Đấu La Đại Lục

Chương 217: Đại địa chi vương dưới chân Xích Long (2)

/517


Mùi hương từ thân thể Tiểu Vũ toát ra khiến cho Đường Tam cảm thấy say mê, càng không phải nói là có Tiên thiên Khỉ La U Hương, lúc này nằm bên cạnh Tiểu Vũ, Đường Tam cảm thấy toàn thân có chút nóng lên, mặc dù hắn không ngừng tự nói với chính mình là mau mau ngủ đi, nhưng càng nghĩ như vậy thì tinh thần của hắn càng đi ngược lại, một chút buồn ngủ cũng không có.
Trữ Vinh Vinh ở bên kia lúc này đang nằm sát Tiểu Vũ, lúc này nàng đang dán bên tai Tiểu Vũ, thấp giọng cười nói :" Tiểu Vũ, ta cảm giác ngươi rất khẩn trương nha! Nằm cạnh ca ca của mình thì khẩn trương cái gì nữa? Nếu không ta và ngươi hoán đổi chỗ nhé?"
Tiểu Vũ tức giận cấu véo trên đùi Trữ Vinh Vinh một trận, " Đáng ghét, không đổi."
Trữ Vinh Vinh cười nói :" Biết ngươi không nỡ mà, chà, khoảng cách gần như vậy ta cũng không thể nào xoay người được này."
Vừa nói, Trữ Vinh Vinh cố ý xoay thân thể của mình, dùng thân hình mình nhẹ nhàng đẩy Tiểu Vũ một chút.
Tiểu Vũ thấp giọng kinh hô lên một tiếng, thân thể không tránh được liền chạm lên người Đường Tam.
Mặc dù cách một lớp chăn mềm nhưng Đường Tam lại càng hoảng sợ, nghe thấy tiếng cười khúc khích của Trữ Vinh Vinh, hắn lại càng không dám động đậy, cảm giác như vậy thật là có chút thống khổ.
Tình cảnh tối hôm qua chải đầu cho Tiểu Vũ không ngừng hiện lại trong đầu, mặc dù Đường Tam chính mình không rõ ràng lắm nhưng trên thực tế trải qua sự việc tối hôm qua, tình cảm hắn dành cho Tiểu Vũ trong lúc đó đã bắt đầu từ tình cảm huynh muội thuần khiết xảy ra chút biến đổi rồi.
So sánh cùng với Đường Tam, lúc này Đại sư phải nhận thống khổ mãnh liệt hơn.
Sau khi đi vào trướng bồng, Đại sư dùng tốc độ nhanh nhất chui vào chăn của chính mình, hắn thậm chí còn cẩn thận hơn so với Đường Tam, nghiêng người nằm. Quay lưng của mình hướng về phía Liễu Nhị Long, như vậy chẳng những có thể khiến cho thân thể mình chiếm được diện tích nhỏ hơn, mà còn khiến cho tâm tình của hắn hơi ổn định lại một chút.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực cùng Liễu Nhị Long, tâm tình của Đại sư cũng dần dần được thả lỏng, thân thể cũng từ từ trầm tĩnh lại.
Dưới những tình cảnh quen thuộc, thường thường có thể kích thích nhớ lại một số chuyện ở sâu trong trí nhớ. Lúc này bên trong trướng bồng là cả một sự yên tĩnh, nhưng Đại sư lại không thể nào kiềm chế được việc nghĩ lại một cảnh như vậy mười năm trước đây.
Ngày đó chính là ngày hắn cùng Liễu Nhị Long chính thức thành thân, nếu không có sự kiện đó phát sinh, có lẽ đêm đó Liễu Nhị Long đã trở thành người của hắn. Chỉ là hiện tại tất cả đã đều thay đổi, mặc dù bên cạnh mình là người đàn bà mà mình âu yếm nhất, nhưng hắn lại cũng không dám động đậy, đừng nói đến chuyện thân cận, thận chí còn muốn tránh né.
Sự khổ sở trong lòng chỉ có chính mình mới biết được, chính vì sự thống khổ khó nói thành tên này mà hắn phải ẩn nhẫn suốt nhiều năm qua. Trời cao hỡi, tại sao ngươi lại trừng phạt ta như vậy? Tại sao lại khiến người đàn bà mà ta yêu quý nhất lại là đường muội của ta? Tại sao? Đây là tại sao?
Thâm tâm Đại sư co rút lại, cả thân thể không tự chủ được động đậy một chút, hai nắm tay run rẩy giấu trong chăn, ngay cả móng tay cắm sâu vào trong da tay lúc nào cũng không biết.
Gặp lại Liễu Nhị Long, hắn phải dùng vô số nghị lực kiên cường mới có thể ngăn chặn hỏa nhiệt trong lòng mình. Nếu không phải còn có Đường Tam là đồ đệ có thể ký thác ước vọng trong lòng, sợ rằng Đại sư đã một lần nữa bỏ đi. Hắn căn bản không dám cùng Liễu Nhị Long ở cùng một chỗ trong thời gian lâu như vậy, lòng người ai cũng có chỗ mềm yếu, mỗi người đều có những lúc xúc động. Đại sư sợ hãi một ngày nào đó mình không kiềm chế được, làm ra cái hành động cầm thú, đương nhiên việc đó là hắn đánh giá như vậy.
Ngay khi trong đầu là một mảng hỗn loạn, đột nhiên bàn tay hắn bị một bàn tay khác lạnh lẽo nắm lấy, thân thể Đại sư trong nháy mắt cứng đờ lại.
Âm thanh tinh tế của Liễu Nhị Long vang lên bên tai hắn :" Tiểu Cương, ở cùng với ta khiến cho ngươi cảm thấy thống khổ đến như vậy sao?"
Đại sư không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng, toàn thân cứng đờ lại. Định rút bàn tay đang bị Liễu Nhị Long nắm ra, nhưng Liễu Nhị Long lại nắm rất chặt, thế nào cũng không chịu để cho hắn rút về. Luận về thực lực thì Liễu Nhị Long mạnh hơn Đại sư nhiều lắm, chỉ cần chênh lệch hơn mười cấp hồn lực cũng đủ khiến hắn chốn chạy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngay khi Đại sư không biết nên làm thế nào cho tốt, thì chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra, một thân thể mềm mại đã chui vào chăn của hắn, thân thể nóng như lửa gắt gao dán chặt sau lưng hắn, bàn tay đang nắm chặt tay hắn kia chợt bỏ ra nhưng ngay sau đó hai tay của Liễu Nhị Long đã ôm chặt quanh hông hắn, khiến cho thân thể hai người dính sát lại cùng làm một.
Đại sư mặc dù vẫn mặc quần áo nhưng lúc này lại giật mình phát hiện, Liễu Nhị Long đang ôm chặt thân thể mình lại không mặc chút nào.
Kinh hãi biến sắc, Đại sư phải thấp giọng nói :" Nhị Long, ngươi đừng làm như vậy, bọn Phất Lan Đức còn đang ở đây mà." Liễu Nhị Long thì thầm nói :" Nếu như không có bọn hắn thì ta cũng không thể có được cơ hội này. Tiểu Cương, lần này có nói gì đi nữa ta cũng không buông ngươi ra, cho dù phải cưỡng gian thì ta cũng muốn phải là người đầu tiên có được thân thể ngươi."
Đại sư thống khổ nói :" Nhưng mà Nhị Long, ngươi nghe ta nói đã. Cho dù ngươi có được thân thể của ta rồi, cũng chưa chắc đã có được trái tim của ta, chúng ta không thể như vậy, chúng ta là huynh muội a."
Liễu Nhị Long căm hận nói :" Ta mặc kệ, ta đã đợi ngươi nhiều năm như vậy, từ một cô gái trẻ sắp trở thành một bà già rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta phải đợi đến lúc bạc tóc hay sao? Tiểu Cưowng, không nên hành hạ ta nữa, cũng không nên hành hạ chính bản thân mình. Những thành kiến của thế tục quan trọng như vậy sao? Nếu chúng ta đến với nhau, thì ta sẽ thả cho trái tim của ngươi đi."
Vừa nói, một tay Liễu Nhị Long luồn vào trong vạt áo của Đại sư, lúc này bất luận là Đại sư hay là Liễu Nhị Long, trống ngực đang dập ầm ầm, mà ở bên cạnh Phất Lan Đức cùng Triệu Vô cực cũng không còn hít thở đều đều như trước nữa.
Phất Lan Đức kéo Triệu Vô Cực lại gần bên này một chút, tựa hồ cho bọn họ thêm một chút không gian, mà Triệu Vô Cực thì trong lòng niệm liên tục : ta không nghe thấy gì, ta không nhìn thấy gì...
Áp lực của tình dục giống như núi lửa bùng phát mạnh mẽ, Liễu Nhị Long mặc dù nhiệt tình hiến dâng nhưng dù sao nàng vẫn còn là xử nữ, đối với chuyện nam nữ cũng chỉ có biết qua chút ít, nàng ngoại trừ việc cởi hết quần áo của Đại sư ra, thật không biết làm như thế nào tiếp tục.
Nhưng mà mỗi động tác của Liễu Nhị Long lại kích thích từng điểm trên cơ thể Đại sư, Đại sư đột nhiên phát hiện, ý chí của mình tựa hồ cũng không kiên định như mình vẫn tưởng.
Rốt cuộc hắn cũng quyết tâm, chết thì chết chứ có sao đâu, cho dù ngày mai có phải chết thì hết thảy những điều này cũng đáng.
" Nhị Long, buông ta ra."
" Không buông, thế nào cũng không buông."
" Ngươi, nếu như ngươi không chịu buông ta ra, thì ta làm sao xoay người lại đây, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn giữ tư thế này mãi sao?"
Nói ra những lời này, không chỉ chính Đại sư ngây dại mà tất cả những âm thanh khác trong trướng bồng đều đình chỉ lại, hai tay Liễu Nhị Long đang quấn chặt quanh hông Đại sư chậm rãi buông lỏng ra.
Đại sư nhắm mắt lại, nhiệt hỏa trong người càng lúc càng bừng lên, mạnh mẽ nghiêng người một cái, liền đặt Liễu Nhị Long ở dưới thân mình. Bất luận thực lực chênh lệch bao nhiêu, vào những lúc như thế này, nam nhân luôn phải ở trên nữ nhân.
" Nhị Long, ta ...."
Phất Lan Đức ở một bên trong lòng mắng thầm :" Lúc này mà còn nói chuyện, mẹ kiếp, ngươi có phải là một nam nhân không đây ?" Một bên nghĩ, một bên hắn điểm hai cái vào hai bên tai mình, phong tỏa thính lực của mình, hắn không muốn nghe thấy cảnh kích thích này.
Liễu Nhị Long chỉ trả lời đơn giản :" Đến đây đi...."
Vào thời khắc mấu chốt này, đột nhiên bên ngoài trướng bồng vang lên một tiếng hét lớn, khiến thân thể Đại sư cùng Liễu Nhị Long cứng đờ lại.
" Có chuyện, mọi người cẩn thận." Thanh âm to lớn này đúng là do Đái Mộc Bạch phát ra.
Nếu nói lúc trước thân thể Đại sư tựa như lửa đốt, vào giờ phút này thì ngọn lửa đó liền trực tiếp bị một chậu nước lạnh dập tắt.
" Có, có chuyện !" Đại sư lúc này như một đứa nhỏ yếu ớt, hai tay đang ôm lấy Liễu Nhị Long chậm rãi buông ra.
" Mẹ kiếp, lão nương điên mất." Liễu Nhị Long thật sự muốn phát điên, tâm nguyện nhiều năm chờ đợi sắp hoàn thành lại đột nhiên bị cắt đứt như vậy, không phải chỉ hai từ phẫn nộ là có thể giải thích được. Thân thể mạnh mẽ li khai khỏi người Đại sư, Đại sư thậm chí còn không có thấy rõ thì nàng đã mặc xong quần áo và đi ra ngoài rồi.
Đại sư phát hiện, Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức ở bên kia một chút phản ứng cũng không có, hắn tự biết thực lực mình không đủ, bèn mạnh mẽ đạp vào người Phất Lan Đức :" Mau dậy đi, có chuyện rồi."
Hắn nào có biết lúc này Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực đã phong bế thính lực của họ rồi, tất nhiên sẽ không thể nghe thấy tiếng kêu bên ngoài của Đái Mộc Bạch.
Phất Lan Đức trong lòng giận giữ, một tay gạt tay của Đại sư ra, chỉ hướng Đại sư mắng một câu :" Mẹ kiếp, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, gọi lão tử làm gì? Lão tử không có hứng thú với chuyện của các ngươi."
Đại sư sửng sốt một chút, lập tức liền đoán ra được vấn đề, việc tối hôm nay rõ ràng xuất phát từ chủ ý của hai người Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long.
Phất Lan Đức lúc này mới cảm giác có gì không đúng, khí lực của Đại sư cũng không nhỏ, hắn bị một cước này trực tiếp bắn va vào người của Triệu Vô Cực bên cạnh.
Cũng không nghe thấy Đại sư nói gì cả, Triệu Vô Cực vốn đang phong bế thính lực lập tức mắng một tiếng, "Phất Lan Đức, lão tử không có hứng thú với ngươi, hai người bọn họ làm chuyện vợ chồng, chẳng lẽ ngươi muốn cản?"
Phất Lan Đức vừa mới đả thông thính lực, tự nhiên nghe được những lời này của Triệu Vô Cực, cơ hồ làm ra một động tác y hệt như Đại sư, một cước đạp vào mặt của Triệu Vô Cực.
Khí lực của hắn thì một người như Đại sư không thể so sánh được, mặc dù Triệu Vô Cực thân thể cứng rắn hẳn sẽ không bị thương, nhưng cũng bị một đá này của hắn trực tiếp bắn từ trong trướng ra ngoài.
Việc hỗn loạn bên trướng bồng kia Sử Lai Khắc thất quái không hề biết, trái ngược với Đại sư, sau khi nghe thấy tiếng kêu của Đái Mộc Bạch, Đường Tam như được giải thoát, là người đầu tiên trong trướng bật dậy, trực tiếp lao thẳng ra ngoài. Động tác của hắn xem ra còn nhanh hơn so với Liễu Nhị Long vài phần.

/517

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status