếu như thêm vài năm nữa, đến độ tuổi như Lộ Lộ bây giờ, chắc hẳn sẽ có không ít “cây si” trồng trước cửa!

- Tiểu Oánh, vừa bảo là không mặc đồ lót mà?

Trương Dương cố ý trêu chọc cô bé, nha đầu này chắc chắn là muốn khoe bộ quần áo mới cho nên sau khi mặc đồ mới kiên quyết đòi trò chuyện hình ảnh với Trương Dương bằng được, chắc là vì không có ai thưởng thức cho nên lừa gạt hắn làm giám khảo cho vui. Cô bé này chắc hẳn là cần một chiếc gương thật lớn đặt trong phòng ký túc đây.

- Hì hì, anh rể, anh thật háo sắc. Anh nói cho em biết bộ quần áo này có đẹp không rồi em sẽ nói lại cho anh.

- Xinh đẹp, đầu cắm xuống đất nhìn lên cũng đẹp. Hay là cô em vợ của anh muốn lập gia đình rồi?

Trương Dương thành thật khen thưởng tự đáy lòng.

- Hì hì, không nói cho anh! Anh rể, vậy anh có đoán được ai mua cho em không?

Hứa Đan Oánh nghịch nghịch ống tay áo, cười tủm tỉm hỏi tiếp.

- Lộ Lộ?

Trương Dương trừng mắt nhìn rồi đáp lại.

- Sai!

Trương Dương gãi gãi đầu:

- Bạn trai em phải không?

- Tiểu Oánh chưa có bạn trai đâu!

Trương Dương không có biện pháp đoán được:

- Ba mẹ em phải không?

- Sai nữa!

Hứa Đan Oánh cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Nếu anh có thể đoán được, em liền lột quần áo cho anh xem, đảm bao bên trong còn chưa có mặc cái gì đâu nhé.

Trương Dương túa mồ hôi hột một trận, quả là cô bé kiêu ngạo, thật sự rất kiêu ngạo đi. Anh đây là không có ý tưởng khác để nói, nhưng không có nghĩa là anh không có biện pháp có được đáp án đâu nhé cô bé!

Hắn nặng nề mà hít một hơi, nói lại:

- Em nói thật chứ? Nếu anh đoán đúng thì em liền cởi bỏ hết hả?

- Vâng, em đảm bảo bên trong cái gì cũng không mặc, hì hì.

Hứa Đan Oánh bỏ qua những lần đoán trước của Trương Dương mà nói.

- Cho anh hai lần cơ hội!

- Một lần là đủ rồi!

Trương Dương cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Được thôi, vậy anh đoán đi, đoán sai sẽ bị phạt... ừm, phạt anh lần sau phải đưa em đi du ngoạn vòng quanh thế giới!

Trương Dương méo miệng cười mà nói :

- Anh có thể đoán, nhưng em cần phải đảm bảo là bên trong không mặc gì cả đấy.

- Vâng, em cam đoan! Em xin thề, nếu em lừa anh thì em làm vợ bé cho anh luôn.

Trương Dương không nói gì mà xoay xoay thái dương, cái này gọi là lời thề kiểu gì vậy?

- Được rồi, anh tin em, vậy thì anh đoán...

Trương Dương sau một chút suy nghĩ, cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Người đó là chị bạn tốt của em, cũng là người mà anh rất quen thuộc, cô ấy rất xinh đẹp, đúng không?

Nghe vậy, Hứa Đan Oánh bên kia liền có chút băn khoăn trên mặt, cô bé bặm đôi môi anh đào lại nhìn thẳng Trương Dương, đôi tay nhỏ bé sờ sờ vạt cổ áo, cất tiếng nói:

- Có bản lĩnh, anh… anh nói tên của chị ấy xem.

- Được thôi.

Trương Dương vẫn cười tủm tỉm như trước.

- Cô ấy còn biết lái xe, hiện cũng đang ở trong biệt thự của anh…

Tiểu nha đầu lúc này biểu hiện rõ ràng là không bình tĩnh được nữa.

- Ấy… anh rể, anh đừng có mà thừa nước đục thả câu, anh… anh mau chóng nói tên chị ấy ra đi.

- Được rồi, cô ấy chính là…

Trương Dương cố ý dừng một chút, nhìn cô bé một cái, có vẻ như đôi mắt của Hứa Đan Oánh hoàn toàn bị cái miệng hắn thôi miên, nha đầu này, có thật sự là bên trong không mặc cái gì chứ?

- Cô ấy chính là người được phong danh hiệu bọ rùa giang hồ Cao Kỳ tỷ tỷ đúng không? Anh không có đoán sai đâu.

- Hà hà!

Trương Dương rõ ràng nhìn thấy Hứa Đan Oánh đang ngồi đối diện màn hình nhẹ nhàng thở ra, sau đó như là trúng số cả một gia tài bật người đứng dậy hoan hô.

- Ái chà, anh rể, anh đã đoán sai mất rồi, không phải là chị Cao Kỳ, mà là chị Kiều Hi Nhi cơ!

Trương Dương cười cười, không nói gì, lúc vừa rồi hắn im lặng chính là đã hao phí một điểm tích phân hệ thống để biết trước được cái đáp án của cô bé, nên hiện tại tích phân hệ thống hắn còn có mười chín điểm mà thôi, trong lòng hắn cũng có chút hối tiếc.

Chính hắn dù sao cũng phải cố ý mà trả lời sai thì cần hỏi đáp án hệ thống làm cái gì chứ, thực sự phí phạm mà! Nhưng mà thực sự thì vừa rồi trong lòng hắn đích xác cũng muốn biết xem có thật là tiểu nha đầu kia chưa mặc cái gì bên trong hay không. Sau khi nhìn lại bộ dạng của cô bé, bên trong tựa hồ đúng là không mặc cái gì thật cho nên hắn có chút không đành lòng nên lúc này hắn mới cố ý trả lời sai.

- Được rồi, vụ đánh cuộc này anh thua, hôm nào anh rể sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới.

Trương Dương nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu.

- Nhưng mà trước hết em nên giúp anh biên soạn cái phần mềm cho xong đã nhé.

- Không thành vấn đề!

Hứa Đan Oánh cười hì hì mà đáp, tiếp đó lại đưa ánh mắt ẩn ý sâu xa nhìn Trương Dương xem chừng có vẻ tiếc cho hắn, đắc ý cười nói.

- Anh rể, anh vừa rồi thiếu chút nữa là đoán trúng được. Thật là đáng tiếc. Nếu không chừng bây giờ anh có thể thưởng thức được dáng người tuyệt thế của cô em vợ anh rồi.

Trương Dương cười cười, nha đầu thôi, nếu thật là anh muốn nhìn cô thì anh vừa rồi đã nói thẳng đáp án rồi. Hơn nữa, dù anh đây đoán đúng, không có nói đến chuyện bên trong em có mặc gì hay không, thì em mà phải cởi thật chắc sợ không dám gặp lại luôn.

- Anh rể…

Bên kia, Hứa Đan Oánh nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, hàng mày đột nhiên nhăn lại.

- Đêm qua, anh bị tập kích?

/292

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status