Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 103: Ngươi còn sống sao? (Hạ)

/731


- Con... làm sao mà ta không lo lắng cho con được chứ?
Phàm Vũ thở dài một hơi, đưa tay đỡ Hoắc Vũ Hạo lên. Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện.
Chu Y đứng bên cạnh cũng không còn tức giận nữa, chỉ có Vương Đông đang đứng sau lưng Hoắc Vũ Hạo mới có vẻ khác lạ, hắn chẳng những không hết giận mà còn muốn nổi điên lên, tên chết tiệt này, cái đồ đểu này, hắn nói xạo, chắc chắn là hắn đang nói xạo.
Những lời vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo có thể gạt được Chu Y và Phàm Vũ nhưng làm sao qua mắt được hắn, bọn hắn có Vũ Hồn dung hợp, thời điểm ấy ngày nào cũng cùng tu luyện, nếu vũ hồn của Hoắc Vũ Hạo có vấn đề gì, Vương Đông phải là người biết đầu tiên. Ấy mà rõ ràng hắn hoàn toàn không phát hiện có gì khác lạ hết.
Mặc dù vậy Vương Đông vẫn im lặng đứng phía sau không lên tiếng vạch trần Hoắc Vũ Hạo.
Chu Y nói:
- Giờ ngươi sao rồi? Vũ Hồn không còn dấu hiệu thoái hoá nữa phải không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Chu Y chau mày nói:
- Haiz, đúng là phiền phức, ngươi chẳng những đến muộn mà còn không có cả Hồn Hoàn thứ hai nữa, chỉ sợ học viện...
Hoắc Vũ Hạo chớp mắt nói:
- Chu lão sư, đệ tử có được Hồn Hoàn thứ hai rồi.
- Hả?
Chu Y kinh ngạc nhìn hắn, Phàm Vũ nói:
- Nàng để Vũ Hạo kể cho xong đã.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Lúc đó, khi đệ tử vừa rời khỏi học viện, bản thân nghĩ mình hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa, rồi đột nhiên có một linh cảm nào đó không ngừng bảo đệ tử đi về phía bắc. Mà vũ hồn của đệ tử cũng càng ngày càng liên tục xuất hiện dấu hiệu vỡ nát, cũng trong lúc đó, một luồng khí tức xuất hiện bảo đệ tử cứ đi về phía bắc đi. Trong trạng thái hoảng hốt, đệ tử cứ đi cứ đi, đến khi ý thức được thì xung quanh đã tràn ngập một màu trắng xoá, khắp nơi lạnh như băng. Đệ tử cảm thấy rất rất lạnh, lúc này vũ hồn thoái hoá càng lúc càng mãnh liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ vậy. Rồi sau đó, do quá lạnh và căng thẳng, đệ tử hôn mê luôn. Lúc ấy đệ tử rất sợ, đệ tử sợ mình ngủ rồi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Một thời gian dài trôi qua, đệ tử không biết mình ngủ bao lâu nữa, nhưng chắc chắn vì lần ngủ say này mà đệ tử trở về muộn.
Phàm Vũ và Chu Y liếc mắt nhìn nhau, ở khu vực gần học viện Sử Lai Khắc tuy vẫn còn chút lạnh lẽo nhưng khí hậu đã vào mùa xuân rồi. Nếu nói một nơi mà khắp nơi đều là băng tuyết vậy chắc chắn phải là vùng cực bắc quanh năm không có bóng người. Trời ơi, Hoắc Vũ Hạo chẳng những không đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà ngược lại đi đến một nơi xa đến vậy. Hơn nữa còn là vì bị dấu hiệu thoái hoá dẫn dắt đến. Chuyện này quá hoang đường mà.
Hoắc Vũ Hạo tiếp tục kể:
- Lúc đệ tử tỉnh lại liền thấy mình bị vùi sâu trong một đống tuyết. Khi ấy đập vào mắt đệ tử là một mảng trắng xoá, đệ tử cứ tưởng mình đã chết rồi. Một lát sau, đệ tử phát hiện cơ thể mình có gì đó không đúng, hồn lực xuôi chảy bình thường, còn vũ hồn Linh Mâu thì ổn định một cách kỳ lạ. Không còn vấn đề gì nữa hết.
- Đệ tử hết sức kinh ngạc, rồi từ từ chui ra khỏi đống tuyết ấy, sau đó mới biết mình vẫn còn sống. Càng kinh ngạc hơn chính là trong cơ thể của đệ tử dường như có thêm một luồng lực lượng. Cách chỗ đệ tử bất tỉnh không xa có xác một con bọ cạp màu trắng ngọc. Cả người nó chỉ có cái đuôi là màu xanh biếc, lớp vỏ bên ngoài phủ rất nhiều thuỷ tinh, tuy nó đã chết từ lâu nhưng đệ tử vẫn cảm nhận được sự cường đại của nó.
- Băng Bích Hạt?
Chu Y hít sâu một hơi nói. Còn Phàm Vũ thì đầy vẻ khiếp sợ.
Vương Đông bên cạnh nhịn không được hỏi:
- Chu lão sư, Băng Bích Hạt là gì?
Chu Y nói:
- Nó là một ma thú cực kỳ cường đại ở cực bắc. Bọn nó thường sống theo một quần thể khổng lồ. Bộ tộc này là một chúa tể thực sự ở nơi lạnh giá khủng khiếp đó. Chúng nó có thuộc tính băng cực hạn, hơn nữa, bọn chúng chỉ sinh trưởng ở vùng trung tâm của cực bắc thôi. Mà nơi đó là một trong những cấm địa của hồn sư chúng ta. Ở nơi nhiệt độ cực thấp đó cho dù là những cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng không dám tuỳ tiện tiến vào. Vậy mà không ngờ Vũ Hạo có thể đến gặp một con Băng Bích Hạt và an toàn trở về.
Vốn trong lòng Chu Y và Phàm Vũ vẫn còn chút nghi ngờ nhưng sau khi nghe Hoắc Vũ Hạo mô tả chi tiết về Băng Bích Hạt liền tin tưởng hơn rất nhiều. Hồn thú ở cực bắc tuy rằng rất nhiều nhưng thông tin về bọn chúng rất ít, trong giáo trình của học viên ở năm nhất đến năm thứ sáu đều không có nhắc đến. Nếu không phải thực sự đã gặp làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể miêu tả cụ thể như vậy?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đệ tử cũng không biết nó chết như thế nào, nhưng từ lúc đó trong cơ thể dường như có thêm một luồng năng lượng đặc biệt, đệ tử thử dùng hồn lực tác động vào nó thì...
Vừa nói Hoắc Vũ Hạo vừa đưa hai tay của mình lên, tích tắc sau, từ đôi mắt màu xanh biếc của hắn loé ra một luồng ánh sáng màu trắng đục, ngay sau đó, nhiệt độ trong phòng làm việc của Chu Y từ từ hạ xuống.
Sự lạnh lẽo đến bất ngờ này khiến Vương Đông nhịn không được rùng mình một cái, còn Chu Y và Phàm Vũ thì thấy rõ ràng đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đã được một lớp màng trong suốt rực rỡ bao phủ, y hệt như một cái bao tay bằng kim cương vậy.
Rốt cuộc Phàm Vũ cũng không thể ngồi yên được nữa, hắn đứng lên chìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo. Ngay sau đó, hắn thấy trước mặt Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một Hồn Hoàn màu tím đang từ từ bay lên.
- Hồn Hoàn ngàn năm.
Vương Đông giật mình hét lên.
Màu tím, còn không phải là Hồn Hoàn ngàn năm nữa sao, có điều, tình huống này có chút quái lạ a.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng cởi áo xuống để lộ ra nửa thân trên.
- Aaaaaaaaaa.
Vương Đông đứng sau lưng hắn hét to một tiếng, ngay sau đó đập vào mắt hắn là hình xăm của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, cái hình xăm này hết sức sống động khiến hắn vừa trông thấy liền bị doạ nhãy dựng lên.
Hoắc Vũ Hạo từ từ xoay người quay lưng về phía Phàm Vũ và Chu Y cho hai người xem.

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status