Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 115: Chuyện về Đường Tam (Trung+Hạ)

/731


Áp lực Vương Đông phải chịu so với những đệ tử khác ít hơn một chút, vì hắn quá quen thuộc Hoắc Vũ Hạo rồi, hơn nữa hai người còn có Vũ Hồn Dung Hợp Lực, bất kể Hoắc Vũ Hạo sử dụng cái gì cũng sẽ không đem lại uy hiếp quá lớn cho hắn, lúc này hắn nghe Vương Ngôn nói đến đây cũng không kềm được sự tò mò mà lên tiếng hỏi:
- Vương lão sư, thế Hồn Hoàn Thần Cấp có màu gì?
Vương Ngôn đáp:
- Ta cũng không rõ nữa. Theo tư liệu ghi lại thì tiên tổ Đường Tam có hai vũ hồn, Hồn Hoàn thứ chín của vũ hồn Lam Ngân Hoàng có màu vàng lam, còn của vũ hồn Hạo Thiên Chùy lại không giống như thế, vì nó có màu vàng sẫm. Cả hai rất có thể đều là Hồn Hoàn Thần Cấp, vì thế ta đoán, màu sắc của Hồn Hoàn Thần Cấp sẽ biến đổi tùy theo vũ hồn của hồn sư.
Vương Đông lại hỏi tiếp:
- Ơ ban nãy lão sư bảo Hồn Hoàn thứ mười mới có Hồn Hoàn Thần Cấp mà? Sao Hồn Hoàn thứ chín của tiên tổ Đường Tam đã là Hồn Hoàn Thần Cấp rồi?
Vương Ngôn mỉm cười đáp:
- Cái này lại phải kể đến một truyền kỳ khác trong lịch sử Đấu La Đại Lục của chúng ta, bí mật này cho dù các lão sư khác cũng hiếm người biết đến. Người xưa đồn đại rằng khi ấy có một hồn thú gọi là Thâm Hải Ma Kình Vương, tu vi của nó ở khoảng trăm vạn năm, nhưng cụ thể có qua mức trăm vạn năm hay chưa thì không ai rõ cả. Trong tư liệu chỉ nói khi tiên tổ Đường Tam hấp thu Hồn Hoàn thì có một năng lực nào đó của ngài kết hợp vào khiến nó trở thành Hồn Hoàn Thần Cấp màu vàng sẫm. Còn một chuyện quan trọng hơn nữa là khi ngài hấp thu Hồn Hoàn này thì tu vi đã đạt đến cấp bật tuyệt đỉnh, một trăm cấp, khi ấy ngài đã gần như trở thành thần rồi, thế nên mới có khả năng đánh chết được Thâm Hải Ma Kình Vương.
Từ lúc Vương Ngôn nói đến chuyện tiên tổ Đường Tam có Hồn Hoàn Thần Cấp thì Hoắc Vũ Hạo đã ngây người rồi, sau đó nghe tiếp tin ngày xưa từng có một hồn thú vượt qua cấp một trăm lại càng kinh hãi.
Lúc này bản thân hắn cũng không kềm được mà mở miệng hỏi:
- Vương lão sư, tu vi của con Thâm Hải Ma Kình Vương kia thật sự đã đạt đến trăm vạn năm sao?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Thật ra suốt vạn năm nay đã có rất nhiều người nghiên cứu vấn đề này rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả chính xác được. Thường thì cấp bậc cao nhất mà hồn thú đạt được là mười vạn năm. Khi đó bọn chúng sẽ phải vượt qua một kiếp nạn, và bọn chúng sẽ có quyền chọn độ kiếp hay hóa thân thành người. Ta đã nói qua, miễn hồn thú nào độ kiếp thành công liền trở thành Hồn Thú Siêu Cấp ngay. Nhưng từ lúc đó, bọn chúng phải liên tục cứ mười vạn năm độ kiếp một lần, đến khi nào thành công đủ mười lần thì bọn chúng sẽ như cá chép hóa rồng. Con Thâm Hải Ma Kình Vương kia cũng không ngoại lệ. Cho nên, bất luận tu vi của nó có đạt đến trăm vạn năm hay không mà nó không đạt đủ yêu cầu thì vẫn phải là Hồn Thú Siêu Cấp chứ chẳng thể thành Thần được. Đương nhiên, cũng chỉ có Thần Cấp mới có thể khuất phục được Hồn Thú Siêu Cấp khủng bố như nó. Nếu tiên tổ Đường Tam không có thực lực như vậy thì cho dù có giết được Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không thể hấp thu nó thành Hồn Hoàn và cả Hồn Cốt kia được.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vương lão sư, tiên tổ Đường Tam khi thành Thần rời bỏ thế giới chúng ta, ngoài vũ hồn Lam Ngân Hoàng và Hạo Thiên Chùy còn có vũ hồn nào khác không?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Hẳn là không. Khi ấy tiên tổ Đường Tam từng đại chiến một trận với Vũ Hồn Điện, đối thủ của ngài là hai cường giả Thần Cấp, và trong tư liệu ghi lại hoàn toàn không có chi tiết nào nhắc đến việc ngài có một vũ hồn thứ ba cả. Vũ Hạo, tại sao con lại hỏi thế?
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Đệ tử chỉ thuận miệng hỏi thôi, Thần Cấp cách chúng ta xa quá. Con chỉ tò mò không biết đạt đến cấp Thần có vũ hồn thứ ba không nữa?
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Con nghĩ ra được chuyện này là tốt lắm, với những người nghiên cứu vũ hồn như chúng ta, giả thuyết càng lớn mật lại càng thú vị, cứ thoải mái tưởng tượng rồi từ từ tìm hiểu chứng minh sao. Được rồi, dừng lại đi.
Câu cuối cùng này là hắn nói riêng với Hoắc Vũ Hạo, sau đó các đệ tử khác liền cảm thấy nhẹ cả người, cảm giác đột nhiên được thả lỏng khiến hồn lực dao động một cách kịch liệt đúng là vô cùng sảng khoái a. Lúc này bọn hắn mới giật mình nhận ra bản thân họ đã không còn bị áp lực từ Hồn Hoàn vạn năm của Hoắc Vũ Hạo đè nén nữa.
Vương Ngôn nhìn bộ dạng như vừa trút được gánh nặng của các học viên rồi mỉm cười nói:
- Bất luận là áp lực từ hồn thú hay hồn sư đều là một dạng khiến tinh thần của mình sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu tinh thần của mình mạnh mẽ thì áp lực có mạnh đến mức nào cũng có thể đứng vững được. Vừa rồi tinh thần của các ngươi bị ta gây chú ý nên mới không cảm nhận được áp lực nữa. Sau buổi học này các ngươi về cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng cảm giác mình vừa trải qua rồi rút kinh nghiệm cho kỳ sát hạch sắp tới. Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai chúng ta lại tiếp rục rèn luyện thế này.
Mỗi học viên trong lớp, bao gồm cả Hoắc Vũ Hạo, lúc này đều nhìn Vương Ngôn bằng ánh mắt kính phục. quả thật, về phương diện giảng dạy, Chu Y không bằng vị bác học Vương Ngôn này. Nhưng về phương diện kiểm soát học viên, Chu Y lại thắng tuyệt đối. Hai người bọn họ cùng hợp tác với nhau đúng là có thể cùng bổ trợ một cách hoàn hảo nhất. Ít nhất sau một năm đầu, tất cả học viên đều đã có hai Hồn Hoàn.
Lúc này vẫn khá lâu nữa mới đến giờ cơm nên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liền về ký túc xá, sau đó dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hoắc Vũ Hạo, cả hai bắt đầu tu luyện.
Hôm nay đúng là không phải vì Hoắc Vũ Hạo quá siêng năng, chỉ vì trong lòng hắn đang có hàng tá câu hỏi muốn hỏi Thiên Mộng Băng Tằm. Trước giờ hắn ở cùng phòng ở Vương Đông, chỉ khi nào cả hai tu luyện hắn mới có cơ hội nói chuyện với Thiên Mộng Băng Tằm mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status